Bọn Lâm Hiểu dưới sự hướng dẫn của Tôn Quân Quan chạy ra khỏi căn nhà, lại dùng gậy gỗ ngăn chặn cửa chính, xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người còn sống sót đứng chung lại, Tôn Quân Quan tức giận đi đến trước mắt người đàn ông gầy gò, trên mặt tươi cười dữ tợn, "Cậu còn có gì trăn trối?"

Người gầy gò thấy dáng Tôn Quân Quan tươi cười khủng bố, nghĩ đến việc vừa rồi, mặt chợt trắng bệch, chân cũng nhuyễn, lập tức quỳ trên mặt đất cầu xin, "Chuyện này không liên quan đến tôi, không liên quan... Tôi chỉ là quá sợ hãi..." Nói xong liền khóc lên, ôm bắp đùi Tôn Quân Quan, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Tôn Quân Quan một tay kéo hắn lại gần hơn, "Chuyện không liên quan đến ngươi? Rõ ràng ngươi gần hắn như vậy, chỉ cần giúp một tay, hắn sẽ không phải chết!" Lại một tay ném người gầy gò trên mặt đất, dùng súng chỉa vào trán hắn, "Ngươi nên thấy may mắn, là ta dùng súng bắn chết ngươi, không cần biến thành thây ma."

Người gầy gò thấy Tôn Quân Quan thật muốn giết mình, lập tức lăn một vòng tìm đến đại ca mặt thẹo, "Đại ca, đại ca, anh nói đi, đại ca anh không thể để hắn giết em!"

Mặt thẹo lóe lên tia không đành lòng, dù sao hắn cũng là thủ hạ mình, muốn hắn nhìn người đó chết, hắn đích xác làm không được, bởi vì vậy mở miệng cầu đạo, "Tôn Quân Quan, cậu ta không phải là cố ý, chỉ là nhát gan mà thôi, cũng không phải thấy chết mà không cứu, ông có thể cho cậu ta một cơ hội không?"

Một binh lính đứng kế bên tức giận bất bình, "Cơ hội, vậy ai cho huynh đệ đã chết của chúng ta cơ hội, cậu ấy vốn là không nên bị chết!"

Mặt thẹo mắt lộ ra khẩn cầu nhìn Tôn Quân Quan, Tôn Quân Quan nhắm lại mắt, súng trong tay run run, rốt cuộc vẫn phải để xuống, "Tốt lắm, tôi đây cho cậu ta một cơ hội, cậu ta thiếu nhóm ta một mạng, cho nên trước khi nhiệm vụ kết thúc nhất định phải hoàn lại, vô luận là ai, chỉ cần cứu người khác một mạng, chúng ta sẽ xóa bỏ. Nếu như không hoàn thành, như vậy đừng trách tôi vô tình."

Mặt thẹo nghe được lộ ra vẻ vui mừng, ôm quyền hướng Tôn Quân Quan bày tỏ cảm tạ, "Đa tạ!"

Người gầy gò vừa nghe chính mình tránh được một lần chết, cuối cùng mệt lả trên mặt đất.

Lâm Hiểu bên này nghi ngờ nhìn người lính da ngăm, hắn vẻ mặt nghiêm nghị đang đi tới, "Vừa rồi cảm ơn cô."

Lâm Hiểu có chút thụ sủng nhược kinh, liên tục khoát tay, "Không cần không cần, đây là việc tôi phải làm."

Người đó nghiêm trang, "Tôi tên là Cố Tử Dương, sau này có chuyện gì, cô có thể tìm tôi." Nói xong cũng xoay người rời đi, căn bản không để cho Lâm Hiểu cơ hội nói gì, làm cô có điểm dở khóc dở cười.

Người quân nhân vừa rồi tức giận bất bình đột nhiên kinh hô một tiếng, "Không tốt, cửa mau không chịu nổi!"

Tất cả mọi người nghe được tiếng thủy tinh bể chói tai, chen vào là cửa gỗ đã thay đổi hình dáng, Tôn Quân Quan mặt biến sắc, hô to, "Chúng ta đi."

Vừa dứt lời, cửa kính đã không chịu nổi thây ma không ngừng đánh mà bị vỡ đi, mà gậy gỗ chèn ở cửa cũng không chịu nổi áp lực bị gãy rơi xuống đất.

Tất cả mọi người kinh hoảng lên, thây ma bên trong đã ùa ra đánh tới hướng bọn họ.

Mọi người cực nhanh đuổi kịp Tôn Quân Quan, Lâm Hiểu đằng sau đẩy Đường Thiên Dật chạy, không nghĩ tới không lâu sau bọn họ lại gặp một đám người từ hướng khác cũng chạy đến, đuổi theo sau là một dải thây ma dài.

Tránh cũng không thể tránh, hai đội người lập tức hội tụ cùng một chỗ, thời điểm này toàn bộ đội ngũ phi thường hỗn loạn, Lâm Hiểu bị hích một cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất, may mắn Lý Cường bên cạnh kéo cô lại, "Không sao chứ?"

Lâm Hiểu gật gật đầu, bất chấp mọi thứ lập tức đi tìm thân ảnh Đường Thiên Dật, cô phát hiện Đường Thiên Dật bị đám người đột nhiên xông đến đẩy ra đằng sau. Lâm Hiểu quýnh lên, muốn chạy ra phía sau tìm Đường Thiên Dật, "Nhường một chút, nhường một chút!" Nhưng thời điểm này còn ai mà nghe tới, mà bọn họ lại bị chen tới ngõ hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà, xung quanh đều là người, Lâm Hiểu căn bản không thể động đậy, chỉ có thể bị động bị đẩy chạy về phía trước, mà cô căn bản không để ý đến chính mình, muốn hướng về phía sau, nhiều lần đều bị chen lấn lảo đảo, nếu không phải Lý Cường che chở, cô đã sớm đã bị té ngã.

Đường Thiên Dật ở phía sau thấy động tác Lâm Hiểu nguy hiểm như vậy, lập tức hướng về Lâm Hiểu hô to một tiếng, "Không cần lo lắng, anh sẽ không có chuyện gì, em trước đừng tới đây."

"Lâm Hiểu, cô trước bình tĩnh một chút, nhiều người như thế nào sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa Đường Thiên Dật không phải là người bình thường, sẽ không có việc gì."

Lâm Hiểu nghĩ đến Đường Thiên Dật xác thực so với mình lợi hại hơn, giờ phút này mình chen lấn đến bên cạnh hắn ngược lại sẽ tương đối nguy hiểm, thấy được bộ dáng thành thạo của Đường Thiên Dật, cô tạm thời yên tâm.

Con hẻm này cũng không dài, một đám người hò hét loạn lên chạy ra, không nghĩ đến vừa chạy ra, phía trước cũng có thây ma mắt đỏ rực lao đến, tất cả trong lòng chỉ còn một ý tưởng, "Sao mãi chưa hết!"

Căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, mọi người chỉ lựa chọn phương hướng có vẻ ít thây ma mà vùi đầu chạy trốn.

Nhưng có vài người ở cạnh ngoài đội ngũ, mắt thấy mình sẽ phải bị thây ma bắt. Người đàn ông gầy gò là một trong số đó, cảm giác được thây ma gào thét ở sau mình, mà nơi này căn bản không có chỗ tránh né, trong nội tâm sợ hãi phóng đại tới vô hạn, hắn ôm người bên cạnh mình đẩy ra phía sau.

Người kia cảm giác thân thể bị đẩy, phản xạ có điều kiện lập tức bắt lấy quần áo của người đẩy mình, vung một cái ra sau lưng, một tiếng hét thảm vang lên.

Người kia thần sắc lạnh băng quay đầu lại nhìn thoáng qua người gầy gò, nguyên lai người bị đẩy là Đường Thiên Dật! Trong mắt hắn toàn là âm lãnh sát ý, nếu như vừa rồi là người bình thường khác, như vậy chết đi tuyệt đối là người vô tội! Đáng tiếc người hắn gặp là Đường Thiên Dật, như vậy chỉ có một kết cục.

Người gầy gò thế nào cũng không nghĩ đến người bị tàn tật này phản ứng mau đến thế, chính mình thế nhưng trong nháy mắt lại bị quăng ra ngoài, hắn nghĩ không ra, trước khi chết trong mắt chỉ có mờ mịt cùng kinh ngạc.

Ai cũng không chú ý tới đoạn tiểu sự này.

Mắt thấy sau lưng thây ma đuổi theo càng nhiều, Tôn Quân Quan trong nội tâm nghĩ tới, đây không phải là biện pháp, bị thây ma đuổi theo động tĩnh càng lúc càng lớn sẽ thu hút thêm thây ma lại đây. Trong nội tâm hắn thật khổ sở, xem ra nhiệm vụ hấp dẫn thây ma mình thật ra hoàn thành thật tốt, nhưng cũng không biết có còn mệnh chạy trốn hay không. Hắn cùng đội trưởng Trương của đội kia thương lượng, dự định tìm một chỗ tránh né rồi từ tìm cách phá vòng vây.

Bởi vì ý này, khi hai người trông thấy một tòa nhà kho hàng xung quanh không có thây ma, ánh mắt sáng lên, "Mọi người đuổi kịp."

Đến khi Tôn Quân Quan tới gần kho hàng, đột nhiên cửa kho mở ra, hắn lập tức cầm súng nhắm ngay cửa, sợ là thây ma đi ra, không ngờ đi ra lại là một cô gái mặt áo gió vàng nhạt, làn da trắng nõn, lông mi như vẽ.

Tôn Quân Quan thấy vị mỹ nữ kia thì hai mắt tỏa sáng, lập tức bỏ súng xuống, "Hứa tiểu thư!"

Hứa Nhan vừa nhìn thấy nhiều người lại đây như thế, sắc mặt ngạc nhiên lẫn nghi ngờ, lại trong giây lát biểu hiện thành hoảng sợ, "Trời ơi, sao nhiều thây ma như thế, mọi người mau vào."

Nếu không phải là Lâm Hiểu liên tục chú ý sẽ không phát hiện vẻ mặt Hứa Nhan mau biến hóa như vậy, nghĩ thầm, nữ chủ có lẽ đã đem toàn bộ hàng bên trong đều chuyển đi.

Đợi đến khi Lâm Hiểu đi vào thì biết mình đoán sai, bên trong có vài cái rương, có thể là thời điểm thấy bọn họ, nữ chủ đã lấy một ít từ trong không gian của mình ra, vì dù sao một kho hàng rỗng tuếch mà mình lại ở đây, không phải là sẽ hết sức đáng nghi ngờ sao?

Tất cả mọi người đi vào liền đóng cửa kho hàng lại, trong tâm đều thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có thời gian quan sát hoàn cảnh chung quanh, thấy vài cái rương, Tôn Quân Quan cùng lão Trương đều vui mừng, Hứa Nhan ở một bên giải thích, "Tôi ở chỗ này phát hiện một chút thịt bò đồ hộp, đang muốn đi tìm người đến đây vận chuyển."

Mạt thế đã hai tháng, mọi người đã mau quên hương vị thịt, hiện tại nghe nói có thịt, nguyên đám người muốn chảy nước miếng.

Tôn Quân Quan lập tức cho binh lính vây quanh, phòng ngừa có người cầm đi, trong miệng cảm ta, "Hứa tiểu thư không hổ là người có dị năng, một người cũng có thể hành tẩu ở chỗ này."

Tôn Quân Quan nói câu này, tuyệt đối không có ý tứ gì khác, thuần túy chỉ là nịnh hót, vị này chính là Thiệu tướng quân của họ vừa ý, tự nhiên hắn muốn làm tốt quan hệ.

Hứa Nhan lại là tronglòng căng thẳng, chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì? Tớikhi phát hiện Tôn Quân Quan ý cười đầy mặt, nhìn mình đầy nịnh nọt, cô khônngoan yên tâm, vội vàng khiêm tốn nói, "Có gì đâu, tôi chỉ nghĩ tới một người hànhđộng có thể nhanh một chút, nói không chừng có thể giúp Thiệu đại ca một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play