Mưa nhỏ tí tách rơi lên áo mưa, Tiểu Tiệp mặc một chiếc áo mưa mỏng manh giẩm lên bùn lầy trên mặt đất đi theo sau Thẩm Tiến với sắc mặt âm trầm. Trong sự hỗn loạn của dân chạy nạn chống đối đại đội hắn dẫn theo Tiểu Tiệp bỏ trốn, gió lạnh sắc bén, cả người đều lạnh run, may mắn trước đây Lương Nhiên đã mua cho hắn hai chiếc áo nội y giữ ấm bên trong, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo lông cùng áo khoác. Mưa và gió lạnh lúc này hắn vẫn có thể chịu được, hơn nữa Thẩm Tiến cũng cũng mặc một chiếc áo mưa. Trên lưng hắn vác theo một chiếc ba lô lớn, trên mặt bị mưa lạnh rớt thẳng vào mặt nên càng lúc càng trắng xanh. Hắn chỉ cảm thấy ba lô trên bị mưa thấm ướt trở nên càng lúc càng nặng, khiến cho hắn bước đi phải cố hết sức.

- "Papa, chúng ta đến bên kia nghỉ ngơi một chút đi." Tiểu Tiệp chỉ tay vào rừng cây ven đường, bên trong đã có rất nhiều người dừng lại nghỉ ngơi.

Thẩm Tiến thở phì phò mệt nhọc, do dự một chút sau đó gật đầu, đem ba lô trên lưng chuyển sang đằng trước ôm chặt lấy, cả hai hướng đến rừng cây phía trước đi đến.

Dưới tàng cây đại thụ dày đặc đã có người chiếm giữ, Thẩm Tiến chỉ có thể tìm một tàng cây nhỏ ở ngoài rìa dựng lại, nhìn thấy bên dưới mặt đất cũng chỉ là một mãnh lầy lội, hắn tùy ý tìm một hòn đá hở lên ngồi xuống.

Tiểu Tiệp cũng tựa vào một bên ngồi xuống, xoa xoa cẳng chân đau nhức.

Thẩm Tiến mở ba lô, tìm chiếc khăn tay, cởi giày da trên chân xuống, dùng khăn taylau khô chân ướt, vốn là một đôi giày da bóng loáng bây giờ bị nước mưa làm biến đổi hình dạng, bàn chân hắn cũng bị nước mưa làm trắng bệch. Tiểu Tiệp mang mội đôi ủng đi mưa cao đến cẳng chân, chuyện gì cũng đều không có, ngừơi phụ nữ đó chuẩn bị thật chu đáo hết sức, Thẩm Tiến oán hận dùng sức chà chân, tâm tình áp lực không thôi.

Hắn hướng đến cuộc sống an nhàn sung sướng, từ lúc lẩn trốn rồi đến khu an toàn thành phố J, đi đến đâu hắn cũng đều đi bằng xe cũng chưa từng thiếu ăn thiếu uống, làm sao có thể chịu đựng cuộc sống chạy nạn vất vả như vậy?

Ngày ấy hắn thừa dịp Lương Nhiên không ở nhà mang Tiểu Tiệp đi. Hắn muốn Lương Nhiên sốt ruột tìm đến cửa rồi nhục nhã cô một phen, sau đó khuyên nhủ cô mang theo Tiểu Tiệp trở về với mình. Không ngờ hắn vừa quay về chổ ở, cha An Giai đã phái người báo cho hắn biết zombie triều sắp tấn công đến, dặn hắn cùng An Giai nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi theo đám người Dương tham mưu rời khỏi đây. Bên này Tiểu Tiệp không ngừng ồn ào muốn đi tìm mẹ trước. Bên kia người phụ nữ An Giai đó lại tìm thế nào cũng không thấy đâu! Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thu thập vài thứ quý giá mang theo Tiểu Tiệp rời khỏi trước.

Ai ngờ đoàn xe thế nhưng vào lúc sắp rời khỏi cửa cổng lại bị dân chạy nạn tấn công. Nhìn những chiếc xe phía trước bị dân chạy nạn kích động không ngừng lay động, thậm chí có người bắt đầu đập vỡ cửa kính xe. Hắn hoảng sợ, đang muốn nhìn chung quanh sao không có người đi ra ngăn cản, Tiểu Tiếp ở một bên nhanh trí kéo hắn mở cửa xe chạy trốn. Lúc xuống xe lại không quên nhắc nhở hắn đem theo ba lô! Từ khi nào đứa con trở nên nhanh trí như vậy?

Hai người vừa ra khỏi xe nhanh chóng lẫn vào dân chạy nạn, tình hình càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, bao gồm chiếc xe của bọn họ hơn mười mấy chiếc xe khác bị đẩy bị đập phá kịch liệt. Hắn chính mắt nhìn thấy Dương tham mưu, An cục trưởng và mấy người khác không kịp chạy thoát bị người lôi ra khỏi xe bị đánh đến chết! Tiểu Tiệp túm lấy tay hắn không ngừng kéo hắn lui về phía sau, rời khỏi đám dân chạy nạn bạo động. Sau đó hai cha con họ trốn ở một góc cho đến khi ở tường vây xa xa xuất hiện một cửa khác, hai cha con họ mới đi theo nhóm dân chạy nạn rời khỏi khu an toàn.

Thẩm Tiến một bên ủ chân một bên nét mặt phức tạp nhìn Tiểu Tiệp đang ngồi một bên. Đứa con trai này cùng hình dáng trong trí nhớ của hắn không giống nhau, vốn trước đây bé ăn cơm phải đút đi đường ốm yếu như người bệnh. Hiện tại bé một đường đi theo hắn đến đây không kêu khổ một tiếng, hắn cho bé một bánh bích quy nguyên vẹn bé cũng ăn ngon lành. Chỉ là cứ cách một lúc bé lại nhắc cùng Thẩm Tiến muốn đi tìm mẹ, điều này khiến cho hắn vô cùng căm tức. Nhưng cho dù thế nào, hắn cũng không thể không thừa nhận, Lương Nhiên nuôi dạy con trai rất tốt.

Từ trong miệng Tiểu Tiệp hắn biết người đàn ông ở bên cạnh Lương Nhiên hiện giờ tên là Hắc Tử. Tiểu Tiệp vừa nhắc đến người đàn ông này là hai mắt tỏa sáng, mở miệng ngậm miệng đều là...

- "Chú Hắc Tử nói..."

- "Chú Cường Tử nói..."

Cho đến khi mặt hắn đen sì mắng to, bé mới chịu im miệng, trừng đôi mắt giống hệt đôi mắt của Lương Nhiên vừa đen lại vừa sáng nhìn hắn, hắn vừa nhìn cả người vừa khó chịu lại ghen ghét lại hận, rồi sau đó hắn không hiểu sao lại thấy chột dạ cùng áy náy.

- "Đừng ném!" Tiểu Tiệp thấy hắn thuận tay muốn vứt khăn tay, nhanh lên tiếng, sau đó đem chiếc khăn dính nước bùn bỏ vào túi nhựa luôn mang theo bên người cất vào. Thẩm Tiến khó hiểu nhìn bé, sau khi bé cất kỹ khăn tay, Tiểu Tiệp lại chạy đến gần đó hái một ít nhánh cây, lá cây trúc. Bé dùng sức giũ hết giọt nước trên lá cây, sau đó bẻ nhỏ thành từng đoạn rồi bỏ vào trong túi. Thẩm Tiến cho là bé đang chơi đùa, cũng mặc kệ hắn, lấy trong ba lô một chút lương khô, gọi bé đến đây ăn xong rồi đi. Hai cha con họ xem như đang lẩn trốn ở giữa đội ngũ, xa nhất bộ đội đột kích phải rửa sạch zombie xuất hiện phía trước, đả thông đường. Phía sau quân đội còn phải tùy thời ứng phó với zombie triều đuổi ở phía sau. Ở giữa còn có một số dân chạy nạn tự phát tạo thành đoản thể duy trì trật tự di chuyển của mọi người. Bởi vậy nhóm dân chạy nạn xem như đi cũng được thuận lơi. Nhưng cũng không phải trốn ở giữa chính là an toàn, trong thôn nhỏ hay thành trấn nhỏ, lúc nào cũng đều có thể xuất hiện zombie do mùi thịt người hấp dẫn chúng. Cho nên nhóm dân chạy nạn cho dù nghỉ ngơi, cũng không dám rời khỏi đoàn người quá xa.

Tiểu Tiệp cất lấy túi to, nhận lương khô hắn đưa đến, yên lặng gặm lấy, đôi mắt nhìn đám đông đang chậm rãi di chuyển trên đường, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc với chính mình. Thẩm Tiến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nhẹ hừ một tiếng, âm thầm suy nghĩ đến lúc đó nên lợi dụng Tiểu Tiệp thế nào làm cho Lương Nhiên hồi tâm chuyển ý...

Nghỉ ngơi một lúc, Thẩm Tiến lại đeo ba lô lên lưng gọi Tiểu Tiệp tiếp tục đi, hai người đi theo dòng người hướng đến phía trước. Lần này đi đến tối mit, trước không biết có zombie hay không, sau có mấy chục vạn zombie không ăn uống không ngủ không nghỉ đuổi theo. Nếu mọi người không phải mệt đến cực điểm, cơ bản không có người nào muốn dừng lại nghỉ ngơi. Nhưng người luôn buồn ngủ, lúc mệt mỏi đến cực hạn, đành tùy tiện dựa vào một tảng đá ven đường ngủ một chút. Vì sợ vừa ngủ một lúc đã chết, nên thường vài người ngủ một người canh thời gian, một hai giờ gọi người kia thức dậy, sau đó lại mỏi mệt không chịu nổi tiếp tục bước đi.

Lúc đến một đường cái rộng lớn, nhiều người lựa chọn ở tiệm cơm nhỏ hoặc quầy bán quà vặt ở ven đường nghỉ chân nghỉ ngơi. Phòng bên trong tiệm cơm đã có nhiều người an giấc, nhưng bên ngoài dưới nhà bếp có kệ bếp bằng xi măng có người vừa tỉnh ngủ rời khỏi. Thẩm Tiến chạy nhanh đến kéo theo Tiểu Tiệp dành được vị trí này. Lúc hai người ngồi xuống mặt đất, Thẩm Tiến thở phào nhẹ nhõm, ôm ba lô lui tựa vào mặt tường xi-măng được đánh bóng liền không muốn nhúc nhích. Tiểu Tiệp cũng mệt mỏi chẳng thở nổi, nhưng nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của Thẩm Tiến, bé nghỉ ngơi một chút liền đứng lên, đem lá cây nhánh cây trong gói to lấy hồi trưa xách ra. Tìm Thẩm Tiến lấy bật lửa sau đó bé quỳ nằm úp sấp trên mặt đất muốn đem lá cây có hơi chút ướt át đốt lên. Thẩm Tiến híp mắt nhìn nhìn, giễu cợt cười một tiếng: - "Lá cây nhánh cây vẫn còn ướt, sao có thể đốt được?"

Tiểu Tiệp cũng không trả lời, nỗ lực nhớ đến những gì Hắc Tử đã dạy, trước tiên đốt khăn tay, sau đó đem lá cây xé nhỏ chậm rãi bỏ lên, dùng miệng thổi nhẹ nhàng, nguyên nhân bé tìm cành lá của cây trúc, là do cây trúc hàm chứa chất dầu nhiều, rất dễ châm lửa. Chỉ chốc lát, ngọn lửa nho nhỏ liến tỏa ra khói đặc, chờ khói đặc qa đi, nhánh cây ẩm ướt nhánh cây bị lửa đốt nóng dần dần hóa thành lửa, chậm rãi cháy lên. Tiểu Tiệp đem nữa chiếc khăn tay còn lại cất lại trong túi, bé đi lấy mấy nhánh cây thô gần gần đó đặt lên mặt trên của ngọn lửa, sau đó trên khuôn mặt đen bụi bặm cười khoe hàm răng trắng với Thẩm Tiến.

- "Papa, ba hong khô chân đi."

Đống lửa tuy nhỏ, nhưng đối với Thẩm Tiến đang lạnh xanh cả mặt mà nói không thể nghi ngờ đó là một kinh hỉ. Hắn không khỏi kinh ngạc nhìn Tiểu Tiệp, nhanh chóng cởi giầy đem đôi chân bị đông lạnh phát cứng đến gần đống lửa.

- "Papa như vậy không thể, trước tiên hai chân ba phải chà xát một chút!" Tiểu Tiệp ngăn lại hắn, tay nhỏ bé còn làm mẫu cho hắn xem.

- "Nhóc con biết nhiều rồi đấy..." Thẩm Tiến tức giận thu chân, dùng sức xoa nắn bàn chân, chà xát cho đến khi có chút cảm giác rồi mới đưa chân đến đống lửa nhỏ.

- "Đương nhiên! Là chú..." Tiểu Tiệp nhanh khép miệng, nhưng hai mắt bé không nhịn được tỏa sáng, hưng phấn không thôi.

- "Tiểu Tiệp, cha con ta đi tìm mẹ con, sau đó một nhà ba người chúng ta về sau sẽ không bao giờ rời xa có được không?" Thẩm Tiến nhìn gương mặt vừa đen vừa đầy bụi của con trai, đáy lòng không khỏi mềm mại, hắn nhẹ giọng hỏi ra lời ý niệm bấy lâu dưới đáy lòng mình.

Tiểu Tiệp nghe vậy, trên mặt một mảnh mê mang, nhíu mày suy tư.

- "Chẳng lẽ con không muốn ba và mẹ luôn ở bên cạnh con?" Thẩm Tiến dụ dỗ trước.

- "Con không biết..." Tiểu Tiệp vẫn mờ mịt như trước: - "Mẹ nói, sau này mẹ sẽ không ở cùng một chỗ với ba nữa, bà ngoại cũng nói như vậy." Tiểu Tiệp nỗ lực nhớ lại những lời nói của Lương Nhiên khi nhắc đến Thẩm Tiến.

- "Mẹ nói ba đã sớm không xứng là ba ba của con..." Tiểu Tiệp nhớ đến có một lần bé nghe lén mẹ nói chuyện cùng bà ngoại.

Thẩm Tiến sắc mặt đen lại, thẹn quá hóa giận, thầm mắng Lương Nhiên, thật tệ hết sức, thế mà dám dạy đứa nhỏ như vậy! Hắn kiềm chế cơn tức trong lòng, ho nhẹ một tiếng, đang muốn cùng Tiểu Tiệp thu lại khoảng cách. Tiệm cơm nhỏ bên cạnh đột nhiên truyền đến vài tiếng hét hoảng sợ chói tai!

Thẩm Tiến sắc mặt đại biến, chân trần nhảy dựng lên! Tiệm cơm cách bọn họ mấy mét, từ bên trong đột nhiên xuất hiện hai con zombie trên mặt trên cơ thể bọn chúng không ngừng thối rửa héo rút, lộ ra hai con mắt màu đỏ của zombie! Trong đó một con zombie đang cầm trên tay một cánh tay đầy màu, nó cúi đầu gặm cánh tay khác. Một con khác nhào đến hai người Thẩm Tiến gào thét một tiếng, giương nanh múa vuốt đánh tới hai người!

- "A!!!" Thẩm Tiến sợ đến mức ý chí đều vỡ nát! Theo phản xạ có điều kiện hắn muốn đem người bên cạnh đẩy ra phía trước!

Cánh tay hắn vừa mới đụng đến lưng Tiểu Tiệp, Tiểu Tiệp đã nhảy từ trên mặt đất leolên kệ bếp xi măng cao nữa người!

Zombie mang theo mùi thịt thối đánh về phía Thẩm Tiến, hắn kinh hoàng vô cùng chỉ kịp lùi ra phía sau nhưng hắn cũng đã cảm giác được hai móng tay hư thối của zombie sắp chạm đến bả vai của chính mình!

- "Xong rồi!!" Nhất thời trong tâm trí Thẩm Tiến hiện lên ý niệm này, ngay cả khí lực để hét lên cũng không còn.

-"Nha!" Một tiếng nhỏ vang lên.

"Răng rắc!" Một tiếng! Chủy thủ sắc bén bổ xuống đầu zombie. Một nửa đầu bay ra, mang theo óc và máu đen tanh hôi văng lên đầu lên mặt Thẩm Tiến!

Tiểu Tiệp đứng trên kệ bếp xi măng bổ đầu zombie, trong tay nhỏ bé của Tiểu Tiệp cầm một lưỡi dao dài khoảng mười cm, trên lưỡi dao còn có máu đen đang nhiểu xuống. Thẩm Tiến ngơ ngác nhìn con zombie đã gục ngã trên mặt đất.

- "Tiểu Tiệp!" Thẩm Tiến không thể tin nhìn một màn trước mắt này, đứa bé mới tám tuổi! Thế mà lại cứu được hắn!

- "Papa chạy mau!" Tiểu Tiệp nghe hắn gọi nhất thời sực tỉnh, lớn tiếng kêu lên.

Lúc này trong tiệm cơm còn có mấy con zombie máu tươi đầm đìa lắc lắc rung rung đi ra và con zombie gặm xong cánh tay gào rú một tiếng hướng đến hai người.

Thẩm Tiến cũng không nhìn đến chung quanh, vội vàng xỏ chân vào giày đi theo Tiểu Tiệp chạy ra ngoài.

Bên cạnh có một số người đang nghỉ ngơi có tiếng kêu thảm thiết làm bừng tỉnh, vội vàng chạy ra ngoài đường quốc lộ, vừa chạy vừa hô: - "Có zombie a! Cứu mạng a!"

"Hộc hộc..." Thẩm Tiến vừa chạy vừa không ngừng thở gấp gáp, ánh đèn từ đâu rọi đến đây, biết nơi này có zombie đã có người đuổi theo đến đây. Nhưng vài con zombie đuổi theo không ngừng, mùi thịt thối theo gió truyền đến, tiếng zombie gào thét càng ngày càng gần!

Dù sao Tiểu Tiệp vẫn còn nhỏ, chạy vài bước cũng sắp bị Thẩm Tiến vượt qua, Thẩm Tiến cắn răng một cái, đưa tay kéo tay Tiểu Tiệp tiếp tục chạy về phía trước. Ánh đèn hướng đến hai người càng lúc càng gần, khi ánh đèn pin lướt qua mặt hai người.

- "Tiểu Tiệp!!!" Một tiếng hét gọi đầy lo lắng vang lên, trong lòng Thẩm Tiến chấn động! Là Lương Nhiên!

- "Mẹ!" Nghe được giọng của Lương Nhiên, hốc mắt Tiểu Tiệp đỏ lên cất tiếng gọi lớn!

Hai cha con chạy trốn trối chết, zombie đuổi theo phía sau, nỗi sợ hãi tận sâu trong đáy lòng Lương Nhiên tràn ra, cả giọng nói đều vì khẩn trương mà thay đổi hẳn. Hắc Từ từ phía sau cô lướt qua như bay, chạy về hướng Tiểu Tiệp, hắn vừa chạy vừa bắn, bởi vì bị có hai người ngăn trở, mấy con zombie phía sau không có cách gì bắn trúng. Hắc Tử rút chủy thủ chuẩn bị đến gần chém giết zombie.

- "Thì ra là hắn."

Thẩm Tiến nhìn người đàn ông vô cùng cao lớn chạy về hướng chính mình, lòng hắn vừa chua xót lại đắng chát.

Nhưng hắn không có thời gian phẫn hận, hắn đã cảm giác được zombie tanh tưởi ngay phía sau đầu, hắn đã cảm giác được móng tay sắc bén lợi hại của zombie sắp chạm đến sau lưng mình, dư quang trong khóe mắt nhìn thấy bàn tay đen nhánh hư thối đã chộp đến tay phải hắn đang nắm chặt Tiểu Tiệp.

Đứa nhỏ mới tám tuổi, đốt lửa cho hắn sưởi ấm chân, lại dùng chủy thủ cứu hắn từ trong miệng của zombie, con trai của hắn.

Hắn đã từng sủng ái bé như vậy, chỉ là sau đó không biết vì sao hắn đã quên mất hắn từng yêu thương bé thế nào.

Trong nháy mắt, Thẩm Tiến mạnh xoay người dùng sức bế Tiểu Tiệp lên.

- "Không!!!!" Lương Nhiên tê tâm phế liệt gào lên.

Tiểu Tiệp bị Thẩm Tiến dùng hết toàn bộ sức lực ném về phía trước, hướng thẳng về phía hai người Hắc Tử!

Không biết khi nào nước mắt từ khóe mắt Thẩm Tiến chảy xuống rơi vào miệng Thẩm Tiến, vừa đắng lại chát.

Hắn cười thảm nhìn về phía Lương Nhiên, gào nói: - "Anh thật sự sai rồi, Tiểu Nhiên!"

Hắc Tử trước đón được Tiểu Tiệp bị ném qua, hắn che chở bé trên mặt đất lăn một vòng, kéo bé ra phía sau mình đẩy đi!

- "A... " thoáng chốc Thẩm Tiến bị zombie phía sau đuổi đến, chỉ vài cái đã bị xé thành mảnh nhỏ!

Hắc Tử cầm lấy chủy thủ từ trên mặt đất nhảy lên, nhằm về phía mấy con zombie đang ở gặm thi thể!

"Phập! Phập" Vài tiếng, đầu zombie đã bị chặt bay lên giữa không trung!

Lương Nhiên quỳ trên mặt đất ôm chặt con trai suýt chút đã mất đi giờ phút này đã tìm lại, nước mắt rơi đầy trên mặt, nghẹn ngào không thôi.

- "Oa!" Tiểu Tiệp òa lên khóc lớn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play