Núp ở khúc quanh, Lý Cường thần sắc có chút ảm đạm, Lý Song Bằng vỗ vai anh, "Ca, bỏ xuống đi. Cô ấy không thích hợp với anh."
Lý Cường chỉ ngắn ngủi thất vọng một lát rồi không nghĩ nữa, dù sao người
ta yêu nhau như thế, anh cũng không muốn đi làm người thứ ba, chỉ có thể chân thành chúc phúc cho họ.
Vì vậy anh chỉ vỗ một cái vào đầu Lý Song Bằng, "Tiểu tử thúi, đừng tưởng anh không biết lớn nhỏ."
Lý Song Bằng chao ôi ô một tiếng, "Ca, anh lại đánh em."
"Tiểu tử thúi, đánh cậu thì sao."
Đường Thiên Dật dùng tinh thần lực chứng kiến hết thảy mới bỏ sát tâm đối với Lý Cường xuống, "Coi như anh thức thời." Hắn đã sớm thấy hành động cùng thần thái của Lý Cường, phát hiện anh thích Lâm Hiểu, chỉ có trở ngại
là hắn cùng Lâm Hiểu quan hệ đã rõ ràng cho nên mới không hành động,
nhưng mà chỉ là thích, Đường Thiên Dật hắn cũng không cho phép.
Lâm Hiểu ôm một hồi đã cảm thấy ngượng ngùng, hơi đỏ mặt đứng lên, "Chúng ta mau đi hỗ trợ đi."
Lý Cường cùng Lý Song Bằng đúng lúc này giả vờ như tình cờ khiêng lương
thực đi tới, Lý Song Bằng cười hì hì, "Lâm Hiểu như thế nào còn ở đây,
mau đi hỗ trợ, như vậy chúng ta mới chuyển nhanh được hơn một chút."
"Được, tôi đi ngay."
Đường Thiên Dật liếc về Lý Cường một cái, sau đó mới chậm chạp đi theo sau lưng Lâm Hiểu.
"Ca, em như thế nào lại cảm thấy hắn nhìn chúng ta, ánh mắt thật quái lạnh."
Lý Cường cười khổ một cái, "Cậu đã quên người ta có dị năng gì." Trong
lòng anh tự nhủ, còn may đối thoại vừa rồi của mình và Lý Song Bằng
không có vấn đề gì, nếu anh muốn nạy ra góc tường Đường Thiên Dật, ngẫm
ra nhân sinh sẽ hắc ám đến cỡ nào. Chỉ nghĩ đến đó, một cơn ớn lạnh như
ập vào lòng Lý Cường.
"Ca, anh vừa mới phát run sao?" Lý Song Bằng cười trêu nói.
"Song Bằng à, về sau có thể không chọc tới Đường Thiên Dật thì không nên chọc đến hắn." Lý Song Bằng nhìn đến anh họ vẻ mặt nghiêm túc như vậy mới
nghiêm túc theo, "Vì sao?"
"Trực giác."
"Dẹp đi, lại là trực giác. Em chưa nói sao, em ghét nhất cái trực giác đó."
Đương nhiên câu nói sau cùng, Lý Song Bằng chỉ dám nho nhỏ nói thầm,
không để cho anh họ mình nghe thấy.
Lý Cường chưa nói cho hắn biết, vừa rồi ánh nhìn kia của Đường Thiên Dật
tuyệt đối có sát ý rét lạnh, làm cho anh một cựu quân nhân đều muốn dựng cả tóc gáy. Đường Thiên Dật tuyệt đối không vô hại như hắn biểu hiện ra bề ngoài.
Nửa giờ sau, Lâm Hiểu bọn họ rốt cục phải trở lại khách sạn Đường gia.
Nói thật, Lâm Hiểu vẫn còn rất cảm khái đối với khách sạn Đường gia, đặc
biệt là Đường Thiên Dật chỗ này đã xảy ra chuyện, cô không hiểu vì sao
boss còn muốn trở về.
Nghĩ tới đây, Lâm Hiểu vụng trộm cúi đầu nhìn thoáng qua đỉnh đầu boss, giờ phút này cô đang đẩy xe lăn boss hướng về khách sạn.
Đường Thiên Dật tất nhiên nhạy cảm phát giác được Lâm Hiểu đang suy nghĩ, "Như thế nào?"
Lâm Hiểu lập tức định thần, cô mới là sẽ không nói cho boss biết mình vừa
rồi đang nghĩ đến lịch sử đen tối của hắn, đây không phải là muốn chết
sao, "Không có gì."
Mấy người vừa mới tới gần cửa liền có binh lính hô to, "Đứng lại, các người tới đây làm chi?"
Lý Cường bước lên một bước, "Xin chào, tôi tên Lý Cường, chúng tôi hôm nay có gặp Thiệu tướng quân, anh ấy mời chúng tôi dời đến chỗ này."
Một người lính cao to bên phải gật đầu, "Đúng là có việc này, mọi người vào trong với tôi."
Bọn họ đi theo binh lính đi đến một gian phòng ở lầu hai, người lính cao to vào trước báo cáo, sau đó đi ra hướng bọn Lâm Hiểu nói, "Vào đây."
Lâm Hiểu đẩy Đường Thiên Dật dẫn đầu đi vào phòng, phát hiện bên trong
không chỉ có một mình Thiệu Nhạc Kỳ mà còn mấy người khác cô cũng biết.
Lâm Hiểu lập tức nghiến răng nghiến lợi đứng lại một chỗ không động.
Thiệu Nhạc Kỳ chính mình đón tiếp, "Hoan nghênh, hoan nghênh. Mời ngồi."
Lý Cường cùng Lý Song Bằng đều tự tìm chỗ ngồi xuống, lập tức liền có binh lính bưng trà vào, "Tôi bên này cũng không có trà ngon gì chiêu đãi."
Lý Song Bằng hưởng thụ trước, uống một ngụm, "Trước khi mạt thế, dạng trà
này tôi nhìn còn không thuận mắt, hiện thời muốn uống ngược lại muôn vàn khó khăn, không ngờ Thiệu thiếu tướng bên này còn có được."
Thiệu Nhạc Kỳ chỉ cười cười, chẳng hề nói tiếp, ngược lại nhìn nhìn Lâm Hiểu
cùng Đường Thiên Dật còn đứng ở cửa, nghi ngờ nói, "Hai vị như thế nào
không vào?"
Lâm Hiểu là
tiến cũng không được, lui cũng không phải, tiến, nhất định sẽ cùng người ở bên trong cãi vã, lui, giống như lại không lễ phép, đang lúc cô do
dự, Đường Thiên Dật vỗ vỗ lên mu bàn tay Lâm Hiểu, còn chưa kịp nói lời
nào đã bị ngắt, "Ô, đây không phải là anh thân yêu của tôi cùng chị dâu
tương lai sao? Còn sống à?"
Nghe được giọng nói này, Lâm Hiểu lập tức phát hỏa, "Đường Thiên Tuấn, cậu lời này là có ý gì! Có tin hay không tôi đánh cậu!"
"Nhìn kìa, nhìn kìa, còn chưa tiến vào cửa Đường gia tôi đã bắt đầu giáo huấn tôi. Ca, anh như thế nào lại không quản giáo cho tốt."
Đường Thiên Dật lành lạnh phủi hắn một cái, "Chúng ta hình như không phải rất quen thuộc."
Bên cạnh Đường Thiên Tuấn là một phu nhân mặc áo lông đỏ xinh đẹp, nhíu mày nói, "Thiên Dật, con nói vậy cũng không đúng."
"Vị thím hai này, tôi và thím hình như cũng không quen."
Người phụ nữ xinh đẹp tức giận không ít, "Cậu! Lương Văn, anh xem một chút anh dạy con ngoan đến như thế nào."
Vị thím hai này! Lâm Hiểu thiếu chút nữa nhịn không được phụt ra cười, boss đại nhân từ khi nào lại độc miệng như thế!
Nãy giờ Đường Lương Văn không nói gì mới lên tiếng, "Thiên Dật, con đã
không có việc gì, vậy thì tốt quá rồi, con không biết Thẩm Di lo lắng
biết bao nhiêu."
Đường Thiên Dật cười lạnh một tiếng, "Có lo lắng cho tôi hay không, chính các người biết rõ."
"Con! Chúng ta có lòng tốt như vậy con tại sao có thể nghi kỵ chúng ta như thế, con còn có phải con của ta hay không!"
Đường Thiên Dật không nói lời nào, Đường Lương Văn tức giận, Thiệu Nhạc Kỳ
thấy bọn họ như muốn đánh nhau, lập tức ra mặt làm người hoà giải, hắn
không muốn xem kịch lúc này, "Chú Đường, như vầy đi. Các người đi về
trước, chuyện các người nói tôi sẽ xem xét."
Đường Lương Văn đè xuống tức giận trong lòng, mặt mũi tràn đầy hòa khí hướng
về Thiệu Nhạc Kỳ nói, "Phải, phải." Dù sao tốt khoe xấu che.
Nói xong mang theo Đường Thiên Tuấn cùng người phụ nữ đi ra ngoài, ngay cả nhìn cũng không nhìn đến Đường Thiên Dật một cái.
Lâm Hiểu nhìn chăm chú vào bọn họ ra khỏi phòng, trong lòng nghĩ, Dật ca
ca, đây chính là nguyên nhân anh muốn trở về hay sao? Lâm Hiểu không tin Đường Thiên Dật muốn trở lại khách sạn Đường gia là muốn đoàn viên với
gia đình, dù sao trải qua sự tình như vậy, làm sao có thể lại tái hợp
lại được. Vậy hắn trở về là làm gì? Trừng phạt bọn họ? Lâm Hiểu suy
đoán.
Sau đó Thiệu Nhạc
Kỳ hỏi danh tính bọn họ, để binh lính làm đăng ký cho tất cả, sau đó để
cho bọn họ cùng binh lính đi lấy phòng ở, lại báo cho bọn họ một chút
vấn đề cần chú ý, sau đó cho họ trở về nghỉ.
Binh lính vừa đưa họ đến lấy chỗ ở, vừa giải thích, "Chúng ta ở đây người
bình thường không cung cấp bữa sáng, nhưng có đồ ăn trưa cùng bữa tối,
thời gian là 11 giờ và 6 giờ, nếu không có việc gì thì không nên đi ra
ngoài. Tới rồi, đây là chỗ ở."
Lâm Hiểu tiếp nhận thẻ mở cửa phòng, "Sao chỉ có 2 phòng?"
"Vì tiết kiệm điện và an toàn, chúng ta tận lực đem người an bài từ lầu sáu trở xuống, lầu 7 trở lên không có người. Gian phòng cũng là hai người
một phòng."
Lâm Hiểu khó xử, "Nhưng tôi là nữ."
Binh lính nhìn Lâm Hiểu một cái, "Tôi nhận được thông báo nói cô cùng bạn
trai ở cùng một chỗ. Đương nhiên, cô cũng có thể ở cùng những phụ nữ
khác."
Lâm Hiểu khó xử, ở chung với boss đây cũng thật quá kích thích, bọn họ tình cảm mới vừa
xác định với nhau, như thế này có vẻ hơi mau quá. Đường Thiên Dật trước
một bước đã hướng tới binh lính trả lời, "Chúng tôi hai người một
phòng."
Người lính gật đầu, anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ, rời đi rất nhanh.
"Vậy Lâm Hiểu, Đường tiên sinh, chúng tôi đi vào trước." Lý Cường kéo Lý Song Bằng vào phòng, đóng cửa lại.
"Tốt lắm, chúng ta cũng vào đi thôi."
Lâm Hiểu cho dù nội tâm vừa thấp thỏm lại khẩn trương, nhìn boss lạnh nhạt
đi vào phòng, cuối cùng chỉ còn một mình một người đứng ở hành lang. Cô
dậm chân, chỉ có thể tự an ủi, chỉ là ở cùng phòng mà thôi, trong khách
sạn bình thường đều có nhiều loại phòng, lại không phải cùng ngủ một
giường lớn, căng thẳng như vậy làm gì!
Chờ tới khi đi vào, Lâm Hiểu mới phát hiện mình đã nghĩ quá đơn giản, phòng này chỉ có một giường lớn! Này ta như thế nào mà ngủ đây!
Đường Thiên Dật tự nhiên là liếc mắt liền thấy được, trong lòng hắn ngược lại đối với an bài này hết sức hài lòng, tiểu tử, ánh mắt thật tốt nha!
Bất quá hắn cũng nhìn ra được Lâm Hiểu không tình nguyện, "Không sao, anh có thể ngủ dưới đất."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT