Trước kia, mẹ Lương cũng đã gặp chú thím Trần nhiều lần. Trước đây chú Trần vốn mặt mày hồng hào, thân thể cường tráng, thế mà giờ đây chú Trần giống như già thêm mười tuổi, tự nhiên bà lại nao lòng. Lâm Viễn lễ phép chào hỏi mẹ Lương. Hỏi han vài câu, chú Trần hỏi bọn Lương Nhiên sắp tới có chuẩn bị gì không?

Lương Nhiên cười khổ nói: - "Chúng con cũng vừa thoát khỏi thành phố H đi đến đây, dự tính tìm một nơi ít người trước tiên tạm thời trốn tránh, về phần sau này cũng không nghĩ đến."

Trong lòng chú Trần ảm đạm dâng lên, bọn họ cùng nhà họ Lâm hai nhà rất may mắn được Tiểu Nhiên cứu trợ. Hiện giờ mọi người còn sống cũng chỉ là sống sót qua ngày mà thôi. Ông thở dài, lấy lại tinh thần hỏi: - "Chúng ta có thể đi cùng nhau không? Hai gia đình chúng tôi đã trốn ở đây hơn nửa năm, nhưng hiện giờ nơi này đã không thể ở lại được nữa. Bên ngoài đã trở thành cái dạng gì, chúng tôi cũng không biết..."

Những người ngồi vây quanh bên cạnh đống lửa đều trầm mặc, đôi mắt Trần Sương Sương đỏ lên, lại dùng lực cắn môi đem nước mắt ngăn lại. Thiếu nữ trẻ tuổi mới bước vào giảng đường đại học, đến bây giờ cô gái trẻ vẫn không thể nào tiếp thu được sự thật tàn khốc khi mạt thế tiến đến.

- "Chú Trần, nơi chúng con muốn đi, con cũng không biết đó là nơi như thế nào, một đường này tốt thì mọi chuyện thuận lợi, ngược lại có thể... " Lương Nhiên khuyên nhủ, không phải cô cảm thấy nhiều người sẽ có thêm trói buộc, chỉ là quả thật cô còn không biết con đường phía trước đến tột cùng sẽ như thế nào, có thể có nguy hiểm không? Một đường này, đều là Hắc Tử và Cường Tử hai người đàn ông này bảo vệ các cô, cô cũng không thể nào tăng thêm gánh nặng cho bọn họ?

- "Chú Trần, trước tiên mọi người hãy tìm một chỗ trốn qua một thời gian, có lẽ đến lúc đó quốc gia sẽ thành lập khu an toàn, lúc đó mọi người giao ra một chút lương thực, ít nhất có thể xin được một nơi an ổn."

Nhiều nhất nữa đến một tháng, bọn họ có thể trốn vào khu an toàn, tội gì phải theo bọn cô bôn ba khắp nơi.

Ai ngờ Trần thúc lại lắc đầu: - "Hiện giờ xã hội loạn như vậy, ai biết đến khu an toàn sẽ còn gặp chuyện gì! Lần này nếu không phải có Tiểu Nhiên giúp đỡ, chúng tôi đã chết ở trong này. Con yên tâm, chúng tôi còn có rất nhiều lương thực, gặp zombie mấy người đàn ông chúng tôi cũng có thể ngăn chặn được. Nếu thật sự có chuyện gì, cũng tuyệt đối không liên lụy đến các người, các người cứ bỏ lại chúng tôi mà đi!" Ông đã sống mấy mươi năm, nhìn người vẫn có thể nhìn ra một chút, hai người đàn ông bên cạnh Lương Nhiên lúc vừa rồi giết zombie, chỉ cần nhìn zombie bị hạ gục đầy đất là biết họ đã từng được huấn luyện qua. Còn bọn họ chỉ biết cầm dao chém loạn lên người zombie nên càng không thể so sánh được. Hơn nữa lúc trước Lương Nhiên từng nhắc nhở bọn họ, chắc cô đã có kế hoạch của chính mình, đi theo bọn Lương Nhiên, ít nhất vẫn tốt hơn tự bọn họ liều mình xông ra. Lương Nhiên trầm mặc, một bên Lâm Viễn cũng mang ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía cô. Nếu có thể cùng nhau đi, hắn có thể càng có nhiều cơ hội ở cùng Tiểu Nhiên, có lẽ vẫn còn có thể tranh thủ một cơ hội. Lương Nhiên để chú Trần chờ, đứng dậy đi tìm Hắc Tử thương lượng. Lâm Linh ở một bên nhìn anh trai và chú Trần cầu Lương Nhiên, cô cảm thấy có chút khó chịu. Bên cạnh Lương Nhiên trừ hai người đàn ông có thể đánh nhau, còn lại không phải là người già thì chính là trẻ nhỏ, lại còn có một người bị thương! Nhìn thế nào cũng thấy bên đây còn có bốn người đàn ông, mọi người đi cùng không phải có thể thay nhau chiếu ứng (chiếu cố, ứng phó) cho nhau sao? Hơn nữa, còn không biết ai chiếu ứng cho ai, cần gì phải cầu cô ta chứ?

Thoáng chốc Lương Nhiên trở về, nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Lâm Linh, khóe miệng cô khẽ nhếch, giống như biết cô ả đang nghĩ gì. Sau đó, cô quay đầu nhìn bọn người chú Trần: - "Mọi người có thể đi theo, ăn uống chính mình tự phụ trách, dọc theo đường đi nếu cảm thấy có nơi tốt hơn, tùy mọi người rời đi. Nếu gặp zombie, mọi người đều xem số trời."

Chú Trần nghe vậy thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu: - "Được, theo lời con nói! Chú kêu bọn họ chuẩn bị mọi thứ!"

Lâm Viễn nghe vậy trên gương mặt nhã nhặn cũng cười tươi tắn, ánh mắt ôn nhu nhìn Lương Nhiên: - "Cảm ơn em, Tiểu Nhiên!"

Cường Tử cùng lão đại đang ở trong xe Jeep kiểm tra số đạn dược còn lại. Lúc trước tài chính của bọn hắn hữu hạn, mua được không nhiều đạn dược. May mắn, sau đó trong biệt thự xảy ra trận chiến, bọn họ thu được một đống hỏa lực vô cùng tốt, còn có thêm mấy thùng đạn! Có vài món hàng tốt, Cường Tử đã thèm nhỏ dãi từ lâu, hắn khó xử nhìn hai món đồ trên tay một bên một sản phẩm trong nước, một bên là hàng nước ngoài, cuối cùng quyết định ai cũng không lạnh nhạt, thay nhau sử dụng! Đem cất cây súng vừa rồi lăn qua lộn lại đến nỗi thân súng cũng nóng lên, sau đó hắn nhìn qua đống lửa bên kia, cánh tay đẩy đẩy Hắc Tử:

- "Lão đại, xem ánh mắt tên tiểu bạch kiểm kia nhìn chị dâu có chút không đúng nha!" Khốn kiếp, không lẽ nào cứu phải một tên gia hỏa có ham muốn với chị dâu?

Hắc Tử nghe vậy cũng nhìn bên kia, thản nhiên nói: - "Tên đó không cơ hội."

Hắn nhớ đến một đêm vừa áp lực lại ngọt ngào kia, không nhịn được khóe miệng nhếch lên đắc ý: - "Chị dâu cậu đã là người của anh."

Cường Tử trợn đôi mắt trắng dã: - "Anh không sợ chị dâu bị bắt cóc sao? Tên kia, bộ dạng nhã nhặn lịch sự, phụ nữ đều yêu thích những tên có bộ dạng thế này!" Ngày thường Cường Tử hận nhất loại người này.

- "Chị dâu cậu không phải loại người đó, cô ấy đã quyết định theo anh thì nhất định sẽ không cho người khác cơ hội." Hắc Tử khẳng định nói, sau đó cúi đầu tiếp tục lau chùi khẩu súng.

Là sao? Cường Tử yên lặng phỉ nhổ, lời này chỉ đúng với điều kiện tiên quyết: thật sự chị dâu đã quyết định với anh à? Không phải lão đại anh quá mức tự tin à?

Nếu đã quyết định, chú Trần cùng người nhà nhanh chóng chuẩn bị. Trời vừa mới sáng, bọn họ liền chạy vào trong thôn một chuyến một chuyến, đem từng túi từng túi lương thực chất đống ở trong hầm chuyển ra ngoài xe. Vốn bọn họ chuẩn bị xong ba chiếc xe, vẫn để ngoài sân trong thôn. Trong đó một chiếc xe hoàn hảo vô khuyết, một chiếc xe bị một cành cây rơi đập vỡ cửa kính thủy tinh trước xe, khung xương cũng có chút biến hình, nhưng động cơ không bị phá hư. Mọi người nhanh chóng dọn dẹp những mãnh vỡ thủy tinh, cho dù lộ gió họ vẫn có thể lái xe được. Chiếc xe cuối cùng, đầu xe hoàn toàn bị đập bẹp không thể sử dụng. Như vậy bọn họ tám người ngồi trên hai chiếc xe, có vẻ hơi chật chội. Lâm Linh đề nghị chú Trần thương lượng với Lương Nhiên cho các cô đi nhờ xe, đỡ phải cùng chen chúc một chỗ. Thế mà chú Trần quả quyết cự tuyệt, gương mặt bình tĩnh dạy bảo:

- "Tiểu Nhiên có thể cho chúng ta đi cùng, đều là dựa vào phần nhân tình trước đây! Tối hôm qua con bé đã nói rất rõ ràng! Về sau chúng ta tự lực cánh sinh! Có thể đi thì đi theo, nhưng không thể phiền tngười ta!"

Giọng nói của ông đầy nghiêm khắc khiến mặt Lâm Linh đỏ lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cuối cùng cắn môi cùng mẹ Lâm oán giận nửa ngày. Mẹ Lâm cũng trách chú Trần đã quá mức cẩn thận, trước kia chẳng phải đều là hàng xóm trên lầu dưới lầu sao? Nhưng dù sao chú Trần cũng đã nói như vậy, bà cũng không tiện phản bác chú Trần, chỉ có thể dỗ dành, khuyên bảo con gái.

Cứ như vậy, sau hai giờ, bọn người chú Trần đem phần lớn gạo mì, ngô, khoai tây, khoai lang, các loại lương thực.... toàn bộ chen chúc nhét vào xe, đem một ít bếp lò nhỏ có thể sử dụng, bát đũa đồ dùng cho cuộc sống đều nhét vào góc. Xe bọn Hắc Tử dẫn đầu, bọn chú Trần đi theo cuối cùng, bốn xe tiếp tục trên con đường gồ ghề về quê nhà.

Chú Trần vốn là người bản địa, đối với đường đi nước bước của thôn xóm phụ cận đều rõ như lòng bàn tay. Hắc Tử nữa phỏng theo bản đồ nữa theo lời chú Trần mà đi, thoáng chốc bọn họ đã đi qua ba bốn thôn nhỏ. Vì tránh những phát sinh ngoài ý muốn, mọi người cũng không dừng lại. Chỉ ngẫu nhiên ở tại nơi hoang dã dừng nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục lên đường. Đến lúc chạng vạng, trời có chút u tối, che khuất tầm nhìn của mọi người, xem ra rất nhanh sẽ có mưa. Mọi người thương lượng đẩy nhanh tốc độ, đi qua thôn xóm phía trước tiến vào rừng trúc gần đường núi quốc lộ rồi mới nghỉ. Vì thế bốn chiếc xe đều mở đèn xe, tốc độ tăng nhanh. Mới một lát, xa xa đã nhìn thấy một thôn nhỏ.

Lương Nhiên cùng Hắc Tử thương lượng trước buổi tối an bài chỗ ăn chỗ ngủ. Đột nhiên cô cảm giác vẻ mặt đầy ý cười của Hắc Tử ở bên cạnh trở nên nghiêm túc. Xe cũng thả chậm tốc độ, không khỏi ngồi ngay ngắn hỏi: - "Sao vậy?"

- "Không biết, nhưng anh cảm giác có chút không ổn." Hắc Tử lắc đầu, trực giác hắn mách bảo, phía trước có nguy hiểm. Hắn từ nhỏ lớn lên trong nơi thâm sơn cùng cốc, nên có một loại trực giác của dã thú.

Lập tức, Hắc Tử thông báo những chiếc xe sau giảm tốc độ, cẩn thận bốn phía.

Lương Nhiên cẩn thận quan sát, sắc trời đã tối, chung quanh yên tĩnh Nhưng trong không khí truyền đến mùi hương cỏ xanh đặc thù của vùng núi hoang dã, cũng không ngửi được mùi hôi thối của bọn zombie. Vì đề phòng vạn nhất, Hắc Tử thay đổi vị trí tài xế với Lương Nhiên, mở chốt khẩu súng.

Xe dần dần đến gần cửa thôn, Lương Nhiên cũng lấy vũ khí đề phòng. Hắc Tử híp mắt nhìn về phía những góc khuất xa xa trong thôn. Bên trái đường cái là một vùng ruộng đất hoang vu, cỏ khô chất đầy thành từng đống cao hơn nửa người. Bên phải có ao nước nước rộng hơn mấy mét, và một hàng cây gỗ sam cao lớn, mỗi một cây đều cao từ hai mươi đến ba mươi mét. Ngay lúc xe bọn họ chậm rãi đi qua, đột nhiên một cây gỗ sam ở giữa ngã xuống đường cái, trực tiếp hướng về xe Lương Nhiên!

Lương Nhiên sớm chuẩn bị từ trước, cô mạnh mẽ đạp thắng xe, xe "Két!" một tiếng dừng lại. Cây gỗ sam to lớn ngã thẳng tắp trước đầu xe, "ầm!" một tiếng vang dội, khiến bụi bay đầy trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play