Ở trên xe, Lâm Hiểu cầm túi vải đựng tinh hạch đưa cho Phó Hạo, "Đây là tinh hạch của những thây ma vừa rồi."
Phó Hạo ngồi ở ghế sau, nghe được lời Lâm Hiểu nói, anh nghiêng về phía
trước nhận túi vải trong tay Lâm Hiểu, yên lặng nói, "Cảm ơn." Anh còn
tưởng những người này sẽ độc chiếm, không nghĩ tới lại trả cho mình.
Nghĩ tới những người bạn mất mạng vì thây ma, anh không còn chút cao
hứng nào.
"Thây ma cấp 2 là nhóm tôi giết, tinh hạch sẽ thuộc về chúng tôi, anh có dị nghị gì không?"
Phó Hạo lắc đầu, "Nên như vậy."
Phó Hạo trả lời làm Lâm Hiểu rất hài lòng, đồng thời cô cầm tinh hạch màu
đen trong tay đưa cho Phó Hạo xem, "Cái tinh hạch này có thể cho tôi
không, tôi có thể dùng những vật khác trao đổi, như thức ăn, nước hoặc
tinh hạch hệ khác."
Lâm
Hiểu còn 2 viên tinh hạch hệ kim cấp một, hơn nữa vật tư, giá trị tuyệt
đối vượt qua tinh hạch đen, dù sao tinh hạch đen đối với người khác đều
không có điểm dùng.
Phó
Hạo nhìn cái này tinh hạch một cái, anh suy đoán hẳn là trong đầu tên
thây ma bụng bự, nhìn tới nó anh liền nghĩ đến Lương Khải Nguyên vì mọi
người mà hy sinh, "Cô cầm đi, không cần cho tôi gì cả." Dù sao bọn họ là cứu mình, mà tinh hạch này cũng không có giá trị gì cho mình.
Lâm Hiểu cũng không tham, lấy ra 2 tinh hạch hệ kim cấp một, đưa cho Phó Hạo, "Đây là cho anh."
Phó Hạo tiếp thu tinh hạch Lâm Hiểu ném qua, dưới ánh mặt trời hai viên
tinh hạch lóng lánh tia sánh, thanh âm anh có chút nghẹn ngào, "Cảm ơn
cô."
Thời điểm bầu không
khí đang trầm mặc, chợt nghe có bụng người nào đó kêu lên, Trịnh Thanh
Quang giấu đầu lòi đuôi đè xuống bụng muốn, trên mặt nổi lên một mảnh đỏ ửng, cười xấu hổ.
Lâm Hiểu cùng Nghiên Kinh bật cười, "Hiện tại đã một giờ chiều, chúng ta chưa ăn gì, đói là phải rồi."
Nói xong cô lấy từ ba lô ra hai bao bánh, một bao đưa ra phía sau, "Đây."
Trịnh Thanh Quang liên tục khoát tay, "Tôi không đói bụng, đưa Phó Hạo đi."
Anh vừa dứt lời, bụng lại kêu lên. Lúc này Phó Hạo tâm tình trầm trọng
cũng không nén được cười lên.
Trịnh Thanh Quang oán hận đè lại bụng mình, anh sánh không ăn, trưa cũng chưa ăn, đã đói từ lâu, chỉ là liên tục chịu đựng, lúc này thấy bánh, nước
miếng trong miệng đã lan tràn, bụng lại bắt đầu phản khác, thấy trên mặt Lâm Hiểu chân thành mỉm cười, anh lúc này mới nhận lấy, nhỏ giọng, "Cảm ơn."
Trong lúc nhất thời, trong xe bốn người chỉ lo ăn, cũng không nói gì thêm.
Hai mươi phút sau, bọn họ trở về trạm xăng, Thi Toàn, Hoàng Kiến An cùng Bành Thăng lập tức nhô đầu ra, phất tay vẫy bọn họ.
Nghiên Kinh giảm tốc độ xe, hướng bọn họ hô, "Chúng tôi trở về đây."
Bọn Thi Toàn cao hứng dùng bộ đàm cùng bọn họ nói, "Vừa rồi bắn nhau hấp
dẫn không ít thây ma, chúng tôi thừa dịp thây ma ít đi, liền đi đến mấy
cửa hàng phụ cận sưu tầm một phen, kết quả tìm được 2 thùng nước khoáng, mười mấy gói bánh, vài túi bánh mì cùng hai bao kẹo."
Trịnh Thanh Quang cũng không xuống xe, dùng bộ đàm trả lời, "Không tệ, bây
giờ chúng tôi đã về, lại đến trong thôn tìm một chút, hy vọng chống đỡ
đủ cho đến khi đến thành phố H."
Vì tiết kiệm pin bộ đàm, Trịnh Thanh Quang cùng Thi Toàn nói vài câu, liền đóng bộ đàm lại, đem pin cẩn thận lấy ra, lần sau thời điểm cần lại bỏ
vào dùng.
Nghiên Kinh hướng về Lâm Hiểu hỏi, "Hiện tại mấy giờ?"
"1 giờ 35, yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tới đó lúc 2 giờ."
Đừng nhìn Nghiên Kinh bình thường không nói nhiều, mặt lại không biểu lộ gì, kỳ thật Lâm Hiểu biết rõ anh cũng là người có nội tâm mềm mại, Nghiên
Kinh hỏi thời gian mục đích chỉ có một, đó là lời hứa với khu dân cư
kia.
Nghiên Kinh mạnh miệng, "Tôi cũng không có quan tâm đến mấy người đó."
Lâm Hiểu cười tủm tỉm xem Nghiên Kinh lái xe, không ép anh nữa, Nghiên Kinh cuối cùng môi động động, không nói gì thêm.
Trịnh Thanh Quang vỗ vỗ vai Nghiên Kinh, "Nghiên đại ca, không cần thẹn
thùng." Bởi vì đã chiến đấu với nhau đã làm Trịnh Thanh Quang gần gũi
hơn với Lâm Hiểu và Nghiên Kinh, vừa rồi lại có được nhiều vũ khí như
vậy, làm Trịnh Thanh Quang tâm tình rất tốt, mới bắt đầu đùa giỡn với
Nghiên Kinh.
Nghiên Kinh
không nói gì, chỉ là lặng lẽ phát động dị năng, một tay đầy cây xanh che lấy miệng Trịnh Thanh Quang đang không có phòng bị gì, Trịnh Thanh
Quang chỉ có thể "ô ô" hướng Lâm Hiểu cầu cứu.
Lâm Hiểu giả vờ không biết.
Qua vài giây, cành cây mới tiêu tán trong không khí, Trịnh Thanh Quang
trong lòng vẫn còn sợ hãi, lại không dám tiếp tục nói đùa.
Phó Hạo yên lặng ngồi trên xe, nhìn mấy người nói chuyện với nhau, từ từ
cũng bị nhiễm theo vui vẻ, không còn bộ dáng trầm lặng nữa, anh thầm
nghĩ, "Các anh em, tôi sẽ thay mặt các người sống thật tốt! Nhất định!"
La Tiểu Bàn từ một giờ rưỡi bắt đầu nhìn về đường cái, chỉ sợ không chú ý mà bỏ qua cái gì.
Thời gian càng tới gần, cậu càng lo lắng, như thế nào còn chưa đến? Không
phải là gặp thây ma lợi hại, toàn bộ đều bị diệt chứ? Vừa rồi trong trấn nghe tiếng súng vang lên, hay là bọn họ lỡ hẹn?
Lúc La Tiểu Bàn còn đang nghĩ ngợi lung tung, ánh mắt cậu sáng lên, "Đến rồi!"
Cậu lập tức mang ba lô lên, mở cửa nhà, như một làn khói lao ra khỏi cao ốc.
Bên trong khu nhà cũng không thiếu thây ma lắc lư, thấy có người, lập tức mục tiêu nhắm tới La Tiểu Bàn.
Mà La Tiểu Bàn cũng không chú ý tới, phía sau cậu, thừa dịp cậu đang hấp
dẫn thây ma, có người đã vụng trộm chạy xa, nếu La Tiểu Bàn chú ý tới sẽ nhận ra đó là người hung hãn ở lầu 6.
Đáng tiếc giờ phút này cậu đang bề bộn tránh né thây ma công kích.
Bên trong những tòa nhà nhiều người đều ở cửa sổ nhà mình yên lặng nhìn,
bọn họ có người hâm mộ La Tiểu Bàn dũng cảm, có người độc ác suy đoán
xem La Tiểu Bàn rời đi sẽ sống được bao lâu.
Bất quá lúc này mục tiêu La Tiểu Bàn chỉ có một, đó là phải đuổi kịp đội ngũ, không thể bị bỏ lại.
La Tiểu Bàn dựa vào năng lực phòng ngự của dị năng hệ thổ, tránh trái
tránh phải, giết chết vào tên tang thi xong, cuối cùng cũng ra tới cửa
chính, thây ma trên đường trong nháy mắt hướng về phía cậu, trong lòng
La Tiểu Bàn mắng to, "Ca khi nào đã trở thành bánh trái hương hoa cho
chúng bây?"
Bất quá cậu thấy được xe ngừng ven đường, lập tức chạy tới, lo lắng chụp vài cánh cửa xe.
Lâm Hiểu hạ cửa sổ xe xuống, lạnh lùng nói, "Đã nói qua, chính các người phải tìm xe cho mình."
La Tiểu Bàn khóc không ra nước mắt, "Vị mỹ nữ kia, tôi cũng muốn chính mình lái xe, nhưng mà tôi không biết lái!"
"Oh?"
"Thật, thật, cô phải tin tôi, tôi La Tiểu Bàn mặc dù nhát gan, nhưng không nói láo. Mỹ nữ, mau mở cửa xe, thây ma đã đến rất gần."
La Tiểu Bàn sắp khóc, những người này sẽ không cho cậu lên xe sao? Nhưng
chính mình thật không biết lái xe, sớm biết thế thì trước khi mạt thế
như thế nào cũng phải đi học lái!
Trịnh Thanh Quang nhìn cậu đáng thương, mà quả thật thây ma thực mau sắp tới, "Lâm Hiểu, để cậu ta lên xe đi."
Lâm Hiểu hừ một tiếng, cuối cùng bảo Nghiên Kinh mở cửa xe, để La Tiểu Bàn ngồi vào.
La Tiểu Bàn vừa ngồi xuống liên thiên ân vạn tạ, khen Lâm Hiểu thành một
mỹ nữ tuyệt thế khuynh thành, đồng thời cũng hướng về tất cả mọi người
trên xe nói lời cảm tạ. Lâm Hiểu không hỏi thêm, đưa tay nhìn đồng hồ,
đã 2.05, "Tốt lắm, chúng ta đi."
Trịnh Thanh Quang gật gật đầu, lại gắn pin vào bộ đàm, gọi xe bên kia, "Thi Toàn, lái xe."
Đúng lúc này có một chiếc xe từ khu căn cứ đi ra, dừng bên cạnh bọn họ, Lâm Hiểu liếc một cái, "Lái xe!"
Cho đến khi xe bắt đầu chạy, La Tiểu Bàn mới yên lòng. Phát hiện 2 người
ngồi trước mắt có vẻ xa cách, mà người bên cạnh lại có vẻ dễ chịu với
mình, cậu lập tức dời mục tiêu đi, "Huynh đệ, xin chào, tôi tên La Tiểu
Bàn."
Trịnh Thanh Quang
tính tình thân thiện trả lời, "Chào cậu, tôi gọi Trịnh Thanh Quang, lái
xe là Nghiên Kinh, đó là Lâm Hiểu, vị này là Phó Hạo."
La Tiểu Bàn nhất nhất chào hỏi, hai người phía trước chỉ "Chào" một tiếng
rồi im lặng, vị Phó Hạo kia lại như đi vào cõi thần tiên, căn bản cũng
không trả lời gì, La Tiểu Bàn cũng không tức giận, hướng tới người duy
nhất trên xe hoan nghênh mình, "Các người sẽ đi đâu?"
"Chúng ta mục tiêu là Thành phố H, bất quá trước mắt chúng ta ở tại bên trong một thôn trang."
La Tiểu Bàn là người nói nhiều, "À, thì ra là như vậy, thành phố H rất
tốt, nghe nói ở đó có căn cứ. Tôi còn tưởng các người sẽ không tới. May
mắn các người thiện tâm, đáp ứng đem theo tôi, không giống như lúc trước lúc tôi đi ra ngoài tìm đồ ăn cũng gặp một tiểu đội, thuần một sắc mặt
lạnh lùng, trên người hàn khí cũng có thể làm người khác rét lạnh, mà
điều lạ lùng nhất các người biết là gì không?"
Trịnh Thanh Quang là một thính giả rất tốt, "Cái gì?"
"Đầu lĩnh bọn họ là một người âm trầm khủng bố, rõ ràng là người bình thường lại thích ngồi xe lăn, lớn lên đẹp trai thì có cái gì..."
La Tiểu Bàn lời nói còn chưa xong, đã phát hiện cô gái ngồi kế bên tài xế
nghe được lời mình thì đột nhiên xoay người lại, thần sắc kích động,
"Cậu vừa mới nói cái gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT