Lâm
Hiểu nhìn đến ngây người, cho đến khi Nam Tầm ngồi xuống bên giường, cô
mới phản ứng lại, chính mình thế mà nhìn anh ta đến ngẩn cả người. Trong lòng cô có cảm giác tội lỗi, nếu như bị Dật ca ca biết được mình nhìn
đàn ông khác lâu như vậy, tuyệt đối sẽ rất giận dữ.
Lâm Hiểu điều chỉnh lại tâm tình, sau đó quay nhìn về phía người đàn ông đã không còn cảm giác kinh diễm như lúc đầu nữa.
Không lâu lắm, một người phụ nữ tiến vào, hai người bắt đầu nói chuyện yêu
đương, cô nghe được cảm thấy thật buồn ngủ, cuối cùng Lâm Hiểu nghe hai
người diễn cảnh giường chiếu cả đêm, sau đó thừa lúc hai người trên
giường ngủ say, cầm lấy căn cước của người phụ nữ, sau đó quay về chỗ
trọ của mình.
Lâm Hiểu vừa mới tới cửa phòng, chỉ nghe trong bóng tối một đạo thân ảnh, "Em đi đâu vậy?"
Lâm Hiểu sợ hết hồn, tim đập kịch liệt trong ngực, dựa vào ánh trăng nhàn
nhạt ngoài cửa sổ, Lâm Hiểu nhìn ra thân ảnh Đường Thiên Dật, "Anh hù
chết em, sao anh không bật đèn?"
"Anh hỏi em đi đâu vậy?" Thanh âm ở bát độ cao, cơ hồ là bị đè nặng trong cổ họng.
Lâm Hiểu nghe thanh âm biết được Đường Thiên Dật đang thật tức giận, cô vội vàng xin lỗi, "Dật ca ca, anh đừng giận, trước hãy nghe em nói."
Sau khi Lâm Hiểu một phen giải thích, Đường Thiên Dật đổi giọng, "Cho nên
nói, em nhìn giường diễn cả đêm, còn bị đàn ông hấp dẫn đến mê man!"
Lâm Hiểu vội vàng giải thích, "Ách, đây không phải là trọng điểm. Nhưng mà, cũng chỉ có thời điểm mới gặp thì kinh diễm một cái, sau đó thời điểm
bọn họ bên nhau em đâu có xem."
Đường Thiên Dật nghiến răng nghiến lợi, "Chẳng lẽ em còn muốn nhìn?"
Lâm Hiểu liên tục khoát tay, "Đương nhiên không phải. Trong lòng em tối soái nhất là anh mà."
"Đừng nói sang chuyện khác, em thế mà lén anh đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, bị người ta phát hiện thì làm sao bây giờ?"
Lâm Hiểu vụng trộm nói thầm, "Người vừa mới nói sang chuyện khác chẳng lẽ là em?"
"Em nói cái gì?"
"Không, không có cái gì. Dật ca ca, anh đừng nóng giận."
Đường Thiên Dật thở dài, ôm Lâm Hiểu để cô ngồi lên đùi mình, "Em khi nào thì mới có thể làm cho anh bớt lo. Nói với em rồi, chuyện này để anh chịu
trách nhiệm, em còn tự chủ trương, vạn nhất có chuyện gì ngoài ý muốn
thì anh phải làm sao?"
Lâm Hiểu ôm lấy cổ Đường Thiên Dật, "Được rồi, em không phải cố ý. Chỉ là
vừa vặn nghĩ đến chủ ý này, liền đi làm ngay. Em có để hộ vệ nhắn lại
mà."
Đường Thiên Dật chụp mông Lâm Hiểu một cái, "Em còn nói lý. Được rồi, đưa giấy chứng nhận
cho anh, đến lúc đó anh an bài nhân thủ đi cứu viện. Chúng ta chuẩn bị
tốt cả hai bên."
"Dật ca
ca, chuyện này để cho em làm đi. Ngày mai trên hội nghĩ nhất định có rất nhiều người nhìn chằm chằm bọn anh, còn không bằng để cho em đi, Hứa
Nhan đối với em chú ý khẳng định sẽ thấp hơn các anh, đến lúc đó em lại
lợi dụng ưu thế của không gian, tỷ lệ thành công càng lớn."
Mặc dù Lâm Hiểu nói có lý, nhưng Đường Thiên Dật vẫn không thể yên tâm, "Nhưng mà em..."
Đường Thiên Dật còn chưa nói xong liền bị Lâm Hiểu chặn hôn một cái, tiếp
theo nói, "Không có nhưng, anh biết em cho tới bây giờ cũng không phải
là kẻ yếu, chuyện này để em làm tốt hơn, không phải sao?"
Đường Thiên Dật bị Lâm Hiểu thuyết phục, "Được rồi, anh đáp ứng em, Hiểu
Hiểu. Nhưng em nhất định phải bảo đảm em không tổn hao sợi tóc nào mà
quay trở về với anh."
Lâm Hiểu lập tức giơ tay lên, "Em thề, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ thủ lĩnh giao phó!"
Đường Thiên Dật cuối cùng bị cô trêu chọc, cười, "Em thật là..."
Cho tới trưa hôm sau, bọn Lâm Hiểu chuẩn bị kỹ lưỡng cho hội nghị hợp tác liên minh long trọng ngày hôm nay.
Sáng sớm Lâm Hiểu đã bắt đầu thay đổi trang phục, tuy nói hiện thời thế đạo
rất ít người lãng phí, nhưng là phụ nữ đều không miễn trừ ganh đua so
sánh. Hơn nữa Lâm Hiểu là phu nhân thủ lĩnh căn cứ Thần Hi, cô càng
không thể để Đường Thiên Dật mất mặt, thông qua cách ăn mặc, bề ngoài
cũng có thể nhìn ra thực lực căn cứ.
Ăn cơm trưa xong, Lâm Hiểu lại tốn thêm nửa giờ trang điểm lại, sau đó
cùng với Đường Thiên Dật xuất phát đi nơi cử hành hội nghị.
Địa điểm hội nghị đặt ở Càn Thanh Cung, vừa đến hoàng cung cửa lớn đã tràn
đầy tầng tầng thủ vệ, hơn nữa hôm nay ngày trọng yếu như thế, thủ vệ lại nghiêm khắc, mỗi người đều phải tiến hành kiểm tra an toàn, cho nên tất cả ai tham gia hội nghị đều không được mang vũ khí, trừ người của Hứa
Nhan.
Mặc dù thủ vệ
nghiêm khắc kiểm tra, nhưng Lâm Hiểu có không gian, vũ khí cô đều để ở
trong không gian, chờ đến khi vào bên trong lại giao cho bọn Đường Thiên Dật, cho nên vũ khí là không phải là vấn đề đối với bọn họ.
Có thể nhìn ra được tình thế đối với bên Đường Thiên Dật rất bất lợi,
nhưng là bất kể khó như thế nào, hắn cũng muốn tạo ra bầu trời thuộc về
riêng mình. Đứng ở trước cửa Càn Thanh Cung, Đường Thiên Dật xoay người
nhìn về đám người phía sau, trong lòng âm thầm thề, hắn muốn thế giới
này không ai có thể uy hiếp được hắn!
Căn cứ an bài, hội nghị chính thức bắt đầu lúc 2 giờ chiều, sau khi hội
nghị chấm dứt sẽ có dạ tiệc. Người nhà tham gia hội nghị như Lâm Hiểu
không cần tham gia cuộc họp, các cô được an bài ở một thiên điện riêng.
Cho nên, khi Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật phải tách ra, Đường Thiên Dật ôm cô lại, khẽ nói, "Cẩn thận một chút, mục tiêu của chúng ta quá lớn, anh không an bài được người bảo vệ cho em, nhưng nếu phát sinh vấn đề, em
phải bảo trụ chính mình trước, hiểu không?" Đôi mắt hắn sẫm lại, chăm
chú nhìn Lâm Hiểu cho đến khi cô gật đầu, mới buông cô ra, "Vào đi
thôi."
Khi Lâm Hiểu đến
thiên điện, người bên trong đã rất nhiều, không chỉ có gia quyến của các thủ lĩnh, còn có thân thuộc của cán bộ cao cấp căn cứ kinh đô cũng ở đó chờ. Lâm Hiểu tự nhiên cùng Thi Mẫn, Tào Tử Lâm ngồi chung một chỗ. Thi Mẫn cùng Tào Tử Lâm đã có một ít điểm tâm trước mặt, các cô cũng hết
sức biết điều không hỏi Lâm Hiểu ngày hôm qua vội vội vàng vàng đi đâu,
làm gì, "Lâm phu nhân cũng ăn một chút đi. Chút ít này bình thường cũng
không phải dễ gặp."
Tào Tử Lâm ưu nhã cầm ly cà phê uống một ngụm, "Ở trong trụ sở chúng tôi cà phê thật khan hiếm."
Thi Mẫn gật đầu tán thành, "Căn cứ kinh đô xác thật rất mạnh."
Lâm Hiểu cũng đi cầm ít thức ăn, vừa tìm cơ hội thoát thân, vừa nói chuyện phiếm với các cô ấy.
Cô tất phải cứu ra cha mẹ trước khi bọn Đường Thiên Dật bị làm khó dễ, nếu không Hứa Nhan sẽ lấy cha mẹ cô làm con tin uy hiếp, hoặc là trực tiếp
giết chết cha mẹ mình cho hả giận, cho nên thời gian của mình là gấp rút vô cùng.
Lâm Hiểu một
bên cùng Tào Tử Lâm, Thi Mẫn câu được câu không trò chuyện, một bên quan sát hoàn cảnh chung quanh, đối với những người khác đến bắt chuyện cũng chỉ là khách khí ứng phó, có vài người đã bị trắc trở phía trước, sau
đó người tới tìm Lâm Hiểu rõ ràng đã giảm bớt.
Cô cũng không hy vọng mình bị người cuốn lấy mà vô pháp thoát thân, bởi vì vậy việc những người kia phê bình kín đáo mình, cô không để ý chút nào. Còn Tào Tử Lâm cùng Thi Mẫn đúng chuẩn thủ lĩnh phu nhân, thấy Lâm Hiểu không có tâm tư chú ý quan hệ xã giao cũng không nhiều lời, sau khi ăn
một chút điểm tâm liền bắt đầu triển khai hoạt động ngoại giao của mình.
Lâm Hiểu thừa dịp tất cả mọi người tập trung chú ý ăn uống cùng trao đổi,
cô lặng lẽ đi về hướng buồng vệ sinh, trong phòng vệ sinh thay đổi lễ
phục của mình, cô xuyên vào không gian đổi đồ bảo vệ đã chuẩn bị sẵn, mở cửa sổ buồng vệ sinh, nhìn xung quanh một chút thấy không có người, cô
nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ.
Đường Thiên Dật đã tìm hiểu thời gian đổi gác của đội bảo vệ hoàng cung,
đường đi đến lãnh cung, tới trưa hôm nay cô đã nhớ rõ ràng trong đầu,
giờ phút này Lâm Hiểu không ngừng tránh né đội tuần tra cùng với sử dụng thẻ căn cước thông qua các nơi kiểm tra, cuối cùng đã đến trước cửa
lãnh cung.
Lúc này đã qua nửa giờ, lưu lại cho Lâm Hiểu thời gian không còn nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT