Cảm xúc trên tay trơn mềm vô cùng, như vải vóc bằng tơ lụa thượng hạng.
Lý thị bèn kéo một chút ra nhìn thử, đập vào mắt bà là một chiếc váy màu hồng. Bà kinh ngạc: “Tiểu Uyển, đây là gì vậy con?”
Hứa Lộc nghe vậy bèn đến nhìn thử. Cô thấy bà cầm trên tay bộ lễ phục mà
mình đã mặc tối nay, ngoài ra trong túi còn đầy đủ nào là trang sức,
giày cao gót mà cô đã sử dụng lúc nãy, sau đó mới đến quần áo của cô.
“Con đã mua tất cả những thứ này?”- Mặt Lý thị nghiêm túc hẳn. Dù từ đó tới
giờ bà cũng chưa mặc, nhưng tất nhiên bà vẫn đoán được giá của chúng.
Tất cả đều đã vượt quá phạm vi mà những người như họ có thể sử dụng.
Hứa Lộc cũng ngạc nhiên không kém. Lúc đó rõ ràng cô đã trả lại Diệp Thanh
hết rồi, sao nó lại xuất hiện ở đây? Chắc chắn Viên Bảo không dám tự
tiện quyết định… Hẳn là ý của Phó Diệc Đình.
Anh đã đưa tất cả những thứ này cho cô.
Lý thị kéo tay con gái, hỏi: “Con đi ăn cơm với ai mà phải mua quần áo tốt nhường này? Tiểu Uyển, không phải là mẹ muốn can thiệp vào chuyện riêng của con, nhưng mẹ lo cho con lắm! Bây giờ người có tiền có quyền quá
nhiều, bọn họ dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt những cô gái trẻ như con. Con không thể tin tưởng bọn họ!”
Hứa Lộc lặng lẽ nhét lại quần áo vào túi, cũng không biết phải nói thế nào. Bây giờ cô đang rất loạn, chỉ muốn được yên tĩnh, bèn nói với mẹ: “Mẹ à.
Con là người lớn rồi, con biết mình đang làm gì. Nên mẹ đừng lo lắng cho con mà nhọc lòng. Hôm nay con đã mệt lắm rồi, ngày mai chúng ta nói
chuyện sau, được không mẹ?”
Chỉ một câu đã ngăn Lý thị lại.
Hứa Lộc là người độc lập từ trong xương cốt, cô đã quen việc tự quyết định
mọi việc từ nhỏ, mà cũng không thích người ngoài can thiệp vào. Nên dù
biết Lý thị lo lắng cho mình, tuy cô tiếp nhận bằng tấm lòng, song cũng
không cách nào làm theo được. Huống hồ gì hai người cũng chỉ liên hệ với nhau qua thân xác Phùng Uyển, không phải máu mủ ruột thịt thật sự.
Lý thị nhìn sự lạnh nhạt của con gái, bỗng cảm thấy đây không phải đứa con gái mà bà tiễn đi du học 3 năm trước nữa. Lúc đó con bé khéo léo dịu
dàng, có chuyện gì cũng hỏi ý bà, rồi hai mẹ con cùng thương lượng giải
quyết. Bây giờ con bé đã không cần đến bà nữa rồi. Ba năm ở nước ngoài,
tự lực cánh sinh được, cũng có nghĩa là hai mẹ con ngày càng xa cách.
Bỗng Lý thị thấy khó chịu trong lòng, cũng không nói gì nữa mà đi khỏi phòng con.
Hứa Lộc ngồi ngẩn ra một đỗi. Nhà họ Phùng không có lò sưởi, cửa sổ cũng
không lọt chút gió nào. Càng ngồi cô càng thấy lạnh, bèn dứt khoác bọc
chăn, nằm xuống giường.
Chỉ mong là khi ngày mai đến, mọi thứ sẽ như chưa từng xuất hiện.
***
Viên Bảo về lại ngôi biệt thự, báo cho Phó Diệc Đình biết là mình đã đưa
người về nhà an toàn. Phó Diệc Đình bèn để cậu lui ra nghỉ trước, còn
mình thì ngồi hút thuốc, bất tri bất giác đã hút quá nửa hộp. Một lát
sau, Vương Kim Sinh đến: “Lục gia, đã điều tra xong rồi ạ.”
Phó Diệc Đình nhìn anh ta, đợi anh ta nói tiếp.
“Luật sư Thiệu và ngài Phùng có giao tình nhiều năm. Gần đây luật sư Thiệu đã đưa con trai đến Thượng Hải, đúng là để đi thăm nhà họ Phùng.”- Vương
Kim Sinh nói: “Vốn là Tam gia mời luật sư Thiệu, nhưng ông ấy bận việc
không đến được nên mới để công tử đi thay. Ông ta không có quan hệ gì
với Tam gia. Bên chỗ nhà báo cũng đã giải quyết xong rồi, ngày mai sẽ
không có bất kỳ bài viết hay ảnh chụp nào của ngài và tiểu thư xuất hiện trên báo chí.”
Phó Diệc Đình hé mắt, đè
mạnh điếu thuốc xuống cái gạt tàn. Lúc này môi miệng anh vẫn còn đọng
lại hương vị ngọt ngào đó, xua mãi không tan. Đến giờ anh mới hiểu, mùi
vị phụ nữ, ra lại “tiêu hồn thực cốt” đến thế. Thậm chí ngay lúc đó anh
còn sẵn lòng móc trái tim mình ra dâng lên cho cô.
Cảm giác này quá nguy hiểm, bởi anh chẳng phải kẻ dễ vui thích. Chẳng lẽ
thứ gọi là tình yêu sẽ khiến người ta đánh mất lý trí thật hay sao? May
mà anh đã tỉnh lại kịp thời.
Anh thích
Phùng Uyển, cũng không phải vì cô không giống những người phụ nữ khác
từng xuất hiện trong cuộc đời anh. Mới mẻ tất nhiên là có, nhưng cũng
không phải chỉ như thế. Ngày nào công việc của anh cũng chất chồng như
núi, làm mãi không xong, gặp mãi không hết, nào có thời gian để nghĩ đến chuyện yêu đương?
Có lẽ một thời gian nữa anh sẽ trở lại bình thường thôi.
“Lục gia, vậy hôn ước của tiểu thư và công tử Thiệu… Chúng ta có cần làm gì không?”- Vương Kim Sinh hỏi.
Phó Diệc Đình khoát tay: “Không cần thiết. Đó chỉ là chuyện một bên tự
nguyện. Lần đầu rời nhà tranh, Thiệu Tử Duật không hiểu phép tắc, không
biết chuyện đời. Chuyện tối nay xem như đã cho cha cậu ta mặt mũi. Lần
sau tôi cũng sẽ không khách sáo như vậy nữa.”
Vương Kim Sinh thấy Lục gia tự tin như thế cũng không nghĩ nhiều nữa. Nhưng
chuyện của ngài ấy và tiểu thư Phùng… Anh ta cảm thấy phải bàn bạc với
ông chủ nhiều hơn một chút.
“Lục gia, vậy còn chuyện ngài và tiểu thư, chúng ta phải chuẩn bị như thế nào đây
ạ?”- Vương Kim Sinh hỏi: “Nếu ngài muốn yêu tiểu thư, sợ là phải chuẩn
bị một chút. Đầu tiên là về phía gia đình tiểu thư, e bên đó sẽ không
đồng ý. Quan trọng nhất vẫn là Tam gia, ông ấy sẽ không thể không đụng
đến tiểu thư. Cả những đối thủ của ngài, chính phủ và cục trị an… Phải
đề phòng hết… Có thể cần người bảo vệ tiểu thư.”
Phó Diệc Đình xoa huyệt thái dương: “Không cần lo lắng, tạm thời tôi vẫn
chưa cân nhắc những chuyện đó. Để Tam gia buông lỏng cảnh giác, tạm thời không thể gặp cô ấy.”
Vương Kim Sinh
sửng sốt. Nhưng rõ ràng là ngài… Đã động tâm rồi. Sợ là chính Lục gia
cũng chưa phát hiện ra là bản thân đối xử với tiểu thư đặc biệt như thế
nào.
Phó Diệc Đình cầm điện thoại lên, gọi một cuộc: “Tìm thư ký… Ừ, tôi đây. Sắp xếp đi, tôi muốn đi Pháp một chuyến, ba tháng.”
Vương Kim Sinh lặng lẽ lút rui.
Đóng cửa xong, anh ta vừa quay người đã thấy Viên Bảo đứng sẵn đó.
“Em chưa ngủ à?”
“Sao rồi, Lục gia nói thế nào?”- Viên Bảo ân cần hỏi.
Vương Kim Sinh lắc đầu: “Lục gia bảo không có ý đó, ngài ấy còn phải đi Pháp ngay. Ba tháng sau mới trở lại.”
“Đi ngay lúc này? Sao cứ như muốn chạy trốn vậy?”- Viên Bảo tự lẩm bẩm.
“Đừng đoán nữa. Lục gia tự có quyết định của mình. Nếu ngài ấy và tiểu thư có duyên phận thật, cuối cùng họ cũng về với nhau thôi.”- “kẻ già đời”
Vương Kim Sinh nói.
“Chính anh còn chưa có người yêu đấy, bày đặt có kinh nghiệm gì hả?”- Viên Bảo làm bộ muốn ói.
***
Mấy ngày sau, tinh thần của Hứa Lộc đã tốt hơn nhiều.
Cô đã để toàn bộ quần áo, trang sức, giày cao gót vào tầng cuối nhất của
tủ quần áo, để bản thân không nhìn thấy nữa. Sau đó là những ngày công
việc bù đầu bù cổ, bận bịu đến mức không còn thời gian để làm những việc khác.
Hôm nay trời nắng đẹp, cô ra duỗi người trước cửa. Má Bao gọi cô vào ăn điểm tâm: “Tiểu thư. Sớm quá ạ, có thể ăn sáng rồi.”
Hứa Lộc gật đầu, phủ thêm áo khoác, đánh răng rửa mặt xong mới vào nhà
chính. Lúc này Phùng Thanh và Lý thị đã ngồi ở bàn cơm, Hứa Lộc cũng
ngồi xuống ăn sáng. Điểm tâm có mì trộn dầu hành, thêm mấy đĩa thức ăn
nhỏ. Phùng Thanh cảm thấy bầu không khí giữa mẹ và chị hơi kỳ quặc bèn
hỏi: “Chị, sao dạo này chị về trễ vậy ạ?”
Hứa Lộc gắp một đũa mì, đáp đại: “Bận chuyện công xưởng.”
“Dạ. Hèn chi mẹ cứ khăng khăng không chịu đi ngủ mà ngồi chờ chị.”- Phùng
Thanh nhích ghế của mình qua thêm một chút: “Hai ngày nữa bạn tốt của em sẽ tổ chức tiệc sinh nhật. Em có thể mượn cái kẹp tóc kia của chị được
không? Em không biết váy mới hợp với trang sức nào.”
Hứa Lộc nhíu mày: “Chị đã nói với em là chị phải trả lại nó cho người ta rồi mà? Sao em cứ hỏi hoài thế?”
“Chị hẹp hòi quá. Đồ tốt như vậy, chị cũng có dùng đâu. Em mượn một chút thì có làm sao? Em hứa không làm hỏng đâu mà.”- Phùng Thanh vẫn không chịu
bỏ cuộc.
Lúc này Lý thị mới lên tiếng:
“Tiểu Thanh, con vừa lấy chỗ mẹ 30 đồng, sao lại mượn đồ của chị nữa?
Chỉ là sinh nhật bạn mà thôi, con mặc trang trọng chút là được, sao phải để ý quần áo, trang sức như thế làm gì?”
“Mẹ… Sao mẹ lại nói…”- Phùng Thanh lầu bầu.
Hứa Lộc ngừng động tác ăn lại: “Em lại mượn mẹ 30 đồng? Mấy hôm trước em
còn nói với chị là em muốn mua sách, lấy chỗ chị 20. Bạn học em là ai?
Đã lớn to đầu vậy rồi còn bắt người ta đi dự tiệc phải mua cho nó món
quà mấy chục đồng? Em cũng có học trường quý tộc đâu?”
Cuối cùng Lý thị cũng thấy không ổn: “Tiểu Thanh. Con nói rõ cho mẹ, con dùng nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Phùng Thanh bắt đầu ấp úng, bỗng đứng bật dậy: “Con đi học trước đây!”
Hứa Lộc nắm cổ tay cô nàng: “Không giải thích rõ thì không có đi đâu hết.
Hay là em muốn chị đến trường em, hỏi từng thầy cô của em cho ra nhẽ
hả?”
Phùng Thanh không sợ trời không sợ
đất, nhưng lại sợ mất mặt. Chị làm ầm lên ở trường thật thì cô phải làm
sao? Bèn buồn bã nói: “Thật ra thì… Em cầm tiền đi ghi danh…”
“Ghi danh?”- Hứa Lộc và Lý thị đồng thanh.
“Có công ty điện ảnh đang tuyển diễn viên mới đóng quảng cáo. Phí đăng ký
là 50 đồng. Nếu được chọn còn có cơ hội ký hợp đồng lâu dài với họ. Em
muốn đi thử một chút…”
Lý thị làm rơi cả
đũa, giận run người: “Phùng Thanh, học hành thì con không lo, lại đi ham mê cái nghề diễn viên mua vui đó. Con quên cha và mẹ đã dạy con thế nào rồi sao?”
Tính Lý thị vốn dịu dàng, hiếm khi nào thấy bà nổi giận đến thế. Phùng Thanh bị dọa sợ: “Mẹ. Thành
tích học tập của con không tốt, sang năm tốt nghiệp, cùng lắm con cũng
chỉ có thể làm 1 nhân viên quèn. Sẽ khổ đến mức nào hả mẹ? Con cũng
không có hứng thú gì với chuyện kinh doanh, sao con không thể lựa chọn
điều con muốn? Nếu như con thành công, hẳn sẽ có rất nhiều tiền. Chị
cũng không cực khổ như thế này nữa.”
“Con còn dám cãi?”
Hứa Lộc không quan tâm Phùng Thanh muốn làm nghề gì, bởi đây là tự do của
con bé. Nhưng cô cảm thấy công ty này rất khả nghi, chưa có hoạt động gì đã bắt người ta nộp phí đăng ký. Không phải lừa gạt thì là gì?
“Em đã tìm hiểu công ty đó chưa? Có đáng tin không?”- Hứa Lộc hỏi.
Phùng Thanh trốn sau lưng cô, len lén nhìn mẹ mình: “Tất nhiên là rồi. Nghe
nói đó chính là công ty đã lăng xê chị Tô Mạn. Chị nhìn xem, chị ấy nổi
tiếng thế nào chứ? Hơn nữa em còn gặp anh cả họ ở đó, anh ấy nói anh
cũng có cổ phần nên em mới đồng ý nộp tiền đấy chứ?”
Nghe thấy tên Phùng Kỳ, sắc mặt Lý thị càng khó nhìn hơn: “Anh cả họ của con là cái thứ công tử ăn chơi, lời nó mà con cũng tin? Mẹ không cần biết
con nghĩ gì, lúc còn kịp thì bỏ cái suy nghĩ đó đi, mang tiền về đây cho mẹ. Không thì con đừng nhận bà già này là mẹ con nữa.”- Nói xong, Lý
thị bỏ cả điểm tâm mà đi về phòng.
Hứa
Lộc biết chắc chắn người đã nâng đỡ Tô Mạn chính là Phó Diệc Đình. Vậy
là giữa họ đã có vấn đề gì rồi, nếu không Tô Mạn cũng không đi tìm người đầu tư khác. Vương Kim Sinh nói Tô Mạn đã theo Phó Diệc Đình hai năm,
vậy rốt cuộc vì sao mà bây giờ lại mỗi người một ngã?
Phó Diệc Đình… Cái tên này như lông chim quét qua trái tim cô. Thỉnh thoảng những lúc đêm khuya vắng người, cô sẽ lại nhớ đến ban công tối đó,
người đàn ông đó.
“Nhưng mà…”- Phùng
Thanh vẫn định cãi lại, Hứa Lộc nói: “Em hãy làm theo lời mẹ đi. Chốn đó hỗn loạn quá, không phù hợp với em đâu.”
Phùng Thanh bĩu môi, thu dọn đồ đạc rồi đi học.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT