(*Điêu phong lộng nguyệt: Phép ẩn dụ cho một cuộc tình bí mật.)

Đây không phải lần đầu Hạ Tập Thanh trèo tường. Hồi học trung học anh thường xuyên trốn tiết học buổi tối rồi nhảy ra khỏi trường. Trốn ra rồi cũng không đi ăn chơi lêu lổng mà chỉ tìm một chỗ yên tĩnh, ngẩn ngơ một mình. Có đôi khi còn ngồi luôn trên bờ tường ngắm sao.

Tuy nhiên, vì người nào đó mà trèo tường thì đúng là lần đầu tiên.

Kỹ năng châm ngòi thổi gió của Triệu Kha thật sự quá điêu luyện. Lúc thì nói Chu Tự Hành ở nhà tuyệt thực, lúc lại nói gia quy nhà cậu rất nhiều, rất nghiêm khắc, rất đáng sợ. Còn nó ba cậu cầm roi quân đội đánh cậu. Tuy Hạ Tập Thanh nửa tin nửa không, nhưng chỉ cần tưởng tưởng Chu Tự Hành vì mình nên mới phải chịu phạt thì lòng lại áy náy.

Đi thì đi, cũng không mất miếng thịt nào.

Cứ coi như đi giải trí tí.

“Xe của anh không vào được đâu, ngồi xe tôi đi.”

Nghe Triệu Kha nói vậy, Hạ Tập Thanh liền biết nhà Chu Tự Hành lớn mạnh đến mức nào.

Mới 8 giờ mà trời đã tối đen. Triệu Kha lái xe đưa anh và Nguyễn Hiểu tới Tây Sơn. Người xưa ở Bắc Kinh nói rằng “Đông phú Tây quý”*, “Tây” trong đây chính là “Tây Sơn”. Đây là lần đầu tiên Hạ Tập Thanh đến nơi này, trước kia chỉ nghe người khác nói mà thôi, không ngờ bên trong có không ít cảnh vệ canh gác.

(*Đông phú Tây quý: Phía Đông tập trung thương phú (giàu có), phía Tây tập trung quyền quý (quyền cao chức trọng).)

“Nhà Chu Tự Hành ở phía trong kia, thấy ngôi nhà mái đỏ chứ?” Triệu Kha lái xe đến, phía trước có một cảnh vệ đang đứng, đối phương ra hiệu đi về phía bên đó, Triệu Kha ngoan ngoãn giảm tốc độ, hạ cửa kính xuống, cười với đối phương: “Là em nè, chào buổi tối anh Vương. Hôm nay đến phiên anh canh gác sao?”

Cảnh vệ được gọi là anh Vương vốn đang nghiêm mặt cũng nhoẻn miệng cười: “Kha Tử tới à.” Đôi mắt hắn liếc vào trong xe, cực kì sắc xảo: “Còn dẫn bạn tới?”

“Chào anh, em là bạn gái của Kha Tử.” Nguyễn Hiểu thoải mái dựa vào người Triệu Kha. Triệu Kha sợ tới mức người suýt run bắn lên.

“Được đấy! Tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy.” Anh Vương đưa tới một quyển sổ đăng kí khách đến thăm: “Giỏi hơn Hành Hành nhiều!”

Triệu Kha nghe xong, đôi mắt vô thức ngó lên kính chiếu hậu, nhìn Hạ Tập Thanh đang ngồi ở ghế sau. Hạ Tập Thanh lười biếng dựa vào lưng ghế, khóe miệng cong cong.

Nguyễn Hiểu thấy anh Vương nhìn vào ghế sau thì mỉm cười ngọt ngào giải thích: “Đó là anh trai em, hôm nay bọn em cùng nhau tới thăm Tự Hành.”

“Được.” Anh Vương nhận lại sổ đăng kí từ tay Triệu Kha: “Kha Tử lâu rồi không tới đó. Đúng lúc hôm nay mọi người đều đông đủ, Tự Cảnh cũng ở nhà, mọi người có thể làm hai bàn mạt chược cũng được.”

Thuận lợi thông qua khiến Triệu Kha cũng cười rộ lên: “Không đủ người thì em ra gọi anh nhé.”

Thành công qua mắt cảnh vệ tiến vào, Triệu Kha thở nhẹ một hơn, rồi lại nghĩ đến câu “em là bạn gái của Kha Tử” mà Nguyễn Hiểu vừa nói, lỗ tai nóng bừng lên, mắt không nhịn được liếc nhìn Nguyễn Hiểu. Nguyễn Hiểu thông minh đến không thể thông minh hơn, liếc hắn một cái rồi xẵng giọng: “Nhìn gì?”

Hạ Tập Thanh cảm thấy thú vị, ngoài nhoài lên phía trước, đôi tay vịn lên lưng ghế của hai người, tay trái nâng lên, ngón trỏ chỉ vào Triệu Kha quát: “Đúng thế, nhìn gì hả?”

Triệu Kha run rẩy, suýt nữa không lái nổi xe: “Không, không nhìn gì cả.”

Nguyễn Hiểu tiến đến gần mặt hắn, miệng khẽ nhếch lên: “Rõ ràng anh đang nhìn tôi.”

Hạ Tập Thanh bắt chước điệu bộ của Nguyễn Hiểu, kéo tai Triệu Kha: “Đúng thế, rõ ràng cậu đang nhìn cô ấy.”

Tai Triệu Kha đỏ như bị ai đó nấu lên: “Không phải, hai người…hai người…”

“Tất nhiên tôi phải về phe em gái tôi rồi.” Hạ Tập Thanh trêu chọc đủ rồi thì thở phào một hơi, ngồi lại xuống ghế: “Nguyễn Hiểu, cô cũng đừng thế này thế kia với tên này nữa, trực tiếp nói thẳng là được. Với chỉ số thông mình này của cậu ta thì không đủ để cô trêu đùa đâu.”

“Cái, cái gì?” Triệu Kha không hiểu cái gì hết.

“Chắc cậu cho rằng mình đang theo đuổi Nguyễn Hiểu? Hay là đang trong giai đoạn mập mờ?” Hạ Tập Thanh vui vẻ chọc thủng: “Cô ấy đã dùng bao nhiêu chiêu như thế, vừa theo đuôi, vừa ám chỉ, thật đúng là tên đầu gỗ.”

Thấy Triệu Kha như lọt vào sương mù, Hạ Tập Thanh hỏi thẳng Nguyễn Hiểu: “Tiệc tối của Chung gia lần trước, có phải cô biết Triệu Kha đến nên mới đến theo không? Vừa đến đã chạy tới tiếp cận cậu ta. Không ngờ tên này một lòng một dạ làm tình báo cho Chu Tự Hành.”

Nguyễn Hiểu thở dài: “Đúng rồi đó. Tôi còn nghe nói anh ấy thích tóc dài thẳng, nên còn cố ý nhuộm lại tóc.” Ngón tay cô cuốn nhẹ lọn tóc dài: “Ai dè gặp phải tên Ngụy Mân cặn bã, hại tôi cả tối chả có thành quả gì. Tôi còn ám chỉ với anh ấy, nhà tôi đang giục kết hôn nữa cơ.”

Hạ Tập Thanh cười như điên. Anh chợt nhớ tới cái gì đó: “Cho nên, cô tham gia “Thoát khỏi sinh thần” cũng là vì Triệu Kha? Cô biết quan hệ của Triệu Kha với Chu Tự Hành?”

“Đúng rồi.” Nguyễn Hiểu tỏ vẻ đương nhiên: “Thường ngày Triệu Kha không ở đại học P thì cũng là ở nhà, chẳng có cơ hội nào để chạm mặt cả. Dù sao tôi cũng phải kiếm một biện pháp để tiếp cận chứ. Hơn nữa tôi còn nghe nói, anh …” Cô khẽ nhéo má Triệu Kha, rành rọt từng câu từng chữ: “cực kì ghét phú nhị đại.”

Triệu Kha đổ mồ hôi hột: “Không đâu, không đâu…” Trong xe này có đến hai người là phú nhị đại đó.

Nhưng hắn có hơi không hiểu, Nguyễn Hiểu vừa xinh đẹp vừa thông minh, người theo đuổi nàng không biết đã xếp hàng đến con phố nào rồi: “Cô, cô sao lại thích tôi? Trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”

Xe chạy đến cổng biệt thự nhà Chu Tự Hành, Triệu Kha dừng xe lại, chờ câu trả lời của Nguyễn Hiểu.

Nguyễn Hiểu phồng miệng, mở cửa xe.

“Có thời gian thì về nhà giở lại album ảnh nhà anh đó, xem xem có phải có một cô bé mặt váy đỏ vô cùng đáng thương không trong đó không.”

Hóa ra là nhất kiến chung tình từ thuở thơ ấu nha. Hạ Tập Thanh cảm khái vài câu rồi cùng theo xuống.

Triệu Kha còn đang đắm chìm trong mớ cảm xúc hỗn loạn, mông lung, mãi cho đến khi Hạ Tập Thanh lay hắn, hắn mới tỉnh táo lại, nói liền một mạch kế hoạch đã bàn bạc từ trước.

“Chúng ta cùng nhau đi vào, sau đó tôi với Nguyễn Hiểu đi vào bằng cửa chính, còn anh theo đường từ vườn hoa vòng ra sau nhà. Bụi hồng nhà họ trồng dày lắm, trời tối như này chắc chắn sẽ không ai thấy anh đâu. Phòng của Tự Hành là cái phòng có ban công cạnh cây hòe, nên cứ trèo lên cây hòe là đến, cực kì dễ leo. Bọn tôi ở dưới phòng khách giúp các anh kéo dài thời gian. Đến lúc đó chắc chắc cô chú đều sẽ ngồi nói chuyện với bọn tôi.”

Kế hoạch này nghe thì chằng hay ho nhưng khi thực hiện cũng khá ổn. May mà Hạ Tập Thanh từ nhỏ đã không phải một đứa trẻ ngoan, nên mới thành thạo leo trèo như thế.

Lúc leo đến ban công, trong lòng anh còn rất đắc ý, cảm thấy mình như Romeo cùng đêm tối và tình nhân, đã vậy còn tiện tay hái một cành hoa, lãng mạn biết bao. Ai mà ngờ Chu gia nghiêm khắc như vậy, cửa ban công còn khóa mới đau.

Ở trong chương trình đã suốt ngày phải mở khóa, giờ đi gặp tình yêu cũng phải mở khóa. Anh rất muốn cầu xin mấy cô nàng Tự Học đừng cứ lặp đi lặp lại “Khóa, khóa!”, nghe cái từ này thôi Hạ Tập Thanh đã phát sợ.

Loay hoay trên ban công nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy một sợi dây thép cạnh lan can. Hạ Tập Thanh ngậm hoa hồng, nửa quỳ trên sàn bận rộn mở khóa. May là hồi nhỏ làm không ít chuyện xấu loại trình độ này với anh cũng không khó lắm. Thế nhưng vừa mới tra được “chìa khóa” vào, xoay xoay hai lần, tấm rèm phía sau cửa kính đã bị ai đó kéo ra.

Tim Hạ Tập Thanh phải chịu một cú kích thích nghiêm trọng, vừa ngước mắt lên thì thấy Chu Tự Hành chỉ quấn một cái khăn tắm, nửa người trên trần trụi, cánh tay phải còn có vết thương.

Để bảo trì phong thái đi hẹn hò của vương tử, Hạ Tập Thanh phải cố kìm nén tiếng “thình thịch, thình thịch” của trái tim, sau đó trêu ghẹo Chu Tự Hành cũng đang hoảng sợ giống anh. Đáng tiếc, cuối cùng lại bị cậu trêu chọc lại.

Trái tim bé xíu này, thật sự quá đáng yêu.

Mềm mại đến mức khiến Hạ Tập Thanh bất động.

Hai người cách một cánh cửa cùng ngồi xổm xuống. Chu Tự Hành chăm chú nhìn Hạ Tập Thanh mở khóa, nhưng như vậy lại làm anh không tập trung nổi. Chỉ sợ cả đêm nay cũng không mở ra được, hoặc lại bị người nhà cậu phát hiện, bắt gian tại trận luôn.

Cũng may ông trời giúp đỡ anh ghẹo trai…

“Mở được rồi.” Hạ Tập Thanh thở phào, rút cái “chìa khóa” kia ra rồi ném sang một bên. Chu Tự Hành đứng lên, kéo cửa kính rồi ôm chặt Hạ Tập Thanh.

“Này…” Hạ Tập Thanh muốn đẩy nhưng đẩy không ra. Mặt anh bị Chu Tự Hành ân chặt lên xương quai xanh cậu. Trên người cậu có mùi hương cam quýt lẫn với mùi sữa tắm bạc hà, xông thẳng vào mũi Hạ Tập Thanh. Cái ôm này rất chặt làm đầu óc thiếu mất oxy.

“Trên người anh có mùi hoa hòe.” Chu Tự Hành giống như chú cún to lớn dính người, ôm rồi là không chịu buông tay.

Hạ Tập Thanh phản bác: “Mùi là từ câu hòe dưới lầu bay vào đó.”

“Không phải.” Chu Tự Hành đưa tay lên, gạt đi vài bông hoa hòa còn vương trên đầu Hạ Tập Thanh: “Là mùi hoa từ trên người anh.”

Không đúng! Rõ ràng anh mới là người mạo hiểm vượt đêm đến với tình nhân, sao vừa bị ôm một cái đã rơi vào thế hạ phong rồi?

Chu Tự Hành duỗi tay khép cửa phòng lại, thuận tay kéo luôn tấm rèm vào, dáng vẻ rất thành thạo.

Hạ Tập Thanh rất hiếu thắng nên anh không thích Chu Tự Hành thành thạo, anh thích nhìn dáng vẻ bối rối cửa cậu cơ.

“Cậu mặc như vậy là muốn câu dẫn tôi sao?” Ngón tay anh móc lấy khăn tắm quấn quanh hông Chu Tự Hành, ngẩng mặt lên nở nụ cười lưu mạnh với cậu, tư thế như giây tiếp theo sẽ kéo luôn nó xuống.

Thế mà Chu Tự Hành chẳng hề hoảng hốt chút nào, ngược lại còn liếm liếm môi dưới, thú nhận hành vi phạm tội vừa bị gán cho: “Đúng thế.”

Hạ Tập Thanh bị sự trắng trợn của Chu Tự Hành đánh cho không kịp trở tay, quên luôn lời định nói. Sửng sốt chưa được bao lâu thì đã bị Chu Tự Hành ấn lên tường, dụi dụi khuôn mặt còn vương đầy bọt nước lên má anh, thì thào ái muội bên tai.

“Câu dẫn được rồi thì sao?”

Yết hầu Hạ Tập Thanh lăn lăn, tia sáng trong mắt run rẩy. Anh đưa tay lên, nhéo cẳm Chu Tự Hành, để mặt cậu ngay ngắn đối diện với mình: “Học với ai?”

“Còn có thể là ai chứ?” Chu Tự Hành nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

“Thế à ~” Âm cuối nhẹ nhàng bay bổng, giống như sợi tơ mỏng manh phất phơ theo gió: “Vậy là giờ cậu đang vội vàng muốn tốt nghiệp?”

“Không tốt nghiệp…” Tay trái Chu Tự Hành quấn lấy eo anh, chóp mũi thì khẽ chạm lên chóp mũi anh: “Tất cả đều nghe theo thầy.”

Đã biết mà, Chu Tự Hành đúng là cực có thiên phú trong chuyện này. Hạ Tập Thanh lười đùa giỡn tiếp, ngón tay anh từ cằm chậm rãi tiến lên môi Chu Tự Hành, cọ khẽ lên môi dưới cậu: “Lâu rồi không gặp, trước tiên thầy sẽ dạy dỗ con một chút.”

Khoảnh khắc môi chạm môi, nhành hồng bên tai cọ lên mái tóc còn ướt của Chu Tự Hành, hương hoa hồng trong không khí bất chợt nồng đậm hơn. Không rõ là nụ hôn này làm người mê muội, hay là hương hồng đêm làm lí trí say mê, rối loạn. Hạ Tập Thanh vòng tay qua, ôm cổ Chu Tự Hành, ngón tay thon dài len vào trong mái tóc còn ướt sũng.

Ẩm ướt, hương thơm ngào ngạt, ấm áp quấn quanh.

Anh không thể hiểu tâm tình của Romeo khi chàng lén tới gặp người tình, thế nhưng cuộc gặp gỡ bí mật này thật sự rất siêu lòng người. Anh tưởng tưởng mình giống như ánh trăng đang cạy mở khe hở của bóng đêm, rồi len lỏi vào khoảng trống của người trước mắt. Anh dắt theo hương hoa hồng bí ẩn len vào, theo nhịp đập mãnh liệt mà chạm tới trái tim tốt đẹp nhất thế gian kia.

Nhịp đập trần trụi đến như vậy, nếu không trộm đi thì thật đáng tiếc.

Nụ hôn của Chu Tự Hành quá dịu dàng, ngay cả khi Hạ Tập Thanh đang tràn ngập tính xâm lược mà tiến vào, tham lam cắn mút cánh môi cậu thì cậu vẫn dịu dàng hôn, giống như sợ làm đau anh. Cậu nắm lấy bàn tay đang ôm cổ mình, chầm chậm vuốt ve. Hơi ấm dịu nhẹ chảy dọc theo dấu vân tay, uốn lượn trên làn da anh.

Nhịp đập quá chân thành. Trên trộm nhút nhát hao tổn biết bao mưu mẹo để để đi vào, cuối cùng chỉ dám lén lút chạm nhẹ một cái.

Không nỡ đánh cắp nó.

Lần sau đi, lần sau nhất định sẽ lấy.

Ham muốn bị bóng đêm làm choáng váng. Hạ Tập Thanh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang dần dần cao lên. Anh vừa hôn Chu Tự Hành, vừa cởi áo khoác của mình ra, ném xuống sàn nhà, đẩy lồng ngực vừng chai của cậu tới bên mép giường.

“Chu tiểu thiếu gia.” Hạ Tập Thanh cắn cắn môi dưới của Chu Tự Hành, đè cậu lên giường. Nhìn thì có vẻ mạnh bạo, nhưng anh vẫn rất lo lắng sẽ đè phải vết thương trên tay cậu, không dám đè nặng. Anh cười xấu xa nói: “Giường không nhỏ nha.”

Anh gỡ bông hồng đỏ bên tai xuống, kẹp giữa hai ngón tay rồi xoay nửa vòng, áp đóa hoa lên sườn mặt Chu Tự Hành. Đóa hoa tay cho ngón tay anh, dịu nhẹ trượt xuống, từ tai đến yết hầu của cậu, cuối cùng dừng lại trên bờ vai rộng lớn. Trên đầu vai cậu còn có một vết xước do móng tay.

Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên vết thương ấy, mái tóc rũ xuống che mất nửa khuôn mặt anh.

Chu Tự Hành cười khẽ, cánh tay ôm eo anh dùng lực, trên dưới quay cuồng, thế cục đảo lộn. Cậu hơi cúi đầu, vén tóc trên mặt anh: “Anh hiểu rất rõ nha.”

Hạ Tập Thanh cố ý kéo cổ áo mình ra, để lộ dấu hôn còn chưa biến mất: “Người quý ở chỗ là phải biết tự mình hiểu lấy.”

Nhìn kiệt tác chính mình để lại, Chu Tự Hành không khỏi nhớ lại chuyện hoang đường tối hôm đó. Lòng cậu mang áy náy, cúi đầu khẽ hôn xương quai xanh anh. Hạ Tập Thanh không chịu nổi kiểu trêu chọc chuồn chuồn lướt nước này, giống như đang châm từng đốm, từng đốm lửa nhỏ trên người anh vậy.

Anh có cảm giác giây tiếp theo Chu Tự Hành sẽ lại nói lời xin lỗi với anh.

“Này…tôi vượt núi vượt tường tới đây không phải để nghe cậu livestream xin lỗi đâu.”

“Thế anh muốn làm gì?” Chu Tự Hành ngẩng đầu, hôn lên nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi anh.

Hạ Tập Thanh nhướng mày nói: “ “Làm” cậu đó.” Mắt anh sáng rực lên: “Có vay có trả.”

Cái quỷ gì chứ. Chu Tự Hành đang muốn cười thì cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên hai tiếng gõ. Sau đó là giọng của anh trai truyền vào.

“Chu Tự Hành, lăn xuống đây, Triệu Kha tới.”

Chu Tự Hành sợ tới mức ấn Hạ Tập Thanh xuống giường, lấy chăn trùm lên, hốt hoảng cởi giảy giúp anh rồi nhét xuống gầm giường, áo khoác thì nhét vào ngăn tủ, sau đó cậu cũng nằm lên giường.

“Em không xuống đâu, em ngủ rồi.”

Tiếng Chu Tự Cảnh đều đều, không nhanh không chậm: “Chưa đến 9 giờ mà đã ngủ? Mở cửa ra cho anh, nếu không anh sẽ gọi ba lên nhìn xem em có ngủ thật không.”

Vừa nghe anh trai nói như vậy, Chu Tự Hành sợ tới mức nhảy dựng khỏi giường, nhanh chóng bay ra mở chốt trong rồi lại bay lên giường kéo chăn trùm kín người, ngồi ngay ngắn trên giường như đức mẹ Maria, nở nụ cười nịnh nọt nhìn Chu Tự Cảnh bên đĩa trái cây đi vào.

“Mẹ bảo anh mang lên.” Chu Tự Cảnh đặt đĩa trái cây lên bàn, đôi mắt thâm thúy nhìn Chu Tự Hành đang ngồi trên giường.

“Cảm ơn anh, lát nữa em ăn.”

Chu Tự Cảnh khoanh tay trước ngực, dáng vẻ không hề muốn đi: “Có tâm sự à?”

“Tâm sự gì chứ…” Chu Tự Hành cười cũng không cười nổi. Đáng sợ nhất chính là, người trong chăn còn không ngoan ngoãn, sắp chết đến nơi má đôi tay còn không yên, chạm lên chỗ không nên chạm, khiến tim cậu đập loạn xạ, suýt nữa nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

“Anh khá tò mò, tên Ngụy Mân kia đã làm gì mà khiến em đánh nó đến nhập viện?” Đôi mắt của Chu Tự Cảnh nhìn chằm chằm vào mắt cậu, rất giống ánh mắt của cảnh sát.

“Thì… em không vừa mắt…”

Chu Tự Cảnh thong thả gật gật đầu, rồi ngay lập tức ngoảnh mặt ra ngoài cửa, hờ hững gọi một tiếng: “Ba…”

“Em nói, em nói.” Chu Tự Hành vội vàng đưa nói tay lên miệng, rồi lại làm vài động tác cầu xin: “Anh, anh, em nói với anh…”

Hạ Tập Thanh trốn trong chăn suýt nữa không nhìn được cười. Hóa ra Chu Tự Hành ở đâu cũng bị bắt nạt nha. Móng tay anh khẽ cào cào lên tuyến nhân ngư trên eo Chu Tự Hành, rồi thổi nhè nhẹ.

Cảm giác được người bên cạnh đang khẽ run lên, Hạ Tập Thanh cảm thấy rất sung sướng.

Chu Tự Cảnh nhướng mày: “Nói.”

Bị tấn công dưới thế gọng kìm*, thần kinh Chu Tự Hành đang trên bờ vực sụp đổ.

(*Đánh gọng kìm là một chiến thuật quân sự, trong đó một lực lượng quân sự sẽ tấn công cả hai bên sườn đối phương của mình.)

“Là do…” Chu Tự Hành hít sâu một hơi, giọng lí nhí.

“Tên đó động vào người của em.”

Hạ Tập Thanh nằm trong chăn sững sờ. Đây là lần đầu tiên anh nghe Chu Tự Hành nói câu này một cách chính xác và rõ ràng lúc đang tỉnh táo.

Phảng phất mơ hồ nghe được tiếng sông băng bị dòng nước ấm đánh vỡ.

Chu Tự Cảnh khẽ cười, biểu cảm kinh thường liếc nhìn Chu Tự Hành, nhấc chân lên chuẩn bị ra khỏi phòng.

Thấy anh trai rốt cuộc cũng chịu bỏ qua, Chu Tự Hành vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại thấy Chu Tự Cảnh vòng trở lại.

Từng bước từng bước đi tới mép giường.

Chu Tự Hành sợ tới mức tim muốn nhảy vọt ra ngoài.

Anh trai không phải muốn bắt gian chứ?

Cậu phải giải thích với lão Chu thế nào bây giờ. Lát nữa lão Chu muốn đánh người thì phải làm sao đây!

Trước tiên phải che chở cho Hạ Tập Thanh. Dù sao anh ấy mặc đầy đủ quần áo, có thể dễ dàng chạy thoát.

Đừng mà, một ngày làm anh em, trăm ngày tình nghĩa đó.

Chu Tự Hành gần như nhắm chặt mắt lại chờ đợi tuyên án từ thẩm phán.

“Chậc.”

Cậu mở mắt ra, thấy Chu Tự Cảnh đang khom lưng nhặt cành hồng trên sàn, rồi xoay xoay trong tay: “Lãng mạn ghê nha.” Nói xong hắn ném bông hồng tới trước mặt Chu Tự Hành.

“Đừng mang phiền phức đến cho anh.”

Vứt lại những lời này, Chu Tự Cảnh đi thẳng ra cửa, cố ý tạo ra tiếng động lớn như muốn nhắc nhở vị đang nằm trong chăn. Chu Tự Hành sợ tới mức hồn bay mất một nửa, cuối cùng cũng buông được một hơi nhẹ nhõm, sau đó xốc chăn lên, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”

Hạ Tập Thanh đang áp lên sườn eo cậu cuối cùng cũng được chui ra, biểu cảm trên mặt hơi ngây dại. Càng kì lạ hơn là, cổ anh cực kì đỏ, đỏ đến tận tai, gương mặt cũng ửng hồng như đám mây ráng chiều.

“Anh sao thế?” Hai tay Chu Tự Hành ôm mặt anh, sốt ruột, lo lắng: “Mặt vừa đỏ vừa nóng.”

Hạ Tập Thanh nửa cúi đầu, đẩy đẩy tay cậu ra, lông mi khẽ khàng rung.

“Trong chăn ngột ngạt quá…thiếu oxy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play