Bởi vì sự tình tối hôm qua, Lâm Hiểu sau khi trở về phòng liền lăn lộn ngủ
không yên, cho đến khi trời sắp sáng mới ngủ được, vì vậy hôm sau gần
buổi trưa cô mới tỉnh lại.
Nhìn thời gian, "Hỏng bét hỏng bét, nữ chủ các cô không phải là đã rời đi
hay sao." Lâm Hiểu vội vàng mặc quần áo vào, xuống lầu, mới phát hiện
tất cả mọi người tụ ở trong đại sảnh.
"Chậm một chút, gấp như thế làm cái gì?" Đường Thiên Dật phát hiện cô đầu tiên.
Lâm Hiểu lúng túng, "Thật ngại, hôm nay dậy muộn như vậy. Mọi người như thế nào lại tụ lại chỗ này?"
Hứa Nhan hồi đáp, "Bạn còn không chú ý, hôm nay sương mù giăng đặc, tầm
nhìn cơ hồ là không. Thật ngại quá, có lẽ chúng tôi lại quấy rầy bạn
thêm một ngày."
Sương mù? Trong lòng Lâm Hiểu chấn động, trong sách cũng không nói tới chuyện
này, hoặc nếu có chắc tác giả chỉ lược qua. Lâm Hiểu chợt nhớ lại trong
sách cũng không nói rõ bọn Hứa Nhan lưu lại Lâm gia là do nguyên nhân
gì. Nghĩ tới đây, Lâm Hiểu lập tức chạy đến cửa sổ, xuyên qua khe hở tấm ván gỗ nhìn ra ngoài, quả nhiên không nhìn thấy được gì bên ngoài cả.
"Không có việc gì. Tôi cũng không ngại các bạn ở đây. Hôm nay như thế nào không xem tin tức? Tin tức cũng không có sao?"
"Sáng sớm hôm nay tỉnh lại đã không còn điện." Đường Thiên Dật là người dậy
sớm nhất, "Anh hết sức lo lắng, e rằng không được bao lâu thì cũng không còn khí gas cung ứng nữa."
Những sự thật này làm cho tâm tình tất cả mọi người đều rất trầm trọng.
Lúc này Ngô Đại Minh từ phòng bếp nhô đầu ra, "Lâm tiểu thư, cô đã đói bụng chưa, tôi có để cháo cho cô."
Lâm Hiểu khoát khoát tay, "Tôi sẽ trực tiếp ăn cơm trưa."
Lâm Hiểu mịt mờ quét mắt qua Chu Linh cùng Hứa Nhan, phát hiện hai người
biểu hiện như không có việc gì, nếu không phải do Lâm Hiểu tận mắt nhìn
thấy, tuyệt đối không phát hiện ra mâu thuẫn giữa hai bên/
Chu Linh cùng Tiền San San cùng một chỗ nói chuyện nho nhỏ, Hứa Nhan cùng
Tiêu Phong, Vạn Thanh cùng Phương Lương đang vạch kế hoạch hành động sau này.
Lâm Hiểu bĩu môi,
phát hiện boss đại nhân đang xem một mảnh giấy, Lâm Hiểu đi tới gần nhìn vào, phát hiện trên đều là ghi chép chằng chịt của hắn. Phát giác Lâm
Hiểu đến gần, Đường Thiên Dật cũng không để ý tới, tiếp tục làm việc của mình.
Lâm Hiểu nhìn
quanh giống như tất cả mọi người đều có chuyện làm, chỉ có mình là rảnh
rỗi nhất, cô bèn đi đến phòng tập thể thao rèn luyện.
Hôm nay Ngô Đại Minh làm cơm rõ ràng đơn giản hơn nhiều, không lại lãng phí thức ăn. "Lâm tiểu thư, tôi thấy chúng ta không biết khi nào khí gas sẽ bị cắt đi, tôi nghĩ nhóm ta có nên chế biến một ít lương khô, lấy bột
mì làm thành bánh mì các loại này nọ, để dễ dàng bảo quản và sử dụng?"
"A, điểm này tôi không suy tính đến, anh quyết định như vậy đi."
Tiền San San vừa ăn cơm vừa hỏi Lâm Hiểu, "Nhà cậu lương thực còn bao nhiêu? Có đủ cho chúng ta ăn hay không?"
Lâm Hiểu đối với cô hết sức phản cảm, không đủ chẳng lẽ còn muốn ta cung cấp cho các ngươi sao?
"Cộng thêm ngày hôm qua chúng ta thu hoạch, khẳng định đủ." Lâm Hiểu cũng sẽ
không vô duyên vô cớ cho bọn họ mỗi ngày ăn miễn phí thức ăn, mặc dù
trước đây cô cung cấp miễn phí, nhưng cũng chỉ là cho các cô một ngày,
hiện tại các cô nhất định ở lại ba, bốn ngày, Lâm Hiểu không muốn coi đồ ăn như rác.
Hứa Nhan ôn nhu nói, "Mọi người yên tâm ăn, không cần lo lắng."
Khẩu khí nữ chủ tựa như cô mới là chủ nhân cái nhà này, Lâm Hiểu cũng không buồn phản ứng lại.
Sau khi ăn xong, mấy người bọn họ bắt đầu trợ giúp Ngô Đại Minh xử lý thức
ăn, Chu Linh cùng Tiền San San vốn không muốn hỗ trợ, Lâm Hiểu quẳng ra
lời nói, "Không giúp đỡ thì không cần ăn cơm." Bọn họ mới bất đắc dĩ bắt tay vào giúp.
Làm Lâm
Hiểu ngạc nhiên là, boss đại nhân cao lãnh như thế lại là cao thủ nấu
nướng, làm được bánh bao, bánh mì, cùng Ngô Đại Minh đầu bếp chuyên
nghiệp thế nhưng không thua kém gì.
Lâm Hiểu cơ hồ dùng ánh mắt cúng bái nhìn Đường Thiên Dật, giờ phút này hắn mang tạp dề, tay áo cuốn lên lộ ra cánh tay mạnh mẽ rắn chắc, thon dài, tay trắng nõn vân vê đám bột, sau đó một đám bánh bao giống nhau như
đúc hiện ra dưới tay Đường Thiên Dật.
Đường Thiên Dật dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Lâm Hiểu một cái, "Nghiêm túc làm đi."
Lâm Hiểu nhìn vài cái bánh canh trước mặt mình, vô tội nói, "Em đã làm rất nghiêm túc rồi."
Ba ngày sau, sương mù cuối cùng tản đi, nhưng kèm theo là nhiệt độ lại một lần nữa hạ xuống, bên ngoài đã tiến vào mùa đông, bởi vì Tiêu Phong
biết lái xe, Lâm Hiểu liền cho bọn họ một chiếc xe, đổi lấy lời cảm tạ
của Hứa Nhan. Kỳ thật xe ở mạt thế là không đáng giá nhất, trên đường cơ hồ đều là xe vô chủ xe, Lâm Hiểu căn bản không thèm để ý.
Mà bọn nữ chủ rời đi cũng biểu thị cô đã hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh vật hy sinh của nguyên chủ, đầu mũi dao bén nhọn treo trên đầu Lâm Hiểu
cuối cùng cũng biến mất.
Hai ngày sau khi Hứa Nhan đi, Lâm Hiểu lại một thân một mình đi ra ngoài
thanh lý thây ma, mỗi lần trở về đều sẽ thấy Đường Thiên Dật ở đại sảnh
đọc sách. Mặc dù hắn không nói gì, nhưng Lâm Hiểu biết rõ boss đại nhân
là lo lắng cho mình nên chờ ở đại sảnh, chuyện này làm cho Lâm Hiểu cảm
thấy hết sức ấm áp.
Hôm
nay thời tiết đã gần như không độ, Lâm Hiểu đã làm tốt công tác phòng
hộ, theo lẽ thường lại ra cửa, cô đã dọn dẹp phòng ở không có ai, thu
thập được rất nhiều thứ này nọ.
Bởi vì vài ngày nay sự tình phát triển hết sức thuận lợi làm Lâm Hiểu buông lỏng cảnh giác, cho rằng tất cả mọi chuyện đều theo kế hoạch cô đã vạch ra, thực tế đã đánh một cú lớn vào Lâm Hiểu, thiếu chút nữa làm cô
không đứng dậy được nữa.
Trong lúc Lâm Hiểu ở bên trong một biệt thự bên cạnh đánh nhau với thây ma,
đột nhiên có một người từ phía sau đẩy Lâm Hiểu một cái, trong khoảnh
khắc đó Lâm Hiểu chỉ chú ý tới cái miệng to của thây ma cùng khuôn mặt
màu xanh đen, trên mặt thịt còn rớt ra, lộ cả xương cốt.
Lâm Hiểu miễn cưỡng dời đi bộ vị trọng yếu, liền bị thây ma cắn một ngụm trên vai, "A..."
Lâm Hiểu cố chịu đau, tay phải một đao đem toàn bộ đầu thây ma bổ xuống.
Sau đó cô lập tức quay đầu lại xem ai ở sau lưng đánh lén, lại chỉ thấy
một cái bóng lưng cùng cửa còn hơi lay động.
"A, đau chết ta." Lâm Hiểu mở ra nhìn phần thịt bị thây ma cắn rớt. Giữ
chặt lại chỗ bả vai chảy máu, Lâm Hiểu tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống đất.
"Đây là cái gì? Lúc ta cho rằng tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, bây giờ
đánh đòn cảnh cáo ta sao? Xem ra chính mình cao hứng quá sớm, ta cho
rằng chỉ cần làm tốt quan hệ với nữ chủ, cũng đã thay đổi vận mệnh học
sinh của nguyên chủ. Đáng tiếc, ông trời đùa cợt với ta. Mặc dù ta thoát khỏi vận mệnh nguyên chủ bị cưỡng gian, bây giờ có lẽ tử thần đang chờ
ta phía trước. A... ha ha ha..."
Lâm Hiểu giữa lúc bất tri bất giác đã lệ rơi đầy mặt, cô liên tục coi nơi
này là thế giới trong sách, cứ có cảm giác cao cao tại thượng mà nhìn
tất cả mọi người, bởi vì cô biết kết cục của bọn họ. Nhưng giờ phút này, thời điểm dùng tay che miệng vết thương, Lâm Hiểu mới thật sự cảm nhận
mình thật là ở trong sách, nhưng đó cũng là một thế giới chân thật, tất
cả sự tình không phải là cô cho rằng thế nào sẽ là thế ấy, giờ phút này
chính là kết cục của cô.
Đáng tiếc, Lâm Hiểu hiểu ra đã quá muộn.
Lâm Hiểu tinh thần sa sút một hồi, "Không, ta không được cứ buông tha như
vậy. Ta còn không muốn chết, nếu đã sớm định ra nội dung quyển sách là
có thay đổi, như vậy sự tình nhất định có khả năng sẽ chuyển biến tốt."
Lâm Hiểu nghĩ đến việc bị thây ma cắn bị thương con người không nhất định
bị biến thành thây ma, thât ra còn một chút cơ hội kích thích dị năng.
Nhưng nguyên chủ vào thời điểm sinh tử cũng không kích thích được dị
năng, có thể biết rõ thân thể cô tiềm lực thật bình thường.
Lâm Hiểu căn bản không biết có biện pháp gì, trước mắt việc cô có thể làm cũng chỉ mặc cho số phận.
Vì không để thân thể mình bị thây ma khác gặm làm thức ăn, Lâm Hiểu đem
cửa chính cùng cửa phòng khóa lại, tự giam mình trong một gian phòng
ngủ, nằm ở trên giường cô cảm giác thân thể mình ngày càng nóng, đây là
ta sắp chết phải không? Cho dù chết cô cũng muốn chết được thoải mái một chút.
Cô nghĩ đến người
đánh lén kia, nếu như cô có thể sống nhất định phải làm cho hắn sống
không bằng chết, đây là ý nghĩ cuối cùng của Lâm Hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT