Các tu sĩ xung quanh đều tỏ vẻ = 口 = mà nhìn Từ Tử Nham. Nếu không phải biết anh là đệ tử La Đại Cước, hơn nữa La Đại Cước tu vi cao thâm, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ anh đang mưu sát La Đại Cước.
Đây là gian tĩnh thất có ma khí nồng nhất!!!
Đối với tu sĩ tu vi hơi yếu thì ma khí nồng đậm không khác gì độc dược, tĩnh thất dày đặc ma khí được đặc chế để nghiên cứu. Mà gian tĩnh thất Từ Tử Nham lựa chọn đủ để tu sĩ kim đan cảm thấy khó chịu khi ở bên trong.
Dĩ nhiên, với tu vi nguyên anh hậu kỳ của La Đại Cước, muốn độc chết ông là chuyện không thể nào, nhưng một tu sĩ bước vào gian phòng ngập tràn ma khí, cảm thấy khó chịu là chuyện dĩ nhiên.
Cạch… Cửa tĩnh thất mở ra.
Mọi người hoảng sợ nhìn La Đại Cước hớn hở tiến lên định ôm đồ đệ —— ừ, không ôm được, đồ đệ của ông bị một đồ đệ khác ôm trước một bước…
Nhưng lúc này tâm trạng của La Đại Cước rất tốt, hoàn toàn không để bụng sự vô lễ nho nhỏ này của Từ Tử Dung. Ông mỉm cười nhìn Từ Tử Nham: “Con lấy thứ này ở đâu? Có còn hay không? Nếu có thêm mấy cái nữa, những người trong Luyện Khí Đường chắc chắn có thể nghiên cứu ra cách luyện chế mấy thứ này!”
Các tu sĩ xung quanh vừa nghe thấy chuyện này liên quan đến Luyện Khí Đường, một đám dựng tai lắng nghe.
Từ Tử Nham mím môi cười, có thể nhìn thấy vẻ mặt này của sư phụ, lần vui đùa này đúng là quá đáng giá.
Anh giả vờ bình tĩnh lục lọi giữa không trung…
Trái tim của La Đại Cước cũng sẽ theo đó mà lên xuống liên tục.
Từ Tử Nham lục lọi trong Phương Cách một lúc lâu, thấy La Đại Cước sắp nóng nảy tới nơi thì mới lấy ra một chồng ngọc bội hơn hai mươi miếng, khẽ huơ huơ: “Ta chẳng những có rất nhiều mà còn có phương pháp luyện chế thứ này.”
Hai mắt La Đại Cước lóe sáng, ông cướp lấy chồng ngọc bội: “Được rồi, việc này cứ giao cho ta làm, con đừng truyền thứ này ra ngoài.” Nói xong, La Đại Cước xoay người định đi tìm sư huynh, nào ngờ còn chưa tới cửa đã bị một lão bà bà hạc phát đồng nhan* cản lại.
(Hạc phát đồng nhan: tóc bạc mặt hồng hào, ý chỉ già nhưng vẫn khỏe mạnh)
“Ô, Tiểu Vân đi đâu đây?”
‘Tiểu Vân’ La Đại Cước: …..
Từ Tử Nham chợt xoay mặt đi, nhéo mạnh bắp đùi một cái, cố nhịn cười. Tiểu Vân… Ừ, anh không nghe thấy gì hết!
La Đại Cước bất đắc dĩ, cung kính hành lễ: “Viên bà bà, đã lâu không gặp.”
Lão bà bà tùy ý phất tay: “Được rồi, bà bà với chả không bà bà, tu vi của bà lão này còn thấp hơn ngươi, theo lý phải gọi ngươi một tiếng sư huynh mới phải.”
La Đại Cước giật mình: “Ta không nhận nổi tiếng sư huynh của bà bà, năm đó vẫn là bà bà nuôi ta lớn…”
“Ừ.” Viên bà bà nhịn không được phất tay một cái: “Được rồi, lần nào gặp mặt đều như thế, ngươi không phiền nhưng ta phiền lắm. Thôi, dù sao ta cũng già như vậy rồi, ngươi thích gọi bà bà thì gọi đi.”
La Đại Cước cứng họng, lão bà bà trước mặt chỉ có tu vi nguyên anh sợ kỳ, nhưng tuổi lại lớn hơn ông. Năm đó, khi ông đến Lưu Quang Tông, được bà bà chăm sóc. Sau này, tuy tu vi của ông tăng lên nhưng chưa bao giờ dám tự xưng sư huynh trước mặt Viên bà bà.
Viên bà bà âm thầm đánh bại La Đại Cước không nói đạo lý, sau đó cười híp mắt, vươn tay: “Lúc này hình như bà lão này nghe thấy có chuyện liên quan đến Luyện Khí Đường, phải không?”
La Đại Cước thầm hận, ánh mắt âm trầm nhìn xung quanh. Là tên nào nhanh mồm nhanh miệng như vậy, ông mới nói không bao lâu, sao lại mời được tôn đại phật của Luyện Khí Đường đến đây?
“Thật ra… Cũng không có gì…” La Đại Cước ấp úng đáp.
Viên bà bà ngước mắt nhìn, trong nháy mắt trở mặt, đập tay lên đầu La Đại Cước: “Củ cải đỏ! Định giả ngây giả ngô trước mặt ta để lừa đảo đó hả, ngươi còn non lắm! Sao đây, có đồ tốt còn định gạt ta?”
Trong thời gian ngắn ngủi, lần thứ hai Từ Tử Nham xoay mặt đi, bờ vai không ngừng run rẩy. Biệt danh Tiểu Vân lúc nãy coi như bỏ qua, củ cải đỏ là cái quỷ gì vậy!! Sư phụ có một biệt danh đáng yêu như vậy, chưởng môn sư bá có biết không!
La Đại Cước rớt đầy hắc tuyến, nhìn Viên bà bà hóa thành nữ bạo long, bỗng chốc đánh ông một cái. Tuy rằng không đau nhưng trước mặt đồ đệ ông bị đánh tơi bời, đây là chuyện rất mất mặt đó…
Xin bà bà thủ hạ lưu tình, chừa cho ta chút mặt mũi!
“Hừ!” Không biết có phải Viên bà bà đã nhận được tín hiệu trong đầu La Đại Cước hay không mà rốt cuộc cũng ngừng tay, vuốt gọn tóc mai của mình, lần thứ hai xòe tay ra: “Mau lấy ra! Tiểu tử tới chỗ ta dùng tĩnh thất của ta, còn muốn gạt ta?”
La Đại Cước buồn bực, lúc nãy ông không ngờ Từ Tử Nham cho ngọc bội sẽ có tác dụng kinh người như vậy, nên ông cũng không suy nghĩ nhiều. Bây giờ nghĩ lại, trong Luyện Khí Đường ở Lưu Quang Tông, tu sĩ có tư cách sở hữu một tĩnh thất tràn ngập ma khí, ngoại trừ cao thủ luyện khí Viên bà bà thì không còn ai nữa.
Là một luyện khí sư lão luyện, Viên bà bà làm sao có thể không lắp đặt cơ quan trong tĩnh thất của mình? La Đại Cước dám khẳng định, lúc nãy ông sử dụng ngọc bội đã bị Viên bà bà phát hiện từ sớm, cho nên bà bà mới tới nhanh như vậy.
“Bà bà, việc này vẫn chưa báo cho chưởng môn sư huynh.” La Đại Cước đau khổ nói, bàn tay lại ngoan ngoãn đưa ngọc bội ra.
Viên bà bà nhìn lướt qua, không nhịn được phất tay: “Ta biết rồi, chẳng lẽ bà lão như ta đây còn không phân biệt nặng nhẹ sao! Tất cả đều cho ngươi, ngươi cho ta một miếng là được. À đúng rồi, tiểu tử này cũng để lại cho ta. Bà bà tuy lớn tuổi nhưng tai vẫn chưa lãng đâu, lúc nãy chính tiểu tử này nói biết cách luyện chế. Nếu vậy thì đừng đi, ở lại để bà bà điều – giáo một phen!”
Từ Tử Nham nằm cũng trúng đạn: …..
La Đại Cước nhìn Từ Tử Nham, vẻ mặt thương hại, âm thầm thắp một hàng nến cho đồ đệ. Luyện khí, điều – giáo,… Ha ha, biết cái tính ngang ngược của sư phụ được nuôi dưỡng ra như thế nào không? Đừng gấp gáp, mấy ngày nữa con sẽ biết.
Viên bà bà bực mình vỗ lên đầu La Đại Cước: “Đi nhanh lên, chẳng phải ngươi muốn đi báo cáo với chưởng môn à? Ngươi còn kì kèo cái gì? Sao đây? Lo lắng ta ăn tiểu đồ đệ của ngươi hả? Hay là ngươi cũng ở lại với nó một thời gian?”
La Đại Cước im lặng một giây, quyết đoán cầm tay Từ Tử Nham: “Đồ đệ! Chịu đựng một chút nhé, mấy ngày nữa sư phụ tới cứu con!” La Đại Cước nói xong là lập tức xoay người, ngự kiếm chạy mất, tốc độ thật sự ngang ngửa với Cực Quang.
Từ Tử Nham: = 口 =
Khoan đi đã… Sư phụ nói rõ ràng đi, cứu ta là sao chứ? Ta vẫn có thể sống sót nhìn thấy người sao! Sư phụ, người mau quay lại đi! (Tay Nhĩ Khang)
“Ha ha…” Viên bà bà vui sướng thưởng thức miếng ngọc bội, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Từ Tử Nham đầy yêu thương.
Từ Tử Nham: (:3″ ∠), xin bà bà đừng dùng ánh mắt vọng tử thành long* nhìn ta nữa, ta thật sự không có thiên phú luyện khí đâu.
(Vọng tử thành long: hy vọng con trai mình trở thành người thành đạt)
Sự thật chứng minh, Từ Tử Nham vẫn là người tự lượng sức mình.
Lúc đó, khi Viên bà bà biết Từ Tử Nham biết cách luyện chế ngọc bội này thì tự động cho rằng anh có chút thiên phú luyện khí, nào biết suy nghĩ này lại kéo theo hậu quả nghiêm trọng về sau…
Đối với việc mua nhiều được khuyến mãi, kéo Từ Tử Nham có thêm một Từ Tử Dung, Viên bà bà cũng không để tâm lắm. Dù sao cũng là đồ đệ của củ cải đỏ, nếu tiểu tử này thích luyện khí thì bà dạy thêm một người cũng không sao. Nhưng không thể ngờ là tiểu tử này hoàn toàn không phải đến để học luyện khí, cả ngày trừ việc dính lấy ca ca thì cái gì cũng không để ý tới.
Đáng ghét hơn là tiểu tử này vừa đẹp vừa thu liễm khí thế, bởi vì không ai biết y là một tu sĩ nguyên anh cường đại nên đám nhóc ranh trong Luyện Khí Đường đều bị y làm rung động, tỷ lệ luyện khí hỏng cao thêm ba phần! Đúng là làm Viên bà bà không chịu nổi!
Một ca ca không hề có thiên phú luyện khí, thêm một đệ đệ khiến đệ tử Luyện Khí Đường thơ thơ thẩn thẩn, hai người đồ đệ của củ cải đỏ xem như đang đào hố cho người của Luyện Khí Đường ăn khổ. →. →
Viên bà bà bình tĩnh nhìn Địa Hỏa Lô bị một tia thần lôi màu tím bổ thành tro, da mặt co quắp.
Bà bà từng thấy qua tu sĩ thiên linh căn hệ lôi, nhưng người kỳ dị như Từ Tử Nham, ngoại trừ pháp thuật hệ lôi thì những pháp thuật khác đều không dùng được thì đúng là lần đầu tiên mới thấy.
Viên bà bà nghiêm mặt nhìn Từ Tử Dung chu đáo dùng Tịnh Trần Thuật phủi sạch tro trên y phục ca ca, miệng còn an ủi: Tại chất lượng Địa Hỏa Lô không tốt, đang sử dụng mà lại phát nổ. Y vừa nói vừa nhìn Viên bà bà với ánh mắt đầy hoài nghi, giống như là do Viên bà bà đưa thứ phế phẩm mới xảy ra tình trạng như vậy.
Trên trán Viên bà bà nổi đầy gân xanh, cố gắng lắm mới nhịn không xông lên đánh hai tên tiểu tử thối này một trận tơi bời.
Ha ha… Địa Hỏa Lô ấy hả, đừng nói là pháp bảo trung phẩm, cho dù là pháp bảo cực phẩm cũng không chịu nổi Tử Tiêu Thần Lôi của ngươi!!
Viên bà bà vỗ trán, ban đầu bà mắt mờ tới mức nào mới cảm thấy tiểu tử thối này có thiên phú luyện khí? Rõ ràng tiểu tử này có thiên phú hủy khí thì đúng hơn!!!
“Đi! Đi! Hai tên tiểu tử nhà ngươi đi mau, đi tìm sư phụ của các ngươi đi!” Viên bà bà tay run run chỉ vào hai tên phá của. Địa Hỏa Lô lúc nãy là một trong những món bà bà rất thích, không ngờ cứ như vậy mà bị hủy, đúng là tức chết mà.
Từ Tử Nham thầm thè lưỡi, hết cách rồi, anh cũng không cố ý phá hủy Địa Hỏa Lô. Ban đầu anh chỉ muốn biểu diễn cho bà bà xem một chút, anh không có tí thiên phú luyện khí nào, ai ngờ cái Địa Hỏa Lô này không chắc chắn, bổ hai cái là nát rồi…
(Tiểu Thanh mang theo hơi thở của Cửu Thiên Huyền Lôi kiêu ngạo! Lão tử ra sức như vậy đó!)
Từ Tử Nham ỉu xìu dẫn Từ Tử Dung rời khỏi Luyện Khí Đường, thật ra trong lòng anh vô cùng áy náy. Anh biết Viên bà bà muốn bồi dưỡng anh, nhưng anh quả thật không có thiên phú về mặt này, hơn nữa tình trạng thân thể anh cũng không cho phép anh phóng ra bất kỳ pháp thuật nào trừ pháp thuật hệ lôi. Luyện khí thì cần đan hỏa, … Anh hoàn toàn không có thứ đó, từ sau khi cắn nuốt Tử Tiêu Thần Lôi, tu sĩ bình thường có đan hỏa, đến phiên anh lại biến thành đan lôi…
Cho nên mấy thứ như luyện khí, … —— thần thiếp không làm được mà! _(:3″ ∠)_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT