Nói
đến Hứa Nhan, Tào Tử Lâm cùng Thi Mẫn rõ ràng có rất nhiều lời để nói,
Thi Mẫn nói, "Tôi nói với cô, người phụ nữ này thật sự là phi thường tà
môn, cũng không biết mị lực cô ta lớn như thế nào mà nhiều đàn ông ưu tú khăng khăng một mực yêu cô ta như thế!"
"Không sai, cô mới tới còn chưa đi dạo qua căn cứ này, không chỉ Hứa thủ lĩnh
như thế, căn cứ kinh đô có rất nhiều phụ nữ cũng học theo." Ý tứ hâm mộ
trong mắt Tào Tử Lâm là không thể che giấu.
Thi Mẫn kéo tay Lâm Hiểu, "Đi, chúng ta dẫn cô đi bách bộ. Chúng ta đến sớm hơn cô vài ngày, đối với nơi này cũng khá quen thuộc."
Cùng nhau đi dạo, Lâm Hiểu đối với Hứa Nhan càng thêm bội phục, bất kể là
trung tâm cố cung, hay là mỗi một tầng bên ngoài đều ngay ngắn trật tự,
Lâm Hiểu nghĩ thầm, không hổ là bàn tay vàng to nhất ở thế giới này.
Toàn bộ căn cứ kinh đô có tổng cộng 10 tầng, 5 tầng trong đều là chỗ ở của
người có năng lực hay quyền thế, tầng 6 là khu mua bán, tầng 7 tới 10 là khu cư trú của người bình thường, Thi Mẫn, Tào Tử Lâm cùng Vương Thục
Mai mang Lâm Hiểu đến tầng 6. Giống như căn cứ Thần Hi, ở đây khu giao
dịch lớn nhất là căn cứ kinh đô chính mình kinh doanh, những cửa hàng
nhỏ khác là do những thế lực khác mở, còn có một khu đặc biệt cho người
muốn lén lút giao dịch, tùy tiện bày quán.
Khác với căn cứ Thần Hi, bên trong này không có khu đèn đỏ, ít nhất là không thấy công khai. Lâm Hiểu biết rõ các khu căn cứ, ngoại trừ căn cứ kinh
đô, đều có khu đèn đỏ, hơn nữa còn là khu làm ăn hot nhất.
Lâm Hiểu cùng các cô đi dạo, mua một vài món đồ, mặc dù trong không gian cô cái gì cũng có, vật gì cũng không thiếu, nhưng trước mặt người ngoài cô phải giả bộ một chút. Tào Tử Lâm cùng Thi Mẫn hết sức nhiệt tình giới
thiệu với Lâm Hiểu những vật này mua nơi nào thì tốt, hiển nhiên hai
người bọn họ cũng đã từng trải qua.
Lâm Hiểu cũng nhân cơ hội này nghe được không ít Hứa Nhan bát quái. Đương
nhiên khi hai người bọn họ thám thính tình huống đội ngũ mình, Lâm Hiểu
chỉ một mực hàm hồ trả lời. Đại khái thái độ Lâm Hiểu làm cho họ biết rõ hỏi thăm cũng không ra được gì, liền dừng lại phần tâm tư này, ngược
lại toàn tâm toàn ý đi dạo phố.
"Nghe nói, căn cứ kinh đô đang nghiên cứu kỹ thuật trồng trọt, trong nhóm Hứa thủ lĩnh có người có dị năng hệ mộc, có thể thành công hay không còn
không biết." Thi Mẫn chuyển hướng đề tại.
Cái này trong sách có đề cập qua, người có dị năng hệ mộc kia cuối cùng
thật là nghiên cứu thành công, bất quá trước mắt Lâm Hiểu không biết rõ
bọn họ đã nghiên cứu tới chỗ nào, dù sao thời gian đã lâu, rất nhiều
chuyện xưa trong sách cô cũng đã mơ hồ không còn nhớ rõ.
"Cái này tôi biết rõ," Tào Tử Lâm nhìn hai bên một chút nhẹ nói, "Nghe nói đã nghiên cứu ra một loại thức ăn - - khoai tây."
"Thực sao? Nếu như có thể nhân bản, vậy thì tốt hơn." Thi Mẫn tựa như hồi
tưởng lại hương vị khoai tây, đột nhiên quay đầu hỏi Lâm Hiểu, "Nghe
trượng phu tôi nói, căn cứ Thần Hi có một vị độc nhất vô nhị có dị năng
không gian, trong không gian người đó có thể trồng trọt thực vật, mặc dù sản xuất tương đối ít, nhưng rất phong phú nhiều loài. Vì điểm thức ăn
này mà căn cứ chúng tôi cứ mỗi mấy tháng sẽ phái ra một đội ngũ người có dị năng đặc biệt đi đến căn cứ của các người mua. Không biết lần này có cùng đến đây không, nếu có thì thật sự quá tốt, mặc kệ đắt như thế nào
tôi cũng phải mua một chút ít rau quả tươi mới đem về."
Căn cứ Thần Hi cho tới nay đều giữ bí mật với bên ngoài người có dị năng
không gian là ai, vì để bảo vệ an toàn cho Lâm Hiểu, cho nên những trụ
sở khác đều biết rõ căn cứ Thần Hi có một người có dị năng như thế nhưng cụ thể là ai thì họ không biết được.
Trong mắt Lâm Hiểu hiện lên một tia cảnh giác, "Người trọng yếu như thế,
chúng tôi như thế nào lại có thể mang ra ngoài, đương nhiên là lưu lại ở căn cứ."
Tào Tử Lâm đã ở một bên dựng thẳng lỗ tai nghe, nghe được Lâm Hiểu trả lời thuyết phục, cô có chút thất vọng, "Nói cũng phải, nếu người thuộc căn cứ chúng tôi, khẳng định là bảo vệ tầng tầng, làm sao có thể để hắn bất chấp đại hiểm nguy mà mang đi theo như thế."
Gánh nặng trong lòng Lâm Hiểu được giải khai, còn tốt Đường Thiên Dật bảo vệ mình thật chặt chẽ. "Đây là nơi nào vậy, chúng ta đi qua bên kia xem
một chút đi, chỗ này tôi thấy có rất nhiều người ra ra vào vào." Lâm
Hiểu vội vàng nói qua chuyện khác.
Thi Mẫn vừa nhìn đến chỗ Lâm Hiểu chỉ, sắc mặt trở nên hồng, lại nhiễm vài
tia khát vọng thần bí, "Nơi đó chính là nơi đặc sắc nhất của căn cứ kinh đô – nam quán, có thể bởi vì thủ lĩnh là phụ nữ, nơi này là phụ nữ có
quyền, bên trong đây không chỉ là nơi cung cấp đàn ông để phục vụ, còn
có cung cấp cả phụ nữ."
Tào Tử Lâm cũng cảm thán, "Không thể không thừa nhận ở phương diện này, Hứa thủ lĩnh thật là hình mẫu phụ nữ của chúng ta."
Lâm Hiểu ngược lại rất muốn đi vào trong nhìn xem, đáng tiếc quay đầu nhìn
lại bọn hộ vệ đi phía sau đành phải dừng lại tâm tư này, nếu cô có can
đảm vào xem, trở về Đường Thiên Dật nhất định sẽ không để cho cô yên ổn.
Mọi người cứ thăm dò lẫn nhau như vậy, đi dạo một vòng hai giờ mới trở về chỗ ở.
Tào Tử Lâm nhìn Lâm Hiểu đi vào trong rồi, nụ cười trên mặt liền biến mất,
"Vốn tưởng chỉ là nha đầu không có đầu óc gì, không nghĩ lại là trơn như lươn. Phục vụ cô ta hai giờ không moi ra được tin tức gì."
Thi Mẫn cười tủm tỉm trả lời, "Có ít nhất một điểm chúng ta có thể biết rõ, cô nói có đúng hay không, Thục Mai?"
Đột nhiên bị nhắc tới tên, Vương Thục Mai cũng không kinh ngạc chút nào,
ngược lại lạnh nhạt trả lời, "Đúng vậy phu nhân, tin tức chúng ta không
sai, Lâm Hiểu xác thực là thịt trong lòng Đường thủ lĩnh, là nhược điểm
trí mạng của hắn."
Tào Tử Lâm cũng gật đầu, "Không có sai. Cũng không biết chồng chúng ta nói chuyện cùng Đường thủ lĩnh như thế nào."
Lúc Lâm Hiểu quay trở lại, Đường Thiên Dật đã trở về, hắn đang nói chuyện
cùng thủ hạ. Đường Thiên Dật vẫy vẫy tay, gọi Lâm Hiểu lại ngồi bên cạnh hắn, ôm cô nói, "Nói những chuyện gì với các cô ấy?"
Lâm Hiểu tất nhiên đem chuyện đã nghe từ hai vị phu nhân căn cứ kia nói với Đường Thiên Dật, hắn gật đầu, "Anh vừa rồi cũng đã thảo luận với 2 vị
thủ lĩnh kia, sơ bộ đạt thành mục đích hợp tác. Về sau các cô ấy thăm dò sẽ ít đi một chút."
"Tốt."
"Nếu Hứa Nhan tìm em, em phải coi chừng, cô ấy đã không còn tâm tính đơn thuần như nữ sinh trước đây."
Lâm Hiểu gật đầu, "Cái này em biết rõ."
Đường Thiên Dật lại cùng thủ hạ nói thêm một chút hạng mục công việc cần chú ý, sau đó mọi người lần lượt đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, quả nhiên không ngoài dự đoán của Đường Thiên Dật, chín giờ
sáng Hứa Nhan liền tìm đến Lâm Hiểu, nói là tìm cô ôn chuyện. Lâm Hiểu
tự nhiên không thể nào không đi, Đường Thiên Dật an bài hai người đi
theo cô hộ vệ.
Hứa Nhan
vẫn ăn mặc theo kiểu thanh thuần, "Chúng ta đã ba năm không gặp. Cô có
khỏe không?" Nói xong lại tự trả lời, "Nhìn tôi cũng nói được, cô hiện
thời là phu nhân thủ lĩnh căn cứ Thần Hi, tự nhiên là rất tốt rồi. Thanh danh Đường thủ lĩnh khắp nơi đều rất tốt."
Lâm Hiểu cười cười, "Cuộc sống trôi qua cũng không tệ. Tôi thật không nghĩ tới nguyên lai cô chính là thủ lĩnh căn cứ kinh đô."
Hứa Nhan khẽ đỏ mặt, "Đều là do mọi người ủng hộ, kỳ thật tôi vẫn cảm thấy
mình năng lực có hạn, không đảm đương nổi vị trí thủ lĩnh này."
Hai người đi dạo một hội đến chỗ Hứa Nhan ở, "Đến chỗ tôi ngồi đi. Tôi nghĩ cô đã đi dạo qua bên ngoài rồi, vừa vặn chúng ta ngồi xuống nói chuyện
được nhiều."
Lâm Hiểu không thể từ chối, đành phải chấp nhận.
Vừa đi đến cửa, hộ vệ sau lưng Lâm Hiểu liền bị ngăn lại, "Đứng lại, không được đi vào."
Lâm Hiểu quay đầu nhìn Hứa Nhan một cái, Hứa Nhan khó xử, "Đây là quy củ của căn cứ. Cô xem..."
Lâm Hiểu đã hoàn toàn minh bạch, hiện thời cô ta vô cùng cường đại, không
được Lâm Hiểu đồng ý đã dẫn mình tới đây còn chưa nói, hiện tại làm bộ
như khó xử, kỳ thật chính là không muốn cho mình mang người vào.
Nhưng Lâm Hiểu cho rằng nếu mình tiến vào bên trong, Hứa Nhan cũng sẽ không
dám làm gì mình, nhiều nhất là cho Đường Thiên Dật biết, cho nên cô đành giả vờ, "Các người ở bên ngoài chờ đi, tin rằng ở chỗ Hứa thủ lĩnh là
vô cùng an toàn."
Hai người thủ vệ đành phải đứng ở bên ngoài, chỉ là sắc mặt đều phi thường khó coi nhìn chằm chằm cản bọn lính gác cửa.
"Mời." Hứa Nhan bước vào trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT