Hai
người chú Trần vốn đã chui vào trong, đột ngột thấy một màn này cũng sợ
ngây người, nhưng thoáng chốc bọn họ đều trấn tĩnh, Trần Bân hung hăng
cắn chặt răng, nắm đao lại chui ra, hướng về phía Cường Tử đang đỡ lấy
Hắc Tử, vung đao chém bay đầu một con zombie đang muốn chụp lấy Cường
Tử, sau đó hô to với Cường Tử: - "Chạy mau!"
Cường Tử cố nén nước mắt, cõng Hắc Tử trên lưng, xoay người chạy trước
chui vào trong nhà, chú Trần thúc thấy sắc mặt trắng bệch của Lương
Nhiên đồng thời cô còn đứng ngay người ở cửa, vẻ mặt ông đầy hoảng hốt,
lập tức tiến lên, đôi tay giữ chặt mành cửa cuốn, chờ Trần Bân tránh
thoát móng tay sắc nhọn của một con zombie, sau đó tự dưới đất lăn vào
trong nhà, hai tay ông dùng sức, mạnh mẽ kéo mành cửa cuốn xuống! Cửa
cuốn bị đóng chặt, lúc này mấy người đàn ông vốn đang vừa chạy tới,
hoảng sợ đập cửa gào to: - "Đợi chút! Cho tôi vào với!"
Vách cửa bị bọn hắn đập ầm ầm rung động, phát ra tiếng động cực lớn, rất
nhanh chợt nghe tiếng kêu cứu của bọn họ đã biến thành tiếng kêu thảm
thiết. Cách một tầng cửa cuốn, chỉ nghe bên ngoài truyền đến âm thanh
khủng bố zombie cắn xé nhân thể.
Vừa vào cửa, Cường Tử liền đỡ Hắc Tử nằm trên mặt đất, Hắc Tử nhìn về
phía Lương Nhiên muốn nói gì đó nhưng lại khụ ra một búng máu. Cường Tử
cởi áo sơ mi, đem áo xé ra quấn chặt vết thương trên ngực Hắc Tử. Hắc Tử kêu rên một tiếng liền hôn mê. Trong nhà xe mờ mịt, Cường Tử cắn răng,
rống lớn với Lương Nhiên: - "Chị dâu! Chị đến đây đè chặt vết thương!"
Lương Nhiên "Bùm" một tiếng quỳ gối trên mặt đất, gắt gao đè miệng vết
thương của Hắc Tử, lúc này cô mới thật sự tin rằng Hắc Tử bị trúng đạn
rồi!
Lúc này, bên ngoài
cửa cuốn đã bị zombie vây quanh, tiếng kêu thảm đã biến mất, chỉ còn lại âm thanh răng rắc zombie to mồm gặm thịt người ăn, Cường Tử lau mồ hôi
trên đầu, rất nhanh thấp giọng nói: - "Cánh cửa này lập tức sẽ bị zombie phá tan, thừa dịp zombie đang ăn thịt người, chúng ta từ cửa sau thoát
ra!"
Hắn đưa tay kiểm
tra mạch đập của Hắc Tử, nhìn thấy chiếc áo đã nhiễm đầy máu dưới tay
Lương Nhiên, hắn nhắm chặt mắt, cắn răng đỡ Hắc Tử lên lưng. Gương mặt
Lương Nhiên trắng bệch, đôi mắt đen lạnh lùng khiến khiến người đối diện sợ hãi, cô không nói lời nào, chạy nhanh lên phía trước mở cửa xe Jeep
để Cường Tử đỡ người trên lưng vào ghế ngồi phía sau, sau đó cô ngồi lên vị trí tay lái, bằng tốc độ nhanh nhất ốc độ khởi động ô tô, chú Trần
đem khóa cửa sau mở ra, cửa cuốn hơi hướng về phía trước mở ra, họ chỉ
kịp nhìn thấy ngoài cửa có một đống zombie hư thối, hai chân đang không
ngừng di động. Lương Nhiên cắn chặt hàm răng, chân giẫm mạnh chân ga,
tông thẳng vào cửa cuốn xông ra!
Phía sau xe Jeep đã được gia cố chịu được lực va chạm mạnh, sau một
tiếng chấn động chói tai, cửa cuốn bên ngoài bị phá tan đồng thời nghiền nát mấy con zombie ở cuối xe! Cửa cuốn inox bị đánh bay, cắt trực tiếp
hai con zombie thành vài đoạn. Phía sau chú Trần cũng lái xe lao ra
ngoài, đàn zombie đang tụ tập ở phía trước cửa bị tiếng nổ làm cho kinh
động, tất cả bọn chúng đều nhìn phía bên này. Lương Nhiên ngoặc tay lái, không giảm tốc tiếp tục đụng một loạt zombie, phần còn lại của chân tay đã bị cụt nát thịt tan đều không ngừng bay ra, máu đen dính trên thân
xe và cửa kính xe, rồi sau đó bánh xe nghiến đầy thịt thối của zombie áp trên mặt đường nhanh chóng chuyển hướng hướng ra đại lộ thẳng tiến!
Trên đường lớn, xe Jeep cấp tốc chạy như bay, đôi mắt đen nhánh của
Lương Nhiên hừng hực hai ngọn lửa, đầu ngón tay cầm lái rất nhanh trắng
bệch, chỉ ngắn ngủi vài giây lại dường như trôi qua rất lâu. Xe thắng
gấp dừng lại trước căn nhà mọi người đang tạm thời trú ngụ, cả hai gấp
rút mở cửa đi xuống. Trần Tĩnh đang ngồi cửa chờ đợi, vừa thấy Lương
Nhiên xuống xe với sắc mặt ngưng trọng, lại thấy Hắc Tử nằm trên lưng
Cường Tử cả người đầy máu, cô vội vàng chạy xuống! Cô còn chưa kịp hỏi
gì, cánh tay đã bị Lương Nhiên nắm chặt.
- "Cứu anh ấy!" Lương Nhiên chỉ nói hai chữ, sắc mặt của cô chỉ có thể
dùng hai từ đáng sợ để hình dung, Trần Tĩnh nỗ lực lấy lại bình tĩnh
nói:
- "Chắc là không bắn trúng tim, bằng không anh ấy sẽ không kiên trì được đến bây giờ! Chị đừng sợ!"
Trần Tĩnh đi theo phía sau Cường Tử vào trong một căn phòng rộng, mở
một gian phòng ngủ, Cường Tử đỡ Hắc Tử vẫn còn đang hôn mê xuống giường, lưng trần của hắn đã bị máu tươi từ miệng vết thương Hắc Tử làm đỏ
hồng, hai mắt hắn đỏ đậm, nhìn chằm chằm Trần Tĩnh, đồng dạng nói một
câu: - "Cứu anh ấy!"
Đôi tay Trần Tĩnh phát run, đưa tay cởi bỏ chiếc áo băng bó tạm thời nơi
miệng vết thương, vừa cởi ra máu tươi liền ồ ạt chảy ra, cô lập tức che
chặt, quay đầu cay đắng nói với hai người: - "Không có dược, không có
dụng cụ cầm máu, tôi..."
Cô muốn nói chính mình không phải là thần hơn nữa cô chỉ là một y tá
nhỏ, không có biện pháp trong tình trạng không có bất kỳ dụng cụ nào mà
chữa trị vết thương nặng của Hắc Tử. Nhưng cô nhìn thấy sự sợ hãi thật
sâu trong đáy mắt Lương Nhiên, lời nào cũng không nói được nên lời.
- "Em muốn cái gì?! Em nói đi!" Lương Nhiên túm chặt tay Trần Tĩnh, tay cô bị nhiễm máu đỏ lập tức lưu lại vết máu đỏ rực trên tay Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh nuốt nuốt nước miếng, trở lại thăm dò hơi thở và mạch đập của Hắc Tử, mở mắt hắn xem đồng tử, nói: - "Em cần dao giải phẫu rửa sạch
miệng vết thương, thuốc gây tê, kiềm cầm máu, thuốc cầm máu, băng gạc,
thuốc khử trùng, nước muối, ống dẫn khí, còn có kim chỉ may miệng vết
thương lại." cô càng nói càng nhỏ giọng, những vật này, giờ phút này đi
đâu mà tìm được đây chứ?
Cường Tử ở một bên thống khổ nhắm lại mắt, hung hăng dùng tay đấm mạnh vào tường, trên vách tường lập tức bị lõm một góc.
Lương Nhiên thoáng ngừng thở, cô nhìn người đàn ông đầy máu nằm trên
giường, nhắm chặt hai mắt, sau đó nói với Cường Tử nói: - "Đóng cửa
lại!"
Ngoài cửa phòng,
đám người chú Trần tràn đầy lo lắng, đôi mắt Cường Tử đỏ rực nhìn qua
bọn họ lắc lắc đầu, đưa tay đem cửa phòng đóng lại, sau đó hắn vừa mới
quay đầu lại thì thấy từ trên tay Lương Nhiên xuất hiện một hộp cứu
thương, Lương Nhiên đem đặt trên giường, tiếp đến trên tay lại giống như vậy xuất hiện liên tiếp những vật họ đang cần: thuốc bột, băng gạc,
diêm nước, bông, kéo, còn có duy nhất một hộp nhỏ ống tiêm tỏa ra hơi
lạnh!
- "Những vật này có dùng được không? Này? Còn có cái này? Còn muốn cái gì? Em nói đi?"
Lương Nhiên không ngừng lấy đồ vật ra, miệng không ngừng thì thào tự
hỏi, những đồ vật trên tay cô nhanh chóng xếp đầy trên giường. Trần Tĩnh không thể tin cầm lấy hộp kim tiêm và các loại thuốc: - "Tincture of
opium, thuốc gây tê." Cô khiếp sợ nhìn này những chiếc hộp nhỏ này, mặt
trên tất cả đều là những chữ cái tiếng Anh cô quen thuộc.
Điều này sao có thể?! Cô mở to miệng muốn hỏi, lại chỉ thấy ánh mắt
buồn bã đầy lo lắng của Lương Nhiên: - "Trước tiên cứu anh ấy, tạm thời
đừng hỏi gì cả, được không?"
Trần Tĩnh đem thuốc cầm máu cho Hắc Tử uống, rất nhanh cắt mở áo Hắc
Tử, dùng nước muối sinh lí rửa sạch miệng vết thương đáng sợ trước ngực. Trong hôn mê, tay chân Hắc Tử bởi vì đau mà run rẩy vài cái, Lương
Nhiên gắt gao giữ chặt thân thể Hắc Tử. Trần Tĩnh dùng kiểm cầm máu giữa trên miệng vết thương không ngừng xuất huyết, sau đó dùng kiềm vặn giữ
chiếc kẹp, bắt đầu giữ mô liên kết tìm kiếm cácc mạch máu thật nhỏ đang
xuất huyết. Động tác tay cô rất nhanh vô cùng trầm ổn, thoáng chốc máu
Hắc Tử đã ngừng chảy, Lương Nhiên quỳ gối bên giường không ngừng dựa làm theo yêu cầu của Trần Tĩnh chuyển vật theo yêu cầu của cô ấy. Cường Tử
từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần, chợt nghe tiếng chú Trần kinh
hoảng gõ cửa.
- "Zombie đang hướng đến chỗ này của chúng ta!"
Cường Tử sực tỉnh, kích động nhìn hai người đang tập trung tinh thần
cấp cứu cho Hắc Tử, lại giống như không nghe những lời chú Trần vừa nói. Hắn cầm đao, xoay người đi ra.
- "Đợi chút!" Lương Nhiên đột nhiên gọi hắn lại, sau đó lấy ra trang vũ khí, cùng túi vải bạt màu đen mà trước đây hai người bọn họ đặt ở dưới
giường trong sơn động. Cường Tử nhận ra chiếc túi quen thuộc, vừa mở ra
xem, một túi súng ống còn có băng đạn, hắn nuốt nuốt nước miếng, cái gì
cũng không hỏi, đem túi vải vác lên vai, sau đó nói với Lương Nhiên.
- "Bên ngoài giao cho tôi, hai người yên tâm."
Cường Tử mở ra một khe cửa vừa đủ đi ra, ngoài cửa đám người chú Trần
lo lắng vạn phần, Cường Tử nói với mọi người Trần Tĩnh đang ở trong cấp
cứu cho Hắc Tử, trăm ngàn lần không thể ảnh hưởng đến cô ấy. Sau đó hắn
mang theo mấy người đàn ông chú Trần đi ra chuẩn bị mọi thứ, còn lại mẹ
Lương và thím Trần kinh hoảng không thôi ngồi chở ở đại sảnh. Đôi mắt to của Tiểu Tiệp toàn nước mắt, nhanh chóng ôm chặt món đồ chơi bằng gỗ
Transformers mà Hắc Tử làm cho bé.
Trong lúc này, tình hình nặng hơn sự tưởng tượng của Trần Tĩnh, tuy
viên đạn không bắn thủng trái tim, nhưng lại chạm qua bên cạnh, làm
thủng mạch máu chung quanh, một lượng máu lớn cháy ra làm ứ động mạch
máu. Hắc Tử một lần mất máu quá nhiều, huyết áp giảm xuống, trái tim
cũng đập chậm dần, sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh dần. Trán Trần Tĩnh
ứa mồ hôi lạnh, nhanh chóng pha loãng thuốc tim vào trợ tim cho hắn, đột nhiên Hắc Tử kịch liệt run rẩy, từ khóe miệng trào ra máu, hơi thở dồn
dập đồng thời phát ra âm thanh ọc ọc, Trần Tĩnh gấp rút kêu:
- "Mau giúp anh ấy thông khí! Bên trong có máu khối ngăn chặn đường hô hấp!"
Lương Nhiên không chút do dự vươn ngón tay muốn lấy đi máu đọng, nhưng
cái gì cũng không lấy ra được, cô rút tay, cúi đầu xuống, miệng đối
miệng đem hút lấy máu ứ động trong yết hầu của Hắc Tử phun ra trên mặt
đất, chờ hút xong, lại thấy khớp hàm Hắc Tử vừa muốn cắn chặt, cô không
chút suy nghĩ đưa ngón tay ngăn giữa hai hàm răng của hắn, đối với cảm
giác đau đớn trên tay chân mày cô không chút lay động, chuyên tâm dùng
một tay khác truyền bông y tế cho Trần Tĩnh. Trần Tĩnh nhìn thấy hốc mắt đỏ lên, cô khẽ hít tỉnh táo lại, ngón tay rất nhanh làm ra những động
tác linh hoạt, rửa sạch da thịt bị thương, cắt bỏ những phần bị hoại tử
hoặc mất sức sống, tìm kiếm dị vật trong miệng vết thương lấy ra, dẫn
lưu nơi tụ huyết, khâu lại miệng vết thương.
Bên ngoài Cường Tử dùng vài chiếc xe ngăn chặn trước cửa, đám người chú Trần canh giữ bên cửa sổ. Cường Tử lên sân thượng ở lầu hai, nhìn phía
trước tuôn ra một đàn zombie, từ túi lấy ra vũ khí, gắn vài băng đạn,
đem từng băng đạn để đặt trên bệ lan can xi-măng. Sắc mặt hắn thản nhiên lạnh lùng, trong lòng chỉ tồn tại một ý niệm duy nhất, phải thủ hộ ở
chỗ này, quyết không để bất kỳ chuyện gì quấy rối đến hai người đang
tiến hành phẫu thuật trong kia. Lúc đàn zombie càng lúc càng đến gần,
tiến vào phạm vi của hắn, hắn đứng lên nhắm bắn vỡ tung đầu một con
zombie! Dưới lầu mấy người đàn ông cũng tự tìm điểm dựa, nắm chặt vũ khí trong tay.
Chiến đấu, bắt đầu!
Bên ngoài tiếng súng vô cùng mãnh liệt, âm thanh chém giết, tiếng gào
thét... khiến cho sắc mặt ba người trong đại sảnh đều trắng bệch, gắt
gao dựa vào cùng một chỗ tay cầm chặt lấy tay, mẹ Lương ôm Tiểu Tiệp,
nghe âm thanh bên ngoài, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ đóng kín, rốt cuộc hốc mắt không nhịn được, nước mắt chảy xuống.
Tất cả những chuyện này, hai người trong phòng dường như đều không nghe thấy, Trần Tĩnh hết sức chăm chú tập trung vào miệng vết thương, Lương
Nhiên toàn lực phối hợp cùng cô. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Trần
Tĩnh khâu xong mũi kim cuối cùng, ngay trên miệng vết thương bôi thuốc,
cô dùng băng gạc sạch sẽ băng bó miệng vết thương xong, nhịn không được
tê liệt ngã ngồi trên mặt đất, cô hơi thở dốc, thấp giọng nói với Lương
Nhiên: - "Em chỉ có thể làm được như vậy, thao tác không thạo, khử trung cũng không hoàn toàn đủ, khả năng thương thế sẽ tái phát, có thể tỉnh
lại hay không, đều phải dựa vào bản thân anh Hắc Tử!"
- "Anh ấy khẳng định sẽ không có việc gì!" Lương Nhiên nói một cách kiên định.
Sao hắn có thể có chuyện gì được? Hắn đã hứa với cô, sẽ đưa cô đến nơi
an toàn, sau đó còn muốn cưới cô làm vợ. Hắn còn nói về sau sẽ nấu cơm
cho cô ăn, chăm sóc co cả đời... hắn đã hứa với cô nhiều chuyện như vậy, sao lại có thể không tỉnh lại được?
- "Đúng, nhất định sẽ không có việc gì !" Trần Tĩnh nhìn khuôn mặt an tĩnh Lương Nhiên, rớt nước mắt không ngừng gật đầu.
Lương Nhiên an tĩnh tựa vào bên giường, nhìn hơi thở Hắc Tử hơi phập
phồng trong ngực, đem ngón tay bị cắn bị thương nhẹ nhàng đặt trong tay
hắn. Trần Tĩnh nhẹ nhàng mở đi đi ra ngoài, sau đó đem cửa đóng lại.
Ngoài cửa, trong đại sảnh, vài ngừơi chú Trần mệt mỏi không chịu nổi,
tùy tiện ngủ mọi nơi, Tiểu Tiệp vừa sợ lại bị dọa cũng cuộn mình ngủ
trên ghế mây, đám người thím Trần nhẹ nhàng dùng khăn mặt dính nước lau
sạch máu đen trên người bọn họ. Cường Tử ngồi dựa vào tường gần phòng
ngủ, cũng một thân máu bẩn, mọi người vừa thấy cô đi ra, đều ngẩng đầu
nhìn cô. Trần Tĩnh lắc đầu nhẹ giọng nói: - "Tạm thời không có việc gì."
Thím Trần và mẹ Lương
rưng rưng gật đầu, tiếp tục không tiếng động làm tiếp, Trần Tĩnh cũng đi theo Cường Tử tựa người vào tường, hai người nửa ngày không nói chuyện, một hồi lâu Cường Tử nhẹ nhàng nói: - "Những gì anh biết, đều do lão
đại dạy anh, cho đến bây giờ anh không bao giờ nghĩ đến anh ấy sẽ như
vậy rồi ngã xuống, gục ở trước mặt anh."
Trần Tĩnh đưa tay kéo hắn lại, để đầu hắn gối đầu trên đùi cô, nhẹ vỗ
vai hắn, sau đó nói: - "Sẽ không có việc gì, ngủ đi." Cường Tử mỏi mệt
không chịu nổi, được cô cúi đầu an ủi thoáng chốc nặng nề thiếp đi.
Ngày hôm sau, lúc đám người Trần Tĩnh mở cánh cửa bước ra ngoài nhìn,
toàn bộ đều sợ ngây người. Từ cửa đến đường cái xa xa, trên mặt đất đàn
zombie giờ đây nằm rải rác, một phần tay chân đã bị cụt vỡ xương, máu
đen đem những nơi gần đó nhuộm một màu đen, hai chiếc xe chắn ở cửa nơi
nơi đều là thịt nát vỡ xương, thảm thiết vô cùng! Đám người chú Trần
tỉnh lại, nhớ đến trận kịch chiến hôm qua đều cảm thấy có chút mơ hồ
không rõ chi tiết. Nửa ngày mới nhớ lại, khi đó bọn họ không ngừng vung
đao ở trước mắt, không ngừng dùng sức chẻ chặt, chém đến lưỡi dao đều
muốn cùn gãy, sau đó Cường Tử lại ném cho bọn họ mấy thanh đao càng thêm sắc bén. Súng của Cường Tử không ngừng đem từng con zombie bắn nát đầu, vô số lần bắn xuyên qua đầu những con zombie đến gần bọn họ. Ở thời
điểm khẩn cấp nhất còn từ trên tầng hai nhảy xuống chiến đấu hăng say
cùng bọn họ.
Sống sót
sau tai nạn, mọi người không nhịn được cảm thán trước tình hình chiến
đấu kịch liệt hôm qua. Thím Trần bưng lên tô cơm lớn cho bọn họ ăn, mọi
người đoạt lấy bát cơm bắt đầu há mồm to nuốt. Lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, Lương Nhiên cùng Trần Tĩnh đi ra ngoài, thấy mọi người đều nhìn
chằm chằm hai cô, Trần Tĩnh cười khổ lắc đầu:
- "Vẫn chưa tỉnh."
Mọi người chỉ có thể thở dài, bọn họ cùng nhau thương lượng chuyện tiếp
theo nên làm thế nào, Lương Nhiên nói với đám người chú Trần:
- "Chú Trần, một nhà chú đi đến khu an toàn trước đi!"
Chú Trần nghe vậy lập tức lắc đầu: - "Như vậy sao được! Mọi người phải đi cùng nhau chứ!"
Lương Nhiên lắc đầu: - "Nơi này gần đại lộ, lúc nào cũng sẽ có người
hoặc zombie xuất hiện, Hắc Tử vẫn chưa tỉnh, chúng tôi không thể đi
tiếp, nhưng một nhà chú có thể đi trước!"
Vẻ mặt chú Trần quật cường lắc đầu: - "Con không cần nói nữa, nhà chúng tôi không thể cứ như vậy bỏ lại mọi người mà đi! Nói lại, một đường
này, nhà chú cũng không có gì nắm chắc có thể an toàn đến khu đó, chú tự biết lượng sức mình mà nói!"
Thấy cả nhà chú Trần đều quật cường không chịu đi trước, Lương Nhiên
chỉ đành từ bỏ, một bên Trần Tĩnh nhíu mày nói: - "Anh Hắc Tử bị thương
quá nặng, cho dù có thể tỉnh lại, cũng cần một thời gian rất dài tĩnh
dưỡng. Nếu hiện tại đi tỉnh S, chỉ là một đường xóc nảy, anh ấy cũng
không chịu nổi."
Mọi
người vừa nghe đều trầm mặc, đúng vậy, một đường này phải vượt qua mấy
ngàn km, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, thương thế Hắc Tử quá nặng, cơ bản là không có khả năng đi được.
- "Nếu vậy chúng ta đi tới thành phố J trước." Lương Nhiên mở miệng,
nơi này cách khu an toàn thành phố J chỉ có hơn ba trăm km. Kiếp trước
cô đã đi qua, quen thuộc tình hình giao thông, biết đường nào có thể
tránh khỏi đàn zombie lớn. Bọn họ có thể đến khu an toàn thành phố J tạm thời dừng lại, chờ Hắc Tử bình phục rồi đi tiếp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT