“Này này, ngươi đừng nghĩ quẩn… Bây giờ đi quấy rầy Tiểu Từ tiền bối sẽ có án mạng đó…” Tu sĩ dã nhân vươn tay Nhĩ Khang, tuy rằng hắn thường bán đồng đội nhưng lúc này hắn thật sự không muốn để tu sĩ đầy râu đi tìm người đâu…
Cũng may tu sĩ đầy râu cũng không phải kẻ ngốc, tuy gã xông lên Thiên La Phong nhưng lại đi vòng qua động phủ của Từ Tử Nham —— đi tới động phủ của La Đại Cước ở sau núi.
Không sai, tu sĩ đầy râu vẫn không quên lúc đó La Vân tiền bối đã thu Trung Tâm Thành vào bí cảnh của ông. Thay vì đi quấy rầy Từ tiền bối rồi bị Tiểu Từ tiền bối đánh cho gần chết, thà rằng đi thẳng tới tìm La Vân tiền bối!
Tu sĩ đầy râu: =w= mình giỏi quá, tự khen một cái nè!
Tu sĩ đầy râu hưng phấn tìm được La Đại Cước, nói ra yêu cầu của mình ——
“Gì?” La Đại Cước bắt chéo hai chân, miệng ngậm cọng cỏ, vẻ mặt mơ hồ, dường như không biết tu sĩ đầy râu đang nói cái gì.
Đợi đến khi tu sĩ đầy râu lặp lại, lúc này La Đại Cước mới chậm rãi ngồi ngay ngắn, vẻ mặt như hiểu ra: “À à… Đúng đúng, còn có cái thành gì… Cái thành gì đó…”
“Trung tâm Thành…” Tu sĩ đầy râu cạn lời. Giả vờ đi! Ngươi cứ giả vờ đi, tròn ba năm nghiên cứu thế giới ma khí, gã không tin La Đại Cước sẽ quên tên Trung Tâm Thành!
“Đúng!” La Đại Cước vỗ cái bốp lên lưng tu sĩ đầy râu, tu sĩ đầy râu đau đến mức cơ mặt co giật: “Chính là Trung Tâm Thành.”
“Hmm… Tiểu…” La Đại Cước nhìn mặt của tu sĩ đầy râu, nhìn một lúc lâu mới nhận ra gã là ai: “Râu à… Ngươi tìm bọn họ làm gì?”
Tu sĩ đầy râu vội vàng nói cho La Đại Cước nghe suy nghĩ của mình. Qua một lúc lâu, trong ánh mắt run sợ của tu sĩ đầy râu, ông chậm chạp gật đầu: “À —— ta hiểu rồi.”
Ông lười biếng lấy ra một cái chìa khóa màu vàng, phất tay lên không trung, mở ra một cái khe nhỏ.
Rất nhanh sau đó, có một bóng người đỏ tươi từ trong cái khe nhảy ra, Tề thành chủ mặc hồng y nổi giận trừng mắt nhìn La Đại Cước, lớn tiếng quát: “Rốt cuộc Lưu Quang Tông các ngươi có ý gì??!!”
La Đại Cước ngáp một cái, vươn một ngón tay. Trong ánh mắt kinh sợ của Tề thành chủ —— La Đại Cước lau ghèn mắt…
Tề thành chủ: …..
Tu sĩ đầy râu: …..
“Tề thành chủ phải không?” La Đại Cước nhìn Tề thành chủ: “Đừng nóng, nóng nảy không tốt…”
Tề thành chủ bị dáng vẻ thờ ở của La Đại Cước chọc tức sôi máu, nóng nảy không tốt… Vớ vẩn! Đương nhiên nàng biết nóng nảy không tốt, nhưng nếu ai bị nhốt trong thế giới ma khí mấy ngàn năm, khó khăn lắm mới được ra ngoài, sau đó lại bị nhốt vào bí cảnh tùy thân, tâm trạng đều sẽ nóng nảy!
Lúc trước bọn họ cũng từng nghĩ nếu Lưu Quang Tông thèm khát kho hàng mấy ngàn năm của Trung Tâm Thành thì sẽ thế nào, hơn nữa cũng đã hoàn thiện kế hoạch. Sau khi Từ Tử Nham đi, cả Trung Tâm Thành lại bị bọn họ vất vả luyện thêm một lần nữa. Có thể nói, phòng ngự hiện tại của Trung Tâm Thành có thể so với đại trận hộ sơn của Lưu Quang Tông. Bọn họ sợ sau khi Lưu Quang Tông đưa bọn họ rời khỏi thế giới ma khí, sẽ tiến hành công kích bọn họ.
Ai mà có thể ngờ, bọn họ vất vả phối hợp với đối phương, kéo Trung Tâm Thành ra ngoài, kết quả không nhận được chào đón, không bị tấn công, trái lại bị nhốt vào một cái bí cảnh…
Những người dân trong Trung Tâm Thành dường như đều ngơ ngác… Tuy trong bí cảnh, phong cảnh rất đẹp, khí hậu ôn hòa, nhưng ai mà muốn lần thứ hai bị nhốt!!!
Trong suốt thời gian ba tháng, Tề thành chủ và các vị trưởng lão đều suy nghĩ cao tầng của Lưu Quang Tông đang chơi trò gì. Nếu nói Lưu Quang Tông có ác ý thì không đúng, tuy bí cảnh này nhốt bọn họ nhưng cũng không có cạm bẫy sát khí gì, cho nên người trong Trung Tâm Thành càng mờ mịt…
Tề thành chủ vừa ra ngoài liền trừng mắt nhìn La Đại Cước. Đây cũng là sách lược của họ, nếu đã không rõ ý đồ của Lưu Quang Tông thì cứ bày ra dáng vẻ khởi binh vấn tội, nói không chừng có thể tìm hiểu chút tình hình.
Tu sĩ đầy râu ù ù cạc cạc nhìn Tề thành chủ. Gã biết lý do vì sao trước kia Vô Trần Đạo Quân muốn đưa người trong Trung Tâm Thành vào bí cảnh của La Đại Cước. Thật ra một người trong nhóm kỹ thuật trạch đã đề nghị với Vô Trần Đạo Quân.
Ma nhân được Ma tộc chuyển hóa, về bản chất chính là cưỡng ép hấp thu một lượng lớn ma khí, do đó chuyển hóa thân thể chính mình. Mà người trong Trung Tâm Thành đã ở thế giới ma khí mấy ngàn năm, ai dám đảm bảo bọn họ không thụ động chuyển hóa thành ma nhân?
Tuy theo mô tả của Từ Tử Nham, không nhìn ra mấy người này có dấu hiệu bị chuyển hóa, nhưng nếu Vô Trần Đạo Quân đã chủ trì chuyện này, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm. Phương pháp tốt nhất để phân biệt ma nhân không phải là nhìn đồ đằng trên mặt hắn, mà là xem bọn họ có kiên trì thời gian dài không hấp thu ma khí hay không.
Vì sao Ma tộc lại tin tưởng ma nhân bị ma khí quán đỉnh? Là vì một khi tiếp nhận ma khí quán đỉnh, bọn họ không thể hấp thu linh khí nữa. Càng về sau, nếu thời gian dài không tiếp xúc với ma khí, thân thể bị cưỡng ép cải tạo của họ sẽ dần dần bị hỏng.
Đương nhiên bên trong bí cảnh tùy thân của La Đại Cước không có ma khí, mà thời gian ba tháng cũng đủ để nghiệm chứng người trong Trung Tâm Thành có tu sĩ nào phụ thuộc ma khí hay không.
Đương nhiên… Hành động này có phải Lưu Quang Tông đang ra oai phủ đầu hay không… Vậy cũng khó nói. →. →
Nghe tu sĩ đầy râu giải thích hợp tình hợp lý, Tề thành chủ bực không chịu được.
Nàng hung dữ trừng La Đại Cước, thầm nói trong lòng, kiểm tra thì kiểm tra, nói với bọn họ một câu bộ chết hả!
La Đại Cước nhíu mày nhìn Tề thành chủ: “Đạo hữu, ngươi nhìn ta như vậy là vừa gặp đã yêu rồi đúng không?”
Tề thành chủ đỡ trán, Lưu Quang Tông này thật sự là đại tông môn đệ nhất của Huyền Vũ Vực? Nói láo chứ gì!
Nhìn La Đại Cước lưu manh, lại nhìn sang tu sĩ đầy râu ngây thơ, tha thiết nhìn ngọc bội trên eo nàng, Tề thành chủ cảm thấy thật đau tim.
Tề thành chủ đáng thương không biết rằng hai người trước mặt, một người là trạch nam chuyên kỹ thuật, căn bản không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, mà người còn lại luôn không làm theo lẽ thường nổi tiếng trong Lưu Quang Tông —— có một không hai!
“Vị này… À, là Tề thành chủ nhỉ, có thể cho ta xem ngọc bội của Tề thành chủ được không?” Tu sĩ đầy râu hoàn toàn không thấy Tề thành chủ và La Đại Cước giao phong, hai mắt chằm chằm nhìn ngọc bội trên eo Tề thành chủ.
Tề thành chủ co giật cơ mặt, tức giận tháo ngọc bội ném qua.
Sau mấy hơi thở ngắn ngủi ——
“Tề thành chủ, có thể mời ngươi tháo trâm ngọc cho ta xem không?” Tu sĩ đầy râu thành khẩn nói.
Tề thành chủ: …..
Tháo trâm ngọc ném qua!
Lại sau mấy hơi thở ——
“Tề thành chủ, có thể đưa nhẫn trên tay ngươi…”
“Đủ rồi!” Cuối cùng Tề thành chủ nổi giận: “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
Tu sĩ đầy râu xấu hổ gãi đầu: “Ai nha, Tề thành chủ hiểu lầm rồi, ta không phải tham đồ của ngươi, sự thật là —— pháp bảo trên người ngươi đều nhiễm hơi thở của thế giới ma khí, vừa khéo chúng ta cần nghiên cứu. Không biết Tề thành chủ có bỏ được những món đồ yêu thích này không?”
Tề thành chủ xoa thái dương: “Các ngươi nghiên cứu thế giới ma khí làm gì?” Địa phương quỷ quái ấy, nàng ước gì đời này không đi vào nữa, vậy mà mấy tên trong Lưu Quang Tông muốn nghiên cứu nơi đó??
“À…” Tu sĩ đầy râu à một tiếng, sau đó quay lại nhìn La Đại Cước, dùng ánh mắt hỏi ông có thể nói chuyện này hay không.
La Đại Cước thờ ơ gật đầu. Dù sao người trong Trung Tâm Thành cũng sắp được thả ra, sớm muộn gì cũng biết chuyện này, nói sớm hay nói trễ cũng như nhau thôi.
Tu sĩ đầy râu liền thuật lại suy nghĩ của bọn họ cho Tề thành chủ nghe.
Tề thành chủ vừa nghe xong, thái độ lập tức nghiêm túc. Tuy bọn họ mất liên lạc với bên ngoài, nhưng thỉnh thoảng vẫn biết một chút tin tức từ trấn nhỏ Quỷ Giang Nam. Lúc nhóm Từ Tử Nham đi nhầm vào thế giới ma khí, còn cung cấp cho bọn họ một số thông tin gần nhất, bởi vậy bọn họ cũng không xa lạ gì Ma tộc.
Chuyện như vậy, Tề thành chủ đương nhiên không phản đối, tháo hết một số trang sức lẻ tẻ trên người, đưa cho tu sĩ đầy râu.
Tu sĩ đầy râu bị hành động ‘hào hiệp’ của Tề thành chủ cảm động rớt nước mắt. So với Tiểu Từ tiền bối, Tề thành chủ thật sự rất hào phóng!!!
Sau đó —— gã mặt dày mày dạn xin Tề thành chủ nhiều đồ trong Trung Tâm Thành hơn…
Hết cách rồi, hiện giờ Lưu Quang Tông hội tụ gần như tất cả đại sư trận pháp trong Huyền Vũ Vực. Nói cách khác, có mấy chục tên kỹ thuật trạch như gã! Cho dù Tề thành chủ đưa hết trang sức toàn thân cho gã cũng không đủ chia. Vì tránh cho mấy tên kỹ thuật trạch khác đến chỗ gã cướp đồ, gã cũng chỉ có thể mặt dày đòi nhiều đồ hơn.
Đương nhiên, gã không cần pháp bảo quý giá hoặc là thứ gì khác, dù sao thứ bọn họ cần chính là hơi thở của thế giới ma khí, bởi vậy một số gia cụ người trong Trung Tâm Thành thường sử dụng đã có thể thỏa mãn nhu cầu của bọn họ…
Tu sĩ đầy râu đi được một lúc, sau đó Vô Trần Đạo Quân nhận được tin báo của La Đại Cước mới khoan thai tới trễ.
Vô Trần Đạo Quân trước tiên xin lỗi Tề thành chủ vì đã giam lỏng mọi người trong Trung Tâm Thành, thái độ thành khẩn và ngữ điệu ôn hòa của Vô Trần Đạo Quân thành công được Tề thành chủ thông cảm.
La Đại Cước lười xem hai người kia giao chiến ngôn ngữ, bèn phủi mông đi tìm Từ Tử Nham.
Gần đây Từ Tử Nham luôn ở trong Lưu Quang Tông, cả ngày nếu không phải phối hợp với đám kỹ thuật trạch nghiên cứu trận pháp thì cũng bị đệ đệ quấn quýt trong động phủ.
Vừa nghĩ đến chuyện này, La Đại Cước cảm thấy thật đau tim. Lúc trước hai người còn cái danh huynh đệ, cho dù Từ Tử Dung thích quấn quýt Từ Tử Nham thì cũng sẽ chú ý một chút, tránh bị đồn đại. Nhưng bây giờ quan hệ đã công khai, mọi người đều biết hai người là đạo lữ, Từ Tử Dung bắt đầu phát điên khoe ân ái nơi nơi!
Quả thật là sinh mệnh vô tận, khoe ân ái không ngừng, vô số cẩu độc thân nhìn mà lửa giận bùng cháy, ước gì thiêu chết đôi cẩu nam nam này!
Mà La Đại Cước… Khụ khụ, cũng là một trong các cẩu độc thân đáng thương. →. →
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT