Cơn đau đột ngột xuất hiện, Tiêu Mặc Hàm cảm thấy bản thân mình vẫn có thể chịu được, chờ cho cơn đau qua đi, dưới sự hỗ trợ của Túc Lăng Uyên mà từ từ đứng dậy, chậm rãi quay về.
Túc Lăng Uyên đem người ôm vào trong ngực, chống đỡ hầu hết trọng lượng cho y, chờ Tiêu Mặc Hàm cảm thấy đau, sẽ để người dựa vào chính mình nghỉ ngơi, cứ như thế, con đường vốn dĩ chỉ cần dùng mười lăm phút, hiện tại lại phải dùng đến nửa canh giờ mới có thể đến nơi.
Trong phòng, Ánh Đường đem kéo, nước ấm, khăn thấm nước đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Lộc Ngôn cũng đã đứng chờ ở cạnh cửa, An Sinh tiến lên giúp Túc Lăng Uyên đem Tiêu Mặc Hàm đỡ lên giường.
Túc Lăng Uyên ngồi ở đầu giường, thay Tiêu Mặc Hàm lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán, nắm lấy tay y: "Lộc Ngôn mau đến xem, y đã đau hơn nửa canh giờ....."
Lộc Ngôn tiến lên: "Vương gia..... Vi thần muốn thay Vương phi xem xét tình huống...."
Túc Lăng Uyên gật đầu: "Ánh Đường chuẩn bị một ít thức ăn, An Sinh ra ngoài cửa chờ." Chờ cửa đóng lại, hắn nhẹ nhàng bế Tiêu Mặc Hàm lên giúp y cởi ra quần lót.
Đầu tiên Lộc Ngôn ở trên bụng Tiêu Mặc Hàm nhẹ nhàng ấn một phen, sau đó đem hai chân Tiêu Mặc Hàm kéo ra, cúi người xem xét tình trạng huyệt khẩu.
"Còn bao lâu......" Túc Lăng Uyên sốt ruột hỏi.
"Vương gia, việc này không thể gấp, huyệt khẩu còn chưa mở...... Còn cần vài canh giờ......." Sau đó, dặn dò Tiêu Mặc Hàm: "Trong khoảng thời gian này Vương phi cần phải tiết kiệm sức lực, tốt nhất là ăn nhiều một chút, nên xuống giường đi lại....."
"Vương gia......Vi thần trước lui xuống chuẩn bị thuốc trợ sinh....."
"Được, mau đi đi...... Có chuyện gì ta sẽ cho người đi gọi....." Lộc Ngôn lui ra.
Cơn đau càng thêm dày đặc, Tiêu Mặc Hàm nằm trên giường cảm thấy không thoải mái nhưng mà cũng không nghĩ sẽ xuống giường đi lại. Túc Lăng Uyên đỡ y ngồi quỳ ở trên giường đối mặt với mình, chính mình thì ngồi ngay giường, làm Tiêu Mặc Hàm nằm ở trong ngực chia sẻ trọng lượng giúp y, tay từng chút từng chút xoa eo ấn bụng. Lúc này, bụng của Tiêu Mặc Hàm đã giống như hình giọt nước, có xu hướng dần dần trầm xuống.
"Ách.....Đau....." Cơn đau đánh úp lại, đầu Tiêu Mặc Hàm dựa vào lòng ngực Túc Lăng Uyên, nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, nhỏ giọng hừ hừ.
"Được, được rồi, tướng công giúp ngươi xoa xoa.....Hàm Nhi kiên cường nhất....." Tay túc Lăng Uyên xoa xoa không ngừng, ở bên tai Tiêu Mặc Hàm nhẹ giọng cổ vũ.
"Hài tử.....Có thể có chuyện gì không......" Cảm thấy thời gian đã trôi qua hồi lâu, vẫn không thấy hài tử chui ra, bị cơn đau giày vò nhân nhi sẽ đặc biệt yếu ớt, và cũng sẽ suy nghĩ miên man, Tiêu Mặc Hàm ngẩng đầu đáng thương hề hề nhìn Túc Lăng Uyên hỏi.
Túc Lăng Uyên đau lòng hôn lên khóe môi Tiêu Mặc Hàm: "Sẽ không, ngươi cùng hài tử đều sẽ bình an không có việc gì..... Ta tuyệt không để các ngươi có việc....."
Lát sau, Ánh Đường bưng cháo tổ yến đến, Túc Lăng Uyên chậm rãi đỡ Tiêu Mặc Hàm ngồi dựa vào đầu giường: "Đến..... Ăn một chút..... Bằng không lát nữa sẽ không có sức....."
Tiêu Mặc Hàm bị cơn đau giày vò có chút không muốn ăn, nhưng lại sợ lát nữa không còn sức lực sẽ ảnh hưởng đến hài tử, nên vẫn cắn răng, uống hơn phân nửa chén cháo.
Túc Lăng Uyên lại múc một muỗng cháo, vừa muốn đưa đến bên miệng đối phương, thì thấy Tiêu Mặc Hàm thống khổ nhíu mày, một tay ôm bụng, một tay duỗi qua: "Ách..... Đau quá...." Túc Lăng Uyên nhanh chóng đưa chén cháo cho Ánh Đường, bắt lấy tay Tiêu Mặc Hàm, một tay ở trên bụng y xoa xoa: "Ngươi ra ngoài trước, kêu Lộc Ngôn lại đây nhìn xem....."
Ánh Đường vội vàng đi ra cửa gọi Lộc Ngôn.
Đúng lúc này, Ảnh Thập ở ngoài cửa kêu: "Vương gia..... Thuộc hạ có việc gấp muốn bẩm báo."
Túc Lăng Uyên nhíu mày: "Chuyện gì?"
"Cách phía tây hai mươi dặm có một đội nhân mã, đang trên đường đến đây." Hiếm thấy Ảnh Thập có chút cấp bách.
"Người nào?" Trong lòng Túc Lăng Uyên trầm xuống, lần này đến đây......
"Tạm thời chưa rõ, nhưng người đến có trải qua huấn luyện, ngựa chính là quân mã."
Quân mã!? Túc Lăng Uyên suy nghĩ: "Người của chúng ta có thể ngăn cản không?"
"Người đến tuy rằng không nhiều, nhưng mà..... Thuộc hạ không dám nắm chắc mười phần......" Ảnh Thập suy đoán hẳn là có người muốn phục kích Túc Lăng Uyên, hơn nữa đã chia làm hai đường, một đường tìm nhóm người Cung Cửu, vì phòng có bẫy, mà phái thêm một đội khác tới đây xem có cá lọt lưới hay không: "Thỉnh Vương gia trước mang theo Vương phi tránh đi một lát." Nếu như nhóm người kia phát hiện nơi này không người, hẳn là sẽ rút lui.
"Không thể! Hàm nhi y....." Túc Lăng Uyên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của Ảnh Thập, nhưng mà tình trạng hiện tại.....
Tiêu Mặc Hàm cũng nghe thấy lời nói của Ảnh Thập, nhịn cơn đau nắm lấy tay Túc Lăng Uyên: "Mang ta.....Ách..... Đi thôi..... Bọn họ đến đây không thấy ai.....Ách..... Sẽ rời đi....."
Túc Lăng Uyên đem người ôm vào trong ngực, tiếp tục xoa ấn bụng y, nhìn y đau đến sắc mặt trắng bệch, đau lòng nói: "Ngươi đã đau thành cái dạng này rồi, ta làm sao có thể mang ngươi đi....."
"Ách..... Không có việc gì..... Hiện tại...... Đã không còn quá đau....." Tiêu Mặc Hàn suy yếu nói: "Nếu.....Không đi..... Mọi người.....Đều sẽ gặp nguy hiểm......"
Lúc này, Lộc Ngôn vừa đến cũng nghe thấy lời của Ảnh Thập, vội vàng vào phòng xem xét tình huống: "Vương gia..... Tình huống tạm ổn, huyệt khẩu mới mở ba phân, cần phải đợi thêm hai ba canh giờ nữa mới có thể mở ra toàn bộ."
Mà hai ba canh giờ kia thì nhóm người đấy cũng đã đến đây.....
"Thỉnh Vương gia sớm ra quyết định." Ảnh Thập vội la lên.
Túc Lăng Uyên cắn chặt răng: "Ánh Đường, An Sinh, Lộc Ngôn đem tất cả các đồ vật cần thiết lên xe ngựa. Ảnh Thập, cho bọn thị vệ rút lui, mọi người cùng ta lên núi!"
"Vâng."
Không đến một hồi, xe ngựa đã chuẩn bị thỏa đáng, bọn thị vệ thì đứng chờ lệnh bên cạnh.
"Hàm nhi.....Kiên nhẫn một chút..... Ta ôm ngươi lên xe ngựa." Tiêu Mặc Hàn nhấp môi, khẽ gật đầu, ôm cổ Túc Lăng Uyên, Túc Lăng Uyên bế ngang đối phương, ra ngoài viện lên xe ngựa.
Một chiếc xe ngựa đi vào núi sâu, ẩn đi tung tích.
Khi Tiêu Du dẫn người đi vào biệt viện ở dưới chân núi, bên trong lặng yên không tiếng động, không một bóng người.
"Đại tướng quân, mạt tướng đã tra xét qua, bên trong không có ai.
Xem ra Túc Lăng Uyên thật sự là đang trên đường hồi kinh?
"Phía bên Lưu Khả có tin tức gì hay không?" Lưu Khả là Vệ tướng quân dưới trướng của Tiêu Du.
"Sáng nay ở Huyện Nhạc truyền đến tin tức phát hiện xe ngựa của Túc Lăng Uyên, Vệ tướng quân đã phái người đuổi theo....." Thủ hạ của Tiêu Du đáp.
"Được.....Một khi có tin tức gì thì lập tức bẩm báo." Nói xong, Tiêu Du quay đầu ngựa lại, giục ngựa đi về hướng Huyện Phúc.
"Ách.....Lăng Uyên......Ngươi ở đâu....." Tuy đã uống chén thuốc trợ sản, sản trình cũng xem như thuận lợi, nhưng mà đã đau gần ba canh giờ, lúc này toàn thân Tiêu Mặc Hàm đều đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, môi bị cắn đến bật máu, biểu tình cũng đã có chút mơ hồ: "Ta đau quá.....Đau....."
Túc Lăng Uyên vẫn luôn ngồi quỳ ở bên cạnh Tiêu Mặc Hàm, giúp người xoa vỗ bụng, thấy y đã đau đến ý thức mơ hồ, liền đau lòng đến độ hai mắt cũng phiếm hồng: "Ở......Ở..... Ta vẫn luôn ở đây..... Ở đây....." Nói rồi cầm lấy tay Tiêu Mặc Hàm, hôn lên đôi môi không chút huyết sắc của y.
"Hàm nhi!" Túc Lăng Uyên ôm lấy Tiêu Mặc Hàm đang giãy giụa, quát: "Lộc Ngôn mau tiến vào."
Biết Tiêu Mặc Hàm không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng sinh sản của mình, nên Túc Lăng Uyên để Ánh Đường, An Sinh cùng Lộc Ngôn ngồi ở đầu xe ngựa chờ lệnh, nghe thấy thanh âm, Lộc Ngôn vội vàng tiến vào thùng xe.
Chất lỏng vàng nhạt ở giữa hai chân Tiêu Mặc Hàm đang chảy ra, Lộc Ngôn xem xét một phen, thanh âm có chút run rẩy: "Vỡ nước ối rồi! Toàn bộ huyệt khẩu đã nở ra.....Nhanh..... Hiện tại bắt đầu dùng sức....."
Túc Lăng Uyên vội vàng cho An Sinh dừng xe ngựa, bảo Ánh Đường tiến vào chuẩn bị nước ấm, làm thị vệ vây quanh xe lui ra một trăm bước. Có thể đối với tình huống xung quanh kịp thời phản ứng, lại không thể nghe rõ động tĩnh bên trong xe ngựa.
Túc Lăng Uyên ngồi phía sau Tiêu Mặc Hàm, làm người dựa vào lòng ngực của mình, đôi tay gắt gao nắm lấy tay Tiêu Mặc Hàm, không ngừng ở bên tai cổ vũ y.
"Tướng.....Tướng công......" Tiêu Mặc Hàm khó nhịn ở trong lòng Túc Lăng Uyên giãy giụa, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà hơi trắng bệch: "A.....Đau, ta đau quá.....Không..... Không được....."
Hốc mắt Túc Lăng Uyên phiếm hồng, gắt gao ôm lấy đối phương: "Hàm nhi..... Hàm nhi.... Hài tử rất nhanh sẽ ra đời..... Lập tức không còn đau nữa...... Tướng công thay ngươi chịu đau..... Không đau..... Không đau....."
Lộc Ngôn cố định hai chân đang giãy giụa của Tiêu Mặc Hàm, tay từng chút đẩy xuống bụng dưới: "Dùng sức....."
Chậm rãi Tiêu Mặc Hàm cũng tìm được quy luật, nhịn xuống cơn đau từng chút đẩy xuống phía dưới, sau vài hơi thở, hài tử đã hạ xuống nhiều hơn: "Ách..... Đau....." Một trận dùng sức qua đi, Tiêu Mặc Hàm thở hổn hển hít từng ngụm từng ngụm không khí, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Túc Lăng Uyên nhìn người trong lòng mình vì hắn sinh hạ đứa nhỏ mà phải chịu đựng sự thống khổ tột cùng, thì đau lòng đến đỉnh điểm, hiện tại chỉ nghĩ muốn đứa nhỏ kia mau mau xuất thế, đừng để Hàm nhi chịu tội nữa. Nếu mỗi lần đều trông thấy Hàm nhi vì chính mình sinh con mà chịu nhiều thống khổ như vậy, thì hắn tình nguyện không bao giờ có con nữa!
Mỗi một tiếng hô đau của Tiêu Mặc Hàm đều giống như con dao sắc bén đâm thẳng vào nội tâm của Túc Lăng Uyên, Tiêu Mặc Hàm giãy giụa vươn tay, tựa hồ muốn chạm vào gương mặt hắn, nhưng mà lại bị cơn đau đánh úp buộc phải dừng lại động tác: "Ách....."
Túc Lăng Uyên vội vàng nắm lấy tay y, dán ở trên mặt mình, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống: "Hàm nhi..... Hàm nhi của ta...... Vi phu đã để ngươi chịu khổ....."
Nhìn Tiêu Mặc Hàm cơ hồ đã thoát lực, hốc mắt Túc Lăng Uyên như muốn nứt ra, thất thanh đối với Lộc Ngôn quát: "Lộc Ngôn, còn bao lâu nữa?"
Tóc máu của hài tử mơ hồ đã có thể nhìn thấy, thanh âm Lộc Ngôn có chút run rẩy, kích động nói: "Nhìn thấy đầu rồi, mau.... Lại dùng sức!" Nói rồi dùng tay ở trên bụng Tiêu Mặc Hàm đẩy xuống phía dưới.
"A....." Tiêu Mặc Hàm bị cơn đau kích thích thân mình cũng cong lên, khóc hô: "Không.....Không cần..... Đau..... Không cần..... A....."
Một chút một dùng hết sức lực của mình đẩy xuống phía dưới, cơn đau xé rách qua đi, một tiếng khóc thanh thúy cuối cùng cũng từ trong xe vọng ra.
Lộc Ngôn tay mắt lanh lẹ đen hài tử nâng lên, cẩn thận xử lý, dùng vải gấm bao lấy đứa nhỏ, bế đến trước mặt Túc Lăng Uyên: "Chúc mừng Vương gia..... Chúc mừng Vương phi..... Là một tiểu công tử....."
Lúc này Tiêu Mặc Hàm đã vô cùng suy yếu nói không nên lời, chỉ là ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm vào phương hướng của hài tử, Túc Lăng Uyên biết y muốn nhìn hài tử, vội vàng từ trong tay Lộc Ngôn tiếp nhận hài tử, ôm đến lòng ngực Tiêu Mặc Hàm: "Hàm nhi, ngươi xem..... Đây là nhi tử của chúng ta..... Mộ Mặc....."
Tiêu Mặc Hàm kích động đến rơi nước mắt: "Hài tử...." Chính mình vì Lăng Uyên sinh ra đứa nhỏ, hết thảy đều là đáng giá.
"Đúng vậy, Hàm nhi vì ta sinh hạ nhi tử....." Hàm nhi, ngươi cuối cùng đã vì ta mà sinh hạ con nối dõi, tâm nguyện hai đời đã đạt được, Hàm Nhi ngươi làm được rồi..... Nước mắt Túc Lăng Uyên rơi xuống như mưa, từng chút từng chút hôn lên đôi môi của người trong ngực.
Hai người cùng với hài tử vừa mới xuất thế gắt gao gắn bó....
"Vương.....Vương gia....." Hiện tại Lộc Ngôn biết tâm tình của Túc Lăng Uyên đang vui sướng, nhưng mà cũng nhịn không được nhắc nhở: "Vương phi mới vừa sinh sản....."
Túc Lăng Uyên hồi phục tinh thần, thầm mắng chính mình sơ suất, hiện tại Hàm nhi cần nhất chính là nghỉ ngơi!
Vì thế bảo Ánh Đường tiếp nhận đứa nhỏ, còn đích thân hắn thì giúp y lau sạch thân thể, dùng thuốc trị thương tốt nhất, rồi đỡ y nằm xuống, ôm người vào lòng: "Hàm nhi..... Ngủ đi...... Ta bảo vệ ngươi....."
Một đêm lăn lộn, Tiêu Mặc Hàm đã sớm không thể chống đỡ, nhìn thấy hài tử bình an, cũng gật đầu, cuối cùng nhắm lại hai mắt.
"Vương gia, chúng ta....." Ảnh Thập nhỏ giọng xin chỉ thị.
Đến bây giờ cũng không có người đuổi theo, chứng minh rằng những người đó đã tin tưởng việc hắn rời khỏi Huyện Phúc, biệt viện hẳn là đã an toàn: "Hồi biệt viện....."
"Vâng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT