Editor: Selene Lee

Phùng Kỳ tốt tính đến mức giúp cho chuyện làm ăn của cô? Hứa Lộc tin mới là lạ, song vẫn vờ hỏi: “Ông chủ lớn nào mới được?”

“Thì là… Dù sao người ta cũng không muốn lộ danh tính, gặp rồi em sẽ biết thôi.”- Xém chút nữa là Phùng Kỳ đã lỡ mồm. Diệp tam gia không cho gã nói, gã phải chịu bó tay.

Hứa Lộc lại càng thấy lạ hơn, làm ăn mà không bẩm tên họ, còn đòi gặp mặt cô, không giống người làm ăn đường hoàng chút nào. “Kính nhi viễn chi” sao?

(Sel: Kính nhi viễn chi – 敬而远之 – kính trọng nhưng không gần gũi)

“Cảm ơn ý tốt của anh họ. Thật ra thì, hiện tại nhà máy em đã đủ mối rồi, tạm thời không nhận đơn của ông lớn đó được đâu. Anh từ chối giúp em đi.”

Thấy cô không nhận, Phùng Kỳ trợn mắt:

“Phùng Uyển, anh tốt bụng mới giới thiệu mối cho mày, người ta không muốn xưng tên bảo họ, chỉ muốn gặp mày trước, có ác ý gì đâu mà mày từ chối? Chẳng lẽ mày sợ anh mày lừa mày hử?”

Hứa Lộc liếc gã. Người này không phải dạng biết dối lòng, biểu hiện chột dạ rõ ràng, chắc chắn là có chuyện. Thật ra cô cũng không hiểu ý gã, nhưng cô không phải con nhóc ngây thơ dễ bị dắt mũi.

“Em làm ăn nhỏ, khả năng có hạn thôi, xin nhận ý tốt của anh cả. Không còn chuyện gì nữa thì em đi làm việc đây. Anh cứ tự nhiên.”- Hứa Lộc vừa nói vừa cầm tài liệu lên lại, mở ra đọc tiếp.

Phùng Kỳ “khổ sở” khuyên thêm vài câu nữa, nhưng Hứa Lộc vẫn khăng khăng không chịu, gã chỉ còn nước bỏ về.

Xưởng trưởng Ngô xuất hiện trong văn phòng, ông hỏi: “Cậu cả đến có chuyện gì vậy ạ?”

Hứa Lộc lạnh nhạt: “Bảo là giới thiệu mối cho chúng ta. Người này không tốt đẹp gì, đừng tin gã.”

Xưởng trưởng Ngô gật đầu: “Dạo này tôi có nghe chuyện ông cả đầu tư bị thua lỗ, đang tìm đường thoát, có lẽ cậu cả muốn hỏi chỗ chúng ta đấy ạ.”

“Đừng quan tâm gã làm gì. Phải rồi, vốn huy động được của chúng ta còn bao nhiêu?”

Xưởng trưởng Ngô báo một con số: “Chúng ta vừa phục hồi sản xuất được mấy tháng thôi, lại phải xoay vốn nữa, thành ra không còn nhiều đâu ạ.”

Hứa Lộc lặng lẽ nhớ kỹ, cô đang tính thử chừng nào mình có thể mua lại được cổ phần xưởng mới. Xem ra, nhờ có cái đơn đó của nhà Tanaka, cô mới kiếm được nhiều hơn một chút. Thiếu tiền người khác, nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu rồi.

“Cô cả, nhà ông chủ Diêu vừa có con trai, sắp tổ chức tiệc đầy tháng. Ông ấy có gửi thiệp mời cho tôi và cô ạ. Chúng ta phải chuẩn bị quà lễ sao đây ạ? Nghe nói ông ấy đã đặt mấy chục bàn nhà hàng lớn Cẩm Hoa, còn mời gánh hát lưu diễn cả nước đến góp vui, náo nhiệt lắm.”

Hứa Lộc chưa tặng quà đầy tháng bao giờ, nhưng hẳn là mấy thứ “hương khói” này quan trọng lắm. Qua lại xã giao trong chốn làm ăn là chuyện không thiếu được, huống hồ gì là một ông chủ lớn như Diêu Quang Thắng, hai bên có ân tình, chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh cũng là chuyện phải đạo.

“Tôi không có kinh nghiệm, bác lo giúp tôi đi ạ. Bác cứ hỏi giá người ta trước, đừng ngại tốn tiền, chúng ta cũng không hẹp hòi vậy.”- Hứa Lộc bảo.

Xưởng trưởng Ngô đồng ý, đoạn lui ra ngoài.

Phùng Kỳ hậm hực ra khỏi xưởng, chui vào một cái xe đậu bên đường, ngồi cạnh ghế lái chính là thân tín của Diệp tam gia, hiện đang quản riêng một nhóm anh em – xưng gọi “Mã lão thất”. Trên mặt người này có một vết sẹo dài, trông qua lại thêm hung dữ.

Ông ta nhếch miệng: “Xem bộ dạng cậu cả kìa, thất bại rồi à?”

“Tôi đã bảo từ đầu rồi mà, con nhóc đó khó chơi lắm, huống hồ gì bình thường tôi cũng có qua lại với nó đâu? Chúng ta phải làm sao đây?”- Phùng Kỳ hỏi.

“Được rồi, dù sao Tam gia cũng không trông cậy vào cậu lắm, vẫn phải tôi làm thôi.”- Mã lão thất chuyển chân, nói: “Xong việc của cậu rồi, cậu về trước đi. Ai hỏi cứ bảo không biết là được.”

Phùng Kỳ hiểu ý, vốn định bước xuống xe, bỗng quay lại hỏi: “Tam gia sẽ không làm gì Phùng Uyển chứ? Dù quan hệ hai nhà không tốt đẹp gì, song nó cũng là em họ tôi, tôi không thể đứng nhìn nó nhảy vào hố lửa. Nó có làm gì không đúng, xin Tam gia nể tình tuổi nó còn nhỏ mà giơ cao đánh khẽ.”

Mã lão thất cười nói: “Cậu cả Phùng lo xa rồi, Tam gia cũng được coi là nhân vật có vai vế ở Thượng Hải, ai lại gây sự với một cô nhóc? Cùng lắm là hỏi han vài lời thôi, cậu cứ an tâm.”

Nghe ông ta nói vậy, Phùng Kỳ mới thở phào, lại nghĩ đến người kia… Chắc cũng không đến nỗi làm khó Phùng Uyển, thế là gã mở cửa xe bước xuống.

Đợi Hứa Lộc xử lý xong núi tài liệu trên bàn, sắc trời đã đẫm tối. Cô bóp vai, duỗi người… Nay mới biết kiếm ra tiền phải chịu khổ thế nào… Công nhân và xưởng trưởng Ngô đều đã tan làm cả, trong xưởng chỉ còn vài người làm tạp vụ và nhân viên bảo an.

Cô bước ra khỏi cửa nhà máy, vừa định gọi xe kéo như mọi ngày, thì bỗng một đám người xuất hiện trước mặt cô. Trên mặt người đi đầu có sẹo, trông khó ưa lắm.

“Các người là…?”

Nơi này còn trong phạm vi tô giới, không ai dám cướp bóc trắng trợn đâu.

“Cô Phùng, mời cô theo chúng tôi một chuyến.”- Mã lão thất cười cười. Nụ cười của người này chẳng đẹp đẽ gì, trông mặt ông ta lại càng dữ dằn hơn.

Hứa Lộc lùi lại mấy bước theo bản năng, vừa định la lên thì đám người bên cạnh đã nhanh tay bịt miệng cô bằng khăn tẩm thuốc. Trong nháy mắt, cô mất đi ý thức.

Mã lão thất quan sát hai bên đường vắng vẻ, bảo thuộc hạ bế Hứa Lộc lên. Miệng mấy kẻ này không biết kiêng kỵ, cứ suýt xoa người đẹp, mỹ nhân này nọ. Mã lão thất quát: “Coi chừng cái mạng của tụi mày, đây là người của Lục gia, động đến nửa cọng tóc thôi, tụi mày tự hiểu hử? Đừng trách anh mày chưa nhắc nhở.”

Thế là đám lâu la không dám càn rỡ nữa.

Đại Hắc đứng trong xó, thấy hết mọi chuyện, vốn đã định xông ra rồi, sau lại ý thức được bên kia có người của Tam gia. Thanh bang có lệ, người cùng bang không được đánh nhau. Bây giờ gã mà lên, chắc mẩm sẽ va chạm rồi.

“Các người đi theo đi, tôi về báo cho Lục gia.”- Gã bình tĩnh nói.

Đám thuộc hạ vâng lời, ngồi ngay vào xe hơi để đuổi theo.

****

Phó Diệc Đình đã nằm được ba ngày, trước đó còn bị sốt nữa, cuối cùng hôm nay đã thấy ổn hơn, nhưng Vương Kim Sinh khăng khăng bắt anh phải truyền nước nốt hôm nay nữa, sẵn tiện quan sát bệnh tình luôn.

Anh chỉ có thể làm theo, dù gì cũng hơn ba chục rồi, không còn sung sức như trước, dạo này anh cảm thấy dễ mệt hẳn. Lúc còn trẻ chỉ mãi uống rượu, rồi lại thức trắng đêm bên sới bạc, hẳn bây giờ anh đang phải nhận hậu quả.

Vương Kim Sinh giơ cây nhiệt kế thủy ngân lên, đọc số phía trên, đoạn mới thở phào: “Hết sốt rồi.”

Anh ta đã bàn với Viên Bảo, Lục gia còn sốt nữa là cậu nhóc sẽ đánh ngất anh, đưa đến bệnh viện.

“Mấy ngày nay không có chuyện gì chứ?”- Phó Diệc Đình hỏi, vẫn còn nhắm mắt.

Điện thoại trong văn phòng cứ reo mãi, ba ngày nay anh không tài nào đứng dậy nổi, thế giới cũng như loạn đến nơi.

“Không có gì quan trọng đâu ạ, ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi, đợi ngài khỏe rồi, chúng ta xử lý từ từ cũng không muộn.”- Vương Kim Sinh trả lời.

Anh ta vừa nói xong thì dưới nhà có tiếng gọi thật to: “Lục gia! Em có việc gấp cần báo!”

Phó Diệc Đình nhận ra tiếng Đại Hắc, bèn bảo Vương Kim Sinh xuống xem thử. Anh ta vừa đến nơi, thấy người kia như con hổ mất đầu, vội đến mức hoảng, bèn hỏi: “Có chuyện gì rồi? Không phải cậu đi theo tiểu thư sao?”

“Anh Kim Sanh, toi rồi! Tiểu thư bị người của Tam gia bắt rồi!”- Đại Hắc la lớn: “Em thấy Mã lão thất, không dám động thủ, chỉ có thể đến báo ngay. Chúng ta phải làm gì đây?”

Vương Kim Sinh sững sờ. Người của Tam gia bắt tiểu thư đi? Sao lại thế? Anh ta thử thay đổi suy nghĩ… Thực lực người kia không xem thường được, hẳn là đã nghi ngờ từ hôm tiệc tối, nên mới tra ra được nhà họ Phùng. Nhưng hẳn Tam gia sẽ không đụng đến tiểu thư, nói trắng ra, rất nhiều sản nghiệp của ông chủ có cổ phần của ông ta, làm khó Lục gia, ông ta cũng không được lợi gì.

Lục gia trọng tình nghĩa. Mấy năm nay, người kia có làm gì ông chủ cũng bỏ qua. Nhưng tiểu thư không giống thế! Đó là ranh giới cuối cùng của ngài ấy!

Đại Hắc không biết Phó Diệc Đình đang bệnh, thấy Vương Kim Sinh như thế lại càng gấp hơn: “Anh Kim Sanh, anh còn đứng ngây đó làm gì nữa? Nói ngay với Lục gia đi! Em sợ chúng ta mà trễ, tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm mất…”

Vương Kim Sinh nghĩ đến sức khỏe Lục gia, do dự chưa quyết. Thực tế mà nói, hẳn người kia chỉ đang thăm dò Lục gia thôi, sẽ không làm gì tiểu thư đâu. Nếu Lục gia chạy đến trong tình trạng thế này, khác gì “chưa đánh đã khai” đâu? Thế không phải lão già kia sẽ nắm được chuôi của ngài ấy sao?

“Tôi thấy chuyện này…”- Vương Kim Sinh vừa mở lời, Đại Hắc đã nhìn anh ta mà gọi: “Lục gia!”

Phó Diệc Đình biết gã là người bảo vệ Hứa Lộc, bây giờ lại xuất hiện ở đây, chắc chắn không phải chuyện tốt. Anh không chịu được nữa, bèn gọi Viên Bảo đỡ mình xuống cầu thang. Anh đã nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ, thế là anh bảo Viên Bảo đi lấy áo khoác dài ngay, lại vịn thành cầu thang đi xuống từ từ.

“Chuẩn bị xe.”- Anh quả quyết.

“Lục gia…”- Vương Kim Sinh muốn khuyên nhủ, anh vẫn thản nhiên: “Yên tâm đi. Tôi sẽ không trở mặt với Tam gia, nhưng tôi phải đi.”

Thấy sắc mặt của anh, biết có khuyên cũng vô ít, Vương Kim Sinh đành phải nghe theo.

Đại Hắc lẩm bẩm: “Lục gia, bảo sao mấy hôm nay không gặp ngài… Nét mặt ngài không ổn lắm.”

Môi Phó Diệc Đình tái nhợt, hầu như không còn sắc hồng nào, dáng đứng cũng không được thẳng thóm, khác hẳn vẻ “oai phong lẫm liệt” thường ngày.

Viên Bảo giận giữ: “Lục gia ốm nặng ba ngày rồi, mới khỏe lên một chút thôi.”

Đại Hắc im lặng ngay. Gã không biết ông chủ bị bệnh, huống hồ gì ngài ấy cũng dặn rồi, sự an toàn của tiểu thư là trên hết. Gã biết chuyện, nào dám thờ ơ.

“Không nói nữa. Đi thôi.”- Phó Diệc Đình bảo.

Có một số việc, nên đối mặt vẫn phải đối mặt.

Mà ở bên này, sau khi bị Mã lão thất đưa về nhà họ Diệp, không bao lâu sau, Hứa Lộc đã tỉnh. Đợi cô nhìn rõ được người trước mắt, nhận ra đó là Diệp Bỉnh Thiêm, Hứa Lộc giật mình thon thót. Hơi thở của người này quá dữ dội, có thể khiến người ta thở không xuôi.

Ra là ông ta nhờ Phùng Kỳ, nên gã mới không dám nói thật?

Diệp Bỉnh Thiêm nói: “Cô Phùng đừng sợ, tôi không có ác ý. Chúng ta từng gặp nhau rồi, phải không?”

Hứa Lộc không biết phải trả lời thế nào. Ông ta đã nói thế, chắc cũng đã biết hết sạch. Với mấy kẻ như thế này, lừa gạt mới là ngu. Nhưng nếu chỉ mỗi chuyện bữa tiệc thôi, ông ta đâu cần phải bắt cô về đây?

“Ngài muốn làm gì?”- Hứa Lộc lễ độ.

Diệp Bỉnh Thiêm trả lời: “Xem ra cô đã biết tôi là ai, vậy tôi cũng không cần giới thiệu nữa. Thật ra tôi cũng không vội, chỉ muốn hỏi cô một câu thôi: Có phải cô đang quen lão Lục không?”

“Quan hệ giữa tôi và ngài Phó chỉ có chuyện công việc thôi. Tình xưa nghĩa cũ, ngài ấy đầu tư vào nhà máy cứu chúng tôi, chỉ có thế.”- Hứa Lộc đáp. Chuyện của cô và anh, người gần người mới hiểu, Diệp Bỉnh Thiêm chỉ giỏi đoán mò.

Không ngờ cô nhóc này cứng miệng thế. Nhưng không sao, đợi xem thử Phó Diệc Đình có đến hay không là biết ngay thôi.

Hứa Lộc thấy ông ta không định thả người, song cũng không làm khó mình, bèn dồn hết can đảm mà nói: “Tam gia. Ngài là người có tiếng tăm, tôi chỉ là một con nhóc, chúng ta không thù oán gì nhau. Ngài nhìn xem, sắc trời cũng trễ rồi, người nhà tôi sẽ lo lắm, chi bằng ngài để tôi về đi thôi?”

Diệp Bỉnh Thiêm cười khẽ: “Tôi sẽ không làm khó cô, cùng lắm chỉ muốn mời cô ngồi tạm đây một chốc, đợi tôi xác nhận xong chuyện này, tự nhiên cô sẽ được về thôi.”

Hứa Lộc xù lông nhím lên, sợ là chuyện này có liên can đến Phó Diệc Đình. Anh xếp người đi theo cô, không phải sẽ chạy đến thật đấy chứ? Cô mới nghĩ được một tí, gia nhân đã vào báo: “Tam gia, lục gia đến rồi.”

Diệp Bỉnh Thiêm lộ ra vẻ mặt “quả là vậy”, lại gọi Mã lão thất đến, thong thả bảo: “Chú đưa cô Phùng lên lầu ngồi một lát đi.”

Sel: Tự nhiên thấy gã anh họ này cũng được mn ạ :)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play