Lương Nhiên nỗ lực muốn phối hợp cùng hắn, nhưng lại bị hắn càng hôn càng cuồng nhiệt khiến cô có chút không thở nổi, chỉ có thể vươn tay nhẹ nhàng đánh lên ngực hắn, lời muốn nói đều bị chặn lại trong miệng, không thể thở dốc, cô không tự chủ phát ra tiếng than ngâm. Động tác Hắc Tử chớp mắt hơi ngừng một chút, sau đó càng thêm vội vàng mút lấy cánh môi của cô, hắn vươn bàn tay ở bên hông cô dùng chút lực, đem bế cô lên ngồi trên đùi mình, bàn tay to của hắn ôm lấy vòng eo tinh tế của cô, bàn tay chạm đến cực hạn xúc cảm mê hoặc, hắn khao khát vuốt ve mỗi tấc da thịt non mịn trước mắt. Lương Nhiên thở gấp gáp, tay cô đặt trước ngực rắn chắc của hắn, dưới tay là cơ ngực không ngừng phập phồng dần dần bị mồ hôi thấm ướt, trong mũi tất cả đều là hơi thở trong sáng của người đàn ông trẻ tuổi, bàn tay cô nhẹ nhàng trượt xuống phía dưới, lướt qua cơ bụng rắn chắc của hắn, dừng ở trên nơi cực nóng đang hưng phấn của hắn, lập tức dưới taycô vật đó mãnh liệt nhảy lên khiến cô thoáng chút giật mình, tay cô nao núng một chút, sau đó vẫn kiên định duỗi tay hướng đến chỗ khóa kéo.

- "Ngừng... Ngừng... " Hắc Tử bỗng nhiên tỉnh táo, đôi tay ôm eo cô hơi đẩy ra một chút, trán hắn dán lên trán của cô, phát ra tiếng thở dốc trầm trọng. Trong bóng đêm, Lương Nhiên chỉ có thể nhìn thấy đôi vai khỏe mạnh của hắn, đây là cự tuyệt? Lương Nhiên trợn mắt, có chút không tin, tay cô vừa chạm đến thứ to lớn táo bạo hưng phấn có thể chứng minh, hắn sắp bùng nổ.

- "Anh không muốn?" Lương Nhiên khẽ liếm môi, trên mặt tất cả đều là hương vị của hắn.

Một hồi lâu Hắc Tử mới có thể miễn cưỡng mở miệng, thanh âm cực độ kiềm nén, lại nồng đậm ảo não: - "Hiện giờ không thể, anh sợ, em sẽ mang thai, hơn nữa, chúng ta kết hôn đi..."

Lương Nhiên ngây dại, đây là chuyện gì, có liên quan gì đến câu hỏi của cô? Đây chỉ đơn giản là chuyện anh tình tôi nguyện, liên quan gì đến chuyện kết hôn? Ở mạt thế tính chuyện hôm nay không biết chuyện ngày mai, ai còn suy nghĩ đến chuyện này? Hắn muốn cô, mà cô nguyện ý cho hắn, thậm chí chính mình đã đưa đến cửa, hắn được đền bù, trả công xứng đáng thì nên mặc tình hưởng thụ mới đúng đạo phải không?

Trong đầu Hắc Tử bị rung đông mãnh liệt khiến ong ong vang dội, nhưng hắn vẫn đang cực lực khống chế chính mình, cố giữ cho giọng nói của chính mình không có vẻ gì vôi vàng lặp lại: - "Anh... anh nghĩ trước tiên chúng ta kết hôn đi!"

- "..."

- "Anh... đọc sách không nhiều lắm, chỉ mới làm lính vài năm, cũng không có nhiều tiền... Nhưng anh nhất định sẽ đối xử tốt với em!" Hắc Tử rất hồi hộp, nhưng vẫn cố gắng lấy hết dũng khí nói.

- "Ha ha a..."

Lương Nhiên nhịn không được cười lớn, cô gục đầu tựa vào ngực Hắc Tử, cười không ngừng, cười đến trong lòng lên men, cười đến hai vai cô không ngừng run rẩy, cười đến khi nước mắt bất tri bất giác rơi xuống. Cô muốn, như thế nào lại có chuyện buồn cười như vậy? Như thế nào lại có một người đàn ông ngốc nghếch như vậy?

Hắc Tử nghe cô cười đến có chút không biết làm sao, lỗ tai hắn đều đỏ lên vẫn chưa biến mất, thân hình mềm mại của Lương Nhiên vẫn bị hắn ôm ở trong lòng. Áo khoác đã tụt xuống trên đùi, lộ ra da thịt trần trụi bởi vì có chút lạnh nên cô có chút run run. Hắn vội kéo áo cô lên, từ phía sau đem cô bao bọc cẩn thận, sau đó đem cô ôm sát lòng, miệng phát ra âm thanh vừa thỏa mãn vừa đau khổ thở dài.

Một hồi lâu, Lương Nhiên mới dừng cười, cô dùng sức lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cô cảm giác được thân thể Hắc Tử vẫn buộc chặt như trước, khe khẽ thở dài, sau đó vòng tay ôm qua cổ hắn, cô đưa môi đến gần, lúc này toàn thân Hắc Tử đều căng thẳng. Cô nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai hắn: "anh đừng động". Sau đó bàn tay cô hướng đến vật cứng rắn của hắn an ủi, bàn tay có chút lạnh lẽo nhẹ nhàng linh hoạt kéo chỗ khóa kéo chui vào bên trong, nhanh chóng làm cho vật thô to ngẩng đầu phấn khởi. Hắc Tử bị liệt hỏa thiêu đốt, bắt lấy cánh tay Lương Nhiên chống đỡ trên đùi hắn, ngửa đầu tựa vào ghế ngồi, phát ra tiếng thở dốc kịch liệt, mồ hôi theo thái dương chảy xuống... Thoáng chốc, hắn run rẩy phóng thích bản thân trên tay Lương Nhiên, cơ thể buộc chặt rốt cục thả lỏng. Lương Nhiên chỉ vừa lau tay sạch sẽ, đã bị hắn hung hăng kéo trở về, trên trán lại bị hắn ấn hạ một nụ hôn cực kỳ ôn nhu, sau đó nghe hắn nói:

- "Chờ mọi chuyện đều yên ổn trở lại, chúng ta liền kết hôn, anh sẽ chăm sóc em cả đời."

- "Được... Đồ ngốc." "được" nửa ngày, Lương Nhiên mới nhẹ nhàng nói một câu.

Sáng sớm ngày thứ hai, trên cổ Lương Nhiên dù cổ áo có cao đến đâu cũng không che được dấu vết khiến cho mọi người thần sắc khác nhau. Cường Tử một bộ dạng sớm biết hai người có gian - tình, không ngừng nháy mắt ra hiệu với lão đại nhà mình. Mẹ Lương thần sắc phức tạp, rõ ràng không lên tiếng, dì Bình là lão nhân tinh, vẫn xem như không có việc gì làm bữa sáng, chỉ có Tiểu Tiệp không biết người lớn đang ôm các loại tâm tư gì. Bé ôm món đồ chơi ngồi trên tảng đá xem dì Bình nấu món cháo thơm thơm. Lương Nhiên vẫn làm chuyện của chính mình, vẻ mặt trầm tĩnh, không biết suy nghĩ gì. Chỉ có Hắc Tử, trên mặt dấu không được niềm vui sướng, một hồi kiểm tra chiếc xe, một hồi kiểm tra vũ khí, xong lại đảo quanh Lương Nhiên, hoàn toàn nhìn không ra người này đã hai ngày không ngủ a.

Ăn cháo dì Bình nấu xong, mọi người tiếp tục chạy tiếp, Tiểu Tiệp cắn bánh bích quy ngồi trên xe tải cùng với chú Cường Tử. Bên này Lương Nhiên lái xe, để cho Hắc Tử ở một bên dựa vào ghế ngủ một lúc. Hắc Tử lại cảm thấy bản thân như thế nào cũng không ngủ được. Hắn thầm nghĩ nhìn Lương Nhiên, cho dù chỉ nhìn gương mặt không chút thay đổi tập trung lái xe của cô, có khi ánh mắt chuyển tới bàn tay cầm lái - những ngón tay tinh tế trắng nỏn của Lương Nhiên, hắn liền cảm thấy cả người tựa hồ lại bắt đầu khô nóng, cổ họng không nhịn được nuốt xuống. Lương Nhiên liếc mắt nhìn hắn, phụng phịu nói: - "Nhìn cái gì! Còn không ngủ một chút!" Lúc này Hắc Tử mới lưu luyến nhắm mắt lại, một lát sau hắn đã ngủ say, Lương Nhiên nhấp nháy môi, tiếp tục lái xe, sau đó lại vươn tay lấy chiếc áo khoác trên ghế đắp lên người hắn.

Xe tải ở phía sau, cô gái bị thương đã tỉnh dậy, dì Bình cùng mẹ Lương hợp sức một người đỡ một người đút cô ăn cháo. Lúc cô nằm xuống, khẽ động đến miệng vết thương, sắc mặt của cô tái nhợt, trán đổ mồ hôi, mẹ Lương nhìn đôi mắt hồng hồng của cô, giúp cô lau mồ hôi, nhẹ giọng nói: - "Con gái, kiên nhẫn một chút, qua hai ngày nữa, miệng vết thương sẽ không còn đau nữa!"

Cô gái hơi gật đầu, mặt lộ vẻ cảm kích: - "Dạ." cô chỉ có thể nhỏ giọng nói mấy câu. Mẹ Lương đại khái kể lại chuyện xảy ra trong biệt thự, khi biết đám người kia đều đã chết, cô kích động hơi mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không nói thành lời, trên khóe mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, mẹ Lương cũng chảy nước mắt, vỗ nhẹ cô, an ủi nói: - "Con gái đừng sợ, mọi chuyện đều đã qua, hiện giờ con rất an toàn!"

- "Vâng!" Cô dùng sức gật nhẹ, sau đó đứt quãng nói với mẹ Lương, cô tên là Trần Tĩnh. Vốn chỉ là một y tá nhỏ trong bệnh viện, lúc bệnh độc zombie phát sinh. Bệnh viện tiếp nhận một lượng lớn bệnh nhân mắc phải bệnh độc, lúc đó là thời điểm các cô hết sức bận rộn. Tổ trưởng lại lặng lẽ nói với cô bệnh độc không có biện pháp cứu chữa, hơn nữa bệnh độc có tính lây lan rất nhanh, căn dặn cô phải cẩn thận. Cô suy nghĩ rất nhanh quyết định cách xa khu cách ly, sau đó bệnh độc càng ngày càng khó khống chế, có vài bác sĩ cùng y tá cũng bị lây bệnh. Sau đó bệnh viện hỗn loạn, cô nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, mang theo cha mẹ và em trai cùng nhau lái xe rời khỏi, chuẩn bị đến nông thôn trốn tránh. Kết quả trên đường gặp đám người Dương Chính, buộc các cô giao ra tất cả những vật sở hữu, nhưng bọn họ còn bắt cô lên xe, cha mẹ em trai kháng cự bị bọn chúng bắn chết. Cô cũng rơi vào trong tay bọn chúng, có muốn báo thù cũng không được.

- "Đứa nhỏ đáng thương! Bọn khốn kiếp kia. . . . ." mẹ Lương và dì Bình tâm địa hiền lành, nghe xong khóc còn lớn hơn so với Trần Tĩnh.

- "Con gái, chuyện trước kia đừng nghĩ đến nữa!" mẹ Lương cầm bàn tay Trần Tĩnh muốn an ủi cô, bà rất lo lắng cô gái trẻ này đã phải trải qua những chuyện đáng sợ này, sẽ bị chướng ngại tâm lý khó vượt qua.

- "Dì à, con không có việc gì!" Trần Tĩnh ngược lại lắc đầu, vẻ mặt kiên định: -"Chuyện này... không thương tổn đến con! Con coi như bị chó cắn! Con không thể bởi vì bị súc sinh cắn, liền sống không nổi! Ít nhất hiện giờ, con gặp được mọi người, con còn sống, mọi người còn giúp con báo thù cho người nhà con! Con còn lý do gì không sống sót cho tốt ư?"

Trần Tĩnh nói xong, bên trong xe một mảnh an tĩnh, hai mắt mẹ Lương lộ ra vui mừng, không ngừng gật đầu, cô gái trẻ này, tâm trí đủ kiên nghị.

Cường Tử vẫn luôn chuyên chú lái xe phía trước, nghe được những lời Trần Tĩnh nói, hắn không quay đầu, nhìn qua kính chiếu hậu nhìn vào thùng xe phía sau, một tay gãy xương, một tay bị súng bắn bị thương, sắc mặt tái nhợt, nhưng cô ấy lại có ánh mắt kiên nghị sáng ngời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play