Nghe giọng điệu này của Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh cảm thấy xong luôn rồi, người không biết còn tưởng anh với Thương Tư Duệ có gian tình. Đến lúc phát sóng, fan hai CP này…

Tạm thời thì chưa thể nói chính xác fan nhà nào sẽ cao hứng hơn.

Nhưng dù sao thì khẳng định fan CP Hạ Thương Chu sẽ cao hứng.

“Đừng thế chứ, lát tôi quay lại tìm cậu ngay mà.” Hạ Tập Thanh cảm thấy giờ anh rất giống công tử bạc tình mê luyến chốn thanh lâu, bên người này thì ngỏ lời tình ý, xong lại chạy sang tình nhân bên kia hứa trăng hứa sao.

“Anh cho rằng tôi sẽ còn chờ anh sao?” Giọng Chu Tự Hành vẫn không mềm xuống. Hạ Tập Thanh cười khẽ, đi tới ngồi xổm xuống cạnh radio, dịu dàng vỗ hai cái vào radio, “Mặc kệ, tôi sẽ chờ đến khi nào cậu tới mới thôi.”

Nói xong, Hạ Tập Thanh đóng nút màu xanh lại, xoay cái nút đỏ chưa được động đến lần nào. Anh không xác định được liệu có phải giờ Thương Tư Duệ vẫn còn đang kết nối tín hiệu với Nguyễn Hiểu hay không, cũng không xác định được thân phận của Thương Tư Duệ, nhưng dù hắn phải hay không phải sát nhân, thì giờ hẳn cũng rất mong muốn biết cốt truyện bên nam chính.

Hạ Tập Thanh đứng lên, trở lại bàn sách cầm mảnh ghép hình vừa tìm được, đặt nó lên chỗ trống trên cánh cửa, phần lồi của mảnh ghép mới hoàn toàn khớp với phần lõm của mảnh ghép ban đầu. Giống như Chu Tự Hành nói lúc trước, đặt ở vị trí đúng thì sẽ có lực từ hút lại, mảnh ghép này cũng bị dính chặt lên cánh cửa.

Cứ như vậy, một phần hai chỗ trống đã được lấp đầy, chắc hẳn chỉ cần 2 mảnh ghép nữa thôi.

Đúng lúc này, Hạ Tập Thanh bỗng nghe thấy một tiếng động, quay đầu lại thì thấy cửa tủ quần áo thế mà đang mở ra, bên trong xuất hiện một tia laser đỏ, chiếu thẳng lên bức tường đối diện.

“Làm mình hết hồn…” Hạ Tập Thanh vừa đi đến trước cánh tủ, vừa lẩm bẩm, “Kỳ này chương trình đúng là rót hết vốn để làm đạo cụ…”

Cứ nhìn thấy laser là nghĩ ngay đến phản chiếu, đây gần như đã trở thành bản năng của những “khách quen” của dạng trò chơi thoát khỏi mật thất này. Anh vươn tay nắm lấy cánh tủ quần áo, điều chỉnh góc độ, phát hiện laser có thể căn cứ vào góc độ thay đổi mà tự động điều chỉnh góc khúc xạ.

Nhưng phòng này lại không có gương. Đã lúc này rồi, cũng chỉ có thể dùng phương pháp Heuristic*. Hạ Tập Thanh nắm lấy cánh tủ quần áo, chậm rãi điều chỉnh góc độ đóng mở của cánh tủ với biên độ nhỏ, quan sát biến hóa của hướng đi laser. Mới đầu, dù anh có điều chỉnh thế nào, tia sáng đều chiếu thẳng, cho đến một khắc kia, tia sáng đỏ bắt đầu có sự biến chuyển, hướng sang phải, chiếu lên bức tường cạnh giường.

(*Heuristic là các kỹ thuật dựa trên kinh nghiệm để giải quyết vấn đề, học hỏi hay khám phá nhằm đưa ra một giải pháp mà không được đảm bảo là tối ưu. Ví dụ của phương pháp này: luận ngón tay cái, phán đoán trực giác,…)

Trên giấy dán tường màu xanh nước biển, tia sáng đỏ tụ thành một điểm, nhưng lại không xảy ra biến hóa tiếp theo. Hạ Tập Thanh đợi một lát, vẫn không có cơ quan nào xuất hiện.

Xem ra chấm đỏ này là một gợi ý về vị trí.

Anh đi tới mép giường, nửa quỳ lên chiếc giường đơn rồi dùng tay sờ lên chấm đỏ, phát hiện có thứ gì đó nhô lên, dường như được giấu ở dưới lớp giấy dán đường.

Hóa ra là để gợi ý manh mối.

Hạ Tập Thanh xé rách một mảng giấy dán tường, bên trong rơi ra miếng ghép hình thứ ba, còn có một dòng chữ kỳ lạ. Anh cầm lấy mảnh ghép, nhìn lên bức tường.

Có thể nhìn ra dòng chữ này đã được xử lý lật ngược bằng gương. Nếu chỉ như vậy thì còn đỡ, có thể miễn cưỡng nhận ra từng từ từng từ một. Nhưng căn bản tổ tiết mục không định thiết kế manh mối đơn giản như vậy, hàng chữ kỳ quái này kỳ thật là kết quả của hai dòng chữ được xử lý qua gương rồi xếp chồng lên nhau.

Vừa phải giải dòng chữ lật ngược vừa phải tách cũng ra, loại nhiệm vụ này đúng là thách thức mắt người mà, đã thế hiện giờ trong phòng còn không có gương.

“Chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc này thôi…” Hạ Tập Thanh cầm cuốn nhật ký trên bàn, xé lấy một tờ, chuẩn bị ấn lên dòng chữ trên tưởng.

Đến giờ anh vẫn hoàn toàn không thể hiểu được đến tột cùng cốt truyện là gì, càng không nói đến tiêu chuẩn để tìm ra sát nhân. Thậm chí Hạ Tập Thanh còn hoài nghi tổ tiết mục đã ném cho anh phần khó nhất.

Lúc này, radio vẫn luôn phát ra tạp âm rè rè cuối cùng cũng có tiếng người xuất hiện.

“Tập Thanh?”

Hạ Tập Thanh vừa ấn một tay lên tường vừa trả lời, “Ôi, cuối cùng em cũng tới.”

Kỳ trước bị Thương Tư Duệ cho một vố, so với bất kì ai khác, Hạ Tập Thanh càng rõ ràng người kia có bao nhiêu thông minh, “Bên em thế nào rồi? Có manh mối gì không?”

“Khẳng định giờ anh đã biết thân phận thật của chúng ta chính là chủ nhân căn phòng nhỉ.”

Chiêu giả heo ăn thịt hổ cũng chỉ có thể sử dụng một lần, nên lần này Thương Tư Duệ không che dấu chút nào, đi thẳng vào trọng điểm, “Vừa rồi em trò chuyện với Nguyễn Hiểu mới phát hiện manh mối trong phòng em ít đến đáng thương.”

Lời này phản ánh đúng phong cách hành sự nhất quán của Thương Tư Duệ là “trước tiên cứ tỏ vẻ yếu thế đã.”

“Sao lại như thế?”

“Em gần như đã sắp xếp lại toàn bộ manh mối trong phòng để kết nối thành các tuyến cốt truyện, nhưng chỉ được một tuyến. Lần đầu trò chuyện với Nguyễn Hiểu, bọn em phát hiện tuyến cốt truyện của hai bên hoàn toàn khác nhau, lúc ấy em phỏng đoán, chẳng lẽ giả thuyết bạn gái chết là giả? Sau đó bọn em lại liên lạc một lần nữa, Nguyễn Hiểu nói với em cô ấy có tuyến cốt truyện mới, nhưng em vẫn như cũ, chỉ có một tuyến. Hơn nữa, manh mối mới của cô ấy cũng không khớp với của em.”

Hạ Tập Thanh nhớ tới lần đầu trò chuyện với Nguyễn Hiểu, Nguyễn Hiểu muốn nói rồi lại thôi, đại khái chắc cũng là do cốt truyện giữa anh và cô ấy bất đồng. Hơn nữa, Thương Tư Duệ có nhắc tới “nhiều tuyến cốt truyện”, bên Hạ Tập Thanh cũng có, chỉ là hiện tại hình như mới có hai tuyến.

Anh nhớ tới những manh mối được ký hiệu bằng số, vì thế thử hỏi Thương Tư Duệ, “Manh mối của em có dấu hiệu gì không? Ví dụ như con số, chữ cái hay gì đó.”

“Bên anh cũng có đi.” Thương Tư Duệ trực tiếp chọc thủng, hoàn toàn khác với phong cách ở kỳ 1. Giây tiếp theo hắn lại tiếp tục ngả bài, “Manh mối của em đích xác có ký hiệu, mỗi manh mối liên quan đến cốt truyện em tìm được đều được đánh số, cả giấy ghi lịch trình lẫn email.”

Hắn cố tình lẳng tránh không nói con số cụ thể, Hạ Tập Thanh cũng không định trực tiếp hỏi. Thương Tư Duệ hiển nhiên chưa xua tan hoài nghi với anh, nếu hỏi trực tiếp ngược lại sẽ khiến hắn nảy sinh lòng phòng bị lớn hơn, không chừng còn sẽ nói dối.

Bắt được manh mối giả còn không bằng không có manh mối, miễn cho tư duy bị nhiễu loạn.

“Bên anh cũng được đánh số, nhưng nói thật thì anh với Nguyễn Hiểu khá giống nhau, trước mắt anh mới có 2 tuyến cốt truyện, nhưng chúng không khác biệt nhiều.”

“Khác ở điểm nào?” Thương Tư Duệ lại hỏi.

Hạ Tập Thanh do dự một chốc, anh cảm thấy thông tin hiện tại trên tay mình thật sự không có chút mấu chốt nào, vì thế thản nhiên nói, “Dòng thời gian của hai tuyến manh mối khác nhau. Thời gian của tuyến 1 tương đối trễ, là 13:00, lúc ấy bạn trai đã biết tin bạn gái đột phát bệnh tim rồi qua đời. Thời gian của tuyến kia thì sớm hơn một tẹo, nam chính mới chỉ vừa tắt điện thoại, nữ chính chết hay chưa thì không thấy nhắc đến.”

Anh lại giải thích thêm một câu, “Đồng nghĩa với việc ở cốt truyện thứ hai, nam chính cũng không biết kết cục của nữ chính.”

Thương Tư Duệ trầm mặc trong chốc lát, “Cho nên hai tuyến cốt truyện của anh, mới đầu đều trải qua các sự kiện giống nhau?”

“Đúng vậy, nam chính và nữ chính cãi nhau, nữ chính lên xe lửa về thành phố cha mẹ đang sống, nam chính tức giận tắt điện thoại, cho đến đoạn này thì vẫn luôn giống nhau.” Hạ Tập Thanh chép xong chữ cuối cùng, xuống khỏi giường, đi đến trước bàn tròn rồi ngồi xuống.

Ngữ khí Thương Tư Duệ thay đổi, hắn thở dài, “Chúng ta đúng thật hoàn toàn không giống nhau. Cốt truyện của anh với một cốt truyện trong tay Nguyễn Hiểu lại rất khớp.”

Quả nhiên. Trong tay Nguyễn Hiểu thật sự có có manh mối khớp với cốt truyện của anh, điều này làm Hạ Tập Thanh thở phào. Điều đó có nghĩa là ít nhất một cốt truyện trong tay anh có khả năng hoàn chỉnh.

Nhưng ngay lập tức, Hạ Tập Thanh liền phát hiện một vấn đề, “Chờ đã, sao em và Nguyễn Hiểu lại hoàn toàn không giống nhau? Nếu hai người đều sắm vai cùng một nhân vật, ít nhất định cũng có chỗ tương tự mới đúng chứ. Phòng của anh với Chu Tự Hành chính là như vậy, rất nhiều thời điểm cần tác động lên đồ vật trong phòng anh trước rồi đạo cụ bên phòng cậu ấy mới hoạt động, chứng tỏ có mối liên hệ giữa hai phòng của hai người sắm vai cùng một nhân vật.”

“Nếu giờ phút đó, hai người không ở cùng thời không thì sao?”

Thương Tư Duệ đột nhiên đặt câu hỏi, làm Hạ Tập Thanh tỉnh táo lại. Không sai, nếu anh và Chu Tự Hành ở cùng thời không thì tất nhiên sẽ có hiện tượng kéo theo, còn nếu không thì thời không của họ là song song.

Hắn lại nói tiếp, “Nghiêm túc mà nói thì lúc em vừa vào phòng, việc đầu tiên định làm chính là kết nối tín hiệu với Tự Hành. Nhưng tín tiệu của Tự Hành vẫn luôn không thông. Chờ đến khi em đi tìm Nguyễn Hiểu, thì lúc đó trên tay bọn em đều đã có manh mối đánh số rồi.”

Hạ Tập Thanh hiểu ý tứ của Thương Tư Duệ. Lúc vừa mới tiến vào phòng, mọi người đều chưa tìm được bất cứ manh mối đánh số nào, điều đó có nghĩa là chưa tiến vào thời không, hoặc là vẫn đang ở trong thời không mặc định.

“Cho nên ý của em là, các cơ quan giữa phòng em và phòng Nguyễn Hiểu không liên lụy đến nhau, là bởi cô ấy và em vẫn luôn không tìm được manh mối có đánh số tương đồng?”

Bắt được một đầu mối mới, điều này có nghĩa là có thêm một thời không.

“Không sai, bọn em bỏ lỡ thời điểm liên lạc tốt nhất, vì lúc đó em đang đợi Tự Hành, nhưng kết quả là anh ấy vẫn luôn nói chuyện phiếm với anh, đã thế còn nói hơn nửa tiếng!”

Hai người này đúng là chỉ có trẻ con hơn chứ không có kém.

Hạ Tập Thanh chợt nhớ tới thời điểm laptop có sự biến hóa. Kỳ thật, thời gian hiện mấy giờ không quan trọng, cái quan trọng là nó đại biểu cho việc anh đã tiến vào thời không mới.

Quyển sổ nhật ký là ở thời không 1, đến laptop là thời không 2.

Cho nên, thời không mà Nguyễn Hiểu không tìm được lại chính là thời không mà Thương Tư Duệ đang ở?

Sắp xếp rõ ràng mạch suy nghĩ, Hạ Tập Thanh mở miệng lần nữa, “Vậy thì tuyến cốt truyện em tìm được rốt cuộc là gì? Cuối cùng nữ chính đột phát bệnh tim rồi qua đời sao?”

“Cốt truyện của chúng ta đại khái chỉ có kết cục này là giống nhau.” Thương Tư Duệ tự giễu, cười cười, “Nhưng trừ điểm đó ra, không có bất cứ chỗ nào tương tự. Ở tuyến cốt truyện của em, em mới là người muốn cứu người. Nữ chính muốn cứu nam chính nhốt mình trong phòng, mở khí gas để tự sát, anh hiểu chưa?”

“Cái gì?”

Tự sát?

Cái cốt truyện mới này cũng quá bất ngờ rồi. Nhất thời, đầu óc Hạ Tập Thanh có chút hỗn loạn, nhưng anh lập tức nghĩ đến câu cuối cùng trong nhật ký của nam chính. Sau khi nam chính biết nữ chính qua đời, đích xác từng có suy nghĩ muốn chết. Nhưng lúc đó anh cũng không để ý lắm, không nghĩ tới sự việc lại phát sinh theo hướng này.

“Chờ đã, cốt truyện này chênh lệch quá lớn với bên anh. Sau đó thì sao? Nữ chính đi cứu nam chính?”

“Ở tuyến cốt truyện này, nữ chính đã đi ra trạm xe bus ở cạnh nhà ga. Cô ấy biết nam chính một giờ sau sẽ tự sát, cho nên đã lên tuyến ngược lại của xe bus số 420.”

“Nhưng có một vụ tai nạn giao thông trên đường đến nhà nam chính, nên xe bus bị kẹt trên đường. Thế là cuối cùng cô ấy xuống xe, nhưng cả đoạn đường phía trước đều tắc nghẽn, nên cô ấy chỉ có thể chạy ra khỏi đoạn đường tắc để bắt xe. Nhưng bởi vì vận động quá mạnh, trái tim vốn đã chịu áp lực lớn, lại không bắt được xe nên bệnh liền phát tác.”

Tuyến cốt truyện này quả thực đã làm đảo lộn hết cốt truyện Hạ Tập Thanh tìm thấy trước đó.

Anh bỗng hiểu ra điều gì đó, “Manh mối đánh số em sở hữu, có phải số 3 không?”

“Không sai.”

Cho nên câu chuyện này tồn tại 3 thời không song song. Hạ Tập Thanh nhìn mấy cái nút trên radio, chỉ có mỗi nút của Nguyễn Hiểu được đánh số 0, Chu Tự Hành và Thương Tư Duệ đều không có.

Vậy số 0 này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Nếu chỉ để phân biệt, có rất nhiều phương pháp, vì cái gì lại cố tình dùng số 0?

“Anh có manh mối đánh số 3 không?” Thương Tư Duệ hỏi.

“Không có, trước mắt thì tạm thời chưa có.”

“Thật à?” Giọng nói Thương Tư Duệ mang theo hoài nghi, “Còn có một điều em thấy rất khả nghi. Vì sao hai tuyến manh mối của anh lại có độ tương tự cao như vậy, dù là Nguyễn Hiểu cũng có vài điểm biến hóa, mà anh thì gần như hoàn toàn giống nhau.”

Hạ Tập Thanh cười cười, “Nói thật thì anh cũng đang thấy rất kỳ quái đây. Cùng là bị hiệu ứng cánh bướm ảnh hưởng, vì sao bên Nguyễn Hiểu lại bị ảnh hưởng lớn như vậy.”

Lý do thoái thác như vậy, Thương Tư Duệ có thể chấp nhận hay không, Hạ Tập Thanh không đoán được, nhưng anh chủ động nói suy nghĩ của mình cho Thương Tư Duệ nghe, “Tuyến cốt truyện của em quá ít, chúng ta phân tích một chút, nếu em không phải sát nhân, hiện tại em có hai con đường. Hoặc là chạy ra khỏi khỏi phòng trước đi, cốt truyện gì đó đừng quan tâm nữa.”

“Hoặc là em kết nối tín hiệu với Chu Tự Hành, từ bên cậu ấy thu thập tuyến cốt truyện mà anh và Nguyễn Hiểu không có. Trên nút của em và cậu ấy đều không đánh số, chứng tỏ tuyến cốt truyện của cậu ấy sẽ phù hợp với em.”

Thương Tư Duệ trầm mặc một lúc, đau đầu mà a một tiếng với radio, sau đó tự buông bỏ mà nói ra chân tướng, “Em nói thật với anh nhá, em đã phá giải được cửa phòng rồi.”

“Nhưng cái tổ tiết mục này quá biến thái, manh mối đưa ra cho em sau khi thoát khỏi phòng lại không hoàn chỉnh, còn nói với em, để mở được cửa chính cuối cùng, cần phải ghép nối manh mối của hai phòng lại, mới có thể ra được mật mã cuối cùng, cho nên kiểu gì em cũng phải hợp tác với một người khác, nhưng mấu chốt là em còn không biết ai mới là người hợp tác của mình!”

Nghe lời này của Thương Tư Duệ, Hạ Tập Thanh bán tín bán nghi, đây quả thật là giống hệt chiến thuật Thương Tư Duệ hay dùng. Cái kiểu nhìn thì giống như đang tiết lộ chân tướng này chính là cách nhanh nhất thu được tín nhiệm, dù đối phương không tin thì cũng có thể làm nhiễu loạn.

“Cho nên giờ em đang tránh ở trong phòng?”

“Vâng.” Thương Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy dường như mình đã trao đổi được nhiều rồi, “Không nói chuyện với anh nữa, giờ em phải thử con đường thứ hai anh nói một chút, nói chuyện với Tự Hành một lần vậy.”

Hạ Tập Thanh cười rộ lên, “Nghe em nói kìa, giống như cậu ấy là sát nhân vậy.”

Thương Tư Duệ lại dùng giọng điệu đáng yêu hắn hay dùng, nói với Hạ Tập Thanh, “Sao em cảm thấy, kỳ này cảnh giác của anh đối với Tự Hành lại rất thấp nhỉ?”

w๖ebtruy๖enonlin๖e

Cái gì chứ.

Nghe những lời này, phản ứng đầu tiên của Hạ Tập Thanh thế mà lại là chột dạ, anh che giấu cảm xúc của mình, hỏi ngược lại, “Ý của em là gì? Chẳng lẽ em cảm thấy anh nên hoài nghi cậu ấy?”

Thương Tư Duệ cười rộ lên, “Anh thông minh như thế, không phải nên hoài nghi mọi người sao?”

Âm cuối của hắn tràn ngập ý vị ám chỉ. Hạ Tập Thanh đoán chắc Thương Tư Duệ đã phát hiện ra quan hệ ái muội giữa anh và Chu Tự Hành rồi, nên mới bám vào vụ sát nhân này để trêu đùa.

“Em được rồi đấy, mau đi tìm cậu ấy đi, nếu như em phát hiện ra cậu ấy là sát nhân, nhớ quay lại nói với anh một tiếng.”

“Không, không, không, em thay đổi rồi ~ giờ em nghiêm túc hoài nghi anh mới là sát nhân, em muốn đi nói cho Tự Hành.” Thương Tư Duệ ba phải hét lên, Hạ Tập Thanh treo trên mặt nụ cười dịu dàng nhưng mở miệng lại là, “Tin không, giờ anh liền giết người diệt khẩu?”

“Ồ. Em thật sự không tin đâu.”

Nói xong câu đó, Thương Tư Duệ liền ngắt tín hiệu. Hạ Tập Thanh biết Thương Tư Duệ không cảm nhận được sự hoài nghi trong lời nói của anh, nhưng thật ra, người Hạ Tập Thanh hoài nghi nhất vẫn là Chu Tự Hành, nhưng anh lại không có bất kì chứng cứ nào.

Nhưng cậu vẫn chưa giết anh, điểm này thật sự rất khả nghi. Theo lẽ thường mà nói, nếu Chu Tự Hành là sát nhân, nhất định sẽ giết anh trước khi bắt đầu bỏ phiếu, nếu không hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Rối tinh rối mù hết cả lên. Hạ Tập Thanh lười phải suy nghĩ.

Đầu tiên anh đem mảnh ghép lấy được từ sau giấy dán tường đặt lên cửa, lực từ hút lấy mảnh ghép, nhưng lại không có phản ứng gì.

Hạ Tập Thanh chăm chú nhìn mô hình bươm bướm trên mảng hình ghép sắp hoàn thành, nghĩ tới quyển sách về hiệu ứng cánh bướm kia. Nếu đây là chủ đề của kỳ này, vậy tại sao hai tuyến cốt truyện của anh lại giống nhau như vậy, gần như không có bất kì biến hóa nào phát sinh?

Đang lúc anh nghĩ mãi không ra, laptop trên bàn sách bỗng phát ra một âm thanh nhắc nhở, anh nhận được một email.

[Xin hỏi, “0” trên nút xanh đỏ có ý nghĩ gì? Vui lòng trả lời email nếu bạn có đáp án.]

“Tôi biết mà thì tốt rồi…” Suy nghĩ còn chưa được sắp xếp lại, Hạ Tập Thanh hơi bực bội liếm liếm khóe miệng, không thèm để ý tới cái mail này nữa, mà trở về trước bàn tròn, cầm tờ giấy chép lại dòng chữ trên tường, giơ mặt chính lên trước đèn trần.

Ánh đèn chiếu xuống, trang giấy biến thành nửa trong suốt. Dòng chữ màu đen được ánh đèn chiếu rọi biến thành chữ viết chính xác. Chỉ là đây là hai hàng chữ chồng lên nhau, miễn cưỡng lắm mới nhận ra chữ gì với chữ gì.

“Khi bạn…đóng cửa chặn hết thảy tin tức từ thế giới bên ngoài…” Hạ Tập Thanh phân biệt từng chữ từng chữ một, nhẹ giọng đọc lên, “Một bản thể khác của bạn xuất hiện, mang ý định vãn hồi tất cả.”

Một tôi khác?

Dòng thứ nhất xong, tầm mắt anh lại một lần nữa trở về điểm xuất phát.

“Bạn là… người khởi xướng ra thời không mới…chứ không phải vị cứu tinh…dù là 1, 2, hay là 3.”

Hạ Tập Thanh chậm rãi buông tờ giấy ra, lâm vào trầm tư.

Tôi là người khởi xướng, lại không phải vị cứu tinh, dù ở bất kì 3 thời không nào.

Anh bỗng nhiên nghĩ tới lần Nguyễn Hiểu ngay từ đầu đã muốn nói rồi lại thôi, hỏi anh câu hỏi kia.

[Anh có ra khỏi nhà không?]

Hạ Tập Thanh cuối cùng cũng thông suốt. Anh chính là nam chính khởi xướng mỗi thời không song song kia. Anh vẫn luôn làm những điều tương tự, xuyên qua thời không căn bản không phát sinh trên người anh. Trước sau anh đều giống như trên nhật ký ở thời không 1 viết, tắt di động, một mình ở nhà, cho nên trong quá trình Hiệu ứng cánh bướm tác động cũng không ảnh hưởng tới anh.

Như vậy anh khớp với Nguyễn Hiểu, hẳn cô ấy chính là nữ chính ban đầu của cả 3 thời không. Cô cũng không xuyên qua, nhưng lại chịu ảnh hưởng của Hiệu ứng cánh bướm từ những người xuyên qua, cho nên mới có cốt truyện bất đồng.

Tư duy bỗng nhiên rõ ràng, Hạ Tập Thanh rốt cuộc cũng hiểu, vì sao trên nút của anh và Nguyễn Hiểu lại được đánh số 0. Con số này cũng không đơn giản chỉ để phân chia, mà còn nói cho bọn họ biết, số lần xuyên qua của anh và Nguyễn Hiểu là 0 lần. Bọn họ chính là nam chính nữ chính nguyên bản tồn tại ở mỗi thời không!

Anh gấp gáp đứng lên, đi đến trước bàn sách nhập câu trả lời.

[Số lần xuyên qua là 0.]

Rất nhanh, Hạ Tập Thanh nhận được hồi âm.

[Chúc mừng bạn, câu trả lời chính xác, hãy nhận lấy phần thưởng của mình.]

Ngay sau đó, chiếc giường Hạ Tập Thanh vốn đã kiểm tra vô số lần vẫn không tìm được bất cứ manh mối nào đột nhiên tự động đẩy ra một ngăn kéo ẩn từ mặt bên.

Hạ Tập Thanh đi qua, lấy đồ vật từ trong ngăn kéo ra, đó là một cái máy fax, trên đó được đánh số — 3.

Tuyến cốt truyện trong tay Thương Tư Duệ!

Trên bàn sách có tương đối nhiều camera. Để tiện cho tổ tiết mục ghi hình, Hạ Tập Thanh đặt máy fax lên bàn sách. Cái máy này không giống với các loại máy fax cổ trước đây anh từng thấy. Trên mặt không có bàn phím để quay số, ngược lại lại có một màn hình led nho nhỏ. Hạ Tập Thanh sờ soạng một chút, phát hiện nó là màn hình cảm ứng.

Phải làm thế nào máy fax mới hoạt động?

Lúc này, trên màn hình xuất hiện một câu.

[Xin hỏi, bạn gái nguyên bản của bạn đã trả qua mấy lần tử vong? Cơ hội chỉ có 1, hãy xác nhận chắc chắn rồi mới nhập câu trả lời.]

“Vấn đề này chỉ sợ chỉ có người duy nhất sở hữu đầy đủ cốt truyện là Nguyễn Hiểu mới có thể trả lời được…”

Hạ Tập Thanh đi đến bên radio, vặn nút màu đỏ thuộc về Nguyễn Hiểu.

Lúc này, âm thanh quen thuộc của tổ tiết mục lại vang lên.

“Các người chơi chú ý, lần bỏ phiếu đầu tiên sẽ bắt đầu sau 5 phút đồng hồ nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play