- Quả không hổ danh là đại thiếu gia của Trương gia, trông quả nhiên là
phong độ hơn người - hắn nhìn người thanh niên trước mặt và nhếch mép
cười.
Sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến cho tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ.
- Ngươi là ai, làm sao mà ngươi có thể vào được đây - Trương Phàn vừa quét mắt đánh giá hắn vừa nói.
- Làm sao ư? Ta cứ như vậy mà đi vào thôi - hắn nói.
Trương Phàn càng thêm cảnh giác với hắn, bản thân Trương Phàn là đại thiếu gia của Trương gia, xung quanh tên này không hề thiếu những bảo tiêu, hộ
vệ…
Xung quanh căn phòng này được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt bởi hàng chục cao thủ để đảm bảo sự an toàn và yên tĩnh cho Trương Phàn.
Giờ đây hắn nói cứ như vậy bước vào có nghĩa là hắn đã dễ dàng vượt qua lớp bảo vệ của Trương Phàn.
- Tên ngốc kia, ngươi làm gì ở đây - trong khi Trương Phàn còn mải đánh giá hắn thì Vương Linh Nhi liền hô lên.
So với Hà Nguyệt thì Vương Linh Nhi hầu như không có chút tâm cơ nào hay phải nói là quá mức ngây thơ.
Giờ đây hắn tự tiện đột nhập vào nơi ở riêng của Trương gia đại thiếu mà
lại còn trong tình hình 2 gia tộc đang hết sức căng thẳng thế này mà
Vương Linh Nhi lên tiếng như vậy chẳng khác nào thể hiện ra mối quan hệ
với kẻ vừa đột nhập vào là hắn.
Hà Nguyệt nghe thấy Vương Linh
Nhi kêu lên thì cũng hơi nhíu mày, cô hiểu rõ tính cách của người tỷ
muội này nên cũng không trách cứ gì Vương Linh Nhi, chỉ là cô đang cố
suy nghĩ đối sách mà thôi.
- Ngươi có thể nói cho ta biết tên Trương Bá Phong đang ở đâu không? - hắn hỏi.
Thân là 1 trong tứ đại gia tộc thì việc Trương gia có trận pháp bảo vệ cũng
không có gì lạ nên hắn khó lòng dò ra khí của Trương Bá Phong.
Nghe được câu hỏi này của hắn thì Trương Phàn có chút tức giận nói:
- Hừ! Việc ngươi tự tiện xông vào đây ta còn chưa tính toán mà ngươi còn dám bất kính với thái gia gia sao? Người đâu!!!
Trương Phàn hô lên 1 tiếng nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
- Người đâu!?! Minh bá!!! - Trương Phàn ngớ người 1 lát sau đó thì liên tục gọi.
Nhưng không hề có 1 tiếng đáp lại nào cả mà chỉ là vẻ mặt coi thường của hắn mà thôi.
- Xem ra ta phải dùng tới vũ lực để ép ngươi khai ra rồi…
Sau đó khi mà không 1 ai kịp phản ứng gì hắn đã xuất hiện trước mặt của Trương Phàn.
- Ngươi… hự…
Trương Phàn còn chưa kịp kêu lên thì đã bị hắn bóp cổ và nhấc bổng lên cao.
Legilimency!!!
Hắn lập tức xâm nhập vào trong tâm trí của Trương Phàn và lục lọi ký ức của tên này. Bản thân Trương Phàn không phải là pháp sư thêm vào việc đẳng
cấp tên này cũng không cao nên hoàn toàn bất lực khi bị hắn dò xét trí
nhớ.
Hắn nhanh chóng lướt qua những trí nhớ vô dụng và cuối cùng
cũng tìm được hình ảnh của 1 lão già tóc bạc phơ với bộ đồ Tôn Trung Sơn đang ngồi trên chiếc bàn đá trong 1 khu vườn.
Sau khi tìm được ký ức mà hắn cần thì hắn liền ném Trương Phàn xuống đất như 1 bao cát.
- Ngươi đang làm gì vậy? - Hà Nguyệt bật thốt lên 1 cách ngỡ ngàng.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, từ lúc hắn tiếp cận Trương Phàn đến khi hắn lục tung ký ức của tên này lên cũng chỉ diễn ra trong 1 tích tắc khiến cho
mấy người Hà Nguyệt không kịp phản ứng.
- Ngươi làm gì vậy hả,
ngươi có biết nếu như ngươi gây tổn hại tới Trương Phàn thì Trương gia
sẽ không tha cho ngươi đâu - Hà Nguyệt lần đầu tiên trở nên mất bình
tĩnh to tiếng với hắn - đến lúc đó Hà gia cũng sẽ bị liên lụy và có thể
cuộc chiến giữa 2 gia tộc sẽ nổ ra.
Hắn vốn đang định rời đi tìm Trương Bá Phong nhưng khi nghe Hà Nguyệt nói vậy thì liền ngừng lại và nhìn cô nói:
- Chính cái cách suy nghĩ ấu trĩ đó mà Hà Thiên Vũ không bao giờ lựa chọn cô làm người kế vị ngôi vị gia chủ đấy - hắn tỏ vẻ khinh thường - mặc
dù vấn đề chính không phải do cô là nữ giới nhưng chính cái lòng dạ đàn
bà đó ngăn cách 1 kẻ mưu trí trở thành 1 nhà lãnh đạo.
Cách suy
nghĩ của Hà Nguyệt chính là tìm mọi cách thuận lợi nhất để đạt được mục
đích mà gặp phải ít rủi ro nhất, nhưng chính cách suy nghĩ này khiến cho cô thiếu quyết đoán trong những trường hợp cần sự cứng rắn.
Hà
gia và Trương gia vốn đã là thế như nước với lửa gần như không thể hòa
giải được rồi, 1 cuộc chiến là điều khó lòng tránh khỏi giữa 2 gia tộc.
Chỉ vì sợ mình là người sẽ khơi mào cuộc chiến mà Hà Nguyệt cố tìm cách mềm mỏng để giải quyết nhiệm vụ khiến cho Trương gia được 1 tấc lại tiến 1
thước.
Cô không hề nghĩ rằng bản thân Hà Thiên Vũ có liên đoàn võ thuật quốc tế làm hậu thuẫn hoàn toàn có thể không chút e ngại mà gây
chiến với Trương gia.
Trương gia mang danh là kẻ chống đối lại
liên đoàn nếu như dám manh động thì chắc chắn sẽ bị liên đoàn đưa ra
những chế tài để áp chế trừ khi Trương gia chủ động giao ra tấm địa đồ.
Hà Nguyệt không nhìn ra được điểm mấu chốt đó mà chỉ lo nghĩ cho cái lợi trước mắt nên nhiệm vụ lần này mới đi vào ngõ cụt.
Câu nói của hắn khiến cho Hà Nguyệt phải bừng tỉnh, Hà Nguyệt không phải kẻ ngốc mà trái lại cô rất thông minh. Nhưng chính vì quá thông minh nên
Hà Nguyệt nghĩ rằng mình có thể giải quyết mọi việc theo cách êm xuôi và mỹ mãn nhất.
Giờ đây sự tự kiêu về trí tuệ của Hà Nguyệt bị hắn chọc thủng khiến cho cô dường như bị sốc nặng.
- Ngươi vừa mới làm gì ta? - lúc này Trương Phàn đã tỉnh táo lại sau khi
bị hắn xâm nhập vào tâm trí - Trương gia chúng ta cùng ngươi không oán
không thù tại sao ngươi lại nhắm vào ta?
Hắn đứng đó cúi xuống nhìn Trương Phàn 1 chút rồi nói với vẻ mặt trêu tức:
- Tại sao à? Đơn giản là Trương gia của các ngươi không may mắn thôi.
Quả thật Trương gia không hề may mắn chút nào. Nếu như 2 gia tộc tiếp tục
đấu đá thì cũng chưa thể biết kết cục ra sao, có thể liên đoàn sẽ nhúng
tay vào chuyện này hoặc cũng có thể Trương gia có được sự trợ giúp nào
đó để lật ngược tình thế.
Nhưng 1 khi hắn đã tham gia vào chuyện
này thì mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa. Sức mạnh của hắn là quá cao so
với thế giới này, hắn còn sở hữu đủ loại năng lực thần kỳ mà những người khác khó mà có thể tưởng tượng ra được.
Điều này có nghĩa là chỉ cần hắn theo phe nào thì phe đó chắc chắn sẽ chiến thắng. Và lần này
Trương gia đã kém may mắn khi mà hắn về phe Hà gia.
Trương Phàn
ngồi bệt ở dưới đất mà không dám nói gì, vừa rồi tên này đã tận mắt
chứng kiến thân thủ của hắn hoàn toàn vượt trội hơn so với bản thân nên
giờ mà phản kháng là điều cực kỳ ngu ngốc.
Hắn thản nhiên rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của Vương Linh Nhi và ánh mắt đầy phức tạp của Hà Nguyệt.
- Đại ca, khoan đi đã!!!
Đúng lúc này 1 bóng người to lớn nhào về phía hắn. Hắn quay qua nhìn thì
liền thấy được tên béo nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Vương Linh Nhi bây giờ
chạy tới ôm lấy chân của hắn.
- Đại ca, tiểu đệ rốt cuộc thì cũng tìm được ngài rồi - tên béo này vui sướng cọ cọ cái mặt béo ú vào quần của hắn.
Vương Linh Nhi đang ngạc nhiên thấy được em trai của mình làm ra những hành động như vậy thì lại càng sững sờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT