Lúc
Lâm Hiểu tỉnh lại chỉ thấy đầu đau muốn nứt, đặc biệt là ngực, loại đau
đớn làm cho trước ngực giống như có một ngọn lửa nướng hừng hực, đợi đến khi cô thật vất vả mở mắt ra, lại thấy được trời xanh mây trắng.
Lâm Hiểu trong nháy mắt thấy sợ sệt, "Tại sao mình lại ở chỗ này? Mình vì
sao lại cảm thấy đau nhức như vậy?" Cô muốn động người, không nghĩ tới
đầu ngón tay cũng không động đậy được.
Chịu đựng cơn nhức đầu kịch liệt, cô bắt đầu hồi tưởng xem mình rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.
Đột nhiên Lâm Hiểu thần sắc ngẩn ra, cô nhớ tới, "Mình không phải là đã
chết sao?" Khi đó cô không kịp phản ứng gì, thân thể đã làm ra lựa chọn, thay Đường Thiên Dật đỡ một kích trí mạng, Đường Thiên Tuấn rõ ràng
đánh trúng ngực mình, chính mình sao có thể còn sống?
Lâm Hiểu rất muốn sờ ngực mình một cái, có phải bị lủng thành một cái hố
hay không, đáng tiếc cô hiện tại không thể động đậy, càng hồi tưởng đầu
càng đau, cũng không lâu sau cô lại lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại lần nữa, Lâm Hiểu đã có thể động động tay, đầu cũng đỡ đau nhức. Cô sờ sờ y phục mình, chỗ ngực rõ ràng bị tổn hại, nhưng dưới lớp quần áo, làn da lại hoàn hảo không bị gì.
Có chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ mình đã lên thiên đường?
Lần đầu tiên khi tỉnh lại, Lâm Hiểu chưa nhìn kỹ hoàn cảnh chung quanh, lần này cuối cùng Lâm Hiểu có thể xem xét một chút. Cô quay đầu, phát hiện
chỗ mình đang ở hết sức kỳ quặc, xung quanh không một bóng người, chỉ có một mảnh đất trống rỗng. Mảnh đất này cũng không lớn lắm, cỡ chừng một
cái sân bóng, bên ngoài là sương mù mịt mờ, cái gì cũng không thấy được.
Gần chỗ Lâm Hiểu nằm có một căn nhà nhỏ hai tầng bằng gỗ, hết sức cổ kính,
Lâm Hiểu dám bảo đảm, tòa nhà nhỏ này ít nhất cũng đã mấy trăm năm.
Nhìn đến đây, Lâm Hiểu còn gì mà không rõ ràng nữa, chỗ mình ở là một không
gian. Nhưng mà từ khi nào mà mình lại có bàn tay vàng có không gian như
thế, sao mình cũng không biết rõ?
Lần này Lâm Hiểu tỉnh lại lâu hơn, cô cảm giác được thân thể mình đang từ
từ khôi phục. Xem ra mình chưa chết, chỉ là nằm ở trong không gian,
nhưng mà không biết rõ boss như thế nào, không thấy mình, boss nhất định sẽ rất thương tâm.
Lúc
này Lâm Hiểu chỉ khôi phục được tay cùng cổ, chỗ khác trên người vẫn
không thể động, cô chỉ có thể đoán mò. "Đến cùng mình đã biến mất bao
lâu? Có lẽ đã lâu, nhưng vì sao ta không biết đói?"
Lâm Hiểu mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp. Lúc cô ngủ, cơ thể cô từ từ hấp thụ
sương mù, thân thể dần dần khôi phục, mà không gian lại từ từ nhỏ đi.
Khi Lâm Hiểu tỉnh lại lần nữa, cô đã có thể động đậy thân thể, chỉ là lúc
cô đứng lên được lại sợ hết hồn, vốn là sân bóng đá đã biến nhỏ thành
sân bóng rổ, lại bị căn lầu nhỏ chiếm hơn một nửa, phần còn lại cũng
khoảng 100 mét vuông.
Lâm Hiểu cúi đầu nhìn làn da mình càng trở nên trắng nõn sáng long lanh,
cùng với bộ ngực không có vết sẹo nào, ánh mắt cô phức tạp, "Không phải
là do trị liệu mình cho nên không gian mới biến nhỏ như thế chứ?"
Dĩ nhiên Lâm Hiểu rất tò mò về không gian này, nếu đã có thể di chuyển, cô tự nhiên không chần chờ nữa, lập tức hướng về phía tiểu lâu.
Lâm Hiểu nhìn cửa gỗ trơn bóng như mới trước mắt, dùng tay nhẹ khẽ đẩy ra.
Trong nhà nhỏ phòng thật nhiều, đi vào đầu tiên là gian đại sảnh, bên trong
bày ghế ngồi chạm hoa văn, hai bên tường treo mấy tấm họa, Lâm Hiểu
nghĩ, mấy bức này nếu cầm ra ngoài bán lúc bình thường, cô tuyệt đối sẽ
trở thành triệu phú. Đáng tiếc, hiện giờ chỉ có thể để ngắm thưởng thức. Lâm Hiểu lắc đầu, vòng qua đại sảnh, phát hiện đằng sau là một gian
bếp, cùng vài phòng trống.
Cầu thang ở bên tay phải, Lâm Hiểu đi lên, phát hiện ba gian phòng trống
không, chỉ có một gian có một cái giường điêu khắc hoa lê hoa cúc thật
tinh tế, có một bàn trang điểm bằng gỗ, trên bàn có chút phấn son bột
màu cùng vài hộp trang sức châu báu. Vừa liếc nhìn màn trướng màu hồng
phấn cùng chăn thêu màu đỏ, không nghi ngờ gì đây là khuê phòng của phụ
nữ.
Những vật này đã qua lâu như thế nhưng không có bất kỳ bụi bặm và hư hại gì, Lâm Hiểu thật ngạc nhiên.
Đột nhiên hai mắt cô tỏa sáng, ở đầu giường phát hiện một hộp gỗ, Lâm Hiểu lập tức cầm lên xem.
Bên trong đặt 6 quyển sách, Lâm Hiểu mở ra quyển thứ nhất đọc. Qua một hồi, cô mới thở dài đặt sách xuống. Sách trong tay cô đều là chủ nhân đời
trước lưu lại, người thứ nhất lưu hạ rồi, những chủ nhân kế tiếp cũng ào ào bắt chước theo.
Nguồn gốc không gian không thể tra được, không ai biết không gian này đến từ
đâu. Chủ nhân trước đây đều là nữ, bọn họ có được không gian đều nhờ vào một khối phỉ thúy như ý.
Chỉ có máu 2 người yêu nhau chạm vào, không gian này mới có thể mở ra. Dựa
theo đời trước mô tả, cô ấy đến không gian này thời điểm hẳn là giữa
triều Thanh, lúc cô đến còn tưởng là động yêu quái, về sau mới phát hiện địa phương này hết sức thần diệu, có mặt trời mọc, thời gian có trôi
đi, nhưng so với bên ngoài là 10 so với một, có nghĩa là ở đây ngây ngốc 10 ngày, bên ngoài mới đi qua 1 ngày.
Lâm Hiểu đối chiếu các bản chép tay, đọc được mỗi vị chủ nhân miêu tả không gian có sự bất đồng, trực tiếp hơn, hẳn là không gian càng ngày càng
nhỏ. Hiện tại Lâm Hiểu thấy ở đây cỡ một sân bóng rổ, trong khi đó chủ
nhân đầu tiên tả không gian có sông có núi có hồ, liếc nhìn không biết
đến đâu là tận cùng, đương nhiên người đó cũng không đi đến cuối cùng
của không gian.
Lâm Hiểu
suy đoán hẳn là năng lượng không gian ngày càng ít, cho nên không gian
ngày càng nhỏ, chẳng hạn như mình đã thấy không gian từ sân bóng đá
thành sân bóng rổ, hẳn là vì không gian cứu mình nên tiêu hao năng
lượng. Mà muốn bổ sung năng lượng cho không gian như thế nào, các chủ
nhân trước đều không nói ra, hoặc có thể nói các cô ấy căn bản không
thèm để ý đến.
Mà những
chủ nhân trước đây chỉ coi không gian này như chỗ ở tạm thời, đa số tình huống không ai tiến vào không gian, bởi vì thời phong kiến, bọn họ đối
với nơi này thủy chung chỉ thấy kính sợ, chưa ai nói cho họ biết dạng
không gian này là gì, càng không có người thử qua có thể cho người khác
vào hay không. Bất quá các cô ấy mặc dù không dám mang người vào nhưng
có thử đem đồ vật vào, phát hiện vật sống này nọ đều không vào được, cho nên không gian vẫn luôn trống rỗng. Cũng không ai nghĩ tới muốn trồng
trọt gì trong không gian này, dĩ nhiên chủ nhân trước đây đều là phu
nhân nhà giàu, ai lại chính mình động thủ đi trồng trọt, đó là do Lâm
Hiểu đoán ra, loại phỉ thúy này không phải người bình thường có thể có
được.
Cô thật lòng cảm
thấy chủ nhân trước đây khá phung phí, không gian tốt như vậy không ai
cần mà chỉ làm chỗ ở tạm thời. Bất quá vừa nghĩ đến bọn họ toàn phú toàn quý, cô lại thở dài, bọn họ cũng không cần giống như mình, cần phải cẩn thận trong thời mạt thế, chỉ cần các cô ấy giơ một ngón tay lên, tự
nhiên có vô số đầy tớ làm việc vì các cô ấy.
Ngoài ra trong những quyển sách này thông tin hữu dụng không nhiều, còn lại đều là chút sự tình thở dài than ngắn.
Lâm Hiểu đem mấy quyển sách ném sang một bên, hồi tưởng lại việc của mình,
cần tới máu của hai người yêu nhau, không gian mới mở ra nhận chủ, mình
khi đó ngực bị đánh trúng thì không thể nghi ngờ, như vậy khi đó xảy ra
chuyện gì, chẳng lẽ Đường Thiên Dật cũng bị thương?
Nội tâm Lâm Hiểu nhảy dựng lên, cô vừa nghĩ đến đi ra ngoài, liền phát hiện mình đang ở một góc tường, cách mình 3 mét là một tên tang thi, nó nghe được động tĩnh, ngay lập tức đi về phía cô.
Trong tay Lâm Hiểu nhanh chóng tụ được một hỏa cầu, trong nháy mắt đem tên thây ma cấp 0 này giết gọn.
Không sai, Lâm Hiểu vừa rồi tỉnh lại phát hiện ra mình thế nhưng lại có thể
đột phá lên cấp 2, cô bây giờ đã có thể đem dị năng biến thành vũ khí
nhỏ, tỷ như mũi tên.
Lâm
Hiểu còn chưa cao hứng được bao nhiêu đã phát hiện ra thây ma từ xa xa
không ngừng hướng tới chỗ mình, trong lòng thầm mắng một câu, sau đó chỉ có thể hậm hực thu hồi hưng phấn, trong nội tâm mặc niệm ý trở về, cô
liền biến mất ngay tại chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT