Long Bạch Bạch đang ăn hăng hái, đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh lẽo liền nhìn qua, động tác trên tay hắn không ngừng, bớt thời giờ miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhưng vừa thấy, thiếu chút nữa liền nghẹn, hắn trợn tròn mắt, trong con ngươi đen bóng hiện lên sự bất an.
Ban đầu Chu Kì Nghiêu nghĩ tên ngốc vô tâm vô phế được người ta đút ăn không có gì áy náy, thế nhưng khi thấy một màn như vậy liền nhếch mày, coi như tên ngốc này còn chút lương tâm, cũng biết không phải ai đút cho cũng ăn.
Sự không thoải mái dưới đáy lòng hắn thấy một màn này liền tan đi một chút, vừa muốn nói gì, kết quả nhìn thấy vật nhỏ trong một khắc còn cảm thấy bất an, ngay sau đó hắn nghĩ vật nhỏ này nên từ chối, thế nhưng không chỉ không từ chối, sau khi lấy lại tinh thần còn cảnh giác nhìn hắn, động tác trên tay nhanh không thấy bóng, đem hai con cá còn chưa ăn xong chén sạch sẽ.
Không chỉ có như thế, dưới ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của mọi người, tiếp tục đem thịt cá mà Trác Vân Phong đã chọn tốt, trực tiếp dài cổ ra, há miệng ăn luôn.
Nhai nhai nuốt vào, chăn gấm được vén lên, nhanh chóng co rụt vào bên trong…. Động tác dứt khoát mạch lạc, làm cho người ta trợn mắt há mồm.
Cuối cùng đại điện chỉ còn lại sự im lặng, cùng với Trác Vân Phong đang cầm đũa mờ mịt nhìn một màn này, ngơ ngác nhìn chén đĩa bị Long Bạch Bạch ném tới trước mặt, bởi vì không để tốt, liền chuyển động vài vòng trên mặt bàn, cuối cùng vang lên một tiếng rơi xuống đất, rốt cục ngừng lại.
Mà một tiếng này giống như khiến mọi người bừng tỉnh, Trác Vân Phong cũng từ từ quay đầu nhìn về phía cửa đại điện thấy một thân ảnh màu vàng, nhanh chóng đứng lên, hạ mắt quỳ trên mặt đất.
Đám người Tô Toàn cũng nhanh chóng quỳ trên mặt đất.
Ban đầu Chu Kì Nghiêu còn tưởng rằng vật nhỏ này là biết sai rồi, biết là không nên ăn thức ăn người khác đút cho. Nhất là khi nhìn thấy đôi mắt nhỏ của Long Bạch Bạch chột dạ bất an, hắn còn tưởng rằng tiểu hỗn đản này sợ, nhưng kết quả thì sao? Ngốc tử kia đúng là biết sợ, nhưng là sợ mình không cho hắn ăn cá, cái này là sợ không ăn được!
Lại còn làm bộ dạng gió thổi mây bay, hắn đường đường là một hoàng đế, còn có thể đoạt miếng thịt từ miệng người khác sao?
Chu Kì Nghiêu phát hiện tâm tình hắn vốn không thoải mái liền biến thành mưa gió bão bùng.
Hắn hít sâu một hơi, áp suất thấp quanh người rất là mạnh mẽ đi vào trong, mỗi một bước đi đều làm cho cung nhân xung quanh run rẩy không thôi, Tô Toàn cũng cả người đều là mồ hôi, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy hoàng thượng giận như vậy, quả nhiên không nên để Phong công tử vào, nhưng ai biết được đang tốt đẹp Phong công tử lại đi đút thịt cho Vân chủ tử chứ, bây giờ hoàng thượng sẽ không thật sự trừng phạt Vân chủ tử chứ?
Vân chủ tử còn đang bị bệnh.
Tô Toàn sợ Chu Kì Nghiêu giận chó đánh mèo lên Long Bạch Bạch, liền nhanh chóng giải thích: “hoàng, hoàng thượng, Phong chủ tử là nghe nói Vân chủ tử bị bệnh, lúc này mới cầm cá hấp tới đây cho Vân chủ tử dùng, đây, đây tuyệt đối…..” nhưng nói còn chưa hết lời, chờ cảm giác được long giày ở trước mặt, Tô Toàn cảm thấy phía trên truyền tới sức ép, yên lặng ngậm miệng lại.
Quên đi, hắn không nên lửa cháy đổ thêm dầu.
Chu Kì Nghiêu nhìn chăn gấm co lại thành một đoàn, lại nhìn Trác Vân Phong quỳ ở một bên, hôm qua khi hai huynh đệ này xuất hiện ở bên hồ hắn đã điều tra tất cả rõ ràng, biết được Trác Vân Phong này không định ra tay còn định tha cho đối phương một lần, không nghĩ tới đối phương còn dám chạy tới trước mặt Long Bạch Bạch, không chỉ tới đây, tiểu hỗn đản kia thật đúng là không sợ chết, người nào đưa đồ ăn đều dám ăn.
Nếu không phải nhìn đối phương vẫn không có tâm tư ra tay với Long Bạch Bạch, hiện giờ kết cục của hắn cũng không khác Trác Văn Hoan vẫn chưa tỉnh lại.
Chu Kì Nghiêu không muốn nhìn lần thứ hai: “Tô Toàn, đưa hắn rời đi.”
Tô Toàn thở ra một hơi, nhanh chóng đáp lời, liền cong thắt lưng tới gần Trác Vân Phong: “Phong công tử, nô tài đưa ngài trở về.”
Trác Vân Phong cũng cảm giác được Chu Kì Nghiêu tức giận, hắn biết mình không nên mở miệng, nếu không chỉ có càng thêm chọc giận tân đế, nhưng khi nhìn thấy Long Bạch Bạch cực kỳ “e ngại” Chu Kì Nghiêu, nghĩ tới đối phương liều mạng nhét đồ ăn như vậy là đã đói bụng rất lâu, trong đầu hiện lên đôi mắt trong suốt của Long Bạch Bạch, đáy lòng lại có một sự áy náy: hắn không nên tới, nếu bởi vì hắn làm cho người này giận chó đánh mèo, đây là điều mà hắn không muốn nhìn thấy.
Đổng tướng gia kêu hắn thừa dịp tân đế hiến tế tìm cách tiếp cận Vân công tử, cũng nghĩ cách tìm kiếm cơ hội giết hắn, như vậy mới có thể bảo toàn tánh mạng mẹ, hắn đến đây lại không định ra tay.
Rõ ràng biết trở về sẽ khiến Đổng tưởng gia tức giận ngập trời, hắn vẫn không muốn tay mình nhiễm máu, đánh mất một chút lương tri ở dưới đáy lòng mình.
Nhưng hắn xem nhẹ sự tàn bạo của tân đế, lúc trước hắn nghe nói qua bạo danh của tân đế, nhưng đối phương đối xử rất tốt với Vân công tử, ban đầu nghĩ tới….. nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Vân công tử, không phải là hoàng thượng căn bản không cho ăn cơm no đó chứ?
Trác Vân Phong rũ mắt, lưng vẫn thẳng tắp, không để ý tới câu nói của Tô Toàn, cũng không ngẩng đầu, mà là nói: “Hoàng thượng, việc hôm này không có liên quan tới Vân công tử, là thần nghe nói Vân công tử bị bệnh lại nghĩ Vân công tử thích ăn cá, cũng chỉ muốn mang mấy con cá này hấp lên cho hắn vui mà thôi, ban đầu chỉ nghĩ là nếu Vân công tử vui vẻ thì bệnh tình cũng sẽ tốt lên, không ngờ sẽ chọc giận hoàng thượng. nếu có sai cũng chỉ là do thần gây nên, mong hoàng thượng tha cho vân công tử, tất cả tội lỗi thần nguyện một mình gánh chịu, muốn chém muốn giết, muốn làm gì cũng được.”
So với tiếp tục để cho đám người Đổng tướng gia ức hiếp, hắn tình nguyện chấm dứt như vậy, chỉ là không có hắn, mẹ hắn sẽ như thế nào, ngay cả hắn cũng không biết.
Lời nói của Trác Vân Phong làm cho cả điện im lặng như tờ, Tô Toàn thiếu chút nữa là muốn hôn mê, Phong chủ tử đang làm gì? Đây không phải là lửa cháy đổ thêm dầu sao, rõ ràng không có chuyện gì, Phong chủ tử nói một tràng như vậy, chẳng phải là nói bọn họ có quan hệ hay sao? Đây không phải là đang liều mình để có “quan hệ” đó chứ?
Nhưng rõ ràng chuyện gì cũng không có mà.
Tô Toàn thậm chí còn không dám nhìn sắc mặt của hoàng thượng, chỉ cảm thấy khí lạnh ở xung quanh đã cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Tất cả mọi người đều buông đầu xuống không dám mở miệng, Long Bạch Bạch cũng nghe thấy, chỉ là hắn nghe không hiểu.
Nghe không hiểu cũng không ngăn cản hắn hiểu được hai chữ “chém”, “giết”, từ từ kéo chăn gấm xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, nhìn thấy đại ca ca đang quỳ gối ở một bên, lại nhìn thấy mặt người tốt đen thui, chột dạ lại bất an, nhìn thấy con ngươi chán nản của Chu Kì Nghiêu, liền yên lặng rụt lui, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhỏ giọng rầm rì: “Không thể giết….”
Chỉ ăn có mấy con cá thôi, sao lại phải giết cơ chứ?
Cùng lắm sau này hắn không ăn nữa, người tốt đem cá giấu đi không cho hắn ăn, hắn không ăn là được rồi, đừng giết đại ca ca tốt bụng.
Chu Kì Nghiêu liếc Long Bạch Bạch một cái, ý tứ của hắn Chu Kì Nghiêu nghe hiểu, cũng không để ý tới tiểu hỗn đản này, bọn họ sẽ tính sổ sau. Hắn hạ mắt nhìn Trác Vân Phong đang quỳ thẳng tắp, ba tháng trước, vì cùng Đổng tướng gia đối nghịch, hắn cố ý nói nam nữ đều có thể, vì thế, đủ loại quan lại đã đưa cả nam và nữ vào cung.
Chỉ là nam tử rất ít, tính cả Long Bạch Bạch bên trong cũng đã có năm người, còn bốn vị còn lại toàn là con vợ kế không được yêu thích.
Hắn vốn chỉ là thuận miệng mà nói, đương nhiên cũng không để ý, những người này sau khi tiến cung, hắn vẫn không triệu kiến, cũng không quá để ý.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy ngốc tử kia, Tô Toàn đã đi thăm dò, đem tất cả tin tức của cung phi đều tra xét một lần, nhưng lúc ấy hắn chỉ nghe của ngốc tử này.
Cho tới khi hôm qua hắn nhìn thấy hai huynh đệ Trác Vân Phong tính đối phó với Long Bạch Bạch, hắn mới nhìn tin tức của hai người này.
Trác Văn Hoan xuống tay với Long Bạch Bạch, sau khi đưa người trở về vẫn hôn mê bất tỉnh, đương nhiên là không thiếu tay của hắn, con vợ lẽ kia vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.
Về phần Trác Vân Phong, hắn tha mạng cho đối phương, nhưng cũng không định nhúng tay vào chuyện của đối phương.
Cũng không nghĩ tới, chẳng qua chỉ gặp mặt hai lần, người này thật là kiên cường, dám vì tiểu hỗn đản này mà gánh vác trách nhiệm, mặt Chu Kì Nghiêu không hề thay đổi liếc hắn một cái: “Nếu đây là mong muốn của ngươi, vậy trẫm liền toại nguyện cho ngươi. Tô Toàn, đem người giam vào phòng tối, không có sự cho phép của trẫm, ai cũng không được thấy hắn.”
Ban đầu Trác Vân Phong nghĩ hắn phải chết không thể nghi ngờ, sau khi sửng sốt, liền hạ mắt: “Thần lĩnh tội.”
Tô Toàn cũng sửng sốt, liền đem người mang đi.
Chỉ là trước khi đi nhìn ánh mắt của Long Bạch Bạch, liền nhìn thấy ánh mắt cực sáng của Long Bạch Bạch, còn vẫy tay với hắn: “Chờ ta hết bệnh rồi, ta sẽ mang đồ ăn ngon tới xem ngươi.” Đại ca ca không bị giết thật tốt.
Đám người Tô Toàn: “….” Vân chủ tử không nghe thấy lời của hoàng thượng nói sao?
Khóe miệng Chu Kì Nghiêu giật giật, nhìn bộ dạng vui vẻ của tiểu ngốc tử này: “Trẫm nói, không có sự cho phép của trẫm, ai cũng không được thấy hắn.”
“Đúng vậy đúng vậy, ‘ai’ không được thấy hắn, nhưng ta không phải là ‘ai’, ta là Bạch Bạch.” Long Bạch Bạch đương nhiên nói, hắn cũng không phải ai, người tốt chưa nói hắn không thể đi xem.
Chu Kì Nghiêu: “…..”
Cung nhân yên lặng cúi đầu: ngốc tử quả nhiên là ngốc tử.
Chu Kì Nghiêu yên lặng liếc hắn một cái, bị tiểu ngốc tử này làm cho tức giận không còn cách nào khác, phất phất tay cho tất cả mọi người lui ra.
Chờ cửa điện đóng lại, Long Bạch Bạch liền nhớ lại mình ăn vụng mấy con cá, lại chột dạ, rụt lùi ra sau, nhỏ giọng nói thầm: “Người tốt ngươi không thể trách ta, là ngươi muốn đem cá yêu giấu đi, ta cũng không ăn được cá yêu, rất khó chịu, cũng chưa ăn no.”
Chu Kì Nghiêu nhìn lướt qua một bàn lộn xộn: “Cái này gọi là chưa ăn no sao?”
Long Bạch Bạch sờ sờ bụng nhỏ, rất chân thành nói: “…. Chưa ăn no.”
Chu Kì Nghiêu: “Bị đói.”
Long Bạch Bạch trông mong nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì sinh bệnh mà trắng bệch, thấy vậy, sự không thoái mái dưới đáy lòng của Chu Kì Nghiêu tan đi phân nửa, hắn cũng không muốn so đo với tên ngốc này, ngốc tử này cái gì cũng không hiểu, ngay cả khi hắn muốn nhốt người ta cũng cho rằng không có gì.
Quả nhiên, ngốc tử này chắc là nhìn ra hắn không tức giận, yên lặng nắm lấy ống tay áo của hắn: “sau này ta sẽ không ăn cá đại ca ca cho nữa có được không? Ngươi đem đại ca ca thả ra có được không?”
Chu Kì Nghiêu nhếch mày: “không được.”
Long Bạch Bạch ngơ ngác nhìn hắn, rối rắm một phen, như là quyết định cái gì: “Vậy, sau này ta…. Cũng không ăn cá nữa, đã có thể thả rồi chứ?” hắn đã nghe lời như vậy!
Ai ngờ, Chu Kì Nghiêu nhếch mày, nhìn tiểu hỗn đản này rõ ràng là luyến tiếc mà vẫn vì Trác Vân Phong thật sự không ăn cá, không chỉ có mất hứng, thậm chí còn không vui:”Không được.”
Long Bạch Bạch ngơ ngác: “Vậy, vậy như thế nào mới có thể thả?”
Chu Kì Nghiêu híp mắt, nghĩ nghĩ nói: “ngươi nếu nghe theo ba yêu cầu của trẫm, trẫm sẽ thả hắn.”
Đáy lòng Long Bạch Bạch ẩn ẩn có một dự cảm không tốt, còn nhanh chóng túm lại chăn bên cạnh: “Là, là cái gì?”
Chu Kì Nghiêu bình tĩnh nói: “Thứ nhất, sau này không có sự cho phép của trẫm, không được ăn đồ người khác đút, thứ hai, trước khi ngươi khỏi bệnh, cũng không được ăn thịt, thứ ba, ngoan ngoãn uống thuốc, không được tìm cớ không uống.”
Long Bạch Bạch trợn tròn mắt, sao lại có thể như vậy? một miếng thịt cũng không cho ăn, hắn sẽ hỏng mất.
Chu Kì Nghiêu cũng không sốt ruột, từ từ uy hiếp: “Phòng tối thực tối, không ăn không uống còn có thể bị đánh….”
Đối với Long Bạch Bạch mà nói, không ăn không uống so với giết hắn còn thảm hơn, hắn tưởng tượng đai ca ca bị thảm như vậy, khẽ cắn mối: “Được, được được….” cùng lắm thì nhanh chóng hết bệnh là có thể ăn thịt.
Rõ ràng Chu Kì Nghiêu là tự mình đưa ra yêu cầu, nhưng khi thấy Long Bạch Bạch thật sự thỏa hiệp, cũng không có chút vui vẻ nào. Hắn nhìn Long Bạch Bạch, cho tới khi Long Bạch Bạch cảm thấy bất an: “Người tốt, ngươi sao lại nhìn ta như vậy?” nhìn hắn kì quái như vậy, sẽ không phải sau này sẽ không cho ăn thịt nữa chứ? “Người tốt khi nào thì ngươi thả đại ca ca ra?”
Chợt nghe Chu Kì Nghiêu tiếp tục mở miệng: “Thả cũng được, lúc này có thể thả, nhưng trẫm không tin ngươi, ngươi phải thế theo trẫm, trẫm mới tin ngươi.” Vật nhỏ tham ăn này lỡ như đổi ý, vậy hắn phải làm sao bây giờ?
Long Bạch Bạch: “Hả, vậy phải thề như thế nào?”
Chu Kì Nghiêu nói: “Nói nếu sau này người không làm được ba điều này, liền phạt ngươi không được ăn một miếng thịt nào.”
Long Bạch Bạch bất ngờ, lỡ như thật sự không ăn được thì sao? Nhưng ân nhân nói cứu một mạng người còn hơn xây bẩy tòa tháp, hắn nghĩ nghĩ, vẫn là dưới sự giám sát của Chu Kì Nghiêu không cam lòng thề, cuối cùng mới hít hít mũi nhìn người tốt vừa thăng cấp thành người xấu: “hiện tại có thể thả rồi chứ?”
Ai ngờ Chu Kì Nghiêu càng bình tĩnh hơn: “Ngươi xác định? Kỳ thật trẫm bắt hắn là đang cứu hắn đấy.”
Long Bạch Bạch không rõ lắm: “???” giam vào phòng tối là cứu? khi dễ hắn là thằng ngốc sao?
Chu Kì Nghiêu cũng không vội: “Ngươi có biết vì sao hắn tới đây không? Là có người cố ý muốn hắn đến tiếp cận ngươi để hại ngươi, nhưng hắn không muốn, cho nên nếu trẫm không bắt hắn lại, người phía sau giao nhiệm vụ cho hắn sẽ không bỏ qua cho hắn, có thể ở chỗ trẫm chỉ bị giam thôi, nhưng đi trở về là phải chết, sau này ngươi không thể nhìn thấy hắn nữa.”
Long Bạch Bạch trợn tròn mắt: “Vậy…. vậy là không thể thả rồi.”
Chu Kì Nghiêu có chút vừa lòng: “Ngươi hiểu là được rồi.”
Long Bạch Bạch cắn góc chăn, thì ra là người tốt cứu đại ca ca, “Vậy…. lời thề của ta vừa rồi thì sao?”
Khóe miệng Chu Kì Nghiêu đột nhiên cong lên: “Lời thề đã nói ra khỏi miệng, là đã như đinh đóng vào cột, nói phải giữ lời, mà còn phải tuân theo.”
Long Bạch Bạch không thể tin há to mồm: “….” Vì, vì sao hắn cảm thấy có chỗ nào không đúng?
Chu Kì Nghiêu nhìn bộ dạng ngơ ngác của Long Bạch Bạch, khó có lúc tốt tính vươn tay sờ đầu hắn, cảm xúc không thoải mái lúc trước ngay lập tức biến mất: vẫn ngốc như vậy, trẫm yên tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT