Đại đa số thí sinh lúc đến đại điện đều thanh tĩnh lại, cũng không biết bọn họ gặp vấn đề gì ở cửa thứ hai, có thể thấy trên thân thể của không ít người bị thương.
Lúc này gương mặt âm trầm của Hồ Vũ Thiên càng ngày càng u ám, không cần tới gần cũng có thể cảm nhận được áp suất thấp trên người hắn.
Trên mặt Vệ Kình vẫn kiêu ngạo như trước, chỉ thỉnh thoảng lại len lén nhìn về phía Từ Tử Nham, thời điểm phát hiện Từ Tử Nham quay đầu nhìn hắn, lại nhanh chóng nghiêng đầu qua chỗ khác…
Hạ Hầu Liên cười híp mắt, vẫn là bộ dạng ung dung qua cửa, mà tiểu cô nương bề ngoài khả ái nhưng kỳ thật rất nguy hiểm kia, lại rầu rĩ không vui bĩu môi.
Từ Tử Nham tìm một vòng, cuối cùng cũng thấy Vu Hạo đứng trong góc phòng không ai để ý tới, ban đầu thời điểm hắn ta đến chân núi chỉ chậm hơn hai huynh đệ bọn họ một bước, nhưng lúc hắn đến đại điện, cũng đã là người thứ bảy.
Hơn nữa, sau khi Từ Tử Nham cẩn thận quan sát một phen mới phát hiện, trong số những người này chỉ có rất ít người bị cột sợi dây trên cánh tay hoặc trên đùi như anh, xem ra, đời trước nguyên thân không có loại “Đãi ngộ đặc thù” này bởi vì thành tích của hắn quá bình thường.
Đối với Vu Hạo kia, chớ nhìn hành động lén lút của hắn, lớn lên dung mạo cũng không đặc biệt, nhưng lại là một người giỏi dò la tin tức. Có lẽ do trời sinh nhạy cảm với các loại thông tin, không lâu sau này, hắn sẽ thành lập được tổ chức buôn bán tình báo lớn nhất Huyền Vũ vực – Thiên Văn Các.
Chỉ là đáng tiếc, nguyên thân cũng không biết ông chủ thực sự của Thiên Văn Các là ai, nhưng chỉ dựa vào thực lực của Vu Hạo, tuyệt đối sẽ không phải là ông chủ thật sự ở nơi đó.
Nếu không thì gạt Vu Hạo qua bên đây nhỉ?
Từ Tử Nham hơi do dự, hiện tại Vu Hạo tựa hồ cũng không có thể hiện ra bất kỳ năng lực nào, ngược lại bởi vì tu luyện công pháp không thích hợp với thực chiến, cho nên hắn ở bên cạnh Hồ Vũ Thiên cũng không có địa vị gì. Nếu muốn mượn sức hắn, hiện tại chính là thời gian tốt nhất.
Không có người nào hiểu rõ về tầm quan trọng của tin tức hơn anh, sau này toàn bộ Huyền Vũ vực không ai dám đắc tội với ông chủ Thiên Văn Các chính là sự thật rõ nhất.
Các loại thiên tài địa bảo, bí cảnh động phủ, hầu như hễ là đồ vật lưu truyền ở Huyền Vũ vực, đều có thể tìm được tin tức tương ứng ở Thiên Văn Các.
Đương nhiên, bảo vật càng trân quý, giá cả càng đắt, có người nói đã từng có người nghe được tin trong Thiên Văn Các tìm được một chỗ bí đảo hải vực, bỏ ra toàn bộ tài sản bản thân để mua bản đồ của bí đảo, sau này hắn may mắn sống sót trở về, từ kim đan sơ kỳ nhảy vọt lên kim đan hậu kỳ, thậm chí cách nguyên anh cũng chỉ có một bước xa.
Lúc tin tức này được truyền ra, toàn bộ Huyền Vũ vực đều xôn xao, từ nay về sau không còn người nghi ngờ uy tín của Thiên Văn Các nữa, chỉ cần ngươi có tiền, bất luận là tin tức gì đều mua được.
Trong truyền thuyết, tu sĩ có may mắn cực thịnh là nhân vật chính trong sách gốc – Bạch Hoa, với lại trong chuyến đi này hắn lại chiếm được rất nhiều đan dược thăng cấp tu vi, thậm chí còn bắt được… hải thú làm linh sủng.
Lúc Bạch Hoa trải qua nguy hiểm, con giao long kia cũng đã mấy lần cứu gã trong nguy nan.
Quyết định!
Trước tiên phải kéo Vu Hạo về phe mình!
Ai biết ông chủ Thiên Văn Các hiện đang ở nơi nào! Nếu như ta ra tay sớm, nói không chừng Thiên Văn Các sẽ chính là sản nghiệp của ta!
Từ Tử Nham do dự không bao lâu liền quyết tâm.
Mặc dù trong quyển tiểu thuyết, ngay cả trong trí nhớ của nguyên thân cũng không có đề cập đến ông chủ đứng sau màn của Thiên Văn Các là ai, nhưng nhìn thời điểm Vu Hạo phát triển, ông chủ sau lưng hắn tuyệt đối không phải người lớn tuổi, có thể là bằng tuổi với Từ Tử Nham.
Nói cách khác, hành động mượn hơi Vu Hạo của Từ Tử Nham, tuyệt đối sẽ không khiến cho người này mang thù, dù sao đối phương không chừng còn chưa có phát hiện ra Vu Hạo.
Suy nghĩ thông suốt điểm này, Từ Tử Nham dời ánh mắt nhìn về phía Vu Hạo, thời điểm đối phương nhìn qua, mỉm cười gật đầu.
Trong nháy mắt, Vu Hạo biểu tình đờ đẫn, tiếp đó hắn yên lặng quay đầu sang chỗ khác.
Từ Tử Nham sờ sờ mũi, bỗng chốc toát mồ hôi, anh đã quên lúc trước đã cướp đồ người ta.
Lúc mọi người đến đông đủ, có khoảng chừng chưa tới ba mươi người, những người này nếu có thể thông qua cửa thứ ba, thì chính là đệ tử nội môn của Lưu Quang tông. Khảo hạch đệ tử tông môn hiển nhiên là rất khó khăn, nhưng một khi nhập môn sẽ được hưởng đãi ngộ của đệ tử nội môn, có thể lấy được các loại tài nguyên mà những đệ tử ngoại môn không thể nào so sánh được.
Sau ba tiếng chuông vang lên, cửa đại điện chậm rãi mở ra. Vài tu sĩ ăn bận khác nhau từ bên trong lần lượt bước tới.
Dẫn đầu, là một người mặc trường bào đỏ thẫm, nam tử trung niên trắng trẻo nhẵn nhụi, vẻ mặt hắn từ ái, ánh mắt trong suốt, nhìn mọi người cực kỳ ôn hòa.
Từ Tử Nham biết, người này chính là chưởng môn Lưu Quang Tông – Vô Trần đạo quân.
Vô Trần đạo quân nhìn những thiếu niên dáng dấp hiên ngang, khí thế bừng bừng này, trên mặt hiện lên ý cười, những người ở đây tương lai sẽ là trụ cột đời sau của Lưu Quang Tông, chính bởi vì sự tồn tại của họ, mới làm cho Lưu Quang Tông phát triển kéo dài không dứt.
“Các ngươi có thể đi qua cầu Ly Trần, đã là đệ tử nội môn của Lưu Quang tông. Khảo hạch cửa thứ ba chính là để nâng cao tâm trí của các ngươi, thời gian kiên trì càng dài, càng lấy được nhiều chỗ tốt.” Vô Trần đạo quân nói vài lời liền làm cho các thí sinh phía dưới lộ vẻ kinh hãi.
Nhưng sau đó bọn họ liền hưng phấn, thì ra cửa thứ ba không phải để khảo hạch mà là cung cấp lợi ích, nói cách khác, hiện tại bọn họ đã là đệ tử nội môn của Lưu Quang tông.
Cho nên các thí sinh đều vui mừng, trong lúc này những người quen biết cũng bắt đầu chúc mừng nhau.
Từ Tử Nham tuy là mỉm cười, nhưng trong mắt cũng không có nhẹ nhõm, trái lại càng thêm nghiêm túc.
Vô Trần đạo quân nhìn các thí sinh cao hứng như thế, chỉ tươi cười đứng một bên, mấy vị trưởng lão xung quanh hắn tuy rằng cũng mỉm cười, nhưng mơ hồ có gì đó khang khác.
“Được rồi, chuẩn bị bắt đầu cửa thứ ba.” Vô Trần đạo quân nhìn đại đa số thí sinh đã bình tĩnh lại, liền ôn tồn nói.
Các thí sinh vội vàng khi hắn ra hiệu chuẩn bị, lui lại tạo thành khoảng trống trước đại điện, đứng trên bậc thềm thiền điện, nhìn Vô Trần đạo quân.
Vô Trần đạo quân niệm một pháp quyết, lúc đó linh lực trên mảnh đất trống này bắt đầu khởi động, phát ra lam quang nhàn nhạt, tiếp đó lam quang càng lúc càng mạnh mẽ, trên mặt từng tảng đá nhẵn bóng hiện ra rất nhiều hoa văn phức tạp.
Lam quang lóe lên một lúc liền thu lại, mà hoa văn cũng như hoa quỳnh xuất hiện một chút rồi biến mất, đất trống vẫn là đất trống, chỉ là chẳng biết lúc nào, trước mặt lại xuất hiện tầng tầng lớp lớp sương mù, đồng thời nhanh chóng bao phủ cả khu đất trống.
“Vào đi thôi, nhớ kỹ, thời gian kiên trì càng dài, đối với các ngươi càng có lợi lớn.” Vô Trần đạo quân nghiêm túc nói.
Hắn vừa kích hoạt trận pháp truyền thừa mấy vạn năm của Lưu Quang tông, trận pháp này cực kỳ phức tạp, bao gồm rất nhiều nội dung.
Rèn luyện tâm trí chỉ là một trong những nội dung, quan trọng hơn, trận pháp này còn có thể kiểm tra ra những người bị đoạt xá, hoặc bị ngoại vật khống chế. Đây cũng là để phòng ngừa yêu tu hoặc ma tu đưa gian tế vào Lưu Quang tông, dù sao những đệ tử này nếu bị người khác khống chế, một khi Lưu Quang tông cùng yêu tu giao chiến, sẽ tạo thành tổn thất không thể lường trước được.
Trừ việc đó ra, trận pháp còn có thể tra xét linh căn cùng đạo thể. Linh căn dễ kiểm tra, nhưng đạo thể thì không dễ gì nhìn ra, nhưng người có đạo thể, tiềm lực của hắn tuyệt đối không dưới các loại biến dị, thiên linh căn.
Nhìn đám sương mù dày đặc, Từ Tử Nham nói nhỏ với Từ Tử Dung: “Sau khi đi vào nhất định phải kiên trì một khoảng thời gian.”
Anh rất sợ Từ Tử Dung không chịu đựng được bao lâu, nhịn không được nhắc nhở y thêm lần nữa, bên trong trận pháp tuy rằng rất thống khổ, nhưng có thể lấy được chỗ tốt căn bản không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Ban đầu nguyên thân bởi vì từ nhỏ chưa từng bị hành hạ cái gì, bởi vậy chỉ ở bên trong một chút đã đi ra, nhưng sau khi biết tác dụng của trận pháp từ miệng những người khác, hắn đã hối hận đến nửa năm.
Từ Tử Dung khẽ gật đầu một cái, lúc gặp người áo xanh kia, sự khinh thường của y đối với Lưu Quang tông đã biến mất không còn dấu vết.
Đây là một đại môn phái đã kéo dài mấy ngàn năm, đời trước y vậy mà cho rằng mình tự tay tạo dựng nên huyết ma cung có thể cùng đại môn phái này đối chiến, quả thực là chuyện nực cười.
Dựa theo thành tích khảo hạch hai cửa, Từ Tử Nham hoàn toàn xứng đáng trở thành người thứ nhất tiến vào trận pháp.
Đối với anh – người chẳng biết từ đâu đến có thể đoạt được vị trí đầu bảng khảo hạch đệ tử nội môn lần này, trong lòng rất nhiều người đều không vui.
Đặc biệt là các thiếu niên sùng bái Hạ Hầu Liên và Vệ Kình, trong lòng họ bĩu môi, Từ Tử Nham chỉ là gặp vận may mà thôi.
Trong lòng tự trấn an, mặc dù anh đã sớm biết bên trong trận pháp có cái gì, nhưng Từ Tử Nham vẫn lo sợ.
Dưới đáy lòng cười tự giễu, lúc này đúng là nên đi vào mà hoàn toàn không biết gì cả. Nếu vậy cũng không khẩn trương như thế này.
Lấy lại bình tĩnh, nhìn ánh mắt tôn sùng của Từ Tử Dung, Từ Tử Nham ngẩng đầu ưỡn ngực, kiên định bước vào trận pháp.
Thân ảnh của anh khi tiến vào màn sương liền biến mất, lập tức xuất hiện ở một mảnh đất trống hoang vu.
Mặc dù biết rõ đây là do ảo trận tạo ra, nhưng Từ Tử Nham vẫn bị hoàn cảnh chân thực xung quanh làm cho khiếp sợ.
Anh vốc một nắm cát trên mặt đất, hạt cát nhỏ vụn chảy từ kẽ tay xuống, cái loại cảm giác cát thô này thật sự là vô cùng chân thực, nhìn không ra chút giả tạo nào.
Xa xa phía chân trời, tượng đá cao chót vót chọc trời đứng sừng sững trên một cánh đồng hoang vu, đồ sộ trong bầu trời mênh mông, nhìn thấy dường như đều bị hấp dẫn.
“Liều mạng vậy!” Từ Tử Nham thầm mắng một tiếng. Đừng xem hiện tại ở đây thập phần yên ả, nhưng anh biết, một khi anh bước đến gần, tiếp theo đó chính là cuồng phong bão táp ập đến.
Nhấc chân ra một chút – tình hình mưa gió thay đổi.
Trên bầu trời quang đãng xanh thẳm phảng phất như là bị một đạo lôi quang xé rách, bóng đêm phủ xuống trong nháy mắt, trên cánh đồng hoang vu bắt đầu xuất hiện bão táp thét gào.
Từ Tử Nham ngược gió tiến lên phía trước, bước những bước đi cực nhanh, gió lớn giỏi lắm là cản trở một chút, anh cũng không dám sử dụng linh lực bảo vệ lãng phí cho cơn bão táp này.
Đi một lúc được hơn trăm mét, gió thổi càng lúc càng lớn, bão táp mang theo bụi cát quất vào trên mặt đau như cắt, tạo ra nhiều vết xước.
Từ Tử Nham cúi đầu xông về phía trước, hai tay che trước mặt. Gió càng ngày càng to thổi bay những hòn đá cũng càng lớn, vừa mới nãy có một hòn đá to chừng nắm tay đập vào trán anh. Nếu không phải động tác nhanh nhẹn, cộng thêm linh lực hộ thuẫn phát huy tác dụng, không chừng hiện tại đầu anh phải đổ máu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT