Trong phòng vô cùng yên tĩnh, sắc trời bên ngoài có chút tối đen, Túc Lăng Uyên nằm một hồi, mới có thể thanh tỉnh hoàn toàn. Híp mắt thích ứng với ánh sáng, cúi đầu một chút, thì đã nhìn thấy một người đang nằm cuộn tròn trên khủy tay của mình.
Tiêu Mặc Hàm vẫn chưa tỉnh lại, đầu gối lên cánh tay của Túc Lăng Uyên, một bàn tay thì đặt lên trên hông của đối phương, một cái tay khác thì vỗ về cái bụng của mình, nằm bằng một tư thế gần như là muốn ngược đãi chính mình, gắt gao rúc vào trong lòng Túc Lăng Uyên.
"Hàm Nhi...." Túc Lăng Uyên vội vàng muốn gọi tên người yêu, thế nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hốc mắt ửng đỏ, chịu đựng đau đớn, Túc Lăng Uyên gian nan hoạt động thân thể làm cho bản thân nằm nghiêng, làm Tiêu Mặc Hàm nhiều thêm không gian, lại nhẹ nhàng kéo người vào trong lòng, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt đang ngủ say của đối phương, hôn lên cái trán của y.
Lúc này, An Sinh đẩy cửa tiến vào, bưng chén thuốc đêm nay Túc Lăng Uyên cần uống.
Nhìn thấy tình hình trên giường, An Sinh kinh hỉ mở to hai mắt: "Vương..." Mới vừa mở miệng, lại bị Túc Lăng Uyên lắc đầu ngăn lại.
Túc Lăng Uyên chống đỡ thân mình hơi hơi đứng dậy, duỗi tay tiếp nhận chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, cuối cùng cũng có thể phát ra vài tiếng đơn giản: "Lui ra đi. Không cần đánh thức vương phi."
An Sinh nghe vậy, thì đột nhiên gật đầu, xoa xoa khóe mắt ướt át bởi vì bị kích động, tiếp nhận chén thuốc, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Đêm nay, mọi người đều đã biết tin Túc Lăng Uyên tỉnh lại mà kích động đến ngủ không được. Ngoại trừ người đang được ôm vào trong lòng, là người lo lắng nhất trong nhóm người vậy mà đêm nay lại có thể dị thường ngủ ngon.
Thẳng đến ngày thứ hai sắc trời gần sáng, Tiêu Mặc Hàm mới tỉnh lại. Chính mình...đã ngủ ở đây cả đêm sao? Sao lại có thể sơ ý như vậy chứ. Tối qua Lăng Uyên còn chưa được uống thuốc! Thầm mắng chính mình ngủ say như chết, Tiêu Mặc Hàm mở mắt nghĩ muốn đứng dậy.
Hửm? Sao lại được người ôm vào trong ngực...hôm qua...hình như không phải trong tư thế này.
Tiêu Mặc Hàm ngơ ngác ngẩng đầu nhìn khuôn mặt phóng đại ở trước mắt, trong lòng mang theo một chút hi vọng nhưng mà lại không dám chạm vào, sợ bản thân mình sẽ lại thất vọng.
"Tiểu ngốc tử, về sau không được nằm ở mép giường nữa, lỡ ngã xuống thì sao đây..." Túc Lăng Uyên mở mắt, một bên nâng tay nhẹ nhàng xoa đầu của Tiêu Mặc Hàm, một bên dùng thanh âm sủng nịch có chút nghẹn ngào.
Lúc này, Tiêu Mặc Hàm mới thật sự tin tưởng Túc Lăng Uyên đã tỉnh lại, không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể biểu đạt được tâm tình bây giờ của Tiêu Mặc Hàm, chỉ có thể đem mọi ủy khuất, lo lắng trong khoảng thời gian này hóa thành nước mắt, ở trước mặt người mình tin tưởng nhất, ỷ vào nhất, khóc một trận thống khoái.
Túc Lăng Uyên nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của Tiêu Mặc Hàm, biết người trong lòng mình khoảng thời gian này đã tràn đầy lo sợ cùng kinh hãi, cũng một tấc không rời ở lại bên cạnh chăm sóc mình: "Đã qua rồi, sẽ không làm người lo lắng cho ta thêm nữa..." Nói xong, lấy tay đặt lên bụng của đối phương xoa xoa: "Ta đã đáp ứng ngươi sẽ ở cạnh ngươi chờ đợi con mình ra đời, thì sẽ giữ lời... Về sau không cho ngươi nói mấy lời ngu ngốc, nếu không có ta bên cạnh, thì ngươi cũng phải sống thật tốt cho ta."
"Ngươi...Nghe thấy lời ta nói..." Tiêu Mặc Hàm ngẩng đầu, cái mũi cũng đã khóc đến ửng hồng.
"Đều nghe thấy. Không thể yên tâm, cho nên làm sao cũng phải tỉnh lại." Túc Lăng Uyên đau lòng hôn lên mũi của Tiêu Mặc Hàm, dùng tay lau đi nước mắt vươn trên khóe mắt của đối phương: "Tướng công hứa với ngươi... Sau này sẽ không sơ suất như vậy nữa, cũng sẽ không để chuyện này phát sinh thêm lần nào."
"Ừm...." Duỗi tay, muốn đem người ôm sát vào lòng.
"Tê...." Kết quả dùng sức quá mạnh mà đụng trúng miệng vết thương của Túc Lăng Uyên, Túc Lăng Uyên đau đến hít một ngụm khí lạnh.
"Ta...Ta làm đau ngươi." Tiêu Mặc Hàm ngay lập tức kinh hoảng, không dám làm ra động tác nào khác:" Ta... Ta đi gọi Lộc Ngôn đến đây xem ngươi..." Vô cùng cẩn thận muốn đứng dậy.
"Không sao... Cho ta ôm chút nữa." Túc Lăng Uyên vòng tay qua eo Tiêu Mặc Hàm, không cho người đứng dậy: "Lát nữa trời sáng hẳn An Sinh sẽ đến đây. Ngủ tiếp đi."
"Ừm...." lúc này, Tiêu Mặc Hàm mới buông lỏng toàn thân, nhắm mắt lại, giấc ngủ này so với mấy tháng trước càng thêm ngọt ngào.
Thân thể của Túc Lăng Uyên vốn dĩ cũng không tệ, lại có vài vị thái y điều trị tỉ mỉ, hơn nữa còn có dược liệu quý báu của Lộc Ngôn, vì vậy trải qua nửa tháng tĩnh dưỡng, thì đã khôi phục hơn một nửa. Tiêu Mặc Hàm nhìn Túc Lăng Uyên dần dần hồi phục, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, bên cạnh có người yêu làm bạn, khí sắc cũng hồng hào hơn trước, nhưng vì hoài song thai, thân hình của Tiêu Mặc Hàm vốn thiên về thon gầy, nên cái bụng càng thêm to lớn, Túc Lăng Uyên lo lắng Tiêu Mặc Hàm hành động không tiện mà xảy ra sơ xuất, cho nên càng giống như là hình với bóng ở bên cạnh chăm sóc lẫn nhau.
Hôm nay, sau khi dùng xong bữa tối, Túc Lăng Uyên đỡ Tiêu Mặc Hàm ra ngoài sân tản bộ.
"Có bậc thang... Cẩn thận một chút..." Túc Lăng Uyên ôm eo Tiêu Mặc Hàm, nhắc nhở ôn nhu.
Thấy khuôn mặt khẩn trương của Túc Lăng Uyên, Tiêu Mặc Hàm cười khúc khích: "Sao lại giống như người bị thương yêu cầu được chăm sóc là ta vậy..."
"Ta đã sớm không sao rồi..." Túc Lăng Uyên ở trên cái bụng lớn sờ sờ, có chút lo lắng hỏi: "Chỉ mong vào lúc sinh hai đứa nhỏ, có thể làm ngươi giảm bớt đau đớn..."
"Có ngươi bên cạnh, ta cái gì cũng không sợ..." Tiêu Mặc Hàm nắm lấy cái tay đang đặt ở trên bụng mình, nhìn vào đôi mắt của Túc Lăng Uyên, biểu tình vô cùng nghiêm túc: "Bao nhiêu đau đớn cũng là đáng giá."
Túc Lăng Uyên đem người ôm vào trong lòng: "Sẽ mãi bên ngươi... Không bao giờ tách rời."
"Ừ...." Hồi đáp chắc nịch.
Trong lòng Tiêu Mặc Hàm tràn đầy mong nhớ Tiểu Mặc Nhi, hơn nữa còn ba tháng nữa là phải lâm bồn, có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, Túc Lăng Uyên quyết định không tiếp tục ngồi ngốc trong Huyện Nhạc, mà là mang theo Tiêu Mặc Hàm quay về kinh thành.
Trở lại vương phủ đã là mười ngày sau.
Ánh Đường ôm Tiểu Mặc Nhi đứng ở ngoài phủ chờ xe ngựa trở về. Túc Lăng Uyên bước xuống xe ngựa trước tiên, sau đó nghe thấy thanh âm của Tiểu Mặc Nhi nãi thanh nãi khi gọi: "Cha... Cha..."
Sau khi đỡ Tiêu Mặc Hàm bước xuống xe ngựa, Túc Lăng Uyên kinh hỉ quay đầu nhìn lại: "Tiểu Mặc Nhi.... Biết gọi cha rồi?"
"Vâng... Vài ngày trước tiểu thế tử đã học được..." Ánh Đường ôm đứa nhỏ cười nói: "Có thể là do mấy ngày nay không thấy vương phi, cho nên vẫn luôn tìm cha..."
Tiêu Mặc Hàm cũng là lần đầu nghe thấy Tiểu Mặc Nhi nói chuyện, nhìn đứa nhỏ đang vươn đôi tay hướng về phía mình, không khỏi muốn vươn tay tiếp nhận đứa nhỏ.
Túc Lăng Uyên sợ đứa nhỏ sẽ đá vào bụng của Tiêu Mặc Hàm, vì thế giành trước từ trong tay Ánh Đường đem Tiểu Mặc Nhi ôm lấy hôn lên khuôn mặt nho nhỏ của bé, giả vờ ủy khuất nói: "Tiểu Mặc Nhi chỉ nghĩ đến cha, không nghĩ đến phụ thân... Phụ thân tức giận, không cho cha con...."
Tiểu Mặc Nhi trừng đôi mắt to, nhìn Tiêu Mặc Hàm rồi lại nhìn Túc Lăng Uyên. Cái não nhỏ nhanh chóng xoay chuyển, tuy rằng rất nhớ cha muốn được cha ôm một cái, nhưng mà cái người đang ôm mình hình như cũng đã thật lâu chưa nhìn thấy nha, xét thấy đối phương nhiệt tình như vậy, vậy thì cho ôm mình một cái đi....
Sau đó, Tiểu Mặc Nhi ôm lấy cổ của Túc Lăng Uyên, hung hăng hôn một cái, không không quên ở trên mặt Túc Lăng Uyên làm ra nước miếng: "Phụ... Phụ..." Cười khanh khách.
Tiêu Mặt Hàm nhìn phụ tử bọn họ giống nhau đều là ấu trĩ như vậy, không khỏi nở nụ cười. Nụ cười của Tiêu Mặc Hàm và Tiểu Mặc Nhi đã xua tan đi sương mù tối đen trong vương phủ do khoảng thời gian này Túc Lăng Uyên bị thương. Mà tâm tình lúc này của Túc Lăng Uyên cũng sáng sủa hơn nhiều, đi đến gần, cũng học theo Tiểu Mặc Nhi hung hăng hôn một cái lên mặt Tiêu Mặc Hàm.
Nhóm người Cung Cửu và An Sinh ở một bên trông thấy khung cảnh một nhà ba người ngọt ngào, ấm áp, vui đùa thì cũng có chút vui vẻ.
"Thánh chỉ đến..." Hai người còn chưa vào nhà, thì bên ngoài đã nghe thấy thanh âm của Lý công công vang lên.
Mọi người nghe vậy thì dừng chân, xoay người tiếp chỉ.
Túc Lăng Uyên đem Tiểu Mặc Nhi trả lại cho Ánh Đường, đỡ Tiêu Mặc Hàm quỳ xuống, khách khí nói: "Lý công công đích thân đến..."
"Bái kiến Thành vương gia... Trắc vương phi..." Đầu tiên, Lý công công chắp tay hành lễ, sau đó thu liễm biểu tình, cao giọng nói: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, tuyên Thành vương gia, trắc vương phi nhanh chóng vào cung diện kiến, khâm khử."
"Thần, lãnh chỉ." Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm trăm miệng một lời nói.
Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm muốn tắm gội thay quần áo, nên Lý công công đã đi trước một bước. Hai người vừa vào cửa cung, thì An Sinh cũng theo lệ thường chờ ở bên ngoài cửa cung.
Đi đến nội cung, Túc Lăng Uyên đỡ Tiêu Mặc Hàm xuống xe ngựa, vừa định tiếp tục đi về phía trước, thì đã thấy tiểu thái giám ở cạnh cửa tiến lên, một phen đỡ lấy Túc Lăng Uyên: "Vương gia, Hoàng thượng ở Ngự thư phòng chờ ngài. Nô tài đến dẫn đường..." Trộm đem một tờ giấy nhỏ nhét vào trong tay Túc Lăng Uyên.
Túc Lăng Uyên đem tờ giấy nắm chặt trong tay, mặt không biểu tình gật đầu.
Chờ hai người đi đến Ngự thư phòng, mới biết được tin, ngoại trừ Túc Viễn, mà ngay cả hoàng hậu cùng Lý quý phi cũng ở đây.
Hoàng hậu vẫn luôn đối với bên ngoài cáo bệnh hôm nay như nào lại...
Đem đáy lòng nghi hoặc đè xuống: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu, mẫu phi..." Hai người đứng trước mặt ba người chuẩn bị hành lễ.
Thì nghe Túc Viễn nói: "Thân thể Mặc Hàm không thích hợp, miễn đi..." Nói xong, công công liền chuyển ghế cho Tiêu Mặc Hàm ngồi xuống.
"Tạ phụ hoàng...." Đỡ Tiêu Mặc Hàm ngồi xuống, thì Túc Lăng Uyên đứng ở bên cạnh Tiêu Mặc Hàm.
Lý quý phi thấy sắc mặt của Túc Lăng Uyên còn tính là hồng hào, trong lòng lo lắng nhiều ngày cuối cùng cũng buông xuống:" Thân mình Uyên Nhi khôi phục sao rồi? Sẽ không để lại mầm bệnh chứ?"
"Hài nhi đã không còn gì đáng ngại, mẫu phi không cần lo lắng." Nhìn về Lý quý phi, an ủi.
"Vậy thì tốt..." Nghe thấy Túc Lăng Uyên nói xong, thì Lý quý phi gật đầu đáp, tầm mắt lại nhìn về Tiêu Mặc Hàm: "Mặc Hàm, đã hơn bảy tháng rồi đi. Thân thể có gì không khỏe?"
"Mọi thứ đều tốt. Tạ ơn mẫu phi quan tâm." Tiêu Mặc Hàm sờ sờ cái bụng của mình, mặt có chút đỏ.
Từ khi vào cửa, Túc Viễn vẫn luôn âm thầm quan sát hai người, Túc Lăng Uyên đối với Tiêu Mặc Hàm quan tâm săn sóc nhìn như không phải là giả, có thể nhìn ra tình cảm của bọn họ vô cùng sâu đậm, xem ra con trai của mình đối với đứa con của Tiêu Kham thật sự là động chân tâm...chỉ là, đáng tiếc đứa nhỏ này sinh ở Tiêu gia...không thì....
"Uyên Nhi có biết trẫm đã trừng trị đại hoàng tử cùng ngũ hoàng tử?" Túc Viễn kéo suy nghĩ trở về, nhìn về Túc Lăng Uyên hỏi.
"Nhi thần, đã biết." Sau khi Túc Lăng Uyên tỉnh dậy, thì đã biết đến thánh chỉ của hoàng đế: "Việc của đại hoàng huynh cùng ngũ hoàng đệ làm...thật sự là, nếu như nhi thần có thể sớm biết một chút việc làm của bọn họ, thì cũng có thể ngăn cản sớm một chút..." Túc Lăng Uyên giả vờ đau đớn vô cùng.
"Uyên Nhi không cần tự trách. Người sai không phải là con..." Túc Viễn nghĩ đến hành động của Túc Lăng Tiềm và Tiêu Du, thì hận đến ngứa răng, người tại vị kiêng kị nhất là có người mơ ước vị trí của mình: "Bọn họ là gieo gió gặt bão..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT