Biên tập: Bún Chả.

Chỉnh sửa: Lychee.

Tinh lịch năm 12 355, tháng 11, ngày 3, 13 giờ.

Ngày hôm nay là ngày Học viên Đế quốc thi tuyển sinh vào, cũng là thời gian tốt nghiệp của những học sinh năm ba cuối cấp.

Thanh niên da dẻ trắng bóc, khoé miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt màu xanh lam tựa như đang bao chứ cả một vùng biển xanh thẳm. Anh rũ mắt, lấy bài tập tốt nghiệp của mình ra từ trong nút không gian.

Cỗ cơ giáp này cao không quá 3m, vỏ ngoài phần lớn là màu xám bạc, vũ khí của nó không phải là đao năng lượng thường thấy, mà là hai răng cửa vô cùng sắc bén.

“Cỗ cơ giáp này thích hợp cho kĩ sư chế tạo cơ giáp sử dụng, tuy rằng khả năng công kích đối phương không sánh bằng cơ giáp truyền thống nhưng ưu điểm của nó là tốc độ nhanh, có thể giúp những kỹ sư chế tạo cơ giáp có thể chất yếu nhanh chóng chạy trốn nguy hiểm, nếu như không cẩn thận bị đối phương áp sát, bánh răng cửa trên tay nó có thể trong nháy mắt cắt rời những vật thể kim loại lẫn phi kim có độ cứng từ 90 trở xuống.”

“Cơ giáp cấp 7.” Lorran thoả mãn gật gật đầu, sau đó chuyển đề tài, “Nghe hay đấy, nhưng em làm hình dạng nó có thế này thôi không phải để tiết kiệm vật liệu đấy chứ?”

Tạ Tử Thanh biểu tình không đổi: “Cô có nói, chỉ có cơ giáp có khả năng sử dụng trong thực tế mới được gọi là cơ giáp, cơ giáp mà không thể dùng được có làm tốt đến mấy cũng chỉ là một đống sắt vụn. Em cảm thấy trong tình hình bây giờ, kĩ sư chế tạo cơ giáp cũng có thể sử dụng được cơ giáp cũng rất quan trọng.”

“Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, sẽ có lúc kĩ sư chế tạo cơ giáp cũng bị lạc. Cơ giáp truyền thống cũng không phù hợp để cho các kĩ sư sử dụng vì nó yêu cầu tố chất thân thể cũng như ý chí chiến đấu quá cao.”

Lorran cảm thấy có chút nhức đầu: “Được rồi, em luôn có lý do của riêng em.”

Cô nhìn người học sinh chính mình đã dạy những mười năm, không khỏi cảm thán nói: “Thời gian trôi thật nhanh. Cô nhớ lúc em mới vào học, mới có cao như vậy thôi, bây giờ còn cao hơn cô rồi. Aizzz, lớn cả rồi.”

Tạ Tử Thanh có chút rạn nứt, chiều cao là tâm bệnh của anh đấy! Vốn anh chỉ cho rằng mình chậm lớn hơn những người khác thôi, không nghĩ tới anh là lùn thật.

Kỳ thực cũng không lùn lắm, chỉ là lùn hơn người khác thôi.

Ban bè đồng lứa đều 1m9 2m, anh mới tới 1m82, coi như là cả đám bạn học đều cao hơn anh.

Tạ Tử Thanh: Một đám người ngoài hành tinh chiều cao đột biến này nữa 🙂.

Lorran hỏi: “Sau khi tốt nghiệp em có dự tính gì không?”

Tạ Tử Thanh nói: “Em đã nộp báo cáo thực tập lên viện nghiên cứu cơ giáp rồi ạ. Nếu không có gì bất ngờ, mấy ngày nay sẽ có chuẩn xuống.”

“Mấy lão già ở viện nghiên cứu cơ giáp cũng không dễ ở chung đâu.”

Tạ Tử Thanh nhún nhún vai, sau đó nói sang chuyện khác: “Em nhớ Alan ngày hôm nay cũng tới thi tuyển sinh phải không ạ?”

Trên mặt Lorran có chút ý cười: “Ừ, có muốn đi xem nó với cô không?”

Hai người một trước một sau đi đến phòng thi. Cùng lúc đó, một cái video đã gây náo động trên mang internet.

Tiêu đề: [Kinh hãi! Đại hoàng tử mất liên lạc hơn 50 năm trở về…]

Trong video có thể nhìn thấy rõ ràng, một chiếc chiến hạm cũ nát hạ cánh xuống trạm tàu không gian của sao thủ đô. Sau đó hơn mười người mặc kiểu quân trang đã sớm bị đào thải bước ra từ bên trong, cuối cùng là một người đàn ông tuấn mỹ tóc bạc mắt hồng. Dường như cảm thấy có người nhìn về phía mình, hắn hơi ngước lên, quét mắt về phía ống kính.

Rất nhanh có người nhận ra đó là vị hoàng tử đã mấy chục năm không ra mặt, hiện trường có chút rối loạn. May là nhân viên làm việc nhanh chóng chạy tới hiện trường cản lại đoàn người muốn đi tới.

[** mé! Chồng tui dzìa rùi!!]

[Đây rõ ràng là chống tui! Lầu trên xuống đây chúng ta quyết đấu.]

[Lúc anh ấy rời đi tui mới còn chỉ là một thiếu nữ. Bây giờ con tui còn biết điều khiển cơ giáp rồi cơ. Hu hu hu~]

[Năm đó con trai tui mới có một tuổi, bây giờ cháu trai tôi cũng đã một tuổi rồi.]

[Đây là ai thế? Mấy người đang nói cái gì thế?]

[Muốn đụ (1).]

[Chỉ có tôi muốn tìm cách để mang thai trong bình luận thôi à?]

[Tôi cũng muốn biết, kết hôn hơn 40 năm chưa có con, bà xã nhà tôi còn nghi tôi bị hiếm muộn.]

[Mới 40 thì gấp cái gì, tôi 60 năm rồi này còn chưa nói gì đây.]



Tạ Tử Thanh cùng Lorran tới phòng thi, liền thấy một thiếu niên cao lớn đang yên lặng ngồi một chỗ. Nhìn thấy hai người, mắt cậu sáng hẳn lên.

“Bà nội, anh Tử Thanh.”

Bởi vì Lorran là giáo viên biên soạn đề thi đầu, không thể ở đây lâu thêm, cho nên cổ vũ Alan vài câu liền rời đi.

“Thi có căng thẳng không?” Tạ Tử Thanh  hỏi.

Alan lắc đầu, anh mắt mang theo mong đợi, nhìn anh.

Vì vật Tạ Tử Thanh liền cổ vũ cậu mấy câu.

Alan hụt hẫng tột độ, tại sao từ khi cậu lên mười, anh Tử Thanh lại không xoa đầu cậu nữa.

Tạ Tử Thanh: Mấy người nghĩ được không? Mới có một tháng không gặp, thiên sứ nhỏ nhỏ cưng cưng mềm mềm mới cao đến ngực mấy người thôi, đột nhiên vọt lên cao bằng mình!!! Nghi ngờ mình mất trí nhớ mấy năm, hốt hoảng.

Alan hụt hẫng lấy một cục đá từ trong túi áo ra, nói với Tạ Tử Thanh: “Khi thi không được mang những thứ không cần thiết, anh Tử Thanh cầm giúp em một lát nhé?”

Khoé miệng Tạ Tử Thanh giật một cái, nhận lấy “trứng khỉ con” của cậu: “Nhiều năm như vậy mà nó vẫn chưa nở à?”

Alan u sầu: “Hình như nó không thích em.”

Tạ Tử Thanh cảm thấy mình giống một tên ngốc cẩn thận từng li từng tí đi nâng niu một hòn đá. Ngay một chốc sau….

“Răng rắc ——”

Một tiếng động không rõ vang lên từ chỗ nào.

Anh mắt của cả hai người đều rơi lên hòn đá. Hòn đá bọn họ thấy vốn phải bóng loáng bỗng nứt ra một đường, còn không ngừng lớn ra.

Sau đó là một tiếng vang giòn, một con vật nhỏ đỏ ngầu đẩy một nửa hòn đá… Ây, giờ phải gọi là vỏ, đứng lên.

Alan: “Khỉ con.”

Tạ Tử Thanh: “… Ừ, khỉ con.”

Con vật còn dài chưa bằng một ngón tay, toàn thân đỏ lòm, hai móng vuốt bé con con bám vào vỏ trứng, kéo miếng vỏ trứng trên đầu nó xuống răng rắc răng rắc ăn sạch, ăn xong liền nhảy ra khỏi vỏ trứng, rơi xuống tay Tạ Tử Thanh.

Tạ Tử Thanh căng thẳng nâng nó, sau đó nhìn nó nhắm mắt lại, dùng cả bốn cái móng vuốt bò vào trong tay áo của mình, ôm chặt lấy cổ tay bất động.

Alan mặt đầy hụt hẫng: “Khỉ con không thích em.”

Ây… Tạ Tử Thanh không biết phải an ủi cậu thế nào.

Quả trứng chăm sóc cẩn thận hơn mười năm, vừa phá xác liền bò vào ngực người khác. Đổi lại là anh cũng đau lòng.

“Thôi.” Alan nói: “Học viên Đế quốc không cho nuôi thú cưng, ngược lại em cũng chẳng nuôi nổi.”

Con vật nhỏ không hề động đậy, hình như đã ngủ mất tiêu rồi.

Tạ Tử Thanh mang nó về nhà. Nơi anh ở hiện tại là ngôi nhà mua được từ năm năm trước.

Chờ Angus trở về, tóm lại cũng phải có nơi ăn chốn ở —— Anh nghĩ như vậy.

Tạ Tử Thanh đặt vỏ trứng lên bàn, sau đó mở cúc tay áo, kéo ống tay lên để lộ con vật nhỏ bên trong.

Đầu con vật nhỏ này tròn tròn, miệng hơi mở, bên trong còn có hai hàng răng nanh nhỏ nhắn. Cái đuôi toàn thịt phía sau cũng vô tư quấn lên cổ tay Tạ Tử Thanh. Tạ Tử Thanh kề sát vào nhìn, phát hiện trên lưng nó có hai cái cánh con con lấp ló, theo hô hấp của nó mà nhẹ nhàng run rẩy.

Chẳng lẽ đang mơ được bay đấy à?

Tạ Tử Thanh sờ sờ lưng nó, có chút lồi lõm, giống như vảy mềm.

Vừa lúc đó, con vật rầm rì một tiếng, tỉnh lại, run rẩy ngẩng đầu lên, ngửi ngửi trên không trung một cái, sau đó bò về phía cái bàn.

Tạ Tử Thanh nhanh chóng hạ cổ tay xuống, đặt nó lên bàn.

Nó bò đến bên cạnh vỏ trứng, răng rắc gặm hết chỗ vỏ trứng còn lại, ăn xong còn há to miệng, kêu ngao ngao với Tạ Tử Thanh. Âm thanh hệt như mấy bé cún con ấy.

Này là muốn làm cái gì? Tạ Tử Thanh không hiểu.

“Cậu Tử Thanh, đến giờ ăn cơm rồi.” Đậu Đỏ lăn từ bên ngoài vào: “Ngày hôm nay ăn cái gì ạ?”

Sau đó, nó cũng “nhìn” thứ trên bàn: “Hoá ra cậu Tử Thanh đã mua đồ ăn về rồi. Đậu Đỏ đi làm cơm.”

Nói rồi vươn cánh tay máy ra, muốn xách con vật nhỏ đi.

“Nó không phải đồ ăn.” Tạ Tử Thanh nhanh chóng cản nó lại: “Đây là thú cưng.”

“Thú cưng? Đậu Đỏ không phải sao?”

Tạ Tử Thanh đỡ trán: “Hoá ra Đậu Đỏ mày lại muốn làm thú cưng cơ đấy à. Nhưng mà sủng vật không được đánh bài đâu.”

Đậu Đỏ giơ bụng: “Đậu Đỏ là quản gia!”

“Được, hôm nay uống dịch dinh dưỡng. Đừng mua mấy cái mùi vị kỳ kỳ quái quái đấy.” Tạ Tử Thanh hơi mệt.

“Được.”

Con vật nhỏ ngồi trên bàn gào khóc đòi ăn, thấy không có ai để ý đến mình, lặng lẽ bò đến bên cạnh bàn, cọt kẹt gặm rớt một phần bàn, kẽo kẹt kẽo kẹt ăn trong chốc lát.

Đến lúc Tạ Tử Thanh nhìn đến nó liền bị doạ sợ hết hồn.

Sao cái bàn nhà anh vô duyên vô cớ mất đi một phần ba rồi?

Con vật nhỏ nằm ngửa trên bàn, ợ một tiếng no nê, chậm rãi mở mắt ra.

Con mắt màu xanh lam, trong suốt như bầu trời sau cơn mưa đơn thuần vô tội.

Khoé miệng Tạ Tử Thanh giật một cái: “Bàn của tao, bị mày ăn hết?”

“Ngao ——”

Như là đang nói: “Hông có nha.”

Tạ Tử Thanh: “Không sợ bị đau bụng sao?”

“Ngao ——”

Thân thể cục cưng siêu cấp khoẻ!

Một người một thú, một hỏi một đáp, làm như đang nói chuyện thật. Được nửa ngày, Tạ Tử Thanh nhịn không nổi cười cười, anh đây là đang nhàm chán quá sao?

Chỉ một chốc lát, Đậu Đỏ đi mua dịch dinh dưỡng đã về. Tạ Tử Thanh mở cửa, bàn của anh đã biến mất không thấy tăm hơi.

Con vật nhỏ vô tội co quắp trên mặt đất lấm lét nhìn trái nhìn phải, một bộ “Ô? Cái bàn đi đâu mất rồi”.

Tạ Tử Thanh quả thật dở khóc dở cười: “Mày sao cái gì cũng ăn được thế hả?”

Đậu Đỏ nói: “Thú con cần phải bú sữa mẹ.”

Tạ Tử Thanh nghi hoặc hỏi: “Đẻ trứng cũng cần uống sữa?”

Đậu Đỏ nói: “Thế thì phải cho ăn thịt, trên sách viết thế.”

Dường như nghe hiểu được, con vật nhỏ đứng lên bám lấy Đậu Đỏ kêu ngao ngao, thái độ lấy lòng rất rõ ràng.

Tạ Tử Thanh kinh ngạc xách nó trên tay: “Còn chưa ăn no?”

“Ngao ——” cọ cọ.

Cuối cùng, con vật nhỏ lại ăn thêm 10 cân thịt, mới lại quấn lấy cổ tay Tạ Tử Thanh ngủ ngon lành.

Hạ mắt xuống, Tạ Tử Thanh nhẹ nhàng chạm lên thứ mềm mềm trên cổ tay mình, khoé miệng nở một nụ cười.

Thời gian lại trôi thêm vài ngày, sức ăn của con vật nhỏ càng ngày càng lớn, nhưng mãi không thấy lớn, vẫn chỉ có dài được cỡ bàng ngón tay.

Trong lúc này thì Tạ Tử Thanh cũng nhận được thông báo thực tập của viện nghiên cứu cơ giáp.

Nhận được tin này, Thẩm Khâm Nhạc cố ý từ Branco đến sao thủ đô, báo tin mừng cho anh.

“Lại cao lên rồi.” Thẩm Khâm Nhạc vẫn là thái độ ôn hoà như trước kia.

Tạ Tử Thanh có chút ngượng ngùng, từ lần cuối bọn họ gặp mặt đến bay giờ anh mới cao lên có nửa xăng ti mét, này cũng có thể nhìn ra sao.

Hai người từ gặp mặt, đến ăn cơm, lại tạm biệt, rất thuận lợi. Chỉ là ở đoạn giữa có một khúc nhạc dạo ngắn, con vật nhỏ ăn một lần hết sạch một đĩa thức ăn, đồng thời thành công dọa đại sư Thẩm Khâm Nhạc nhảy dựng một cái.

“Con gì đây?” Thẩm Khâm Nhạc nhíu mày.

“Em cũng không rõ, cũng không tra ra được trong tài liệu.” Tạ Tử Thanh nói ra lai lịch của con vật nhỏ một lần.

Thẩm Khâm Nhạc nhìn chằm chằm con vật nhỏ một lát, cười một cái nói: “Hẳn là một loại rồng bay đi.”

“Số lượng rồng bay ít, chủng loại lại nhiều. Trong tài liệu không có ghi chép, cũng rất bình thường.”

“Yên tâm nuôi đi.”

Đại sư Thẩm Khâm Nhạc đã lên tiếng, vì vậy Tạ Tử Thanh triệt để yên tâm.

Viện nghiên cứu cơ giáp nằm bên trong toà nhà lớn nhất trung tâm thành phố ở sao Gosoaia, lúc Tạ Tử Thanh đến đó đã là ba ngày sau.

Lúc anh cầm thư thông báo thực tập tới tìm người phụ trách, đối phương còn có chút không kịp phản ứng.

“Tạ, Tạ Tử Thanh đúng không?” Người đàn ông trung niên dẫn anh đi ra ngoài, “Sao cậu bây giờ mới tới? Đại sư Cook đã giận suốt đấy.”

Tạ Tử Thanh không rõ, “Nhưng trên thư thông báo thực tập của cháu viết là ngày mai mà.”

“Cái gì?” Người đàn ông trung niên dừng bước lại liếc mắt nhìn, sau đó ánh mắt nhìn anh biến thành đồng tình: “Ngày thực tập ở viên nghiên cứu cơ giáp đều là 17, thư thông báo của cậu là trợ lý của đại sư Cook phát xuống đi.”

Ý là vị đại sư Cook kia rõ ràng là không thích anh sao? Mà không thích anh thì thu anh làm quái gì?

Tạ Tử Thanh không hiểu.

Người đàn ông trung niên kia nói: “Hồ sơ cá nhân của cậu tôi xem qua rồi, thành tích của bất cứ hạng mục nào cũng rất ưu tú, những đại sư khác cũng muốn thu cậu. Nhưng đáng tiếc là chức vị của bọn họ không được cao như đại sư Cook.” Người đàn ông tiếc rẻ nói.

“Tính tình của đại sư Cook không được tốt lắm, đến đó cậu bớt nói một chút là được.”

Tạ Tử Thanh cười nói: “Cảm ơn, cháu hiểu rồi ạ.”

Người đàn ông kinh ngạc nhìn anh, ông còn tưởng cái cậu trông trẻ người non dạ này, biết mình bị người ta sắp xếp như thế, ít nhất cũng phải tức giận một chút, tính khí không tốt còn trực tiếp hất tay đi. Không nghĩ tới biểu hiện của cậu ta lại bình tĩnh đến vậy.

Đại sư Cook là một lão nhân tóc hoa râm. Sau khi Tạ Tử Thanh đi vào phòng thí nghiệm, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, mấy người trợ lý kia cũng làm như không thấy gì.

Này là muốn quăng bơ cho anh đấy à?

Tạ Tử Thanh thì không.

Anh bước tới, nói với một người trợ lý: “Xin hỏi là có yêu cầu gì cần em giúp không?”

Thái độ người trợ lý này cũng chẳng tốt đẹp gì mà liếc mắt nhìn anh, chỉ chỉ vào lò nung bên cạnh nói: “Cậu tinh luyện khối vật liệu này đi.”

“Được ạ.” Tạ Tử Thanh cười cười.

Lúc anh tinh luyện được một nửa, người trợ lý này đột nhiên thô bạo cướp lấy công cụ của anh, sau đó chỉ vào vật liệu đã báo hỏng bên trong, móc mỉa nói: “Sinh viên tài cao Học viện Đế quốc trình độ có thế này thôi sao? Ngay đến tinh luyện vật liệu cũng làm không xong?”

Coi như tính tình Tạ Tử Thanh có tốt, ở trong tình huống này cũng giận điên, chứ chẳng nói gì là tính tình anh cũng chẳng phải quá tốt đẹp cho cam. Anh lớn tiếng nói: “Mấy người đã không chào đón tôi, vậy tôi cũng chẳng cần ở lại cái chỗ này!”

“Xảy ra cái gì?” Một tiếng ho khan truyền đến từ ngoài cửa.

“Phó viện trưởng.” Đại sư Cook lúc này mới dừng tay lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt ác độc liếc nhìn Tạ Tử Thanh một cái, “Thực tập sinh thái độ hung hăng thế này, tôi dạy không nổi.”

“Đến muộn…”

“Nói năng lớn tiếng trong phòng thì nghiệm….”

“Không tinh luyện được vật liệu…”



Mấy trợ lý xung quanh bắt đầu tố “tội trạng” của Tạ Tử Thanh.

“Có phải thế này không?” Người đàn ông trung niên được gọi là Phó viện trưởng nhìn về phía Tạ Tử Thanh.

Tạ Tử Thanh bình tĩnh nói: “Cháu không có đi trễ, trên thư thông báo viết là ngày 19. Cháu thậm chí còn đi sớm hơn một ngày. Vào phòng thí nghiệm không một ai để ý cháu, tất cả mọi người đều rất bận, cháu có thể hiểu được, cháu cũng muốn giúp đỡ cái gì đó có thể.”

Anh chỉ về phía người trợ lý kia, tức giận bất bình, “Cháu hỏi anh ta có thể làm cái gì, anh ta để cháu tinh luyện vật liệu, cháu mới tinh luyện được một nửa, anh ta đã giành lấy lò nung, thế nên vật liệu mới báo hỏng. Vốn không phải như bọn họ nói rằng cháu không biết làm. Tháng trước cháu đã thi lên kĩ sư chế tạo cấp bảy, làm sao lại không biết tinh luyện vật liệu?”

Cáo trạng cái gì, anh đều có thể lật lại.

Đại sư Cook hừ một tiếng, không lên tiếng.

“Cái ông này.” Phó viện trưởng chỉ vào ông ta mắng: “Bấy nhiêu tuổi rồi, còn đi làm khó làm dễ một thưck tập sinh, có biết xấu hổ không?”

Ông nói với Tạ Tử Thanh: “Đi, bọn họ không thích cháu thì đi qua bên của bác, không chơi với họ nữa.”

Vì vậy Tạ Tử Thanh hí ha hí hửng chuồn lẹ.

Phó viện trưởng cười híp mắt nói: “Mấy ngày nay bác không ở trong viện, không nghĩ tới lại bị lão đại sư Cook kia chặn trước một bước.”

Ông nói: “Chuyện lần này xem như cháu là bị liên luỵ vào. Bác với viện trưởng không ưa nhau, lão đại sư Cook kia là cháu ngoại trai của hắn. Cái lão không biết xấu hổ ấy vẫn luôn muốn chọc tức bác.”

Tạ Tử Thanh không rõ: “Vậy tại sao ông ấy lại đối xử với cháu như thế?”

Phó viện trưởng cười nói: “Alan là cháu của bác, cháu với Lorran có qua lại, bị lão già kia tưởng là người phía bên bác.”

“Phó viện trưởng….”

“Bác tên Addison.” Ông nói.

“Edison.” Giật mình 

Sau đó phó viện trưởng một đường hùng hùng hổ hổ mắng chửi. Nhìn ra được hai bên oán hận sâu nhường nào, ăn miếng trả miếng.

Tạ Tử Thanh bắt đầu hoài nghi mình đi đến đây thực tập có phải là quyết định đúng đắn hay không.

Loáng một cái đã trôi qua hai tháng, cuộc sống thực tập sinh của Tạ Tử Thanh rất bình yên, trừ lâu lâu lại có mấy người chạy đến gây chuyện, nhưng đều bị phó viện trưởng Addison tính tình nóng nảy mắng lại.

Trong lúc này đã xảy ra một việc lớn, đó chính là hầu tước Branco Fammer, bởi vì tội cố ý giết người mà phải vào trại giam.

Chuyện này được công bố, rất nhiều người đã cực kì khiếp sợ.

Trong video, hầu tước Fammer không biết bị ai đáng cho sưng mặt, khóc ròng ròng mà nhận tội.

Thiếu tướng Edmund tuấn mỹ tao nhã ngồi bên cạnh, cười nhạt một tiếng.

Hai người tạo thành so sánh rõ ràng.

“… Cô ấy nói cô ấy dùng máu của đại hoàng tử ngài cùng máu của nàng nuôi dưỡng thành công một phôi thai. Thần nghĩ thể chất và tinh thần lực của ngài cao như vậy, con trai ngài nhất định sẽ không kém, mới lừa cô ấy rằng nếu như nàng một mình nuôi con, nhất định sẽ bị người của hòang thất biết đến chuyện này, đến lúc đó đứa con sẽ bị đoạt đi.

Cô ấy mới, cô ấy mới đồng ý kết hôn giả với thần. Đợi đến khi sinh con xong, thần nghĩ, thần nghĩ, nếu như nàng chết rồi, đứa bé này sẽ thật sự là con trai thần, mới, mới, mới…”

Nụ cười trên mặt Edmund càng lúc càng lớn, hầu tước Fammer càng lúc càng run lập cập. Ngay sau đó, Edmund đứng lên, một khắc sau, video liền bị gạch men.

Lý do là, nội dung video quá mức bạo lực máu me, không phù hợp cho trẻ chưa thành niên từ 25 tuổi trở xuống xem.

Lúc Tạ Tử Thanh nhìn thấy Edmund trong video, sửng sốt một chút. Sau đó lại nghe chuyện hầu tước Fammer nói bỗng nhiên tỉnh ngộ, hoá ra Angus lại là con trai của đại hoàng tử, chẳng trách lớn lên giống nhau đến vậy, anh còn tưởng rằng….

Ngoài ra thì cuộc sống vẫn rất yên ổn, chế tạo cơ giáp, xem bản vẽ, mua vật liệu, về kí túc xá, lâu lâu lại tụ tập cùng bạn bè một chút, rảnh rỗi lại đi trêu chọc nhóc con chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn trên cổ tay.

Vô cùng thoả mãn, ngoại trừ ai đó không ở bên.

Hết chương 42
(1) 想日: Cái này thì Bún không chắc lắm đâu, nó là ngôn ngữ trên mạng, mà lần trước Bún có làm một bộ, thấy bảo chữ 日 nhìn xấu xa đi thì giống động tác ấy ấy đấy. Mà Lychee bảo gái 40 là một nhành hoa, các chuỵ còn “chẻ” lắm, còn đủ tuổi rớt liêm sỉ nha. =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play