Túc Viễn nhìn hai người con đang quỳ gối trước mặt, sắc mặt ngưng trọng.
“Phụ hoàng, tình hình buổi sáng nhi thần điều tra là như vậy, bức thư này tìm được ở bên trong thư phòng của đại hoàng huynh.” Túc Lăng Đào đem tình huống buổi sáng điều tra được bẩm báo cho Túc Viễn nghe, ngay sau đó trình bức thư lên.
Túc Viễn nhận thư, tỉ mỉ lật xem, rồi sau đó nhìn về Túc Lăng Tiềm: “Tiềm Nhi, con còn gì để nói?”
“Nhi thần bị oan, lá thư này không phải do nhi thần viết, là có người muốn hãm hại nhi thần, cố ý vu oan giá họa!” Túc Lăng Tiềm than thở khóc lóc kể lể, khiến người thật sự cho rằng hắn bị ủy khuất lớn.
“Ồ? Bị người hãm hại? Vậy Tiềm Nhi nói cho trẫm biết là ai có khả năng làm ra loại chuyện này?” Túc Viễn khẽ nhướng mày, tuy rằng không bị lời nói của đối phương đánh động, nhưng mà hiển nhiên cũng từng hoài nghi việc này.
“Nhi thần đã lệnh quản sự trong phủ điều tra chuyện này, tin tưởng không đến nửa ngày thì sẽ tra rõ chân tướng sự việc. Khẩn cầu phụ hoàng cho nhi thần thời gian nửa buổi.” Túc Lăng Tiềm bức thiết thành khẩn nhìn về Túc Viễn, khẩn cầu.
“Được thôi.” Sự tình liên quan đến tính mạng của đại nhi tử và tướng quân, thời gian nửa ngày, Túc Viễn có thể chờ được.
Gần trưa, quả nhiên quản sự trong phủ đại hoàng tử ở ngoài cung cầu kiến. Túc Viễn ân chuẩn, lát sau, người đã được đưa đến Ngự thư phòng.
“Hoàng thượng, xác thật đại hoàng tử là bị người hãm hại, thỉnh hoàng thượng xem xét.” Quản sự tiến vào, quỳ gối trước mặt Túc Viễn, lớn tiếng nói.
“Chứng cứ.” Túc Viễn không bị ảnh hưởng, không nhanh không chậm nói.
“Theo xác minh, hôm qua có một người không biết đúng mực mà bước vào tẩm viện của đại hoàng tử quét tước, mà lúc ấy cũng không ai phát hiện ra có chuyện gì không ổn. Hôm nay, tiểu nhân cảm thấy người này rất khả nghi, vì vậy muốn đem người tới hỏi chuyện, kết quả tên đó đã không còn bóng dáng.”
“Hoàng thượng, Tiềm Nhi sẽ không mưu phản, thỉnh đừng tin vào lời vu khống, ngài phải làm chủ cho Tiềm Nhi...” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng khóc la. Ra là Tiêu quý phi nghe thấy tin tức, liền nhanh chóng chạy đến đây thay Túc Lăng Tiềm cầu tình, nhưng mà lại bị công công ngăn ở bên ngoài không cho vào cửa, dưới cơn lo lắng thì cũng không thèm quan tâm đến hình tượng bên ngoài mà lớn tiếng kêu to.
“Ngươi nói tiếp đi.” Túc Viễn ý bảo quản sự vừa mới bị đánh gãy tiếp tục, sau đó cho Lý công công một ánh mắt, Lý công công hiểu ý đi ra ngoài, quả nhiên bên ngoài không còn thanh âm.
“Tiếp theo đó, tiểu nhân đã đi kiểm tra danh sách đăng ký hạ nhân khi nhập phủ, phát hiện người nọ tên là Thuận Tài, nhập phủ trước tết năm nay, hơn nữa...trước đây hắn từng làm việc trong phủ ngũ hoàng tử.” Quản sự nói rồi dập đầu một cái: “Hoàng thượng, cầu ngài suy xét, hẳn là ngũ hoàng tử đã sai khiến Thuận Tài cầm bức thư giả mạo, thừa lúc đại hoàng tử không kịp phòng bị mà để vào thư phòng của ngài ấy...”
Giang Nhi...chân mày Túc Viễn nhíu chặt, trước đây chuyện hắn hoài nghi tựa hồ đã được xác minh....
“Quả thật là vậy?”
“Những lời tiểu nhân nói đều là sự thật, nếu hoàng thượng không tin thì có thể cho người điều tra, xem xem những lời nô tài nói có đúng không?” Quản sự lời thề sắc son.
Túc Viễn suy tư trong chốc lát: “Lý Hải!”
“Có nô tài.” Lý Hải là tên đầy đủ của Lý công công.
“Truyền khẩu dụ của trẫm, truyền ngũ hoàng tử lập tức vào cung...” Lý công công vừa nói vâng, thì lại nghe Túc Viễn nói tiếp: “Bảo hình bộ phái người đi điều tra cái người tên là Thuận Tài kia đi.”
“Vâng.”
Công công tuyên truyền Túc Lăng Giang vào cung được ý ngậm miệng, cho nên khi Túc Lăng Giang vào cung, thì vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Không biết gì cả mà bước vào Ngự thư phòng, ngoại trừ không thấy Túc Lăng Uyên cáo bệnh, thì hai vị hoàng huynh còn lại cũng có mặt. Đại hoàng huynh còn đang quỳ ở trước bàn, ý thức được sự tình trọng đại, Túc Lăng Giang thu liễm biểu tình, tiến lên cung kính hành lễ: “Phụ hoàng.”
Túc Viễn cũng không cho người đứng dậy: “Con đã từng thấy phong thư này chưa?”
Thư? Trái tim Túc Lăng Giang có chút run rẩy, thư gì? Ngẩng đầu nhìn phong thư đang ở trong tay Túc Viễn, hình như, có chút quen mắt...giống như lá thư mình bảo Bạch Thu đặt vào trong phủ Túc Lăng Uyên, làm sao lại đến tay của phụ hoàng rồi? Lẽ nào trước khi chết Bạch Thu đã đắc thủ?
Biểu tình của Túc Lăng Giang từ kinh ngạc chuyển sang do dự rồi lại đến nghi ngờ, nhất thời quên mất phải đáp lời.
Túc Viễn đem biểu tình của Túc Lăng Giang thu vào đáy mắt, xem ra là có biết lá thư này. Sau đó Túc Viễn lại hỏi: “Con làm sao mà biết chuyện bí mật tạo phản?”
Túc Lăng Giang càng thêm tin tưởng Túc Viễn là đang dò hỏi hắn chuyện của Túc Lăng Uyên cấu kết với đội quân Tây Bắc tạo phản, làm sao lại biết? Còn không phải là do chính hắn bịa ra sao?! Trong lúc nhất thời không kịp chuẩn bị: “Nhi thần, chuyện này... Tứ hoàng huynh, cùng đội quân Tây Bắc thường xuyên tới lui...Nhi thần, ngẫu nhiên biết được...” Túc Lăng Giang ấp úng đáp không ra nguyên nhân.
“Tứ hoàng huynh? Trẫm là đang hỏi ngươi chuyện của đại hoàng tử cấu kết với Tây Nam mưu phản, có liên quan gì với tứ hoàng tử?” Túc Viễn cho rằng trong lòng Túc Lăng Giang có quỷ nên mới nói xa nói gần, ngữ khí cũng trở nên nghiêm khắc, chậm rãi không còn kiên nhẫn.
“Đại.....Đại hoàng huynh mưu phản?” Chuyện này thật sự đã làm cho Túc Lăng Giang chấn kinh rồi.
Túc Viễn nhìn biểu tình khoa trương của nhi tử nhỏ nhất của mình, trong lòng trầm xuống, ở trong mắt hắn, đó là sau khi Túc Lăng Giang nhìn thấy phong thư thì cố ý giấu giếm, không những thế còn giả vờ diễn kịch, mày không khỏi nhíu chặt: “Thuận Tài.... Đã từng làm việc trong phủ của ngươi?”
“Thuận Tài? Nhi thần, cũng không biết ai là Thuận Tài...” Đối với một hạ nhân không có chút thu hút, Túc Lăng Giang đương nhiên sẽ không chút để ý.
“Bổn cung muốn gặp hoàng thượng. Hoàng thượng...Ngài cho thần thiếp vào đi, Tiềm Nhi vô tội...” Tiêu quý phi đã ở bên ngoài quỳ suốt cả một buổi sáng, thấy các hoàng tử bị gọi vào càng lúc càng nhiều, mà vẫn mãi không nhìn thấy Túc Lăng Tiềm đi ra, trong lòng của Tiêu quý phi càng là hoảng sợ, sợ Túc Viễn thật sự tức giận mà chém đầu nhi tử của mình, tâm tình nôn nóng không thể kiềm chế, lại lần nữa ở bên ngoài hô to.
Túc Viễn bị âm thanh ồn ào ở ngoài cửa làm cho phiền lòng, bên này thì Túc Lăng Giang hồ ngôn loạn ngữ, đùn đẩy không chịu thừa nhận, cũng không còn kiên nhẫn tra hỏi, xoa xoa thái dương đau nhức: “Truyền ý chỉ của trẫm, tạm thời bắt giữ đại hoàng tử và ngũ hoàng tử, chờ khi hình bộ điều tra rõ ràng ngọn nguồn thì lại định đoạt.”
“Phụ hoàng!” Túc Lăng Tiềm cùng Túc Lăng Giang trăm miệng một lời kêu lên, đều nghĩ muốn biện giải cho chính mình.
Túc Viễn phất tay, ngăn cản lời nói của hai người: “Không cần nói nữa, lui ra hết đi, trẫm mệt rồi..." Xoay người, thoáng nghe thấy thanh âm ở ngoài cửa: “Còn có, phạt Tiêu thị đóng cửa ăn năn, không được ra ngoài khi không được tuyên triệu.”
“Vâng.” Lý công công lên tiếng, sau đó phân phó thị vệ áp giải Túc Lăng Tiềm và Túc Lăng Giang đi, thuận tiện cũng bảo công công đem Tiêu quý phi đang ầm ỉ ở bên ngoài trở về Cung Chiêu Nghi.
“Hoàng thượng, sắc mặt của ngài không được tốt lắm... Nếu không để nô tài truyền thái y đến đây bắt mạch cho ngài?” Sau khi Lý công công xử lý xong mọi chuyện quay về Ngự thư phòng, thì thấy sắc mặt Túc Viễn ngưng trọng chống đầu ngồi trước bàn, nhịn không được lo lắng hỏi.
“Trẫm đương tuổi tráng niên, mà mấy đứa con của trẫm đã gấp không chờ nỗi từng bước muốn tranh đoạt vị trí này...” Tựa như lẩm bẩm tự nói, lại như muốn hỏi ra một cái đáp án, Túc Viễn thở dài bất đắc dĩ: “Ngươi lui xuống đi. Trẫm muốn yên tĩnh một lát.”
Đáp không được mà không đáp cũng không được, Lý Hải chỉ có thể lắc đầu, âm thầm thở dài trong lòng.
Túc Lăng Đào sau khi hồi phủ, thì ngay lập tức sai người gửi tin cho Túc Lăng Uyên biết: Hết thảy đều thuận lợi, mau quay về.
Hai tháng không gặp, Tiêu Mặc Hàm không có lúc nào mà không tưởng niệm người ở phương xa. Không biết Túc Lăng Uyên sống có tốt không? Không biết mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi chứ? Không biết Túc Lăng Uyên có gặp nguy hiểm gì không? Không biết khi nào mọi chuyện mới được giải quyết... Quá nhiều nỗi lo cùng với thời gian ốm nghén, đã khiến cho cả người gầy đi rất nhiều. Tuy rằng, Lộc Ngôn một ngày hai lần đều đến đây bắt mạch bình an, Ánh Đường cùng An Sinh cũng tiến hành bồi bổ đa dạng không ít món, nhưng mà trừ bỏ cái bụng mỗi ngày mỗi nhô to, thì những nơi còn lại so với các nam tử bình thường khác muốn tinh tế hơn rất nhiều.
Hôm nay, dỗ Tiểu Mặc Nhi ngủ xong, Tiêu Mặc Hàm quay về phòng ngủ, ngồi ngây ngốc trước ô cửa sổ, suy nghĩ lại trôi xa về nơi xa xôi Tây Nam kia, không biết Túc Lăng Uyên đang làm gì? Không biết hắn có nhớ mình hay không?
Ánh trăng xuyên thấu qua ô cửa tiến vào phòng, dường như cũng thay đối phương phủ lên một tầng sa mỏng. Khi Túc Lăng Uyên bước vào phòng thì trông thấy một thân ảnh, ánh mắt đảo quanh nhìn từ trên xuống dưới, như là đem mọi tưởng niệm mấy tháng không gặp xem cho xong, thẳng đến lúc ánh mắt dừng trên cái bụng hơi phồng, thì lúc này Túc Lăng Uyên mới phục hồi tinh thần, đem người ôm vào lòng.
“Hàm Nhi...” Hốc mắt đỏ lên kể ra bao nhiêu nhớ nhung và thương tiếc: “Nhớ ngươi...”
Nửa ngày sau, Tiêu Mặc Hàm mới thật sự tin tưởng người mà mình tưởng niệm mấy tháng qua đang ở cạnh bên mình, xoay người, gắt gao ôm chặt lấy đối phương: “Ta cũng rất nhớ ngươi...”
Lời nói tuy không nhiều, nhưng cũng giống như thiên ngôn vạn ngữ, hai người đều hiểu rõ tấm lòng đối phương, chỉ im lặng ôm chặt lấy nhau, cảm thụ ngày đêm nhung nhớ cuối cùng cũng có thể gặp lại.
Thật lâu sau, Túc Lăng Uyên mới buông đối phương ra, nhẹ nhàng giơ tay xoa mặt Tiêu Mặc Hàm: “Gầy đi rồi, có phải con không ngoan làm ngươi khó chịu?”
Tiêu Mặc Hàm vỗ vỗ tay đang ở trên khuôn mặt mình: “Không có. Các con rất ngoan, ta cũng ăn rất nhiều. Đừng lo...”
“Các con?” Một tay khác của Túc Lăng Uyên sờ sờ cái bụng đang ở giữa hai người: “Hơn bốn tháng...” Xác thật so với lúc hoài thai Tiểu Mặc Nhi lớn hơn rất nhiều...
Trên mặt Tiêu Mặc Hàm ửng đỏ, nhẹ rúc vào lòng Túc Lăng Uyên, nhỏ giọng nói: “Lộc đại phu nói, lần này là hoài song thai...”
“Song thai? Thật sao?” Túc Lăng Uyên mở to hai mắt, vui vẻ hô.
“Ừm, ngươi nói nhỏ một chút, Tiểu Mặc Nhi mới vừa ngủ. Cửa sổ không đóng, sẽ nghe thấy....” Tiêu Mặc Hàm có chút xấu hổ đáp.
“Thật tốt...” Túc Lăng Uyên hung hăng hôn lên mặt Tiêu Mặc Hàm, cao hứng qua đi, rồi lại nghĩ đến...có chút lo lắng: “Thân thể Hàm Nhi chịu nổi không? Đến lúc đó sẽ rất vất vả phải không?” Nói xong, sau đó liền muốn kêu An Sinh gọi Lộc Ngôn đến đây hỏi một chút.
“Sắc trời đã tối, sợ là Lộc đại phu đã nghỉ ngơi rồi...” Tiêu Mặc Hàm nắm lấy tay áo của Túc Lăng Uyên, vểnh miệng giả vờ không vui nói: “Nhìn bộ dáng của ngươi cũng đã vô cùng tiều tụy, chắc là lên đường không có nghỉ ngơi cho tốt, ta mặc kệ, bây giờ ngươi phải bồi ta cùng nhau đi ngủ, có chuyện gì ngày mai lại nói...”
Lúc này Túc Lăng Uyên mới nhớ ra, chình mình vì muốn sớm quay về kinh thành nhìn thấy Hàm Nhi, nên đêm qua không có nghỉ ngơi, hiện tại quả thật có chút mệt: “Được, được, nghe lời nương tử, ta đi rửa mặt đơn giản một chút, rất nhanh sẽ quay về bồi ngươi.”
“Ừm.” Lúc này Tiêu Mặc Hàm mới gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT