Cô như thế nào cũng không nghĩ đến, chính mình xưa nay không cừu không oán với Hứa Nhan, sao cô ta lại đối với mình như thế!
Trong đầu Lâm Hiểu chợt lóe qua dáng tươi cười nho nhã của Đường Thiên Dật,
trong nội tâm nghĩ tới, xem ra em không thể cùng anh ở đến cuối cùng.
Sau đó cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhưng tử vong theo dự đoán lại không đến, ngược lại Lâm Hiểu cảm giác trên
mặt mình có nước ấm phun đến, sau đó mình liền bị một thân thể to lớn ôm vào trong lòng, sau đó lộn một vòng mới ngừng lại được.
Lâm Hiểu giật mình, lập tức mở mắt, nhìn thấy Lý Cường con mắt ẩn ẩn cười, thanh âm suy yếu hỏi, "Em không sao chứ?"
Lâm Hiểu có chút ngơ ngác, cô sờ sờ vệt ấm áp trên mặt, mới phát hiện đây là máu đỏ tươi!
Cô lúc này mới phản ứng tới, cũng liếc nhìn thấy trên bụng Lý Cường bị phá một lỗ thủng to!
"Anh, anh tại sao phải lại đây!" Lời nói phát ra, nước mắt cô như hồng thủy ập tới, che mờ cả mắt Lâm Hiểu.
Máu chảy không ngừng từ khóe miệng Lý Cường, "Ôi, ôi... Anh cũng không
biết, chỉ là kịp phản ứng tới thôi, anh..." Lý Cường nói chuyện đứt
quãng, vài câu đơn giản đã làm anh hao hết khí lực, anh dùng tay sờ sờ
gò má đã đầy nước mắt của Lâm Hiểu, "Không... Đừng khóc, anh cảm thấy em thích hợp với nụ cười hơn..."
Lâm Hiểu nắm thật chặt cánh tay Lý Cường, khóc như một đứa trẻ, "Em biết rõ, em biết rõ, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
"Đáp ứng, đáp ứng anh, một, một yêu cầu, thay anh chiếu cố... Chiếu cố tốt
anh... Đệ đệ... Còn, còn có giết, giết anh! Giết, giết..."
Lâm Hiểu trong nội tâm áy náy cơ hồ muốn ngất đi, cô không hạ thủ được!
"Tại sao phải làm như vậy, anh biết rõ rằng em vẫn luôn coi anh là sư
phụ của em! Em không đáng, em không đáng!"
"Ca!" Lý Song Bằng bi phẫn hét lớn một tiếng, như người điên rất nhanh chạy
tới, quỳ gối bên cạnh Lý Cường, "Ca! Anh sao lại ngốc như vậy!"
"Song Bằng, mau... Giết, giết..." Lý Cường nắm thật chặt tay áo Lý Song Bằng, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn cậu.
"Em làm sao xuống tay được, anh là anh của em!" Mắt cậu nhìn trên bụng anh
mình, máu không ngừng chảy ra, dường như toàn bộ máu trong người muốn
chảy ra hết, khóe miệng máu cũng không ngừng tuôn, con mắt đã bắt đầu
trở nên hỗn độn! Cậu hận, hận chính mình sao không giữ được ca ca! Hận
chính mình không có thực lực, giờ phút này chỉ có thể nhìn ca ca chết
trước mặt mình!
Ý chí Lý
Cường càng ngày càng bạc nhược, anh cảm giác được thân thể đã biến hóa
nhiều, mà mình đã nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn Lý Song Bằng, hy vọng đệ đệ của mình có thể tự tay kết liễu mình, như vậy Lâm
Hiểu sẽ không quá mức đau xót, đến chết anh cũng không hy vọng mình lưu
lại cho cô chỉ là vô tận hối hận.
"Được, được, em đáp ứng anh!" Lý Song Bằng nén lệ quyết định hoàn thành nguyện vọng của ca ca, xem tròng mắt ca ca mình càng ngày càng yếu ớt, cho dù
nội tâm cậu đau đớn cũng muốn hoàn thành, nhưng đã có người trước cậu
một bước, một cú lang nha bổng đã đánh xuống Lý Cường.
Tay Lâm Hiểu run run xẹt qua hai mắt Lý Cường, "Em sẽ vĩnh viễn nhớ tới
anh, thù của anh em cũng sẽ báo thay cho anh!" Nói xong cô tụ lại một
hỏa cầu trong tay, ngậm lệ nhìn thi thể Lý Cường một lần cuối cùng.
"Cô làm cái gì!" Lý Song Bằng phẫn nộ nhìn hỏa cầu Lâm Hiểu rơi xuống người ca ca mình, trong mắt tràn trề lửa giận.
"Tôi chỉ là không hy vọng để ca ca của cậu cả đời nằm ở đây." Nói xong cô
lấy từ trong túi ra cái khăn tay, đem tro cốt Lý Cường bỏ vào bên trong, "Tôi sẽ tìm một chỗ an táng anh ấy."
Lý Song Bằng gạt tay Lâm Hiểu ra, đoạt lấy khăn tay trong tay Lâm Hiểu,
"Không cần cô làm bộ hảo tâm, ca ca của tôi nên cách xa cô càng xa càng
tốt!" Nói xong cậu chạy đi, Lâm Hiểu không biết dùng lời gì để nói, chỉ
biết trơ mắt nhìn Lý Song Bằng đi tìm Tôn Quân Quan, trong tâm mới
thoáng an tâm một chút, cô không hy vọng Lý Song Bằng lại có việc gì,
mình không thể nào phụ lòng Lý Cường được!
Cô nhìn xuống thấy còn một ít tro cốt, nước mắt lại rơi xuống đó, cô từ
trên y phục mình xé ra một miếng vải, đem tro cốt còn sót lại gói vào
bên trong rồi thả vào trong túi mình, sau đó nỉ non, "Yên tâm, đáp ứng
anh rồi, em sẽ không nuốt lời."
Cô biết rõ, cô vẫn luôn biết rõ Lý Cường thích mình, nhưng cho tới bây giờ cô đều không đáp trả, sau khi nói rõ tâm ý với Đường Thiên Dật, cô càng trốn tránh anh, nghĩ rằng thời gian có thể làm cho cảm tình của anh
biến mất, đáng tiếc, cuối cùng là cô làm cho anh bị chết.
Lâm Hiểu chậm rãi đứng lên, dùng con mắt tràn trề huyết sắc nhìn Hứa Nhan
đang được Tiêu Phong cùng Thiệu Nhạc Kỳ bảo vệ chặt chẽ, lẩm bẩm: "Tôi
vốn đối với cô, nước giếng không phạm nước sông, cô làm nữ chủ của cô,
tôi làm nữ phụ của tôi, thật không tốt sao? Vì cái gì nhất định phải làm cho tôi giết cô?"
Thiệu
Nhạc Kỳ cảm giác được ánh mắt cừu hận của Lâm Hiểu, trong nội tâm thất
kinh, mặc dù vừa rồi Hứa Nhan thật có sai, nhưng hắn biết rõ cô không
phải cố ý, hiện thời Lâm Hiểu vẻ mặt rõ ràng gửi tới Hứa Nhan vào chỗ
chết, cái người Lâm Hiểu này nhất định phải loại trừ mới được.
Bởi vì vừa rồi Lý Cường hy sinh, kéo lại bước chân công kích của thây
ma cấp 2, nhưng dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi này lại khiến một người có dị năng đánh cho thây ma một đòn nghiêm trọng, khiến cho thây ma
cũng bị thương.
Lâm Hiểu
híp mắt nhìn bọn họ một cái, bây giờ không phải là thời điểm xử trí theo cảm tính. Cô không quản đến nước mắt trên mặt, nghĩ đến báo thù lúc nào cũng có thể, hiện tại việc cấp bách là xử lý thây ma cấp 2 này. Không
phải cô vĩ đại bất kể đến hiềm khích, mà là nếu như không thừa dịp hiện
tại giết chết thây ma cấp 2, tất cả bọn họ cũng khó trốn khỏi cái chết.
Đúng lúc này, một cây tiểu đao tốc độ nhanh như tia chớp hướng tới huyệt
Thái dương thây ma cấp 2 mà tấn công! Thây ma vung tay một cái, cánh tay đã bị trúng đao!
Lâm Hiểu trong lòng vui mừng, "Dật ca ca?" Lập tức xoay người nhìn lại, phát hiện Đường Thiên Dật đang ở phía sau mình.
Lúc này Lâm Hiểu trong mắt Đường Thiên Dật đã không có như trước kia ngọt
ngào, sạch sẽ, trên mặt bị một lớp bụi che kín, vết nước vẫn còn đọng
trên mặt, lại còn thêm chút vết máu, nhưng trên mặt lại nở rộ một nụ
cười kinh hỉ, làm hắn đau lòng vô cùng.
Cho dù giờ phút này mặt Lâm Hiểu không hề có mỹ cảm gì, nhưng trong lòng Đường Thiên Dật vĩnh viễn là đẹp nhất!
Thấy được Lâm Hiểu cười với mình, Đường Thiên Dật lúc này mới bỏ xuống được
bất an thấp thỏm liên tục từ nãy giờ, vừa rồi trên đường đi tới, tim hắn đập thật nhanh, chỉ sợ Lâm Hiểu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dự cảm
xấu liên tục áp bức thần kinh hắn, trong nội tâm dường như có con thú
hoang gầm thét, làm hắn có loại cảm giác như muốn hủy diệt hết thảy. Cho tới giờ khắc này thấy được Lâm Hiểu hoàn hảo, hắn mới trấn định tâm
thần, chỉ cần em không có việc gì, tất cả sự tình anh đều không quan
tâm.
"Em không có việc gì thì tốt." Từ trên y phục Lâm Hiểu, Đường Thiên Dật có thể biết được cô
tuyệt đối đã trải qua rất nhiều đau khổ, mặc dù cũng muốn hỏi thăm,
nhưng tình huống lúc này không có thời gian. Hắn nhìn thoáng qua đám
người có dị năng đang khổ sở chống đỡ, đôi mắt đen trầm xuống nhìn chăm
chú vào cảnh tượng trước mặt, "Các người phối hợp với tôi."
Bộ dáng Đường Thiên Dật thật không có sức thuyết phục gì, nếu như là bình
thường, bọn họ đám người có dị năng này căn bản sẽ không đặt lời nói của hắn trong lòng, có lẽ thậm chí còn cười nhạo hắn không biết tự lượng
sức mình. Nhưng phương thức xuất hiện của hắn đích xác quá ngạc nhiên,
phối hợp với phong thái của hắn làm cho hiệu quả có chút như Tiểu Lý phi đao. Bọn họ cũng không biết vì cái gì bất tri bất giác thật tự nhiên
nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Đường Thiên Dật biết rõ năng lực mình bây giờ chỉ thích hợp đánh lén, nếu
chính diện đối kháng, căn bản là không thể gây đại tổn thương gì cho
thây ma cấp 2.
Bọn Thiệu
Nhạc Kỳ sau khi nghe mệnh lệnh của Đường Thiên Dật lập tức bộc phát ra
sức mạnh cuối cùng của bọn họ, nhất định phải ngăn chặn thây ma cấp 2,
người này nhất định sẽ tạo ra kỳ tích! Tất cả mọi người đều tin chắc như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT