Tối hôm đó, Hạ hẹn Vũ đến nơi đã định, Vũ thấy khấp khởi trong lòng, không lẽ Hạ có quyết định gì chăng.
Vừa bước vào quán, Vũ bất ngờ sững người, Hạ đang ngồi cạnh ai kia, có
phải Yến đây không. 5 năm rồi, mọi thứ đã chôn vùi theo thời gian. 5 năm cho những yêu thương và nhớ nhung chỉ còn là kỷ niệm. Vũ đã không còn
buồn, còn nhớ nữa nhưng giờ Yến lại đang ngồi trước mặt Vũ làm Vũ bỗng
xao xuyến như đang thấy lại cảnh những ngày xưa ấy. Yến về đây làm gì?
Hai con người đã từng nắm giữ những danh hiệu hàng đầu của một trường
học, đã từng yêu thương và ghét bỏ Vũ. Hai con người một là quá khứ của
một thời trẻ trung xốc nổi, một là hiện tại của những yêu thương sâu
lắng. Tại sao họ lại ngồi cạnh nhau. Họ đang mưu toan điều gì đây? Vũ
thấy lòng mình bối rối.
Nói không có cảm xúc gì khi thấy Yến thì là nói dối nhưng nếu nói là Vũ vẫn còn yêu thì là một điều hoàn toàn
sai lầm. Vũ biết rõ thế, giây phút xúc động chỉ thoáng qua thôi. Nhưng
Hạ đã thấy và điều đó làm Hạ không nhận ra những gì xảy ra sau đấy nữa.
Vũ hỏi Yến nhưng mắt không dời Hạ:
-Yến về lâu chưa?
-Một tháng rồi, tìm Vũ bở hơi tai, hành tung bí ẩn quá đấy.
-Ừ, Vũ giờ không ở đấy nữa, bận nên cũng ít gặp bạn bè vì thế không mấy ai có thông tin về Vũ.
-Thế mà vẫn có người biết đấy. Yến nói rồi nhìn Hạ.
Hạ chỉ cuời mà không nói gì. Hạ liếc nhìn Vũ, lòng xót xa như dao cắt.
Vũ gầy quá! Thịt vốn là thứ xa xỉ trên cơ thể Vũ thế mà sau lần này Hạ
thấy nó vơi đi nhiều quá. Đôi mắt Vũ quầng thâm, ánh mắt cũng không sáng như mọi khi nữa. Hạ thấy mình thật có lỗi quá, cô muốn nhào qua cái bàn đáng ghét này mà ôm lấy khuôn mặt kia rồi mặc sức mà hôn lên đó cho
những khao khát và nhớ nhung được thoả mãn. Vũ vẫn cắm mắt vào Hạ :
-Yến ở VN lâu không, bao giờ thì về bên kia?
-Sao muốn đuổi Yến sớm thế. Mà trông Vũ dạo này khác lắm đấy nha!
-Khác sao?
-Trông chững chạc và đẹp hơn rất nhiều.
Lúc này thì Hạ không thể ngồi lâu hơn được nữa, Hạ thấy mình như đang
lạc lõng trong một nơi mà Hạ không tìm thấy chỗ đứng của mình. Hạ vụt
đứng dậy, cô cố gắng lắm mới lấy giọng bình tĩnh và nói:
-Hai người nói chuyện vui vẻ, mình đi có tí việc đây!
-Cảm ơn Hạ rất nhiều, mình sẽ gặp lại cậu sau nhé! Yến nói.
Hạ gật đầu rồi liếc nhìn Vũ đi ra. Vũ bối rối không biết phản ứng thế
nào, rồi như một phản xạ vô điều kiện cậu đứng lên nói với Yến giọng
cương quyết:
-Yến ngồi đợi Vũ lát nha, Vũ ra đây rồi vào ngay.
Vũ chạy một mạch đuổi theo Hạ, đến khi bắt kịp thì cậu thở ra đằng tai, Vũ gọi :
-Hạ! Chờ mình!
Hạ quay lại nhìn khuôn mặt đỏ gay, mướt mao mồ hôi của Vũ, giọng dịu dàng:
-Sao cậu ra đây làm gì?
-Mình...mình...mình muốn nói là mình rất nhớ cậu.
--Uh...thôi, cậu vào đi!
Hạ ấp úng nói. Hạ muốn nói nhiều hơn thế, hạ muốn hét lên là Hạ cũng nhớ Vũ lắm nhưng không hiểu sao Hạ chỉ dừng lại ở đó.
Hạ đi rồi, Vũ lầm lũi bước vào, vậy là Hạ vẫn chưa trả lời Vũ, lòng dạ
Hạ thế nào Vũ không thể hiểu nổi. Thấy thái độ của Vũ khi bước vào, Yến
dường như phần nào hiểu được đã có những chuyện gì xảy ra từ sau khi cô
rời khỏi Việt Nam. Yến hỏi Vũ :
- Cậu yêu Hạ phải không?
Vũ gật đầu xác nhận.
- Thế cậu đã nói với cô ấy chưa?
Vũ lại gật đầu.
- Cô ấy trả lời sao?
- Không trả lời gì cả.
Yến nhìn Vũ rất lâu rồi mới nói :
- Vũ à, lần này Yến trở về Việt Nam là hy vọng sẽ có thể xây dựng lại
mối quan hệ với Vũ. Nhưng thấy cậu nặng tình với Hạ thế kia thì Yến
không còn cơ hội rồi. Với linh tính của một người con gái cho mình biết
Hạ yêu cậu đấy nhưng cậu phải cho cô ấy thời gian. Không dễ gì để chấp
nhận một tình yêu như kiểu của chúng ta đâu. Mà hai người đã từng ghét
nhau lắm cơ mà? Sao lại có thể...?
Sau cơn ngạc nhiên vì những gì Yến thổ lộ, Vũ chậm rãi nói:
-Từ sau khi cậu đi đã có rất nhiều biến cố xảy đến với mình, con người
vì thế cũng không còn như xưa nữa.Cuộc đời mình đã trải qua nhiều gian
truân rồi bất ngờ Hạ đến bên mình. Hạ làm trái tim mình bừng lên ngọn
lửa yêu thương. Hạ thắp sáng những niềm tin trong mình. Suốt 4 năm trời
mình khép lòng mình lại, đóng các mối quan hệ vì không muốn mình hay
người khác phải khổ, thế rồi Hạ đã làm thay đổi tất cả. Hạ như cơn gió
mát thổi vào cuộc sống khô cằn của mình. Thiếu Hạ cuộc sống với mình
thật nhàm chán và không có động lực.
Yến nghe Vũ nói mà lòng thấy nuối tiếc, những lời nói này nếu không vì số phận có lẽ nó đã dành cho cô. Vũ nói tiếp :
- Yến này! Mình không muốn lừa dối hay lợi dụng cậu, cho dù Hạ không
nhận lời thì mình vẫn không thể tiếp tục với Yến được, Yến hiểu mình
chứ? Hãy để tất cả thuộc về quá khứ được không?
- Ngốc! Hiểu chứ!
-Mình sẽ là bạn tốt nhé! Vũ hứa là sẽ không bao giờ quên bạn đâu!
Yến cười :
- Vũ có thể chở mình đi chơi một tối nay nữa không?
- Tất nhiên rồi!
Yến trèo lên ngồi sau xe Vũ rồi, cô hỏi :
-Yến ôm Vũ được không?
Vũ ngại ngùng :
- Sợ không tiện.
- Trời ạ! Cậu chung tình thế kia à?
Vũ cười. Cả hai người tung tăng đi trên những con đường mà trước kia họ đã từng đi. Vũ nhắc Yến nhớ lại những kỷ niệm êm đềm, rồi cả hai cùng
cười, một điệu cười của những người bạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT