Trên môi truyền tới cảm xúc ấm áp làm hô hấp Quý Vũ Thời hơi nghẹn lại, chai nước suối cầm trong tay rơi xuống dàn.

Nước trong chai vãi đầy ra đất, từ miệng chai òng ọc chảy tràn ra ngoài, tạo thành một vũng nước lớn trên sàn, cánh tay máy lập tức dùng khăn lau sạch.

Không ai bận tâm tới.

Đó chỉ là một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Mềm nhẹ tựa như không hề tồn tại.

Lúc tách ra cánh môi tựa hồ lưu luyến không rời, nhẹ nhàng tiếp xúc rồi rời đi.

Tống Tình Lam chỉ là đụng nhẹ vào môi Quý Vũ Thời, giống như đang chạm vào bảo vật trân quý, vào người mà anh yêu thương, không có cách nào kiềm chế.

Nơi bị hôn giống như có điện lưu xẹt qua, trên môi lưu lại xúc cảm rõ ràng như vậy, mềm nhũn, nóng bỏng, còn có chút ướt át.

Quý Vũ Thời ngây dại.

Âm thanh của Tống Tình Lam khàn khàn: "Em đồng ý."

Hơi thở của anh nóng rực.

Mặt của Quý Vũ Thời cũng nóng rực.

Bởi vì câu nói của Tống Tình Lam là câu trần thuật.

Vấn đề cần phải suy nghĩ trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ kia, đáp án đã có vào khoảnh khắc Quý Vũ Thời đặc biệt giới mình một lần nữa với Tống Tình Lam, vì thế cậu đã điều chỉnh thời gian đi sớm hơn, hàm súc nói với Tống Tình Lam là "Đồng ý".

Quý Vũ Thời bị Tống Tình Lam giam cầm không có đường né tránh, sự tình phát triển tới bước này, Quý Vũ Thời đã không còn cách nào biểu đạt hàm súc nữa, chỉ có thể thẳng thắn trả lời: "Được."

Chóp mũi chạm nhau, hơi thở của cả hai xoắn xuýt, không phân rõ là của ai.

Nghe vậy, lực đạo nắm cổ tay Quý Vũ Thời của Tống Tình Lam gia tăng một chút, anh nghiêng đầu tới hơi cúi thấp hỏi: "Vì sao lại chỉnh thời gian đi nhanh hơn?"

Hỏi xong, anh lại nhẹ nhàng hơn Quý Vũ Thời một chút.

Giọng điệu của anh giống như bình thường, nhưng trong lúc hỏi chuyện lại nhịn không được muốn làm như vậy với Quý Vũ Thời.

Quý Vũ Thời nghe thấy tim mình đập thình thịch thình thịch, âm thanh vang dội như muốn đánh vào màng nhĩ.

Cậu nói ra bốn chữ: "Thời gian thật chậm."

Trên môi nóng lên.

Lúc này đây, nụ hôn của Tống Tình Lam nặng nề rơi xuống, không cố kỵ, không kỹ xảo, chỉ có hung ác mà ngậm lấy cánh môi Quý Vũ Thời.

Quý Vũ Thời không kịp chuẩn bị phát ra một tiếng thở dốc ngắn ngủi, nhưng lại bị Tống Tình Lam ngăn lại ở cổ họng.

Trong một sát na, phảng phất thiên lôi câu dẫn địa hỏa, tia lửa bùng cháy lan ra khắp đồng cỏ.

Bờ môi dán sát chặt chẽ, từ môi dưới đến môi trên, thay đổi góc độ tách ra một khoảng cách rồi lại áp tới gần nhau hơn một chút.

Dòng điện lủi thẳng trong cột sống trong lúc hai người hôn môi, xông thẳng lên vỏ đại não, Quý Vũ Thời hoàn toàn rối loạn, căn bản không có cách nào suy nghĩ, chỉ cảm thấy bắt đầu thiếu dưỡng khí, vô thức muốn hít thở.

Cậu chỉ mới hé miệng, nhịp thở của Tống Tình Lam trở nên gấp gáp, khoảnh khắc không khí tràn vào phổi thì nụ hôn này cũng biến thành hôn sâu.

Cổ tay bị buông ra.

Quý Vũ Thời không hề bị trói buộc nhưng lại giống như mất đi sức lực trượt ra sau.

Tống Tình Lam phát hiện điểm này, anh nhanh chóng dùng một tay ôm lấy eo cậu, tay khác thì giữ vững lấy sau gáy, dùng phương thức ôn nhu lại đặc biệt chiếm hữu ôm cậu vào lòng.

Đầu lưỡi nếm được hương vị ngọt ngào, Tống Tình Lam vô sự tự thông nếm hương vị khoang miệng người trong lòng một lần, cuối cùng dựa vào bản năng, đuổi theo đầu lưỡi đối phương.

Cả người Quý Vũ Thời run lên, hoàn toàn không ngờ hóa ra hôn môi lại mang tới run rẩy mãnh liệt đến như vậy.

Đôi mắt cậu hơi khép lại, không biết nên đáp lại thế nào, vì thế chỉ có thể bị ép phải thừa nhận trận cướp đoạt này, đồng thời nắm chặt phần áo sơ mi sau lưng Tống Tình Lam, ôm lấy đối phương.

Cậu giống như đang say.

Tống Tình Lam chính là người đã chuốc say cậu.

Nụ hôn triền miên kết thúc, nhiệt độ không khí lặng yên không một tiếng động tăng cao.

Hai người có chút túa mồ hôi, hơi hé miệng thở phì phò.

Cánh tay ôm bên hông Quý Vũ Thời của Tống Tình Lam vẫn không buông ra, trán áp lên trán cậu nói: "Làm sao bây giờ, Quý cố vấn. Tôi vẫn còn muốn hôn em."

Đầu lưỡi có chút đau, Quý Vũ Thời không muốn nói chuyện cho lắm: "Ừm."

Cậu cảm giác được.

Tống Tình Lam cúi đầu, thật sự lại hôn cậu lần nữa, lần này so với lần trước lại càng lâu hơn càng dài dằng dặc hơn, nó làm cậu cảm giác được rõ rệt sự biến hóa của thân thể Tống Tình Lam.

Một lần nữa kết thúc, Tống Tình Lam nói: "Xem đây là nụ hôn đầu tiên của chúng ta được không, tôi cảm thấy lần này tôi biểu hiện khá tốt."

Trái tim Quý Vũ Thời vẫn còn hỗn loạn: "Vì sao?"

"Lần đầu tiên vừa nãy, làm đau em." Tống Tình Lam vò mẻ lại sứt, thành thực nói: "Là vì tôi không có kinh nghiệm."

Câu nói này có thể hiểu theo nghĩa khác, nghe cứ cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Quý Vũ Thời cũng không nhắc nhở vị đội trưởng nào đó ở trong xương vẫn là một trai thẳng sắt thép, chỉ hỏi: "Không phải anh từng có mối tình đầu à?"

Ngụ ý là đã có mối tình đầu sao lại chưa từng hôn.

"Mối tình đầu của tôi không phải chính là em à?" Tống Tình Lam nói: "Đám khốn kia khai báo hết gốc gác của tôi cho em rồi, tôi có thể có mối tình đầu gì chứ?"

Tống Tình Lam, xử nam duy nhất của đội bảy Thiên Khung.

FA hai mươi sáu năm, tuyệt đối không giả.

Đôi mắt xinh đẹp của Quý Vũ Thời nhìn anh, rõ ràng vạch trần: "Mối tình đầu ở Ninh thành, lúc anh đi cô ấy còn khóc, dáng dấp đặc biệt xinh đẹp, gọi là Hàm Hàm ấy."

Khóe môi Tống Tình Lam nhếch lên, mày cũng nhướng lên bật cười. Tiếng cười trầm thấp vọng ra từ trong lồng ngực, ngày càng rõ ràng hơn, làm Quý Vũ Thời có chút thẹn quá thành giận, thực không hiểu được những lời này có gì buồn cười.

Tống Tình Lam cười đủ thì dừng lại nói: "Quý cố vấn, dáng vẻ ghi thù của em thực đáng yêu, nhưng sao ngay cả chuyện này mà em cũng nhớ chứ?"

Quý Vũ Thời bị khen đáng yêu: "..."

Tống Tình Lam giải thích: "Có phải quá không công bằng không, chuyện nhà trẻ lâu như vậy có thể tính sao?"

Quý Vũ Thời quay mặt đi: "Anh còn nói có cơ hội anh sẽ đi tìm cô ấy, nói không giữ lời à?"

"Tôi thừa nhận là tôi cố tỏ ra có mị lực để thu hút ánh mắt của em mà thôi." Tống Tình Lam xoay mặt cậu quay lại, đối diện với mình: "Tôi còn dám đi tìm người khác sao? Chỉ cần không chú ý một chút thôi em đã chạy mất rồi, tôi nhìn chằm chằm em còn không kịp đây nè."

Cho nên sớm muộn gì cũng phải tới.

Quý Vũ Thời biết hai mươi bốn tiếng suy nghĩ mà Tống Tình Lam cho mình trôi qua, anh sẽ ở đây chờ mình.

Yêu chính là yêu, tính toán chính là tính toán, khoảng thời gian này chẳng qua chỉ là thi hoãn thời gian thi hành hình phạt mà thôi.

Cậu không nói gì.

Cũng không biết kể từ đâu.

Tống Tình Lam thu hồi biểu tình ôn hòa, trở thành nghiêm nghị, con ngươi đen sâu thẳm làm Quý Vũ Thời không dám nhìn vào đó: "Khi đó em đã không dự định trở về đúng không?"

Tình huống quay trở lại khoảnh khắc năm 1439.

Gần một ngày trôi qua, căm phẫn trong lòng Tống Tình Lam kỳ thực không hề suy giảm chút nào, chỉ cần nghĩ tới suy nghĩ của Quý Vũ Thời khi đó, anh liền nhịn không được hoảng sợ.

Tống Tình Lam tính nợ, đặt ra nghi vấn: "Em định làm gì? Ngu ngốc cố gắng sửa đổi lịch sử, hay muốn làm kẻ phản bội?"

Mỗi câu mỗi chữ đều nói trúng suy nghĩ của Quý Vũ Thời khi đó, làm cậu nhịn không được muốn giải thích: "Tôi----"

"Ha suo la mu có nghĩa là gì?"

Tống Tình Lam ngắt lời cậu.

Quý Vũ Thời đột nhiên sửng sốt, màu đỏ vẫn chưa kịp biến mất một lần nữa lan tràn trên mặt, giống như bị người ta điểm huyệt mà lộ ra vẻ mặt khó tin.

Không chờ cậu lên tiếng, Tống Tình Lam đã chuẩn xác lên án: "Tưởng tôi không hiểu nên dám thổ lộ ngay trước mặt nhiều người như vậy, Quý cố vấn, lá gan của em lớn thật đấy. Có phải em nghĩ rằng cho dù mình không quay trở lại thì cũng không còn tiếc nuối gì nữa, đúng không?"

Quý Vũ Thời: "..."

"Tôi nói cho em biết, em nghĩ sai rồi." Tống Tình Lam chăm chú nhìn mặt cậu: "Nếu em không trở về, em vĩnh viễn cũng không biết tôi con mẹ nó sớm đã nhìn trúng em rồi."

Ha suo la mu.

Tôi thích anh.

Thì ra lời bày tỏ mờ mịt của Quý Vũ Thời sớm đã bị Tống Tình Lam biết được, hoặc nên nói là sớm đã bị toàn đội biết. Sau khi Quý Vũ Thời trở lại, không ai hỏi cậu chuyện này, ngay cả nói đùa cũng không có. Bởi vì Tống Tình Lam sớm đã khống chế hết thảy, đi trước một bước tỏ tình với cậu ở ngay trước mặt mọi người.

Tống Tình Lam chính là muốn cho tất cả mọi người biết----- Quý Vũ Thời là đối tượng yêu thích được anh nhiệt tình theo đuổi.

Trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.

Quý Vũ Thời mở miệng nói: "Tôi nghĩ rằng anh tuyệt đối sẽ không thích người cùng giới tính."

Cho nên, cậu không ôm chút hi vọng nào cả.

Chuồn mất.

Thấy cậu thành thực như vậy, cơn giận của Tống Tình Lam cũng tan biến, anh hỏi: "Nếu như tôi không thích người cùng giới tính, vậy sau khi trở về cậu phải làm sao? Dùng thân phận bằng hữu ở chung với tôi hay là trở về Ninh thành, sau này không gặp mặt nữa?"

Tình huống như vậy phát sinh trên người Quý Vũ Thời, chỉ nghĩ tới thôi đã làm Tống Tình Lam không nỡ rồi.

Quý Vũ Thời có đủ ẩn nhẫn lại không quen biểu đạt. Tựa hồ đối với cậu, chuyện như vậy phát sinh trên người cậu không nhiều lắm, có mất đi cũng không mất bao nhiêu, cho dù bị người mình thích hiểu nhầm là cùng một lúc quen với ba người bạn trai cũng không hề giải thích, dù sao thì cũng không có gì thay đổi.

Quý Vũ Thời lại nói: "Không phải."

Cậu phản bác cách nói của Tống Tình Lam, sau đó nói: "Anh nói ngược rồi, bởi vì tôi muốn thử một lần nên mới trở về."

Tống Tình Lam hừ lạnh: "Thử cái gì?"

Quý Vũ Thời: "Theo đuổi anh."

Đôi môi bị hôn tới đỏ thắm của cậu có hình dạng rất đẹp, nhẹ nhàng thổ lộ ra ngôn từ êm tai nhất: "Tống Tình Lam, tôi hình như đã... thành công."

*

"Đã gần tám giờ rưỡi rồi, sao Tống đội vẫn chưa chịu dậy?"

Sáng sớm, mọi người tập trung ở sân huấn luyện.

Thang Kỳ nói: "Lão Chu đi xem thử xem, có phải ảnh ngủ quên rồi không?"

"Nhóc nói đùa gì vậy." Chu Minh Hiên nói: "Nhóc có thấy Tống đội ngủ quên bao giờ chưa?"

"Đệt, không phải là tối quá hít đất phụ trọng nhiều quá, lượng vận động quá lớn nên giờ vẫn chưa dậy nổi đi?" Lý Thuần bừng tỉnh: "Nhưng chín giờ là phải làm kiểm tra tâm lý rồi, Tống đội muốn thả bồ câu cho nhóm chuyên gia kia à?"

"Chờ chút, Quý cố vấn vẫn chưa dậy!"

Mọi người mỗi người một câu, lúc này cửa sân huấn luyện bị đá văng.

Tống Tình Lam sải đôi chân dài đi tới, một tay cầm một gói giấy to, một tay bưng cà phê: "Ồn ào gì thế?"

"???"

"Tống đội, lấy đồ ăn sáng cho bọn em hả?"

"Đệt, bánh trứng chiên, thơm quá!! Sao chỉ có một phần?"

Cả đám vây lại.

Tống Tình Lam thân cao, lập tức giơ cao đồ trong tay, ung dung xoay một vòng, mắt lạnh liếc nhìn đám đồng đội: "Chưa tỉnh ngủ à, đồ trong tay tôi không có nửa điểm quan hệ gì với các cậu."

Cửa phòng huấn luyện cá nhân mở ra.

Quý Vũ Thời từ bên trong đi ra.

Cậu đã thay một bộ quần áo huấn luyện màu xám, chân mang giày chơi bóng màu trắng, tóc thì tựa hồ vừa mới tắm xong, trong sợi tóc đen còn dính vài giọt bọt nước. Nhìn thấy mọi người thì bình tĩnh chào hỏi: "Sớm, thật ngại quá, tôi ngủ quên. Chúng ta đi thôi."

"Lúc đi thấy em ngủ say quá nên không đánh thức em dậy." Tống Tình Lam tự nhiên nói: "Lần sau nghỉ sớm một chút, không nên ngủ muộn như vậy."

Lượng tin tức ẩn trong những lời này rất lớn.

Mọi người đỉnh dấu chấm hỏi đầy đầu cảm thấy khiếp sợ, chỉ mới một buổi tối thôi mà hai người này đã xảy ra chuyện gì vậy?

Chờ đã, thời gian suy nghĩ của Quý cố vấn không phải vẫn còn chưa tới à?

Quý Vũ Thời gật đầu.

Tống Tình Lam đưa bữa sáng qua, còn giúp cậu bưng ly cà phê.

Tiếp đó, ánh mắt Tống Tình Lam đảo qua đám chó độc thân bên kia, cực kỳ hài lòng nói: "Ăn chút gì rồi hãy đi, bạn trai."

[end 81]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play