Qua
hai ngày, thời tiết bên ngoài đã vượt quá âm hai mươi độ, người bình
thường đã không thể đi ra ngoài được, bọn Thiệu Nhạc Kỳ ngoại trừ tổ
chức cho người có dị năng đi ra ngoài đã không cho phép người bình
thường đi theo vì họ đã trở thành liên lụy chứ không giúp được gì nữa.
Bọn Lâm Hiểu vì giả vờ là người bình thường tự nhiên cũng không thể lại ra
ngoài, bất quá người bình thường muốn đi ra ngoài không phải không được, không ai quy định cấm cản. Hiện chỗ này người đến càng nhiều, lương
thực càng căng thẳng, quân đội ước gì người có thể ít đi một ít nên
không hạn chế bất cứ hành động nào. Chỉ là không ai lại ngu xuẩn đi ra
vào lúc này.
Ngày hôm đó, Lâm Hiểu đột nhiên nghe được tin tức, do lương thực quá ít, quân đội dự định đi đoạt một kho lúa, nhưng ở đó thây ma quá nhiều cho nên dự định
chiêu mộ thêm người, sau khi thành công mỗi người đều có thù lao phong
phú!
Lâm Hiểu con mắt
liền sáng lên, bọn họ thức ăn cũng không nhiều nhưng kể từ mạt thế tới
nay chưa từng lo lắng quá về đồ ăn, mấy ngày qua giả làm người bình
thường đồ ăn ít như vậy đích xác thật nghẹn khuất, cô nghĩ chính mình
cùng Đường Thiên Dật đều có dị năng, tính nguy hiểm sẽ không lớn lắm.
Buổi tối hôm đó, bọn họ tụ ở phòng Lý Cường, Đường Thiên Dật đang dùng vài
con dao ăn rèn luyện dị năng, dùng tinh thần lực khống chế dao xoay tròn khắp nơi trong phòng.
Ngay từ đầu Lâm Hiểu cùng Lý Song Bằng còn liên tục kinh hãi, sợ sơ sẩy một
cái là dao sẽ bắn tới trên người mình, chỉ có Đường Thiên Dật cùng Lý
Cường hai người vẫn như cũ thật bình tĩnh.
Như hiện tại, Đường Thiên Dật vừa nói chuyện với Lý Cường, vừa khống chế dao bay qua bên tai Lý Song Bằng.
Sau một lúc, Lâm Hiểu cùng Lý Song Bằng như đã chết lặng, cơ hồ không thể làm gì hơn được.
Bất quá, Lâm Hiểu không thể không bội phục nghị lực Đường Thiên Dật, mỗi
lần đều muốn dùng hết dị năng, sắc mặt trắng bệch chờ dị năng khôi phục
lại, sau đó lại tiếp tục rèn luyện, Lâm Hiểu cũng không biết hắn làm thế nào để kiên trì như vậy.
Chỉ biết từ lúc bắt đầu là 3 cái, hiện tại boss đã có thể đồng thời khống
chế 10 cái mà không hỗn loạn chút nào, Lâm Hiểu phỏng đoán không bao
lâu, Đường Thiên Dật đại khái sẽ đột phá đến cấp hai.
Lâm Hiểu đem tin tức từ quân đội ra bàn luận, Lý Song Bằng là người đầu
tiên đồng ý, cậu nhanh đã muốn đói đến ngốc luôn, Lý Cường nhíu nhíu
mày, nghĩ tới bây giờ chút đồ ăn như thế đối với mình cùng Lý Song Bằng
thật sự là như muối bỏ biển, anh cũng liền cắn răng đồng ý.
"Vậy quá tốt, Dật ca ca, anh xem tất cả mọi người đều đồng ý, vậy anh không
phản đối chứ." Khi Lâm Hiểu mới vừa nghe được tin tức này đã trước tiên
nói cho Đường Thiên Dật, nhưng hắn không đồng ý Lâm Hiểu mạo hiểm như
thế, cho nên cô mới đi tìm đồng minh, hy vọng thuyết phục được Đường
Thiên Dật.
Không nghĩ tới Đường Thiên Dật thế nhưng sảng khoái đáp ứng , "Vậy chúng ta hãy đi đi."
Lâm Hiểu hiếu kỳ, boss như thế nào lại đổi chủ ý mau như thế, cô lập tức
ngồi thẳng dậy, "Dật ca ca, anh như thế nào lại đồng ý nhanh như vậy?"
Đường Thiên Dật nhìn Lâm Hiểu một cái, "Như thế nào, em hy vọng anh ngăn cản sao?"
Lâm Hiểu ngồi xuống kế bên Đường Thiên Dật, vuốt vuốt ngón tay, "Vừa rồi anh không phải là phản đối sao?"
Đường Thiên Dật để Lâm Hiểu tùy ý nắm tay hắn làm ra đủ các loại động tác, nhẹ nhàng dựa vào gần bên tai Lâm Hiểu, "Anh đổi ý."
Lâm Hiểu chỉ cảm thấy bên tai một trận tê dại, sắc mặt cô đỏ lên, vội nhìn
đối diện Lý Cường cùng Lý Song Bằng, phát hiện hai người nhìn trời nhìn
đất nhưng không nhìn đến mình, nhưng cô biết rõ bọn họ nhất định đã thấy mình cùng Đường Thiên Dật lén la lén lút, cô không khỏi thẹn thùng nhảy bật lên, "Không để ý đến anh nữa, em đi về trước."
Kể từ khi Lâm Hiểu và Đường Thiên Dật biểu lộ tâm ý với nhau, cử chỉ càng
lúc càng thân mật, Lâm Hiểu cũng ngày càng yêu thích dính dính bên cạnh
Đường Thiên Dật, nhưng lúc ở bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ ôm một cái,
chưa từng ở trước mặt người ngoài làm gì thân mật hơn.
Lúc Đường Thiên Dật trở lại phòng thấy Lâm Hiểu trốn ở trên giường, chăn
mền kéo lên cao che khuất mình. Hắn đẩy xe lăn đến bên giường, ngồi lên
trên giường, kéo chăn mền ra, "Khó chịu sao? Em không thích, sau này anh ở bên ngoài sẽ chú ý."
Lâm Hiểu mặc dù khó chịu ở trong chăn, nhưng đều chú ý đến động tĩnh từ
Đường Thiên Dật, nghe hắn nói thế, cô lo lắng nếu không trả lời sẽ làm
hắn bi thương, nhưng trong nội tâm lại thẹn thùng nói không ra lời.
Ngưng hai ba giây, cô mới yếu ớt trả lời, "Không phải không thích."
Đường Thiên Dật đã nghe được trả lời, khóe môi cong lên, lại cố ý làm bộ không nghe thấy gì, "Em nói cái gì?"
"Em không phải không thích."
"Nói lớn tiếng hơn."
Lâm Hiểu xoát kéo chăn mền xuống, tức giận nhìn Đường Thiên Dật, nhưng thời điểm nhìn thấy sắc mặt của hắn, cô lại tràn đầy lo lắng, đứng dậy dựa
lại gần Đường Thiên Dật, sờ sờ đầu hắn, phát hiện quả nhiên trán hắn đều đầy mồ hôi lạnh. Cô trong miệng đầy oán hận, "Không phải nói với anh
không cần liều mạng như thế sao, nhìn anh kìa, nhất định là lại làm tiêu hao sạch dị năng."
Lâm
Hiểu đã quên sạch tiểu tâm tình vừa rồi không còn một mảnh, cô xoay
người từ trên tủ đầu giường cầm lấy bình thủy rót vào ly, ngồi bên cạnh
Đường Thiên Dật nhét ly vào tay hắn, hung hiểm nói, "Uống nhanh!"
Người bình thường tự nhiên không có đãi ngộ này, có nước nóng uống là do Lâm
Hiểu dùng dị năng đun nóng lên rồi chứa trong bình thủy.
Đường Thiên Dật ôn nhu nhìn Lâm Hiểu tức giận, trong nội tâm hắn ấm áp không
thể nào dừng lại, một tay hắn kéo Lâm Hiểu vào trong lòng, Lâm Hiểu
"chao ôi" sợ hãi kêu lên một tiếng, liền bị Đường Thiên Dật nhanh chóng
cúi đầu hôn lên, lời bên miệng "Cẩn thận nước" còn chưa kịp nói ra đã bị môi Đường Thiên Dật ngăn lại.
Trong khi Lâm Hiểu bị hôn đến đầu óc mê muội, ly nước đã bị Đường Thiên Dật
dùng tinh thần lực vững vàng thả tới bàn ở đầu giường.
Ngày hôm sau Lâm Hiểu theo thường lệ là ở trong ngực Đường Thiên Dật tỉnh
lại, chỉ là lần này Lâm Hiểu là bị hôn tỉnh, khi đó ý tưởng cô là, mình
còn chưa đánh răng đâu!
Lâm Hiểu phát hiện, Đường Thiên Dật càng ngày càng thích hôn mình, mặc dù
mình cũng hết sức thích, nhưng mà cô cảm thấy sớm muộn có một ngày hai
người sẽ phát hỏa, cô đã không chỉ một lần cảm nhận được nơi nào đó của
boss đỉnh đỉnh đến cơ thể mình, nhưng cô chỉ có thể giả vờ như không
biết, chỉ sợ nói ra Đường Thiên Dật sẽ liền hóa thân thành lang sói.
Đường Thiên Dật đương nhiên rõ ràng thân thể của mình biến hóa, nhưng hắn cho rằng bây giờ còn quá sớm, hắn không thể không có gì cả mà lại đem Lâm
Hiểu đi theo mình, cô đáng được đối đãi tốt hơn, chỉ là mỗi lần thấy cô
cẩn thận như sợ đụng phải mìn, tâm tình hắn lại dạt dào sung sướng.
Trời còn sớm, bọn Lâm Hiểu đã chờ ở đại sảnh chuẩn bị.
Quân đội thông báo đúng 12 giờ xuất phát, hiện tại còn vài phút là tới giờ,
Lâm Hiểu nhìn khắp nơi cũng không thấy bọn Thiệu Nhạc Kỳ xuất hiện.
Trong hành lang chờ không nhiều người, cũng không phải là tất cả mọi
người đều có dũng khí vì thức ăn mà mạo hiểm, dù sao bây giờ chưa chết
đói, tại sao phải lấy sinh mạng ra phấn đấu? Người tới nơi này đều đa số là người trẻ tuổi cường tráng, bất quá chỉ vì thiếu thức ăn mà sắc mặt
mọi người đều kém.
Lúc
này cô liếc mắt thấy được Hứa Nhan, giờ phút này được Thiệu Nhạc Kỳ và
Tiêu Phong vây vào giữa, bộ dáng kém cỏi dị thường, sắc mặt cũng không
được khá lắm, hơn nữa tư thế đi đường thật quái dị, Lâm Hiểu chợt liên
tưởng đến vài sự tình không thích hợp với thiếu nhi...
Xem ra lúc chính mình cùng đại boss tình cảm đột nhiên tăng mạnh, nữ chủ
cũng có đại thu hoạch nha, chỉ là không biết rõ Tiêu Phong cùng Thiệu
Nhạc Kỳ là suy nghĩ thế nào mà lại có thể đồng ý chung đụng với đối
phương.
Lúc Lâm Hiểu còn
đang suy nghĩ, cô nhìn thấy Đường Thiên Tuấn, phía sau hai tên lính một
đường tiêu sái đi tới. Lâm Hiểu cúi đầu nhìn về phía Đường Thiên Dật,
"Sao hắn cũng tới?"
Mấy
ngày qua, bọn họ không có cố ý đi hỏi thăm Đường Thiên Tuấn cũng biết
cuộc sống hắn không tệ, dựa vào chỗ vật tư đã đoạt của mình, hưởng thụ
đặc quyền từ quân đội, vậy lần này hắn đi ra làm cái gì?
Đường Thiên Dật trong mắt thoáng hiện một tia u quang, nhưng là rất nhanh liền biến mất, "Không cần quản hắn làm gì."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT