Sáng
hôm sau, mưa tạnh gió ngừng, bầu trời vạn dặm không mây. Hôm qua trời
tối, Nghiêm Húc Minh không chú ý, hóa ra bên ngoài là khoảnh sân thượng
cực lớn, làm vườn hoa cũng được. Nhà này mua không thiệt chút nào.
Ngô Dục không ở nhà, chắc là đi làm rồi. Cậu ta không sợ trong nhà bị dọn
sạch chắc? Nghiêm Húc Minh nghĩ, lại nhìn bốn phía, dường như cũng không có vật gì đáng tiền để trộm đi.
Trước khi đi tốt nhất vẫn nên chào hỏi. Anh lấy danh thiếp hôm qua nhận được, bấm dãy số trên đó.
"Alo?" Đầu dây bên kia ồn ào, dường như đang rất bận rộn.
"Chào cậu, tôi là Nghiêm Húc Minh."
"À, thầy Nghiêm." Ngô Dục nhận ra giọng anh, "Anh dậy rồi? Sáng nay tôi thấy anh ngủ rất ngon nên không gọi anh dậy."
"Không sao, tôi chuẩn bị đi nên nói với cậu một tiếng."
"Được, anh cài cửa lại là được."
Nghiêm Húc Minh cúp điện thoại, mượn phòng tắm của cậu rửa tay lau mặt, vừa định ra ngoài, Ngô Dục lại gọi tới.
"Thầy Nghiêm, anh đi chưa?" Cậu cuống quýt.
"Vẫn chưa đi."
"Quá tốt rồi!" Ngô Dục thở phào, "Có thể nhờ anh giúp một việc không, giúp tôi cho cá ăn, hôm qua tôi quên cho."
Cái gì? Cho cá ăn?
"Cậu nuôi cá?"
"Ừ, trên bệ cửa sổ trong bếp."
"Được."
Nghiêm Húc Minh theo lời cậu nói, tìm thấy hồ cá trên bệ cửa sổ nhà bếp. Sinh
vật bên trong không giống cá lắm, thân màu hồng nhạt, hai mắt như hạt
đậu, bốn cái chân ngắn ngủn, đuôi dài, hai bên má có ba hàng lông xù
trông như lông mi lộ ra ngoài tai.
"Là đột biến à?"
Ở đầu bên kia điện thoại, Ngô Dục không nhịn được cười, "Tôi cũng không
biết là giống gì nữa, nhìn thấy nó ở tiệm hoa và chim cảnh, thấy vui
vui, thế là mua."
"Cho ăn như thế nào?"
Ngô Dục nói với anh, trong tủ lạnh có tôm nõn cắt nhỏ.
Ăn hải sản tươi, thật xa xỉ.
"Con cá của cậu hơi ngốc." Nghiêm Húc Minh dùng đũa đẩy đẩy trước mặt nó một lúc lâu, nó mới biết đớp một miếng.
"Đúng rồi, nó tên là Ngốc Ngốc Thú." Ngô Dục nói.
Danh tự này đặt không oan uổng chút nào. Nghiêm Húc Minh đút ba miếng tôm,
sau đó có khiêu khích thế nào, Ngốc Ngốc Thú cũng không há mồm, có lẽ no rồi.
"Tôi đi đây." Nghiêm Húc Minh nói, "Không còn thứ gì phải cho ăn đúng không?"
Ngồi trên xe, Nghiêm Húc Minh nhớ lại, cảm thấy Ngốc Ngốc Thú thật đáng yêu, nếu chụp vài tấm hình gửi cho con gái, chắc con bé sẽ thích lắm.
Buổi tối Ngô Dục lại tới đón Từ Tử Lăng, vẫn là nhóm người ngày hôm qua ở lại sau cùng, vẫn là mưa đêm rơi tí tách.
Theo quy tắc cũ, Nghiêm Húc Minh đi một vòng, đưa cô Dương cùng Từ Tử Lăng về nhà, còn lại anh và người trẻ tuổi.
"Đưa cậu về nhà." Anh nói, không cần xem hướng dẫn, xe chạy theo đường cũ.
"Không được, thầy Nghiêm, sau này tôi vẫn còn phải đến đón đại tiểu thư, sao
có thể ngày nào cũng phiền anh được?" Ngô Dục kiên quyết từ chối.
Nghiêm Húc Minh đành phải nói thật, "Tôi muốn ăn đồ nướng dưới lầu nhà cậu."
Anh nhìn thấy cậu thanh niên liền nhớ tới đồ nướng, lại muốn ăn.
"Anh nghiện rồi?" Cái mông Ngô Dục rốt cục cũng ngồi vững trên ghế sau.
"Không phải cậu nói cà nướng nhà bọn họ ăn rất ngon sao? Hôm qua chưa gọi."
Anh vẫn còn nhớ tới, Ngô Dục thoải mái cười to, "Được, cà nướng, như vậy đi!"
Nghiêm Húc Minh đã ăn bữa tối ở nhà ăn, ăn đồ nướng là nhất thời hứng khởi, có lẽ bởi vì bụng không đói, cảm thấy không ngon như hôm qua. Bình thường
khẩu vị anh thanh đạm, không quen thức ăn nhiều muối nhiều dầu, lâu lâu
nếm thử thì được, ăn hai lần đã chán.
Bọn họ lại uống bia. Lúc cụng ly, Ngô Dục hỏi: "Hôm nay anh có ở lại nhà tôi không, thầy Nghiêm?"
"Xem tình hình đã, không gọi được xe thì ở lại." Lời cậu như nhắc nhở Nghiêm Húc Minh, phải đặt xe trên mạng trước.
Hôm nay vận khí anh không tệ, tìm được xe. Anh có chút tiếc nuối, kỳ thực
vốn muốn đi nhà Ngô Dục xem Ngốc Ngốc Thú, có điều chuyện này nói ra
thật ngượng ngùng, ông chú ba mươi mấy tuổi vậy mà lại yêu thích cái
loại đồ vật mập mạp trắng trẻo này.
Ngô Dục cùng anh đợi đến tận khi xe đến, "Đi đường cẩn thận."
"Ừ." Nghiêm Húc Minh ngồi vào ghế sau, cách kính nhìn thấy người trẻ tuổi
cúi đầu, hàng lông mi thật dài che đi đôi mắt, trực giác cảm thấy tâm
trạng của cậu không được tốt.
Ngô Dục không ngờ sẽ bị anh gọi lại, đang che dù bỗng nhiên quay đầu, xuyên qua màn mưa bụi li ti nhìn anh, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt, dưới ánh
nước long lanh, đôi mắt như được gột rửa, trong vắt.
"Tôi biết rồi."
Nghiêm Húc Minh ngủ gà ngủ gật suốt đoạn đường đi, về đến nhà lại không buồn
ngủ nữa. Anh nhìn kĩ phòng khách, đồ vật chất đống nơi nơi, cảm thấy
chật chội, thở không nổi. Căn hộ chừng trăm mét vuông, lại không rộng
rãi như căn hộ nho nhỏ kia của Ngô Dục. Hơn nữa, rất nhiều đồ đạc đối
với anh mà nói đều là có cũng được mà không có cũng không sao, từ ngày
mua đến nay hoàn toàn không dùng đến.
Anh nhớ tới một quyển sách hồi trước không biết đọc ở đâu, tên là "Cách
buông bỏ", người viết bỏ đi tất cả những đồ vật không cần thiết, cuộc
sống trở nên đơn giản nhẹ nhàng.
Hay là anh cũng cần phải bỏ bớt đồ đạc mới có thể mở ra cuộc sống mới?
Nghiêm Húc Minh bắt đầu bắt tay thu dọn.
Bàn là? Quần áo của anh đều phải đem đi giặt khô, không sử dụng, vứt.
Ba cái vali? Anh cho dù đi đâu, xa bao nhiêu đều chỉ mang ba lô, vứt.
Tạ tay ở đâu ra? Vứt.
Phế phẩm nhanh chóng chất thành núi tại cửa. Như một nhà độc tài lạnh lùng
hà khắc, anh mở một cuộc thanh tẩy lớn cho vương quốc, hết tìm trong
phòng khách lại tìm trong phòng ngủ, lục tung lên.
Anh tìm được vài món quần áo của vợ cũ, nhất định là lúc dọn ra riêng để
quên, bảy năm rồi không tới lấy, đồ còn rất mới, có bộ váy đến nhãn hiệu còn chưa cắt, lại không biết xử lý thế nào, bèn gọi điện thoại cho vợ
cũ.
Điện thoại thông, nghe thấy bên kia ngáp dài, mới nhận ra trời đã rạng sáng, anh vừa làm phiền giấc ngủ của người ta.
"Cô có mấy bộ quần áo còn ở chỗ tôi, còn cần không?" Nghiêm Húc Minh nhắm mắt hỏi.
Vợ cũ phản ứng rất nhanh, "Hơn nửa đêm anh gọi tôi dậy chỉ để nói chuyện này?"
"Ừ."
"Thần kinh." Bên kia cúp máy.
Nghiêm Húc Minh nghĩ, vậy hẳn là không cần.
------
Editor: Về con Ngốc Ngốc Thú, bạn nào muốn biết nó là con gì thì cứ search
google "Kỳ giông Mexico" là ra. Sa định đăng ảnh vì thấy nó cute nhưng
có lẽ có nhiều người sẽ thấy nó đáng sợ, thôi thì bạn nào muốn tìm hiểu
thì tự search vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT