Người mạnh hơn Quý Vũ Thời?

Điều này làm Morita Yu cảm thán không thôi, xem ra kỷ nguyên tinh nguyên thời không này nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp hơn hẳn thời không của bọn họ, trang thiết bị cũng phát triển hơn không ít, có sự chênh lệch khoa học nhất định.

Nhưng mà ngoại trừ trao đổi tin tức về Rubik, cả ba người đều không nói một chữ nào về niên đại cùng bối cảnh của chính mình.

Vì bảo trì sự ổn định của thời không, bọn họ sẽ không giao lưu quá nhiều với xuyên việt giả tới từ những thời không khác.

Không quản bọn họ là xuyên việt giả của thời không nào, ba định luật lớn của Thiên Khung đã khắc sâu vào xương bọn họ: Tuyệt đối không thay đổi quá khứ, tuyệt đối không đàm luận hiện tại, tuyệt đối không say mê tương lai.

"Những căn phòng này quả thực đang di động." Zoe nói: "Mỗi khi cánh cửa mở ra, có người đi vào, căn phòng ở phía sau cánh cửa sẽ biến đổi thành căn phòng khác, có thể là trong phòng có thiết bị cảm ứng."

Dọc theo đường đi cô đã trải qua rất nhiều tình huống như vậy, vì thế mới có thể khẳng định.

Quý Vũ Thời gật đầu: "Có thể."

Zoe bắt đầu suy nghĩ: "Nếu là vậy thì chúng ta rất khó tìm ra quy luật, có nhiều phòng như vậy, Rubik là muốn chúng ta làm cái gì, ghép cái gì lại?"

Mọi người đều hiểu được muốn giải thích vấn đề thì cần phải thử nghiệm cùng tìm kiếm, nếu vì an toàn mà cứ ở yên bất động trong phòng thì vĩnh viễn không thể nào tìm ra câu trả lời.

Ba người đơn giản ngắn gọn nói xong liền quyết định tiếp tục đi tới.

Zoe nắm lấy quả cầu đỏ lơ lửng trên không trung.

Ba người theo thứ tự trên dưới trái phải trước sau tra xét sáu mặt một lần, phát hiện quả cầu ở sáu hướng có màu sắc khác biệt, theo thứ tự là hai xanh dương, một vàng, một xanh lá, một tím và một đỏ.

Dựa vào suy đoán của Morita Yu khi nãy, mọi người lựa chọn căn phòng có quả cầu đỏ để tiếp tục đi tới.

Dọc theo đường đi, Zoe vẫn luôn dùng dao găm khắc ký hiệu La Mã lên sàn.

Căn phòng an tĩnh trắng tinh rất dễ làm người ta có cảm giác bị tách biệt với thế giới bên ngoài, thực tế thì cũng thật sự là vậy.

Morita Yu chủ động tìm kiếm chủ đề trò chuyện, nhưng cậu không giống người lắm lời như Lý Thuần, mặc dù nói chuyện hơi dài dòng một chút nhưng đều là tin tức hữu dụng.

"Senpai, anh đoán ở nơi này còn hơn 21 người hoạt động, tôi liền nghĩ thông được một việc." Morita Yu nói: "Sau khi tôi và đồng đội thất lạc, trong lúc chờ đợi trong phòng thì có một cánh cửa đột nhiên mở ra, chính là tôi không có nhấn mở cửa. Cánh cửa đó mở ra chỉ một giây liền đóng lại."

Giọng nói có chút tĩnh mịch, còn có chút ẩn ý: "Tôi nghĩ nếu là đồng đội thì bọn họ sẽ gọi tôi, khi đó không phát hiện người ở sau cửa nên còn tưởng là nơi này có quỷ. Giờ nghĩ lại thì rất đơn giản, khẳng định là người của đội khác nhìn thấy tôi, lại không muốn hành động chung với tôi nên đã rời đi. Nói không chừng chính là đồng đội của anh."

Nếu nơi này thật sự chỉ có ba tiểu đội thủ hộ giả thì tỷ lệ Morita Yu gặp gỡ đội bảy Thiên Khung là khá cao.

Quý Vũ Thời nghe thấy những lời này liền suy nghĩ, nơi này có khả năng không chỉ có ba tiểu đội, bọn họ phỏng chừng sẽ gặp càng nhiều xuyên việt giả hơn nữa, giống như lúc ở trong khe hở thời không vậy.

"Có lẽ không phải đồng đội của tôi." Quý Vũ Thời nói: "Nếu bọn họ phát hiện cậu, sẽ không trực tiếp rời đi như vậy."

Cho dù là quan hệ cạnh tranh, đội bảy Thiên Khung cũng sẽ không làm vậy.

Trao đổi nhưng bảo lưu tin tức chính là phương thức tốt nhất để mau chóng hội tụ đồng đội trong Rubik.

Morita Yu bật cười, lộ ra hàm răng trắng: "Wow, senpai rất có lòng tin với đội trưởng cùng đồng đội của mình nha. Hâm mộ đội bọn anh thật đấy."

Zoe không nói nhiều, nhưng ngại Morita Yu nói nhiều, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này: "Lẽ nào đội bọn cậu không phải như vậy?"

"Cũng không phải là không." Morita Yu gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Trước đó tôi vẫn luôn làm công việc văn phòng, vốn định làm ký lục giả nhưng bên thủ hộ giả lại thiếu người nên mới báo danh. Sức chiến đấu cùng kinh nghiệm đều không theo kịp mọi người nên vẫn chưa quá thân thiết với đồng đội."

Zoe cũng không cảm thấy thương cảm.

Thủ hộ giả khi mới gia nhập đội vẫn luôn cần một đoạn thời gian để dung hợp, thích ứng thì lưu lại, không thích ứng thì rời đi, cô đã gặp qua rất nhiều trường hợp như vậy rồi.

Quý Vũ Thời nghe thấy lời Morita Yu thì tựa hồ có chút xúc động.

Cậu quay đầu lại nói với Morita Yu: "Người làm công việc văn phòng sẽ có sở trường riêng của mình. Làm nhiệm vụ thêm vài lần, các cậu sẽ dần dần quen thuộc với nhau thôi."

Bọn họ đi tới một căn phòng mới.

Trên, dưới, dưới.

Đây là ba căn phòng bọn họ vừa đi, đều là phòng có quả cầu đỏ.

Mỗi lần Quý Vũ Thời đều nhớ kỹ phương hướng tiến vào, bố cục hai gian phòng xếp song song bắt đầu biến đổi, lắp ráp lại, nơi này so với cậu tưởng tượng bố trí phức tạp hơn rất nhiều, sớm đã vượt qua tính toán 86 căn phòng mà cậu thuận miệng nói.

Ghép lại.

Loading...

Rốt cuộc là ý gì?

Zoe tiếp tục nắm lấy quả cầu, vẫn là cô ấn nút mở cửa, Morita Yuu cùng Quý Vũ Thời phân biệt chia ra nhìn màu sắc quả cầu của các căn phòng khác.

Morita Yu nhìn phòng bên trái: "Màu đỏ!"

Quý Vũ Thời theo cây thang trắng bò lên tường bên phải, sau khi cửa mở thì nhìn một chút: "Màu đỏ.... chờ đã."

Căn phòng phía bên phải đập vào mắt Quý Vũ Thời, trên sàn nhà là một vũng máu đỏ tươi, còn có một cái đầu người lăn cun cút ở góc phòng.

Thấy biểu tình Quý Vũ Thời khác thường, hai người liền hỏi làm sao vậy.

Quý Vũ Thời leo xuống cây thang, đã lâu rồi không nhìn thấy hình ảnh đẫm máu làm sức chịu đựng của cậu không còn chết lặng như lúc nhìn thấy thi thể bị cắn xé thành từng phần ở PU-31, dạ dày có chút khó chịu nhợn lên, miễn cưỡng nhịn xuống nói: "Trong phòng có một cái đầu người."

Morita Yu kinh ngạc: "Đầu người?! Là người chết à?"

Quý Vũ Thời ừ một tiếng, không muốn tiếp tục chủ đề này.

Zoe tỏ ra hoài nghi: "Cậu nói bên trong là quả cầu màu đỏ, tại sao lại có người chết?"

Không phải bọn họ không tin tưởng Quý Vũ Thời, dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, giữa bọn họ hoàn toàn không có sự ăn ý hay tình cảm gắn kết, mặc kệ lời lẽ phân tích của Quý Vũ Thời vừa nãy logich thế nào, Zoe vẫn phải tự mình xem mới có thể xác định.

Nhìn thấy quả thực có thi thể, lại chỉ là một cái đầu người, Morita Yu không rõ thế nào cũng bò lên thang xem một chút, thậm chí chỉ là cách một bức tường cũng không thể chờ đợi được: "Đi mau đi, để ý nhiều làm gì, nói không chừng chính là kẻ hại chết Chuck, hắn chính là hung thủ! Hắn nhất định sẽ bị báo ứng!"

Nhiệm vụ siêu S bị Morita Yu xem là án giết người trong phòng kín, thật sự là vừa hừng hực chính nghĩa lại có phần sửu nhi nổi loạn.

Vừa mắng vừa lầm bầm, Morita Yu bước lên cây thang bên trái: "Đi thôi, đừng lãng phí thời gian! Người ta ba ngày không ăn cơm là bò dậy hết nổi rồi, bây giờ tôi sắp hết hơi rồi đây, chúng ta đi nhanh hơn một chút đi!"

Quý Vũ Thời ở phía sau Morita Yu, chuẩn bị leo lên cây thang.

Zoe cũng nhảy xuống khỏi cây thang bên phải.

Quý Vũ Thời ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đế giày Morita Yu. Cậu leo lên thang, chỉ thấy Morita Yu cúi đầu nhắc nhở mình: "Senpai cẩn thận, coi chừng bị tôi đạp trúng tay."

Vừa dứt lời, Morita Yu đã chui vào lỗ tròn, ngay sau đó hai chân của cậu ta nhấc hổng lên, "bịch" một tiếng có vật nặng rơi xuống, không còn động tĩnh.

Quý Vũ Thời nghi hoặc, lại leo lên hai bước.

Chờ thấy rõ tình huống trước mắt, máu trong người Quý Vũ Thời trong một sát na chảy ngược lại: "Morita!!!"

Tiếng kêu này hoảng sợ cùng cực, ngay cả âm thanh cũng đang phát run.

Zoe vẫn còn đứng dưới đất, ngẩng đầu hô: "Làm sao vậy?! Xảy ra chuyện gì?!"

Bên tai Quý Vũ Thời vẫn còn vang vọng câu nói "Senpai cẩn thận" của đối phương, mắt thì nhìn thấy Morita Yu té ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ, phần cổ đang phun ra máu tươi ồ ạt, vết thương gọn gàng như bị cắt ra-----

Đầu không thấy.

Quý Vũ Thời đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vàng leo xuống thang.

"Đưa cho tôi!"

Quý Vũ Thời giật lấy quả cầu trong tay Zoe, nhanh chóng tìm ra công tắc căn phòng bên phải.

Cậu dứt khoát leo lên thang nhìn vào trong căn phòng bên phải, cái đầu người ở trong góc tường nháy mắt quay qua.... là đầu của Morita Yu!

Zoe lúc này đã bò lên cây thang bên trái, nhìn thấy thi thể của Morita Yu: "Cái, cái gì?! Vì sao chứ?!"

Cô không thể nào tiếp thu được, vì sao người mới đó vẫn còn sống sờ sờ nháy mắt đã đầu và thân tách lìa, chết ngay tại chỗ, thậm chí còn không kịp rên một tiếng nào.

Tình huống này, cho dù không có tình cảm thì nhân loại bình thường cũng cảm thấy bi thương, huống chi Zoe cùng Morita Yu đã cùng đồng hành qua nhiều căn phòng như vậy, mắt cô nhịn không được đỏ ửng, từ trên thang bước xuống.

"Sao lại có thể như vậy?! Vấn đề nằm ở đâu chứ?!"

Dựa theo lý luận phòng cùng màu sẽ an toàn, bọn họ tùy tiện chọn phòng nào cũng được.

Dọc theo đường đi bọn họ đã dựa theo lý luận này đi qua rất nhiều căn phòng, Morita Yu tử vong hoàn toàn nằm ngoài phạm vi dự liệu của hai người.

Lẽ nào cho dù là căn phòng có màu sắc giống nhau cũng không an toàn?

Như vậy phải thế nào mới an toàn?!

Zoe buồn bực đảo hai vòng trong phòng, dùng báng súng đập đập mặt tường: "Tức là cái đầu trong căn phòng kia chính là đầu của Morita Yu?! Làm sao có thể chứ, cậu ta vừa nãy vẫn còn ở nơi này, lúc chúng ta tới đây thì cái đầu kia đã ở rồi, việc này phải giải thích thế nào đây? Thật sự nói không thông!"

Zoe tức giận nói, quay đầu lại thì thấy Quý Vũ Thời đang đứng bên cạnh cây thang căn phòng bên phải, mắt nhắm lại không biết đang nghĩ gì.

Thanh niên phương đông tới từ 70 năm trước này trong khoảng thời gian ngắn đã để lại ấn tượng rõ ràng.

Ngoại trừ diện mạo xinh đẹp, lãnh tĩnh có lẽ là thứ hấp dẫn nhất trên người Quý Vũ Thời.

Lúc này, sắc mặt Quý Vũ Thời tái nhợt, trán túa mồ hôi lạnh.

Quý Vũ Thời không có cách nào khống chế chính mình.

Sau khi nhìn thấy thi thể và đầu Morita Yu, đầu cậu không thể khống chế bắt đầu xuất hiện hiện tượng ký ức hỗn loạn.

Thang Nhạc bị tang thi cắn đứt động mạch phun ra máu, viên đạn của toản thạch điểu bắn ra xuyên thủng đầu Lý Thuần, thịt vụn trên kính chắn gió, đoạn ống chân nhỏ gầy mang giày cổ thấp... còn có ngày mưa u ám, con dao cắm phập trên lồng ngực người nào đó.

Cậu không muốn nhìn.

Cũng không muốn nhớ lại.

Chính là ở nơi này không có ai nói với cậu là đừng nhìn cả.

Quý Vũ Thời mở mắt ra, con ngươi lộ ra âm u mà chính mình cũng không cảm nhận được, anh chóng lấy hộp thuốc ra.

Viên thuốc nho nhỏ lăn trong lòng bàn tay, bỏ vào miệng.

"Cậu sao vậy? Có ổn không?" Zoe hỏi: "Tinh thần cậu thoạt nhìn không ổn lắm."

Quý Vũ Thời chậm rãi nhai viên thuốc, giống như đang tận hưởng vị đắng của nó. Cậu lau mồ hôi trên trán, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì cả, mở miệng: "Hai phút."

Zoe cho là Quý Vũ Thời cần nghỉ ngơi hai phút, thấy sắc mặt cậu quả thực rất khó coi, cô chỉ đành tạm thời đè nén nghi hoặc cùng sợ hãi, đề nghị: "Không, cậu cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Nửa tiếng, cậu ít nhất cần phải nghỉ ngơi nửa tiếng. Dù sao bây giờ chúng ta cũng không có cách nào rời đi, chúng ta không thể tiếp tục chọn phòng màu đỏ nữa, lý luận này không đúng..."

"Từ khi chúng ta phát hiện đầu người tới lúc Morita Yu tử vong, chỉ khoảng hai phút." Quý Vũ Thời lời ít ý nhiều: "Nói cách khác, thời gian của căn phòng có đầu người là hai phút sau. Hai căn phòng có chênh lệch thời gian."

Suy nghĩ của cậu có chút hỗn loạn, nói xong lại tự chỉnh lời mình: "Không, là cả ba căn phòng này có chênh lệch thời gian mới đúng."

Đều là xuyên việt giả Thiên Khung, lý luận thời không đương nhiên đã học không ít.

Thế nhưng Zoe không giống thành viên đội bảy đã quen thuộc với tình huống này, cô có chút dao động ngay: "Cùng một thời không sao lại xuất hiện chênh lệch thời gian? Này không có lý, căn bản không phù hợp logic...."

Tình huống nơi này có chút tương tự với rừng mưa và thành phố ở nhiệm vụ Chaos.

Nếu đổi lại là Tống Tình Lam, anh chắc chắn sẽ đuổi kịp suy nghĩ của cậu.

Gần như phần lớn thời gian Quý Vũ Thời không cần phải giải thích nhiều, Tống Tình Lam vẫn luôn hiểu được ý của cậu, cũng có thể tiến hành phân tích, mà những thành viên khác trong đội thì chỉ cần chỉ ra vấn đề, cũng nhau giải quyết.

Quý Vũ Thời không có cách nào hao phí thởi gian kể cho Zoe nghe chuyện bọn họ đã gặp qua kỳ ngộ điểm neo thời gian, khe hở không gian, chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề: "Cô nói đúng, tình huống bình thường thì cùng thời không sẽ không xuất hiện chênh lệch thời gian. Như vậy cô có thể thử nghĩ một chút, nếu như những căn phòng này vốn không cùng thời không thì sao?"

Zoe bị ý nghĩ lớn mật của Quý Vũ Thời dọa cho sợ ngây người, nhất thời khó có thể tiếp thu.

Quý Vũ Thời đã nuốt hết thuốc, chỉ còn vị đắng lưu lại giữa răng và môi.

Có lẽ là do tác dụng tâm lý, cậu tỉnh táo hơn không ít: "Trên người cô có thứ gì không quan trọng có thể cho tôi mượn một chút không? Chúng ta có thể ném đồ vật qua để chứng thực suy đoán này."

Zoe lôi một cây kẹo cao su ra, Quý Vũ Thời nhận lấy, cảm thấy nó xuất hiện khá đúng lúc, liền cười khẽ: "Cô có muốn không?"

Trong khoảng thời gian ngắn, trạng thái tinh thần của cậu đã điều chỉnh xong.

Zoe có vẻ khó tin nhưng cô không biết, đây chẳng qua chỉ là kỹ năng vốn có của tất cả thành viên đội viên.

Đưa cho Zoe một viên, Quý Vũ Thời tự mình ăn một viên, vị đắng trong miệng cũng bị tan đi không ít.

Hai người nhai kẹo cao su thả lỏng chính mình.

Tình huống này kỳ thực rất quỷ dị.

Zoe: "Cậu không ném à?"

"Không cần." Quý Vũ Thời nắm hộp kẹo: "Tôi chỉ cần nghĩ mình sẽ ném đi là được, Zoe, có thể giúp tôi xem phòng bên phải không?"

Zoe nghi hoặc bò lên cây thang, sau đó trợn to mắt: "Trong phòng có thêm nửa cây kẹo cao su!!"

Tình huống này nằm trong dự liệu của Quý Vũ Thời, cậu ném kẹo cho Zoe: "So sánh một chút, có phải là của cô không?"

Zoe xác định đó chính là cây kẹo của mình, phần đầu bị lõm mất một khúc.

Những chương trình học từng học, kinh nghiệm thực tiễn từng có, còn có trải nghiệm bị bắt cóc lần này, hết thảy đều đảo quanh trong đầu Zoe.

Quý Vũ Thời để Zoe có thời gian suy nghĩ, không lên tiếng ngắt lời.

Khoảng chừng một phút đồng hồ, Zoe thử nói: "Lẽ nào thời gian của căn phòng này là hai phút sau, nó sẽ phát triển ra sự việc có thể phát sinh vào hai phút sau?"

Sau khi tiến vào phòng, bọn họ phát hiện đầu Morita Yu.

Hai phút sau, Morita Yu đã hoàn thành việc này, thi thể xuất hiện ở căn phòng bên trái.

Zoe nói: "Nếu tôi không ném kẹo cao su qua đó, không hoàn thành khả năng đó thì sao?"

Quý Vũ Thời đứng ở giữa phòng, giơ cổ tay nhìn thông tấn khí: "Hiện giờ đã qua hai phút, cô thử nhìn lại xem, kẹo cao su còn ở đó không?"

Zoe quay đầu nhìn lại: "Không thấy đâu nữa!"

Nửa hộp kẹo trong phòng biến mất như bóng ma.

Zoe từ trên thang nhảy xuống, Quý Vũ Thời nói ra suy nghĩ của mình: "Nếu chúng ta thật sự ném kẹo cao su thì phòng bên trái cùng bên phải đều xuất hiện nửa hộp kẹo mới đúng."

Như vậy thì trình tự phát sinh mới giống như vụ việc của Morita Yu.

Trải qua thí nghiệm, suy nghĩ của Quý Vũ Thời đã được chứng minh.

Ba căn phòng này quả thực có chênh lệch thời gian, không thể trực tiếp vượt qua.

Quý Vũ Thời suy nghĩ, trước đó bọn Zoe có nhắc tới Chuck tử vong cũng phát sinh trong nháy mắt khi tiến vào một căn phòng. Như vậy rốt cuộc là chỉ một số phòng có chênh lệch thời gian hay tất cả các phòng đều vậy? Có thể nào là sự an toàn kỳ thực không liên quan tới màu sắc?

Quý Vũ Thời hỏi: "Zoe, Morita nói quả cầu trong căn phòng Chuck chết là màu vàng à?"

Zoe nói: "Đúng vậy, cậu nghĩ tới điều gì?"

Quý Vũ Thời lắc đầu: "Tạm thời không có. Tôi cần càng nhiều số liệu hơn."

Lý luận màu sắc giống nhau đã bị phủ định, màu sắc khác nhau tựa hồ cũng có thể bị tử vong. Bọn họ tra xét xung quanh, ngoại trừ hai căn phòng có quả cầu màu đỏ quỷ dị thì theo thứ tự là một vàng, một xanh lá hai xanh dương.

Zoe suy nghĩ một biện pháp, sau đó vứt một viên kẹo cao su vào mỗi phòng rồi quan sát, thế nhưng chúng nó không bị ảnh hưởng của căn phòng khác màu.

Thoạt nhìn những căn phòng xung quanh không có hiện tượng chênh lệch thời không, cho dù là vậy, bọn họ cũng không dám tùy tiện chọn một hướng để đi.

Bọn họ tựa hồ đã bị vây ở đây rồi.

*

Viên gạch nhanh chóng biến đổi rồi dùng tốc độ không thể nhìn thấy rõ rơi xuống ghép thành hàng hoàn chỉnh rồi biến mất.

Quý Vũ Thời ngồi dưới sàn, ngón tay trắng nõn thon dài điều khiển máy chơi game, gò má chuyên chú tập trung tinh thần vào trò chơi. Điểm số của cậu tăng lên cực nhanh, nếu tham gia cuộc thi xếp gạch thì Quý Vũ Thời chắc chắn sẽ đạt hạng nhất.

Trong hoàn cảnh này, Quý Vũ Thời đã ngồi suốt hai tiếng.

Làm người ta không chút nghi ngờ là cho dù phải đợi lâu hơn nữa, cậu cũng sẽ không cảm thấy buồn chán.

Mới đầu Zoe còn có thể ổn định một chút, nhưng một lúc sau đã bắt đầu nôn nóng đi tới đi lui. Thời gian tới đây của cô dài hơn Quý Vũ Thời, tâm tình tự nhiên cũng khác, thấy Quý Vũ Thời vẫn còn ngồi đó chơi game thì bắt đầu có suy nghĩ rời đi một mình.

Cô không đợi được nữa rồi.

"Cậu thật sự không đi à?" Zoe cầm súng, dự định tùy tiện chọn một phòng rời đi.

Màu xanh lá hay màu xanh dương đều được.

Chỉ cần không phải màu vàng hại chết Chuck và hai phòng màu đỏ kinh khủng ở hai bên, cô đều có thể thử một lần.

Ánh mắt Quý Vũ Thời không rời khỏi máy chơi game, chỉ nói: "Tôi nói rồi, tôi cần càng nhiều dữ liệu hơn."

Zoe nói: "Quý, cậu cứ ngồi ở đây không làm gì cả, có muốn nhiều dữ liệu hơn cũng không được."

Quý Vũ Thời nói: "Thứ nhất, ở đây không chỉ có chúng ta là xuyên việt giả, sau khi có người tiến vào phòng, căn phòng nguyên bản sẽ di động. Căn phòng di động đó không phải đơn độc, nhất định những căn phòng xung quanh cũng di chuyển theo. Vì sao chúng ta không chờ một chút, nói không chừng lần sau nhìn lại, căn phòng xung quanh sẽ thay đổi.

Zoe nghe vậy thì suýt chút nữa đã bị thuyết phục, cô ngây người nửa giây rồi nhanh chóng phản bác: "Cho dù căn phòng xung quanh thay đổi thì sao? Cậu có thể chọn lựa sẽ đi vào căn phòng nào à?"

Quý Vũ Thời nói: "Chờ đến khi các phòng xung quanh thay đổi, chúng ta có thể làm lại thí nghiệm, như vậy sẽ có thêm số liệu. Cho dù tạm thời không có được tin tức hữu dụng thì ít nhất cũng được an toàn."

Zoe buồn bực gãi loạn mái tóc ngắn vàng hoe của mình, Quý Vũ Thời nói không phải không có lý.

Cô an tĩnh lại, lại cùng Quý Vũ Thời chờ đợi ba tiếng đồng hồ.

Ngoại trừ hô hấp của hai người, căn phòng giống như mê cung này hoàn toàn tĩnh mịch.

Bọn họ thay phiên nhau kiểm tra các căn phòng xung quanh, không phát hiện chút biến hóa nào.

Zoe cũng không có cách nào chờ đợi nữa: "Chúng ta rời khỏi nơi này thôi!"

Quý Vũ Thời nhìn qua.

Zoe nói: "Cậu xem, nếu như phòng ở nơi này thật sự có rất nhiều rất nhiều, có lẽ nhiều tới vô số, chúng ta chờ tới chết cũng không có người tới, phòng xung quanh cũng không di động. Không bằng chọn một phòng trong số xanh lá hoặc xanh dương, phỏng chừng có thể chọn đúng, nhưng vậy chúng ta cũng có được nhiều số liệu hơn."

Quý Vũ Thời hỏi: "Cô muốn chọn cái nào?"

"Rất đơn giản, chúng ta có hai người." Zoe nói: "Không bằng chơi đoán số, người thua sẽ đi trước, tùy tiện chọn phòng nào cũng được. Chọn đúng, chúng ta có thể cùng đi, chọn sai, người kia sẽ được sống. Như vậy rất công bằng."

Zoe đặc biệt thích công bằng.

Nhưng Quý Vũ Thời không đồng ý: "Nếu cả hai đều sai?"

Zoe: "Vậy thì sao chứ? Sai thì vẫn tốt hơn ngồi chờ chết."

Tuy là vĩnh viễn sẽ không làm như vậy, nhưng cô có chút hiểu được tâm tình của tên hung thủ đã dùng bọn họ làm vật thí nghiệm.

Quý Vũ Thời ngồi yên tại chỗ, lắc đầu: "Xin lỗi. Tôi chọn lưu lại."

Zoe ngồi xổm nên cạnh, chân thành nói: "Tôi thực sự hi vọng mình chọn đúng, nơi này là một nhiệm vụ, Thiên Khung kia đã nói sẽ có thưởng. Cho dù mạo hiểm thì chúng ta cũng có thể sáng tạo cơ hội cho đối phương, không tốt sao?"

Vẻ mặt Quý Vũ Thời không hề thay đổi, con ngươi đen bình tĩnh đối diện với Zoe: "Xin lỗi, chính vì muốn giành được chiến thắng nên tôi không thể mạo hiểm. Nếu cô muốn đi thì xin cứ tự nhiên."

Zoe ngẩn người.

Cô phát hiện, thanh niên tóc đen xinh đẹp này ngoại trừ lãnh tĩnh thì còn cực kỳ vô tình.

Zoe tức giận: "Tôi rời khỏi căn phòng này, sau khi cửa đóng lại thì căn phòng này sẽ di động, cậu không làm gì cả cũng có được số liệu, dựa vào cái gì chứ? Như vậy thật sự không công bằng!"Quý Vũ Thời: "Cô có thể chọn lưu lại."

Zoe nghẹn, bực mình nói: "Quý, sự lãnh tĩnh của cậu thật đáng sợ. Một người lạnh lùng không hề có chút ấm áp nào như cậu, tôi nghi ngờ cậu không thể nào tìm được bạn gái."

Quý Vũ Thời nói: "Oh, tôi thích con trai."

Zoe đưa tay cầm lấy quả cầu: "Tùy cậu, trai hay gái gì cũng vậy, cậu làm người ta cảm thấy cậu không cần bất kỳ người nào cả."

Cô nhấn mở cửa căn phòng xanh lá, trên mặt xuất hiện lỗ tròn, viên kẹo cao su cô đã ném vẫn còn ở đó, thoạt nhìn không hề nguy hiểm, cô vừa chuẩn bị bước xuống vừa nói: "Nếu như tôi thắng thì nó cũng có được từ sự dũng cảm của chính tôi---- sự thật sẽ chứng minh thủ hộ giả 70 năm sau mạnh hơn 70 năm trước! Nếu như chết trong căn phòng canh lá, cậu phải nhớ kỹ, là tôi đã tạo ra cơ hội cho cậu giành thắng lợi, là cậu nợ tôi, Quý."

Nói xong, Zoe biến mất ở cửa tròn.

"Tít----" một tiếng, cửa đóng lại.

Chính là cùng lúc đó.

"Tít----" một tiếng, ngay khoảnh khắc cánh cửa kia đóng lại, một cánh cửa khác mở ra.

Bên kia cánh cửa, Zoe bước vào.

Phía sau lưng cô là Morita Yu vẫn còn sống sờ sờ.

Bọn họ tựa hồ không nhìn thấy Quý Vũ Thời, cũng không phát hiện sự tồn tại của cậu.

Chỉ thấy Morita Yu vừa leo xuống thang vừa nói: "Trước đó tôi vẫn luôn làm công việc văn phòng, vốn định làm ký lục giả nhưng bên thủ hộ giả lại thiếu người nên mới báo danh. Sức chiến đấu cùng kinh nghiệm đều không theo kịp mọi người nên vẫn chưa quá thân thiết với đồng đội."

Ngay sau đó, Quý Vũ Thời nhìn thấy chính mình xuất hiện ở cửa tròn, theo cây thang bò xuống.

Cậu im lặng hơi hé mở môi, cùng chính mình nói: "Người làm công việc văn phòng sẽ có sở trường riêng của mình. Làm nhiệm vụ thêm vài lần, các cậu sẽ dần dần quen thuộc với nhau thôi."

[end 63]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play