Sau khi dỗ dành hai đứa con trai xong, hai người cũng không còn tâm tình đi tình chàng ý thiếp nữa.

"Hiện tại chúng ta đi tìm phụ thân nói chuyện sao?" Hạ Thiên Tịch ôm con trai lớn hỏi.

Hai bàn tay nhỏ của con trai nhỏ ở trong lòng ngực Lăng Thần đang ôm bình sữa mút đến cực kỳ ra sức, vừa nhìn chính là tiềm chất chuẩn bị làm đồ tham ăn, tiểu Lăng Duệ cực kỳ khinh thường nhìn một màn này, khuôn mặt nhỏ rất chi là lãnh diễm cao quý khốc huyễn!

Em trai thật ngốc!

Lăng Thần cười cười xoa xoa đầu tiểu Hạ Lê, đáng yêu như vậy đúng là theo gen của Hạ Thiên Tịch, khiến ánh mắt hắn nhìn ái nhân cũng mang theo ý cười, nói: "Hiện tại đi thôi, cũng bổ sung thông tin lý lịch, trực tiếp bế con trai đi theo, vừa lúc phụ thân cũng lâu rồi chưa nhìn thấy cháu trai."

Hạ Thiên Tịch gật gật đầu, vừa lúc có hai đứa con trai bên người, tin là phụ thân cũng không quá mức lạnh lùng.

"Gọi theo Lancet và Thẩm Hạo luôn." Lăng Thần còn nói thêm.

"A? "Hạ Thiên Tịch chớp đôi mắt nghi hoặc nhìn Lăng Thần.

Lăng Thần cười thần bí: "Dù sao chọn ngày chi bằng nhằm ngày, chúng ta nếu đều đi, phụ thân cũng không thể nói không gặp đúng không!"

Ngươi không cảm thấy như vậy sẽ cực kỳ vô liêm sỉ sao?

Hạ Thiên Tịch rất chi là vô ngữ nhìn nam nhân của y.

Da mặt ngươi còn dám dày hơn một chút nữa không?

"Sao thế?" Lăng Thần nhướng mày nhìn Hạ Thiên Tịch.

"Không, cứ như vậy, quả thực quá tốt, ngươi quả thực quá thông minh." Hạ Thiên Tịch lập tức nhanh nhẹn khen Lăng Thần.

Tâm tình Lăng Thần cực kỳ tốt đẹp nheo lại đôi mắt gật đầu.

Hai người lập tức đi tới phòng khách bên cạnh gọi Lancet và Thẩm Hạo, hai người mở cửa nhìn hai người đứng bên ngoài rất khó hiểu, nhanh như vậy đã xong việc? Tốc độ này quả thực cũng quá...ánh mắt Lancet rât là tràn trụi nhìn Lăng Thần.

Thẩm Hạo đứng ở phía sau hắn bất đắc dĩ cười cười, giơ tay kéo kéo ống tay áo hắn, để hắn đừng gây chuyện.

Vẻ mặt Lancet cực kỳ cao ngạo hừ hừ, liếc nhìn Lăng Thần một cái nói: "Nếu phương diện kia của ngươi không được, ta không ngại cho ngươi trước đi khám xem cho thỏa đáng."

Sau đó đi ra ngoài.

Hạ Thiên Tịch: "......"

Lăng Thần: "......"

"Phương diện kia của ngươi không được?" Hạ Thiên Tịch cực kỳ nghi hoặc nhìn Lăng Thần.

Lăng Thần: "......"

"Không." Sau khi phản ứng lại, sắc mặt Lăng Thần đen đến dọa người, nghiến răng nhìn Lancet ở phía trước, cực kỳ ngứa răng ngứa lợi, sớm biết vậy đã không đồng ý với hắn.

Quả thực quá tức giận.

Thẩm Hạo lắc đầu, hai người này.

Về tới Hạ gia, Hạ Thiên Tịch trước để hai người ở trong xe, hai người bọn họ đi gặp Hạ Thanh trước, có hai tiểu manh vật mềm mụp ở bên người, sắc mặt Hạ Thanh đúng là ôn hòa hơn rất nhiều, sau đó thừa dịp nhiệt độ còn chưa giảm, Hạ Thiên Tịch mau chóng đưa ra yêu cầu muốn gặp anh của Lancet, Hạ Thanh trầm tư một chút, xem ở mặt mũi hai bánh bao nhỏ nhuyễn manh mới đồng ý gặp mặt Lancet một lần.

"Ngươi nói bọn họ có thể đánh nhau không?" Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần ở bên ngoài đợi, còn ôm theo hai đứa con trai.

Vừa mới chơi một hồi, hai bánh baonhỏ nhuyễn manh giờ phút này đều mệt nhóc, đang ngủ đến là ngọt ngào ở trong ngực phụ thân và ba ba mình, hơn nữa còn phun bong bóng dãi.

"Yên tâm, phụ thân nếu đã đáp ứng gặp bọn họ thì sẽ không có việc gì." Lăng Thần an ủi.

"Vậy ngươi nói phụ thân có thể cho bọn hắn mượn binh hay không?"

"Sẽ." Lăng Thần chém đinh chặt sắt nói.

"Vì cái gì?" Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu hỏi.

"Bởi vì Đế Quốc ở trong tay Lancet và trong tay phản quân sẽ không giống nhau." Lăng Thần trầm tư một chút nói: "Đế Quốc và Liên Bang tường an không có việc gì nhiều năm như vậy, bỗng nhiên đánh nhau đối với ai cũng không có lợi, huống chi hiện tại ở Xích Tinh tang thi còn đang ngo ngoe rục rịch, hiện tại Đế Quốc trong tay quân phản loạn, đám quân phản loạn đó nếu dám làm lơ tang thi mà xuất binh với Liên bang, liền cho thấy đám phản quân đó làm lơ mạng người, nếu Đế quốc trong tay Lancet thì khác, Lancet không thể nào làm lơ nhiều mạng người như vậy mà đi xuất binh với liên bang."

"Nếu Đế Quốc ở trong tay Lancet, nói không chừng còn sẽ liên hợp với Liên Bang cùng nhau đối phó đám tang thi ở Xích Tinh nữa." Hạ Thiên Tịch bổ sung nói: "Hơn nữa, Đế Quốc nếu ở trong tay Lancet, Liên Bang và Đế Quốc liên hợp cũng sẽ càng thêm tự tin."

Lăng Thần gật gật đầu, nheo lại mắt phong cười nhìn Hạ Thiên Tịch: "Khi nào bảo bối trở nên thông minh như vậy? Hả?"

Vốn dĩ đã rất thông minh có được không?

Hạ Thiên Tịch trừng hắn một cái, nói giống như y rất ngốc vậy, hừ hừ!

Hạ Thiên Tịch ngạo kiều hếch cằm nhỏ.

Lăng Thần cười cười cúi đầu hôn lên gương mặt hắn dịu dàng nói: "Tức giận?"

"Không thèm." Hạ Thiên Tịch dẩu miệng: "Ai mà thèm nhỏ mọn như vậy."

Ngươi cho rằng ai cũng lòng dạ hẹp hòi giống ngươi sao?

"Miệng dẩu lên cao đến mức sắp treo được chai nước tương lên rồi kìa." Lăng Thần cười chế nhạo.

Hạ Thiên Tịch quay đầu không nhìn hắn, miệng ngươi mới dẩu có thể treo được trai nước tương lên ấy.

"Tức giận thật à?" Lăng Thần cười cười cúi đầu hôn lên bờ môi của y: "Ngọt như vậy? Ăn vụng cái gì? Hả?"

"Ai thèm ăn vụng." Hạ Thiên Tịch trừng mắt hắn, vẻ mặt rất hung dữ.

"Vậy sao miệng lại ngọt thế." Lăng Thần híp mắt nhìn y.

"Sao ta biết được?" Hạ Thiên Tịch trừng mắt: "Mau đứng lên, không được rối loạn, đừng làm con trai tỉnh." Vất vả lắm mới dỗ ngủ được.

"Vậy bảo bối hôn ta một cái." Lăng Thần liếm môi cực kỳ vô lại nói.

Hạ Thiên Tịch trừng lớn đôi mắt, ngươi có thể vô liêm sỉ thêm chút nữa được không?

Lăng Thần híp mắt chờ, xem ra rất có vẻ ngươi không hôn ta liền tìm ngươi, cực kỳ khí phách.

Hạ Thiên Tịch tức giận trừng hắn một cái, hiện tại đang ở trong nhà phụ thân chứ không phải ở nhà mình, y cũng không muốn cùng Lăng Thần nháo lên, chẳng may bị người thấy thì không tốt, vì thế thỏa hiệp ngẩng đầu hôn lên mặt hắn một cái.

"Khụ khụ!" Cửa phía sau mở ra, chợt vang lên tiếng ho khan.

Hạ Thiên Tịch nhanh chóng ôm con trai tách ra khỏi Lăng Thần, vẻ mặt vô tội quay đầu lại nhìn Hạ Thanh đứng ngoài cửa.

Vừa rồi phụ thân không nhìn thấy gì nhỉ!

Hạ Thiên Tịch dùng đôi mắt nhỏ cực kỳ vô tội nhìn Hạ Thanh.

Ánh mắt Hạ Thanh phức tạp nhìn con trai, đây đúng là gả con ra ngoài như bát nước đổ đi!

"Cũng không biết thu liễm một chút." Nói một câu giống như trách cứ, nhìn hai bánh bao nhỏ đã ngủ say trong lòng bọn họ, trên mặt Hạ Thanh toát ra một tia dịu dàng: "Đem bọn nhỏ về phòng ngủ đi, đừng ôm bọn nhỏ ngủ, không tốt cho sự phát triển của bọn nhỏ."

"Vâng, phụ thân." Hạ Thiên Tịch ngoan ngoãn cúi đầu, chờ phụ thân rời đi, mới le lưỡi rồi lườm Lăng Thần một cái.

Đều là ngươi làm hại, rõ ràng biết phụ thân trong nhà, cư nhiên còn không thành thật như vậy.

Lăng Thần cười cười, đi tới nắm tay Hạ Thiên Tịch.

Lancet theo sát phía sau Hạ Thanh, ánh mắt hài hước nhìn hai người.

Lăng Thần vẻ mặt quang minh chính đại cho hắn đánh giá, vốn dĩ chính là vợ chồng, thân thiết một chút có gì không được?

"Các ngươi nói gì với phụ thân?" Hạ Thiên Tịch thông minh lập tức nói sang chuyện khác.

"Hạ nguyên soái và Lăng nguyên soái đều đã đồng ý cho mượn binh." Lancet cũng thuận theo đề tài dời đi nói, tuy vừa rồi bọn hắn chỉ thấy Hạ nguyên soái, nhưng Hạ nguyên soái cũng cũng đã gọi điện cho Lăng nguyên soái, đồng ý cho hắn mượn binh.

"Như vậy thì quá tốt rồi, ngươi có thể đi về trước thu phục Đế quốc."

"Ừ." Lancet gật đầu thật mạnh: "Cảm ơn các ngươi."

Đây là lời cảm ơn thật lòng.

Lancet chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày hắn sẽ nhiệt tình nói lời cảm ơn thật lòng với hai người như vậy, còn làm bạn bè.

"Cái này không có gì, dù sao Đế quốc vốn dĩ nên là của ngươi, hơn nữa Đế quốc ở trong tay ngươi và trong tay phản quân có uy hiếp khác nhau với Liên bang." Hạ Thiên Tịch nói ra sự thật: "Như vậy tiếp theo ngươi muốn an bài như thế nào? Là hiện tại liền về Đế quốc sao?"

Lancet lắc đầu: "Tuy Hạ nguyên soái và Lăng nguyên soái cho ta mượn binh, nhưng trước mắt ta còn không quá nắm chắc, nhưng cũn chỉ có thể tận lực liều mạng."

"Tục ngữ nói rất đúng, bắt giặc bắt vua trước, nếu ngươi trộm quay về Đế quốc giết kẻ đứng đầu quân phản loạn là tướng quân Kent trước, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều đối với việc thu phục Đế quốc." Hạ Thiên Tịch đứa ra ý kiến bản thân.

"Nhưng tướng quân Kent không phải dễ giết như vậy." Thẩm Hạo nói: "Mấy năm nay ta và Lancet ẩn nấp trong Đế quốc, cũng tìm mọi cách trà trộn vào hoàng cung Đế quốc, chính là muốn giết Kent trước, hưng bên người gã phòng bị quá mức nghiêm ngặt, người bình thường căn bản không tới gần hắn được, hơn nữa gã còn là một chiến sĩ cơ giáp cấp 6, hai người bọn ta ở bên nhau cũng không phải đối thủ của bọn họ."

"Hơn nữa, cho dù chúng tôi có thể giết chết gã, muốn an toàn rời khỏi hoàng cũng cũng không có khả năng." Nếu Kent có thể giải quyết dễ như vậy, hai người bọn họ cũng sẽ không chạy tới Liên bang mượn binh.

"Đúng rồi, hiện tại thực lực của các ngươi như thế nào?" Hai ngày nay bọn họ đều đang thương lượng làm thế nào để mượn binh, Hạ Thiên Tịch đã quên mất chuyện hỏi về thực lực của hai người.

"Ta và Lancet hiện tại là chiến sĩ cơ giáp cấp 5, cấp bậc ma pháp là Ma pháp sư cao cấp." Thẩm Hạo nói: "Mấy năm nay chúng ta có rất ít thời gian để tu luyện, có thể có tiến bộ lớn như vậy đã xem như không tồi rồi."

Hạ Thiên Tịch gật gật đầu, cũng phải, hai người bọn họ hiện tại chắc chắn không có tâm tình tăng lên thực lực gì đó, huống chi thân phận của Lancet sau khi xảy ra một loạt sự tình thì làm gì có tâm tư đi tăng lên thực lực.

"Các ngươi thì sao?" Thẩm Hạo nhìn hai người.

Vẻ mặt Hạ Thiên Tịch quẫn bách.

Y sợ nói ra sẽ kích thích hai người.

Lăng Thần nhếch môi đạm nhiên cười, hơi mang theo một tia khoe khoang: "Tịch Tịch hiện tại là chiến sĩ cơ giáp cấp 7, Ma đạo sư trung cấp, ta là chiến sĩ cơ giáp cấp 6, Ma đạo sư sơ cấp."

Khẩu khí kia, quả thực không thể khoe khoang hơn!

Hạ Thiên Tịch dám khẳng định, Lăng Thần tuyệt đối là cố ý.

Đương nhiên, Lăng Thần chính là cố ý chọc giận Lancet, ai bảo hắn là một nam nhân có thù tất báo lại còn cực kỳ lòng dạ hẹp hòi chứ? Dám nói phương diện kia của hắn không được, hừ hừ!

Lancet: "......"

Thẩm Hạo: "......"

Hai người dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật nhìn hai người

..........

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play