Không có ý nghĩa gì, bọn họ không thể hòa bình đối thoại, đuổi theo chẳng qua chỉ kéo dài trận cãi vã. Anh bình tĩnh suy tính chốc lát, bấm số điện
thoại con gái.
"Sao rồi ba?" Trần Sở Y rất quan tâm, "Mẹ không làm ầm lên chứ?"
Được khen, cô bé ngại ngùng cười trong điện thoại, anh lại tiếp tục dặn dò,
"Mẹ con rất giận ba, có lẽ sắp tới sẽ không để ba đến thăm con."
"Không thể nào." Trần Sở Y kêu lên, "Vậy phải đợi bao lâu?"
Nghiêm Húc Minh cũng không chắc được, nhưng anh không thể biểu hiện ra. Anh mà hoảng hốt, con gái sẽ lo sợ theo, "Con cũng không phải không biết tính
mẹ con, hiện giờ mẹ con nổi nóng, chờ hết giận là tốt rồi. Khoảng thời
gian này con ngoan một chút, nghe lời, đừng đối nghịch với mẹ, được
không?"
"Con còn chưa đủ ngoan sao?" Trần Sở Y làm nũng.
Con gái đối phó với mẹ vẫn có chút tài năng, Nghiêm Húc Minh không lo lắng, còn có một chuyện quan trọng nhất, anh chợt nhớ ra, "Sau này chuyện của ba với chú Ngô, con đừng xen vào nữa. Lát nữa mẹ con trở về nếu có hỏi, con cứ nói là sợ ba mẹ đánh nhau nên mới nói."
Lúc bọn họ ly hôn, con gái đã năm tuổi, hiểu được một chút lý lẽ rồi. Mỗi
lần cha mẹ cãi nhau, khuyên thì khuyên không được, chỉ có thể trốn ở bên cạnh mà khóc. Nghiêm Húc Minh biết, Trần Cẩm Như tuy bề ngoài hung
hăng, trong lòng đối với chuyện này vẫn cảm thấy con gái thiệt thòi.
"Nếu mẹ hỏi con về chú Ngô thì sao?"
Lúc đưa con gái về, Ngô Dục đều có mặt, bảo giả ngu cũng không được, "Con cứ chọn mấy thứ không quan trọng mà nói."
Trò chuyện xong, Nghiêm Húc Minh cảm thấy cực kỳ trào phúng, đến mức muốn
cười. Anh vậy mà lại vì bảo vệ một người đàn ông, đến con gái cũng không thèm để ý. Nhưng chuyện này cũng không phải lỗi của Ngô Dục, là anh mơ
ước cảnh sắc không thuộc về anh, quấy rầy tất cả, rời khỏi vị trí vốn có của mình. Ngô Dục cùng con gái anh đều là vật hy sinh để anh thỏa mãn
tư dục bản thân.
Có người gõ kính, Nghiêm Húc Minh lấy lại tinh thần, nhìn thấy Ngô Dục, mở khóa cửa để cậu vào.
"Cô ta đánh anh?" Chú ý tới gò má sưng lên của anh, trong nháy mắt viền mắt người trẻ tuổi đỏ lên.
Vốn không có gì, cậu như vậy lại khiến Nghiêm Húc Minh cảm thấy thương cảm.
"Cũng may, lần này cô ta không mang kéo."
Câu pha trò nhạt nhẽo của anh không có tác dụng, Ngô Dục không cười, lông
mày hơi nhíu lại, nước mắt rơi, vẻ mặt đau lòng. Cậu đưa tay, ngón tay
chạm đến vết thương cũ dưới cằm Nghiêm Húc Minh, sau đó chậm rãi đặt lên gò má anh.
Bàn tay người trẻ tuổi rất lạnh, cảm giác nóng rát bị đẩy lùi.
Nghiêm Húc Minh hôn lòng bàn tay cậu một cái, đưa khăn tay cho cậu, thắt dây an toàn, khởi động xe.
"Về nhà trước đi, về rồi nói sau."
"Vâng." Ngô Dục lau khô nước mắt.
Tối hôm đó Nghiêm Húc Minh cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm giác Trần Cẩm Như cũng không phải cố tình gây sự, mà là có mục đích.
Lúc ly hôn, tình hình lợi nhuận trường học không tốt, Nghiêm Húc Minh còn
vay nợ bên ngoài, vợ trước gần như ra đi tay trắng. Tuy rằng sau đó
Nghiêm Húc Minh để lại nhà cho cô ta, giúp đỡ cô ta phí nuôi nấng con
gái cùng tiền mua đồ đạc trong nhà, thế nhưng tính ra Trần Cẩm Như cũng
không được chia bao nhiêu. Mấy năm nay trường học phát triển thuận lợi
như vậy, nói không đỏ mắt là không thể nào. Cô ta sợ Ngô Dục chiếm tài
sản của Nghiêm Húc Minh, như vậy phần để lại cho con gái sẽ giảm xuống.
Nếu Nghiêm Húc Minh như bình thường tìm một người phụ nữ kết hôn, cô ta
dĩ nhiên không có lập trường dị nghị, mấu chốt là vì quan hệ giữa Nghiêm Húc Minh và Ngô Dục không thể thấy ánh sáng, cô ta có thể mặc sức lộng
hành, không hề sợ hãi.
"Em sao có thể cướp của Y Y được?" Người trẻ tuổi nghe anh phân tích, gấp đến mức muốn thề thốt.
Trên phương diện tài chính, bọn họ cơ bản độc lập. Lúc đầu Nghiêm Húc Minh
muốn cuối tháng đưa tiền cho Ngô Dục, để cậu có thể mua quần áo cậu
thích, mua họa cụ... Thế nhưng người trẻ tuổi nói thế nào cũng không
nhận, nói là muốn cho phần tình cảm này được đơn thuần, Nghiêm Húc Minh
lại cảm thấy cậu quá đơn thuần rồi.
Trần Cẩm Như cực kỳ cố chấp, nói những thứ này với cô ta không có tác dụng.
"Sắp tới đừng đi làm nữa." Việc này e rằng chưa yên, vợ trước vẫn xem con
gái là tính mạng, có thể tranh giành thì một tấc đất cũng phải tranh.
Không biết được sắp tới là bao lâu, làm sao xin nghỉ? Đại khái chỉ có thể
nghỉ việc. Ngô Dục bèn liên hệ tổng giám đốc Từ, lấy cớ ở quê nhà có
việc gấp, nhất định phải trở về. Tổng giám đốc Từ rất rộng rãi, bảo cậu
trước tiên đừng nghỉ việc, cho cậu nghỉ phép nửa tháng.
Bởi vì mình mà ảnh hưởng đến công việc của cậu, Nghiêm Húc Minh rất áy náy.
"Không thì chúng ta..."
Hai chữ tách ra còn chưa nói ra miệng, Ngô Dục linh cảm được, phản ứng rất mạnh mẽ, nhảy dựng lên ngắt lời anh, "Không được!"
Nghiêm Húc Minh bị rống đến chấn động, ngồi trên ghế sô pha ngẩng đầu nhìn
cậu. Người trẻ tuổi chiều chuộng anh gần như muốn gì được đó, chưa từng
có việc thẳng thừng bác bỏ lời anh như vậy, cho dù bất đồng quan điểm
cũng chỉ nhăn nhó mặt mày tỏ vẻ khó chịu rồi thôi. Anh giật mình.
Ngô Dục cũng nhận ra mình thất thố, đỏ mặt, một lần nữa ngồi xuống, rũ đầu, vẻ mặt bị tóc hai bên rơi xuống ngăn trở, trông không rõ lắm.
Cậu nghiêm túc cẩn thận nói, "Thầy Nghiêm, công việc không có có thể tìm
việc khác, thế nhưng anh, trên thế giới này không thể tìm được người thứ hai."
Nghiêm Húc Minh
chưa từng nghĩ, anh sẽ là duy nhất của ai. Trong lòng anh bị cảm xúc khó xử lấp đầy, rất yếu đuối, lại rất mềm mại, giống như một con chim non
vừa ra đời, không biết thu xếp thế nào.
Anh xứng đáng sao?
Tối hôm đó mưa rất lớn, sấm nổ liên tiếp sáng lòa cửa sổ. Nghiêm Húc Minh
nghe tiếng sấm ầm ầm, không ngủ được. Người trẻ tuổi vùi người bên cạnh, thân thể cao gầy cuộn tròn, cánh tay khoác lên người anh. Từ khi bọn họ bên nhau, Ngô Dục khi ngủ luôn như vậy, không phải dựa đầu vào anh thì
ôm cánh tay anh, dù thế nào cũng phải nằm sát bên cạnh, dường như lo anh chạy mất.
Nghiêm Húc
Minh không biết quyết định hiện tại của anh là đúng hay không, vì nếu
nói là ái tình, thì sao lại phá hủy cuộc sống hai người vất vả xây dựng? Có lẽ bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp, những thứ đi ngược lại quy
tắc xã hội, cho dù cảm động, cũng rất khó bền lâu. Hơn nữa có lẽ cũng
chẳng phải ái tình gì cả, anh chỉ là đang tìm kiếm kích thích, chờ cảm
giác mới mẻ qua đi, anh sẽ lại cảm thấy mệt mỏi. Loại trải nghiệm này
cũng không phải chưa từng có, thi lên đại học, nhận chìa khóa căn nhà
mình mua, mở rộng quy mô trường học... Những thứ này đều từng làm anh
vui vẻ đến cực điểm, nhưng chẳng bao lâu sau, anh liền từ đỉnh cao hạ
xuống, tập mãi thành quen rồi.
Thời gian thực sự là thứ tàn khốc nhất trên đời này, không dừng lại một
giây, không ngừng đi tới, hết thảy những thứ mọi người quý trọng đều bị
thời gian từng bước chiếm lấy mà biến chất, hư hỏng, biến thành đồ bỏ
đi. Anh và Ngô Dục, nói không chừng qua năm tháng dài dằng dặc sẽ quên
mất dáng vẻ ban đầu của đối phương, sẽ dùng khuôn mặt đã nhăn nheo, dùng những từ ngữ cay độc nhất mà lên án lẫn nhau.
Nghiêm Húc Minh cúi đầu, ngắm nhìn khuôn mặt Ngô Dục. Trong bóng tối, làn da
người trẻ tuổi bóng loáng, hàng mi vừa dài vừa cong an tĩnh nghỉ ngơi
trên mí mắt. Hốc mắt và mũi gần giống người phương Tây, trông như những
anh chàng đẹp trai trong những bức tranh cổ điển.
Anh không nhịn được đưa tay vuốt ve.
Người trẻ tuổi bị động tác của anh làm tỉnh lại, vẫn còn buồn ngủ, "Thầy Nghiêm, anh còn chưa ngủ sao?"
Nghiêm Húc Minh không muốn để cậu biết mình mất ngủ, "Sấm nổ, anh bị đánh thức."
Ngô Dục mỉm cười, "Ngủ tiếp đi, mai anh còn phải đi làm."
"Ừ." Nghiêm Húc Minh để cho cậu ngủ.
Người trẻ tuổi trở mình một chút, vừa định ngủ tiếp, đột nhiên nhớ ra gì đó,
vội vã nắm lấy tay anh, "Thầy Nghiêm, vợ trước của anh sẽ không đến
trường học làm ầm lên chứ?"
Cậu còn đang lo lắng chuyện này, Nghiêm Húc Minh cảm thấy vô cùng hổ thẹn,
một người đàn ông lớn xác như anh, lại không có năng lực bảo vệ tốt bạn
lữ của mình.
"Sẽ không
đâu." Trường học là nguồn gốc thu nhập của anh, chỉ cần Trần Cẩm Như ầm ĩ là vì tranh tài sản, sẽ không để anh không có cách kiếm tiền.
Ngô Dục rốt cuộc cũng an tâm ngủ.
Lại một tia sét bổ xuống làm sáng lòa cả gian phòng. Những bức tranh trên
tường cùng trần nhà trông u ám như bách quỷ dạ hành, nhưng Nghiêm Húc
Minh được những nhân vật kỳ lạ Ngô Dục sáng tác vây quanh, lại cảm thấy
rất yên tâm. Chỉ ước những quái vật này có sự sống, trở thành người bảo
vệ cho bọn họ thì tốt rồi.
-----
Editor: Khoảng cách tuổi tác quá xa là vậy đó. Người có tuổi yêu đương sẽ tính
toán, cân nhắc thiệt hơn, còn người trẻ tuổi đa phần yêu thì chỉ biết
yêu thôi. Thật sự không thể nói được giữa hai người ai đúng, ai sai,
Nghiêm Húc Minh có lý lẽ của mình thì Ngô Dục cũng vậy. Muốn lâu dài,
chỉ có cách cố gắng dung hòa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT