Hạ Thiên Tịch trợn trừng mắt mà nhìn, y quả thực không thể tin được, Lăng Thần cư nhiên lại vô sỉ như vậy, dám dùng điều này uy hiếp y.

"Ngươi..." Hạ Thiên Tịch bị một câu chọc cho tức điên không nói được gì, bực bội giơ chân đá đuôi xe thể thao, quay đầu ánh mắt hung tợn trừng mắt tức giận nói: "Ngươi yêu thế nào thì sao? Muốn băng bó thì băng, không muốn thì thôi, dù sao có chết cũng là ngươi, không liên quan tới lão tử." Y ác thanh ác khí nói xong liền xoay người rời đi.

Thật sự là bực muốn chết, CMN vì sao sự tình lại phát triển đến nước này? Rõ ràng sáng sớm hôm nay hai bọn họ còn rất tốt.

"Tịch Tịch..." giọng nói thấp thấp của Lăng Thần mang theo một cỗ ưu thương thâm trầm, làm người nghe xong không tự giác cảm thấy đau lòng.

Ánh mắt hắn gắt gao nhìn theo bóng dáng rời đi không chút do dự của Hạ Thiên Tịch, lưu loát dứt khoát như vậy, làm tâm hắn nháy mắt tràn ngập khủng hoảng.

Hắn không biết làm thế nào mới có thể giữ lại người này, nhưng hắn lại không muốn tổn thương người này.

Lăng Thần mím môi, đôi mắt phượng màu bạc ám ám quang mang, xoay người--

Chỉ nghe bùm một tiếng, phía sau Hạ Thiên Tịch truyền ra tiếng thủy tinh vỡ nát.

Hạ Thiên Tịch ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên quay đầu nhìn xem, Lăng Thần hung hăng mà nện một quyền lên cửa sổ xe, thủy tinh rắn chắc như vậy, có thể phòng ngừa thú biến dị và tang thi xâm nhập, lại còn là thủy tinh pha thêm vật liệu đặc thù liền dễ dàng bị Lăng Thần dùng một quyền đập nát.

Hạ Thiên Tịch có chút kinh ngạc nhìn Lăng Thần, bàn tay và cánh tay hắn bị mảnh nhỏ thủy tinh sắc bén vẽ ra từng vết máu, máu thẳng tắp rơi tí tách trên mặt đất, chỉ chốc lát mặt đất đã nhuộm một màu đỏ thắm.

Động tĩnh bên này của bọn họ hấp dẫn đại bộ phận ánh mắt của mọi người, người đi cách đó không xa đều đang nhìn tựa hồ không biết bọn họ đang làm gì.

Lăng Thần không để ý tới những vết thương trên tay, càng không quan tâm tới vết thương đang không ngừng chảy máu, ánh mắt hắn cực nóng gắt gao nhìn Hạ Thiên Tịch, môi mỏng mím lại, không nói một lời.

Hạ Thiên Tịch bị động tác của Lăng Thần làm ngây ngốc một chút, trong nháy mắt phản ứng lại được liền chửi ầm lên: "Ngươi CMN bị bệnh à!"

Lăng Thần gợi lên khóe môi vài phần tà khí cười cười, ánh mắt hắn có chút điên cuồng nhìn Hạ Thiên Tịch, tiếng nói trầm thấp vang lên nhẹ nhàng: "Tịch Tịch, ta cũng cảm giác được ta bị bệnh, ta bị bệnh không thể rời khỏi ngươi." Ánh mắt hắn liếc nhìn từng đạo vết thương đang không ngừng chảy máu trên tay nói: "Ngươi muốn rời khỏi ta, nhưng ta lại không thể tổn thương ngươi, ta ngăn không được ngươi rời khỏi ta, nhưng là...ta sẽ ở trước khi ngươi rời khỏi ta tự làm tổn thương bản thân, ta muốn xem ngươi có đau lòng hay không?"

Nếu ngươi yêu ta, cho dù một chút, ngươi cũng sẽ đau lòng không nỡ rời đi!

Như vậy, ngươi còn dám rời khỏi ta sao?

Lăng Thần biết cách làm của mình có chút điên cuồng, nhưng hắn không nghĩ ra biện pháp nào khác để giữ lại Hạ Thiên Tịch.

Bởi vì người này khác với người khác, y có thể nói đi là đi, không chút do dự, dứt khoát lưu loát.

Y rời khỏi hắn, thậm chí có thể có tình yêu mới, về sau chắc chắn sẽ người yêu mới.

Nhưng hắn không thể, người Lăng gia bọn họ, cả đời chỉ biết nhận định một người, một khi đã xác định, nếu không chiếm được, chính là hủy diệt.

Nhưng bảo hắn hủy diệt Hạ Thiên Tịch, hắn không làm được, cho nên hắn chỉ có thể hủy diệt bản thân.

Hạ Thiên Tịch trước này cũng không biết, Lăng Thần lại yêu mình điên cuồng như vậy, bởi vì y đã từng bị tổn thương, cho nên dù y có tiếp nhận Lăng Thần cũng sẽ như cũ không dám chân chính mà yêu.

Bởi vì y sợ, sợ lần nữa lại bị tổn thương.

Nhưng hiện tại, nhìn Lăng Thần điên cuồng bày tỏ tình yêu với mình như vậy, hốc mắt Hạ Thiên Tịch đã ươn ướt, y há miệng thở dốc muốn nói lại không nói nên lời, ánh mắt nhìn máu chảy trên cánh tay xuống mặt đất, trong lòng y đột nhiên đau xót, giống như bị dao cùn từng nhát từng nhát cắt lên vậy. Y há miệng thở dốc, yết hầu đều nghẹn ngào, hốc mắt ướt át, nước mắt tràn lan, ngăn không được nấc nghẹn, ách thanh nói: "Ngươi bức ta như vậy? nếu ta không yêu ngươi thì sao?"

"Vậy ngươi để cho ta chết là được."

Khóe môi Lăng Thần câu lên vài phần tà khí, khuôn mặt tuấn mỹ mà lại lạnh lẽo biểu tình lại rất thoải mái, một chút cũng không có thần sắc sợ hãi tử vong.

Hắn đang đánh cuộc, hắn đánh cuộc Hạ Thiên Tịch có đau lòng vì hắn hay không. Hắn tuy tự tổn thương bản thân, nhưng hắn trước nay cũng không phải một người ngớ ngẩn.

Hắn sẽ không có khả năng thật sự để mình tìm chết, sau đó đem bảo bối của mình vui vui vẻ vẻ mà nhường cho người khác.

Hắn có tự tin, Hạ Thiên Tịch nhất định sẽ vì hắn đau lòng.

Hạ Thiên Tịch sao có thể không đau lòng vì hắn?

Hai người bọn họ dù sao cũng ở chung thời gian dài như vậy, Lăng Thần đối với y tỉ mỉ cẩn thận chăm sóc, cho dù y không yêu Lăng Thần, y cũng sẽ thích hắn, chỉ cần trong lòng y Lăng Thần có một chút vị trí, y sẽ không thể nào trơ mắt nhìn Lăng Thần chết đi trước mắt mình.

Cánh môi Hạ Thiên Tịch mấp máy, một đôi mắt hàm chứa nước nhìn Lăng Thần, đột nhiên nói: "Lăng Thần, ngươi hãy nghe cho kỹ-ta yêu ngươi!"

Cho dù trước kia y không yêu, nhưng tại một khắc này, y xác thực đã chân chính yêu hắn, chân chính tiếp nhận Lăng Thần.

Lăng Thần nhếch lên khóe miệng vài phần tà khí, nội tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn thắng cuộc!

Hạ Thiên Tịch bỗng nhiên chạy tới, bước chân vội vã, cả người hung hăng đâm vào ngực Lăng Thần, đem cả ngươi Lăng Thần lảo đảo lui về sau vài bước đụng phải sau xe.

"Bảo bối...bảo bối..." Hắn từng tiếng từng tiếng lập lại thấp giọng gọi, tỉnh cảm thâm trầm mà nóng bỏng.

Hạ Thiên Tịch giãy giụa tách ra từ lồng ngực Lăng Thần, y ngước đối mắt tràn ngập nước nhìn miệng vết thương tràn đầy trên cánh tay hắn, giọng nói run rẩy: "Đều chảy nhiều máu như vậy nhiều như vậy..."

"Bảo bối, ta không sao." Vừa thấy Hạ Thiên Tịch đau lòng, Lăng Thần lập tức nhẹ giọng dỗ dành.

Nhưng hắn dỗ dành một chút cũng không được, cả người Hạ Thiên Tịch đều run bần bật, thanh âm ấm ách không thành lời: "Làm sao bây giờ? làm sao bây giờ?"

Nhìn bảo bối đau lòng vì mình như vậy, Lăng Thần có chút hối hận.

Nhưng hối hận này cũng chỉ lóe qua rồi biến mất mà thôi, nếu có thể dùng biện pháp này bức cho bảo bối bày tỏ tình yêu với mình, hắn nhất định sẽ dùng.

"Đi bệnh viện, nhanh lên, chúng ta đi bệnh viện." Hạ Thiên Tịch nói xong duỗi tay kéo cửa xe, cánh tay run run chạm vào thủy tinh trên cánh cửa, bị thủy tinh bén nhọn cắt qua ngón tay, y thấp giọng a một tiếng, lại không có làm nũng kêu đau với Lăng Thần.

Lăng Thần sử dụng phương pháp này, không chỉ trừng phạt bản thân mà còn cả Hạ Thiên Tịch.

Y nếu yêu hắn, sao có thể sẽ không đau lòng vì hắn.

Hiện tại, trái tim y đang đau đến khó chịu đựng được, nếu không người y cũng sẽ không run bần bật lên như vậy, giống như một con thú nhỏ bị thương, hai mắt đẫm lệ mông lung, biểu tình hoàn toàn bất lực.

Y hoảng loạn, trong đầu rối ren, căn bản là không biết phải làm gì mới được.

"Bảo bối, ngươi bị thương?" Lăng Thần nhìn miệng vết thương thật dài trên đầu ngón tay đang nhỏ máu, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.

"Không cần xen vào, chúng ta đi bệnh viện trước, đi bệnh viện..."Hạ Thiên Tịch hai mắt đẫm lệ mông lung, giọng nói nghẹn ngào không thành tiếng, y kéo cửa xe ra muốn đem Lăng Thần nhét vào trong xe.

"Ta nhìn xem tay ngươi." Lăng Thần sao có thể để y như ý?

Nhìn y bị thương, hắn lập tức đau lòng, tuy vết thương của hai người bọn họ không thể so sánh, nhưng hắn hiện tại lại nếm phải cảm giác gieo gió gặt bão.

"Không cần ngươi quản." Hạ Thiên Tịch phẫn nộ gào thét, vung tay Lăng Thần ra, Lăng Thần sao có thể để y vung tay ra, dùng một tay khác không bị thương dùng sức cầm ngón tayHạ Thiên Tịch, nhìn miệng vết cắt đang chảy máu tươi trên ngón tay, đôi mắt hắn tối lại.

Lăng Thần cúi đầu đem ngón tay của Hạ Thiên Tịch ngậm trong miệng, hút máu tươi trên đầu ngón tay y.

Hạ Thiên Tịch nhìn Lăng Thần, giờ phút này nước mắt đã đầy trên khuôn mặt.

"Ngu ngốc, đi bệnh viện làm gì, ngươi trực tiếp dùng quang minh ma pháp trị liệu cho hắn là được." Giọng nói pha thêm chút cười nhạo của Tiểu Cửu vang lên trong đầu Hạ Thiên Tịch.

Xem kịch miễn phí lâu như vậy, nó thực sự không thể lý giải nổi nhân loại này tình cảm ngươi yêu ta, ta yêu ngươi gì đó.

Tình yêu là gì? Cư nhiên còn vì loại tình cảm buồn cười này tự sát, chết, nhân loại thật là mỗi người đều ngu xuẩn.

Tiểu Cửu quả thực đối với nhân loại khịt mũi coi thường.

Không để ý tới tiểu Cửu cười nhạo, được tiểu Cửu nhắc nhở, hai mắt Hạ Thiên Tịch lập tức sáng ngời, đầu óc giờ phút này đã tỉnh táo hơn nhiều, lập tức dùng sức rút ngón tay khỏi miệng Lăng Thần, ách thanh nói: "Nhanh đi vào."

Lăng Thần bất đắc dĩ nhìn y một cái, thấy Hạ Thiên Tịch hai mắt đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ mông lung, trong lòng cũng có vài phần không đành lòng cùng đau lòng, dưới ánh mắt sắc bén của Hạ Thiên Tịch bước lên xe.

Hạ Thiên Tịch lập tức ngồi lên vị trí điều khiển, đóng cửa xe, đem cánh tay đầy miệng vết thương kia của Lăng kéo tới trước mặt mình, cánh môi run run, ánh mắt nhìn miệng vết thương trên cánh tay.

"Bảo bối, ta không có việc gì, đừng lo." Lăng Thần nhìn y bị dọa cả người run bần bật, trong lòng cũng hung hăng đau một chút, hơn nữa thề, về sau tuyệt đối sẽ không dọa bảo bối của mình như vậy nữa.

Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu, ánh mắt hung tợn nhìn Lăng Thần một cái, ánh mắt ngập nước mang theo hung quan, khiến Lăng Thần lập tức ngậm miệng.

Hạ Thiên Tịch đem bàn tay mình đặt lên phía trên cánh tay Lăng Thần, miệng lẩm bẩm đọc, y đối với quang minh ma pháp không quá quen thuộc, cho nên chỉ có thể đọc khẩu quyết ma pháp.

Theo lời y đọc, một đoàn ánh sáng màu trắng nhu hòa xuất hiện trên tay, bao vây lấy cánh tay Lăng Thần, miệng vết thương được ánh sáng màu trắng này chiếu rọi nhanh chóng khép lại, không còn chảy máu. Lăng Thần nheo lại mắt phượng nhìn một màn thần kỳ này.

..........

pê sờ ét: Chương sau có tí thịt vụn(≖ᴗ≖✿)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play