Trở lại phòng mình, khóa cửa xong Lâm Hiểu lập tức tiến vào không gian, hôm nay thu hoạch kỳ thực không nhiều, rất nhiều gia đình nông gia đã trống rỗng, Lâm Hiểu chỉ tìm được vài túi bột mì cùng chút đồ ăn vặt, bột mì Lâm Hiểu đều dời tới không gian, đồ ăn vặt đặt trong ba lô.

Đương nhiên thu hoạch lớn nhất hôm nay không phải chút ít đồ ăn này, mà là trước mắt đây hai cây súng cùng đạn, Lâm Hiểu chưa dùng súng bao giờ, cho đến khóa bảo hiểm ở đâu cô cũng không biết, bởi vậy cô chỉ sờ sờ, sau đó đem súng để lên bàn, dự định về sau sẽ cùng bọn La Tiểu Bàn học hỏi. Cô nghĩ, ngày mai có nên đưa cho Nghiên Kinh một khẩu súng hay không, thời khắc nguy cấp, súng có thể cứu mạng, bất quá hiện tại đây không phải là việc trọng yếu nhất.

Lâm Hiểu dè dặt lấy ra khối tinh hạch màu đỏ. Cô chăm chú nhìn, lại cầm cái chén, đổ ít nước, ngâm tinh hạch một lúc rồi mới lấy ra lau sạch. Mê muội nhìn viên tinh hạch màu sắc xinh đẹp trong tay, Lâm Hiểu nở một nụ cười, cô dự cảm dùng viên tinh hạch này xong, dị năng của mình sẽ tăng lên được trung kỳ cấp 2!

Không do dự nữa, Lâm Hiểu nuốt tinh hạch vào bụng, trong nháy mắt tinh hạch hòa tan trong miệng cô. 5 giờ sau, Lâm Hiểu mở hai mắt ra, duỗi tay ra, trong tay xuất hiện liền một mũi tên lửa, tạo hình đã khác trước đây, thậm chí ở phần đuôi mũi lên còn xuất hiện như lông vũ, chỉ là bộ dáng còn chưa được đặc biệt rõ ràng, nhưng với đuôi lông như vậy, tốc độ tên lửa sẽ tăng lên, uy lực cũng sẽ thêm cường đại!

Lâm Hiểu đi ra khỏi căn lầu nhỏ, nghĩ đến thử uy lực tên lửa một chút, nhưng vừa ra khỏi, cô đã kinh ngạc đến ngây người.

Không gian vốn chỉ cỡ một sân bóng rổ thế mà đã mở rộng, Lâm Hiểu hưng phấn đi đến biên giới, cẩn thận đánh giá, đại khái đã tăng hơn một nửa! Mặc dù chỉ có một nửa, nhưng đối với Lâm Hiểu là trân quý phi thường, bởi vì cô rốt cuộc tìm ra được phương pháp mở rộng không gian, đó là tăng lên dị năng của mình!

Lâm Hiểu nghĩ tới hiện tại không gian đã trói định cùng với mình, dị năng mình tăng lên, sẽ vì không gian mà bổ sung năng lượng, cho nên không gian hấp thu được năng lượng cũng sẽ khôi phục một chút, về sau chỉ cần dị năng mình không ngừng tăng lên, không gian sẽ càng lúc càng lớn.

Phát hiện này làm cho Lâm Hiểu vui mừng đến chỉ muốn lăn lộn trên mặt đất, vừa nghĩ tới không gian hồi phục lại như chủ nhân trước kia có nói, có sông có núi, Lâm Hiểu ảo tưởng sau này mình có thể tiêu sái nơi mạt thế, cô liền ngửa mặt lên trời xúc động thét dài, "A... Thật là vui! Boss anh có biết hay không..."

Lâm Hiểu ha ha cười ngây ngô một lát, ôm trong lòng một bí mật không thể chia sẻ làm Lâm Hiểu cảm thấy có chút bị đè nén, dù sao trong không gian cũng không ai nghe thấy, Lâm Hiểu lại như nghiện hò hét mãi.

Cùng lúc này, tại một tầng hầm ngầm nào đó, Đường Thiên Dật nghi hoặc ngẩng đầu, sờ sờ lỗ tai mình, nhẹ giọng, "Là ai đang nói tới tôi?" Ngồi vây quanh hắn là mấy người im lặng không lên tiếng, cúi thấp đầu.

"Các người tiếp tục, cho đến khi hắn nói ra." Nguyên lai trước mắt hắn là một người toàn thân huyết nhục, đang bị nghiêm hình tra khảo, rất nhanh trong phòng lại vang lên tiếng gào thét thống khổ.

Lâm Hiểu cao hứng xong, bắt đầu thí nghiệm dị năng của mình, cô phóng thẳng dị năng tới một tảng đá lớn, trong nháy mắt liền xuyên ra một cái hố trên hòn đá, sau đó tiếp tục, cho đến khi đá thủng ra, năng lượng mới dùng xong.

Lâm Hiểu hài lòng nhìn thành quả của mình, dị năng cô tăng lên gấp đôi, quả nhiên là dùng tinh hạch thăng cấp rất mau.

Một buổi tối, Lâm Hiểu dùng để luyện tập dị năng, sáng sớm hôm sau, cô xuống lầu phát hiện có người phía dưới ầm ĩ.

"Trịnh tiểu đệ, cậu làm như vậy không đúng, đã có vũ khí thì phải chia sẻ cho tất cả mọi người, để cho mọi người có một phần bảo đảm, các người tại sao có thể một mình lấy hết? Mọi người nói có đúng hay không?" Thi Toàn gây sự.

Trịnh Thanh Quang không quen nói láo, giờ phút này mặt đã đỏ tới mang tai, "Thật không có, đó là của bọn họ." Nếu không phải là Nghiên Kinh cùng La Tiểu Bàn hai người bảo vệ bên cạnh, giờ phút này phỏng đoán đã đánh nhau.

"Đây là vũ khí của chúng tôi, có bản lĩnh chính các người đi tìm đi!" La Tiểu Bàn dường như cây ngay không sợ chết đứng.

Lâm Hiểu thản nhiên từ trên lầu đi xuống, "Ô, sáng sớm đã náo nhiệt như vậy."

Thấy Lâm Hiểu, Thu Tiểu Quân lập tức mắt sáng lên, giống như tìm được cứu tinh, Lâm Hiểu còn đứng trên bậc thang, "Các người có thời gian ở đây phí sức lực, còn không bằng giết vài tên tang thi còn có ích hơn."

Cô dừng một chút, ánh mắt như dao bắn về phía bọn Thi Toàn, "Nói nữa, La Tiểu Bàn bọn họ là người của tôi, vũ khí này là tôi cấp cho họ, các người có ý kiến gì? Các người cũng muốn?"

Trong tay cô nháy mắt xuất hiện một mũi tên bùng bùng cháy, "Chỉ là, các người nhanh hơn được mũi tên trong tay tôi thì tôi cũng có thể cho các người!" Nếu bọn họ đã gây chuyện, nếu cô nói không có vũ khí, bọn họ cũng nhất định không tin, còn không bằng dùng sức mạnh cứng rắn trấn áp! Dù sao không quá vài ngày cô cùng bọn họ đều mỗi người đi một ngả, cần gì phải khách khí với bọn họ?

Thi Toàn cùng Hoàng Kiến An, Bành Thăng liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt khó coi vừa cười vừa nói, "Thế à? Nếu là Lâm Hiểu đưa cho các người, vậy là hiểu lầm thôi, hiểu lầm!" Trong lòng bọn họ rõ ràng, Trịnh Thanh Quang là người tâm địa mềm yếu, nhưng Lâm Hiểu là mặt lạnh tâm vững, nếu đã đánh không lại, chỉ có thể thỏa hiệp.

Lâm Hiểu hừ lạnh một tiếng, "Vậy còn ở chỗ này làm gì?"

Thi Toàn dẫn người lập tức rời đi.

La Tiểu Bàn lập tức tiến lên, giơ ngón tay cái lên, "Là đại tỷ lợi hại nhất, nói ra một câu tất cả đều á khẩu không trả lời được." La Tiểu Bàn thật nhanh nhảu, vừa nghe Lâm Hiểu nói mình là người của cô, lập tức đem chính mình thành tiểu đệ.

"Ít nói nhảm đi, chúng ta có chính sự." Lâm Hiểu đem ba lô trong bản đồ ra, "Cậu là người địa phương, biết rõ trừ thị trấn trên còn có chỗ nào có trạm xăng dầu không?"

Hôm qua bọn họ bận rộn cả ngày, mục đích ban đầu lại không đạt thành, xăng đã không nhiều, bọn họ phải sớm dự tính.

Trên mặt Trịnh Thanh Quang cũng lo lắng, "Đúng vậy, bình xăng của chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ còn một phần tư, buổi sáng tôi đã đến xe của Phùng An Bang thăm dò một chút, trong xe họ xăng còn quá nửa, chúng tôi đã rút ra hết."

La Tiểu Bàn thật quen thuộc khu vực này, cậu chỉ một chỗ, "Bên cạnh đây là một trạm sửa xe nhỏ, bên trong cũng có một trạm xăng, vừa vặn đều là đi thành phố H, chúng ta có thể chạy qua xem một chút."

Lâm Hiểu gật gật đầu, "Tốt lắm, cứ làm như thế, có thể trước đi trạm sửa chữa kia. Mặt khác, nếu vừa rồi đã giải thích chuyện vũ khí, vậy thì dứt khoát đem súng chia ra, chúng ta mỗi người một cây, còn dư lại đều đưa cho Phó Hạo đi. Còn những người khác tạm thời không cấp." Dù sao chút ít vũ khí này đều là do Phó Hạo cùng bạn bè anh dùng tính mạng mà đổi lấy.

Mọi thứ đã định, tất cả chờ xuất phát, chuẩn bị đi thành phố H.

Trước khi lên xe, Lâm Hiểu hỏi thăm Phó Hạo, người vẫn còn liên tục trầm mặc, "Anh muốn cùng chúng tôi đi thành phố H không?"

Phó Hạo khẽ trả lời, "Trước đi thành phố H đi. Tại đó tôi còn bạn bè, không biết bọn họ còn sống hay không."

Lâm Hiểu gật gật đầu, "Vậy cứ như thế đi, chúng ta xuất phát."

Dọc theo đường đi, bọn họ dừng lại chỗ La Tiểu Bàn chỉ, quả nhiên tìm được một trạm sửa xe hơi, đem thây ma bên trong thanh lý sạch sẽ, bọn họ bắt đầu đi tìm xăng, mặc dù bên trong trạm sửa chữa không có xăng, nhưng không ai nghĩ đến xe đang để sửa trong trạm không ít, mà bên trong xe lại có xăng, bù lại trạm xăng dầu kế bên lại không còn gì. Vốn chỉ là thử thời vận tìm thử, hiện tại mọi người đều hân hoan, đã đủ cho đoàn người bọn họ đến thành phố H.

Trên được bọn họ cũng gặp phải một ít thây ma, nhưng tối đa cũng chỉ là thây ma cấp một, mà Lâm Hiểu có dị năng cấp 2, tự nhiên không có gì nguy hiểm lớn, bọn Nghiên Kinh cũng từng người tìm được tinh hạch phù hợp với chính mình.

Ba ngày sau, bọn họ cuối cùng đến được vùng ngoại thành thành phố H, nhìn trước mắt rõ ràng nhiều xe chạy, Lâm Hiểu biết họ đã tìm đúng đường.

Nửa giờ sau, bọn họ nhìn thấy mục đích của chuyến đi này, căn cứ thành phố H!

Trước mắt có rất nhiều xe đều xếp hàng chờ tiến vào, thậm chí có người còn dựng lều ở căn cứ tường thành.

La Tiểu Bàn xung phong nhận việc đi hỏi thăm tình huống phía trước, không lâu lắm, Lâm Hiểu nhìn thấy cậu tìm được một người trẻ tuổi, dùng hai miếng bánh thành công cạy miệng hắn ra.

Lúc này, tất cả mọi người trên xe đều đã xuống xe, tràn trề hy vọng nhìn tường thành thật dày trước mắt, trong nội tâm thật tràn trể mong đợi.

Trước khi La Tiểu Bàn trở về, bọn họ đã tán gẫu với chủ xe bên cạnh, đại khái biết được phía trước là đang làm đăng ký, hơn nữa từng người muốn đi vào căn cứ đều nhất định phải nộp đầy đủ thức ăn cho mình, mỗi người 10 ký, nếu như là người có dị năng thì không cần. Tất cả tiến vào căn cứ đều phải đi qua kiểm tra và cách ly.

Nửa giờ sau, La Tiểu Bàn trở về, lập tức đem tin tức cậu nghe được nói cho mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play