Trịnh Thanh Quang nghiêm sắc mặt, "Từ nơi này đến thành phố H, trước mạt thế đi cao tốc chỉ cần 2 giờ, hiện tại tôi dự tính đại khái khoảng ba bốn ngày. Hơn nữa chúng ta bây giờ đi đường nhỏ, không có hướng dẫn, rất dễ bị đi sai. Quan trọng nhất là chúng ta đông người, hết sức dễ dàng hấp dẫn thây ma, thức ăn lại không nhiều, cho nên tôi dự tính ngày mai thu thập lương thực ở thôn này rồi sẽ lên đường."

Lâm Hiểu gật đầu, "Tôi chỗ này có bản đồ, cho nên không cần lo lắng lạc đường. Lương thực cũng không cần quá lo lắng, hai túi gạo đủ cho chúng ta đến thành phố H. Quan trọng nhất là xăng, các người có đủ xăng không?"

Trịnh Thanh Quang vỗ đầu một cái, "Đúng, hiện tại không giống như trước, trong trạm xăng dầu cũng không tìm được. Này..."

"Từ trên bản đồ tôi thấy không xa nơi này có một trấn nhỏ, bên phải có một trạm xăng dầu, chúng ta có thể đi coi ở chỗ đó tìm." Lâm Hiểu ngưng một chút, "Anh bộ dạng này, làm sao mà đem theo nhiều người sống sót được như vậy?"

Trịnh Thanh Quang đem đến cho Lâm Hiểu cảm giác là loại thiếu gia có tiền, hơn nữa còn là loại từ nhỏ đã được giáo dưỡng cẩn thận, từ nhà trẻ đã được chăm sóc kỹ, giáo sư, gia trưởng, người hầu, đối với đối nhân xử thế thời mạt thế cũng không đủ lạnh lùng, như thế tại sao lại mang theo nhiều người bình thường mà vẫn còn sống sót được?

Trịnh Thanh Quang lúng túng cười cười, "Từ lúc mạt thế là tôi và em gái cùng nhau trốn đông trốn tây, những người này là lúc tôi cùng em gái trên đường ra khỏi thành phố S đụng phải, bọn họ hy vọng chúng tôi mang theo bọn họ. Cho nên..."

Ở mạt thế gặp được người thiện tâm như thế, so với đạt được dị năng xác suất còn ít hơn, mình gặp được người như vậy, Lâm Hiểu mặc dù đã sớm không còn loại thiện tâm quên mình vì người, nhưng đối với người trước mắt đây, toàn thân anh lộ ra vẻ ấm áp, khí chất chân thành, cô thật thuần túy thưởng thức.

Trịnh Thanh Quang hết sức thẹn thùng, "Chúng tôi sáng mai sẽ đi thị trấn trên, Lâm Hiểu, hai người ngày mai đi sao? Tôi nghĩ tới đi với các người, chúng ta nắm chắc hơn một chút."

Dị năng của Lâm Hiểu, anh đã được chứng kiến, tuyệt đối mạnh mẽ hơn anh nhiều, mà bạn cô cũng là người có dị năng, bọn họ bên này chỉ một mình anh có dị năng, nếu trong trấn nhỏ có nhiều thây ma, bọn họ sẽ rất nguy hiểm. Bởi vì vậy anh mặt dày mày dạn hướng tới một cô gái trẻ không lớn hơn em gái mình xin giúp đỡ. Trong lòng anh hết sức mâu thuẫn, vừa hy vọng Lâm Hiểu có thể đáp ứng, vừa không hy vọng Lâm Hiểu vì bọn họ gặp mạo hiểm, lương tâm anh không cho phép. Nhưng anh cũng không còn cách nào, chỉ có thể thỉnh cầu hỗ trợ.

Lâm Hiểu đối với Trịnh Thanh Quang quang minh chính đại tìm xin giúp đỡ không có phản đối, "Đương nhiên đi, xăng của chúng tôi cũng không nhiều." Nghiên Kinh cũng không biết không gian của cô, cho nên chút ít xăng trong không gian cô không thể lấy ra hết, tất nhiên phải đi tìm thêm.

"Thật sự cám ơn, cô giúp chúng tôi nhiều như thế, chúng tôi lại không có cái gì tốt hồi báo cho cô." Trịnh Thanh Quang nghĩ lại xem mình còn cái gì có thể báo đáp cho Lâm Hiểu, cúi đầu nhìn y phục dơ bẩn của mình rồi cười khổ, mình bây giờ còn đồ vật gì đó có thể cầm ra được hay sao?

"Không có việc gì, dù sao chúng tôi cũng muốn đi. Dọc theo đường đi, nói không chừng còn có chỗ cần các người hỗ trợ." Trước khi đi, Lâm Hiểu dừng bước chân, đem tinh hạch hệ phong vứt cho Trịnh Thanh Quang.

Trịnh Thanh Quang ban đầu còn không kịp phản ứng Lâm Hiểu vứt cho mình vật gì, chờ tới anh phản xạ lại được nhìn tới, nguyên lai là tinh hạch hệ phong, anh nắm thật chặt tinh hạch trong lòng bàn tay, ngẩng đầu lên, Lâm Hiểu đã đi mất dạng.

Buổi tối Lâm Hiểu trong không gian lại dùng hết dị năng, sau đó nằm trên giường trong không gian, vừa rồi cô rõ ràng cảm giác được dị năng của mình đã đạt tới cấp 2 mức cao cấp sơ kỳ, còn một chút nữa sẽ có thể đột phá đến trung kỳ, chuyện này làm cho Lâm Hiểu cuối cùng có được một tia vui mừng. Cô vội vã muốn đi thành phố H, thậm chí hận không thể đến sớm một chút, nhưng thực tế lại không ngừng kéo chậm hành trình của cô, trong lòng cô nhớ tới Đường Thiên Dật ở thành phố H, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Lâm Hiểu vừa mở cửa phòng bỗng nhiên thấy một bàn tay đang muốn gõ cửa phòng mình, Lâm Hiểu ngẩng đầu nhìn lên, lại là Trịnh Tĩnh Gia.

Trịnh Tĩnh Gia vừa nghe đến tiếng mở cửa, lập tức dừng lại động tác gõ cửa, sắc mặt đỏ bừng nhìn Lâm Hiểu, cũng không nói chuyện, cứ như vậy đứng như cọc gỗ ở đó.

Vị đại tiểu thư này sáng sớm trước cửa mình làm gì? "Có chuyện gì sao? Tôi muốn đi ra ngoài."

"Không có... Không có việc gì."

Tin tưởng ngươi mới quái, Lâm Hiểu không biến sắc, "Vậy làm phiền cô nhường một chút, cô chặn cửa của tôi."

Trịnh Tĩnh Gia tựa như cô vợ nhỏ, Lâm Hiểu nói cái gì cô làm cái đó, ngoan ngoãn tránh ra, Lâm Hiểu đóng cửa lại đi, cô cũng đi theo phía sau, đi ba bước, cuối cùng Lâm Hiểu bất đắc dĩ xoay người, "Cô rốt cuộc là có chuyện gì?"

Trịnh Tĩnh Gia hít vào một hơi, cuối cùng cũng có được dũng khí, "Cái kia... Cám ơn cô đưa tinh hạch cho anh tôi." Nói xong câu đó, trong nội tâm Trịnh Tĩnh Gia như buông lỏng, phảng phất như cục gạch đè trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, không đợi Lâm Hiểu phản ứng, cô liền quay đi.

Lâm Hiểu nghe được tưởng tượng nói lời cảm tạ, trong lòng sững sờ, cô không uống lộn thuốc chứ? Chẳng lẽ tối hôm qua bị anh của cô ta hung hăng giáo dục? Cho đến khi thấy Trịnh Tĩnh Gia nhảy nhót đi xa, Lâm Hiểu mới có điểm dở khóc dở cười, hai anh em này là mới vừa xuyên đến mạt thế hay sao? Như thế nào mà mỗi một người đều giống như chưa từng trải qua mạt thế tàn khốc, còn mang theo tính tình thật có từ xưa.

Lâm Hiểu lắc đầu, không suy nghĩ nữa. Đi xuống lầu, trong sảnh không có người nào, vừa rồi Trịnh Tĩnh Gia cũng không thấy, chỉ có Nghiên Kinh, Trịnh Thanh Quang cùng 3 người hôm qua tham gia chiến đấu.

"Lâm Hiểu, tôi giới thiệu một chút, ba vị này là Thi Toàn, Hoàng Kiến Anh cùng Bành Thăng, đây là Lâm Hiểu và Nghiên Kinh, họ sẽ đi cùng chúng ta." Mấy người chào hỏi nhau xong, Lâm Hiểu từ túi sau rút ra bản đồ, để lên mặt bàn, "Chúng ta hẳn là ở vị trí này, trấn nhỏ cách chúng ta chỉ mấy chục km, rất nhanh có thể đến đó." Lâm Hiểu cùng bọn họ xác định đường đi. "Vậy bây giờ chúng ta sẽ xuất phát?"

Trịnh Thanh Quang nhìn ba người kia, thấy bọn họ không có ý kiến, liền nhất trí đồng ý, "Xuất phát."

Thi Toàn cùng Hoàng Kiến An đi phía trước, Thi Toàn cẩn thận dựa vào cửa chính gần gần sân nhỏ, mới vừa nhẹ nhàng mở ra một con đường nhỏ, một cánh tay thây ma liền nhân cơ hội duỗi vào, Hoàng Kiến An sớm có chuẩn bị, trong tay nhấc lên cây búa sắc bén chém xuống, lập tức chém đứt cánh tay thây ma. Thi Toàn nhanh chóng mở ra cửa chính, ở bên ngoài thây ma còn không có kịp phản ứng, mỗi người giải quyết một con, đằng sau Bành Thăng cũng nhanh chóng tiến lên gia nhập chiến đấu, ba người hành động nhanh chóng giải quyết 5 tên tang thi.

Thi Toàn nói với bọn Lâm Hiểu, "Ba người chúng tôi đều là người bình thường, khả năng không giúp được nhiều, cho nên này chút ít thây ma bình thường chúng tôi sẽ giải quyết, các người chừa chút khí lực."

"Đúng vậy, ở trong trấn nhỏ còn không biết sẽ gặp phải chuyện gì, Trịnh lão đệ và dị năng của các người đến lúc đó dùng cũng không muộn." Hoàng Kiến An cùng Bành Thăng cũng phụ họa theo, bọn họ biết rõ người có dị năng cũng đều có giới hạn, nếu như dùng hết sẽ phải tốn thời gian khôi phục lại. Vì an toàn của cả đoàn, bọn họ làm như thế rất sáng suốt.

Xác định không còn thây ma ở cửa, Thi Toàn cùng Nghiên Kinh lái xe tới cửa nhà, Lâm Hiểu đương nhiên cùng Nghiên Kinh dùng một xe, mấy người kia lên một chiếc khác.

Cửa chính vừa sắp đóng kín, Trịnh Tĩnh Gia bỗng nhiên từ trong nhà chạy tới bên cửa xe, "Chờ một chút."

Trịnh Thanh Quang nghe được thanh âm, lập tức hạ cửa sổ xe xuống, không đồng ý nhìn em gái, "Em sao lại đi ra? Mau vào đi."

Trịnh Tĩnh Gia con mắt hồng hồng nhìn ca ca mình, "Em đương nhiên đến nói lời từ biệt với anh, các người bên ngoài rất nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận, em sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ các người trở về."

Trịnh Thanh Quang con mắt cũng ửng hồng, trong nội tâm ấm áp , "Nha đầu này, anh biết rõ rồi, trở về đem đồ ăn ngon cho em." Phảng phất như trước đây, mỗi lần ra ngoài về anh đều mua rất nhiều đồ ăn ngon cho em gái.

Trịnh Tĩnh Gia nhu thuận đáp một tiếng, hít mũi một cái, "Sớm một chút trở về." Rồi hướng về Trịnh Thanh Quang ngọt ngào cười.

Trịnh Thanh Quang sờ sờ vào đầu em gái, "Ca ca đi đây." Nói tạm biệt với Trịnh Tĩnh Gia xong, anh mới đóng cửa sổ xe lại, đi mất.

Bọn họ vừa đi, cửa đóng lại ngay, Trịnh Tĩnh Gia nhìn không thấy xe bọn họ, cô lập tức xoay người chạy đến lầu hai, hướng về ngoài cửa sổ, nhìn theo đuôi mấy chiếc xe đang từ từ biến mất.

Bởi vì có bản đồ, xe Lâm Hiểu đi trước, trên xe Lâm Hiểu bỏ ba lô xuống, lôi ra một bao bánh bích quy, "Ăn chứ?"

Bọn Trịnh Thanh Quang vì tiết kiệm thức ăn không làm điểm tâm, nhưng Lâm Hiểu không quen không có điểm tâm, nói nữa tí nữa muốn chiến đấu, không có sức sao được.

Nghiên Kinh lập tức cũng cảm giác mình đã đói bụng, đưa tay ra, Lâm Hiểu đưa cho anh một khối bánh, rất nhanh hai người đã chia nhau xong cả gói.

Bởi vì vùng này có ít nông dân, bọn họ không gặp thây ma nào. Mười mấy phút sau bọn họ đã đến nơi, trạm xăng này nằm ở đường lộ, tìm khá dễ.

Bên ngoài trạm xăng dầu có mấy thây ma quanh quẩn, cả bọn Lâm Hiểu rất nhanh chóng đã thanh lý xong đám này.

Sau đó ba người Thi Toàn bắt đầu tìm kiếm xăng dầu bên ngoài, còn Lâm Hiểu cùng Trịnh Thanh Quang, Nghiên Kinh đi vào siêu thị nhỏ bên trong, nhưng toàn bộ trong siêu thị đã bị quét dọn sạch sẽ. Trịnh Thanh Quang thở dài, "Đã có người tới trước."

"Ở đây đã không có gì, vậy chúng ta chỉ có thể đi vào trong trấn." Trạm xăng này là bên ngoài trấn, rất khó còn đồ vật gì, bên ngoài bọn Thi Toàn cũng không tìm được một giọt xăng nào.

Hai chiếc xe lại tiếp tục hướng tới trong trấn mà đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play