Nữ yêu tu kia vừa nhìn lập tức cho rằng nữ tử này bị nam nhân kia ức hiếp, muốn lấy công bằng cho nàng, không ngờ ‘nữ tử’ này lại dịu dàng giải thích thay tướng công, nói tướng công nàng chỉ cáu kỉnh, không thích nói chuyện, cũng không ức hiếp nàng.
Nữ yêu tu nhìn Phương Thiên Duệ, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tiếc hận nói với Tưởng Ưng: “Tại vì ngươi yếu đuối như vậy nên hắn cứ luôn ức hiếp ngươi! Ta nói ngươi nghe, tuy rằng ngươi thân nữ tử nhưng phải có tôn nghiêm của bản thân. Giống như ta vậy, thực lực mới là căn bản, nếu tương lai có nam nhân dám la ta, ta sẽ cho hắn nếm thử cái búa lợi hại của ta!”
Tưởng Ưng & Phương Thiên Duệ:…..
Từ Tử Nham: Ha ha… Nữ hán tử chính tông, thắp nến an ủi nam nhân tương lai của nàng.
Từ Tử Dung mỉm cười, nữ tử hung dữ như vậy ca ca nhất định sẽ không thích! Nguy cơ tình địch được giải trừ!
Tuyết Đoàn: Be?
Từ đầu tới cuối không ai chú ý tới chú cừu con trắng xốp ngoan ngoãn theo sau, nó cảm thấy hình như bản thân đang tiến hóa theo Tả Thâm…
(Tả Thâm: Ha ha, chào mừng gia nhập đại gia đình tiểu trong suốt!)
Một hàng bốn người một cừu không để tâm cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên này, trái lại là Tưởng Ưng vì chuyện ngoài ý muốn này mà thu liễm rất nhiều, thậm chí còn khôi phục nam trang.
Đáng tiếc, lần này Phương Thiên Duệ thật sự tức giận, vì thế hai người này lại biến thành Tưởng Ưng tìm mọi cách lấy lòng Phương Thiên Duệ, cầu xin tha thứ…
Từ Tử Nham đi bên cạnh ngoảnh mặt làm thinh, cảm thấy hai người này tự làm khổ nhau, không khỏi hoài nghi lần này dẫn theo bọn họ có phải là lựa chọn chính xác không.
Lần này xuất hành, đáng lẽ chỉ cần anh và Từ Tử Dung ra tay là đủ rồi, nhưng Từ Tử Nham nghĩ trong bảo tàng có rất nhiều bảo vật mà chỉ tu sĩ dưới nguyên anh mới có thể sử dụng, trong đó còn có rất nhiều loại giống như linh thảo, hái xuống phải dùng ngay lập tức. Nếu chỉ có hai người bọn họ đi, chẳng phải sẽ lãng phí bảo vật sao?
Vì thế Từ Tử Nham lập tức nghĩ tới tiểu đệ của Từ Tử Dung trước tiên. Lần trước ở Chân Long Thành, Phương Thiên Duệ vì Từ Tử Nham mới bị thương, tuy rằng không thể trách Từ Tử Nham nhưng anh cũng có chút áy náy.
Đúng lúc trong bảo tàng này có không ít đồ vật thích hợp cho tu sĩ ngưng mạch kỳ sử dụng. Hơn nữa lúc trước lấy được bản đồ, hai người này luôn ở cạnh anh. Cái gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Từ Tử Nham đương nhiên phải để phần cho người nhà mới phải.
Vốn Tả Thâm cũng nằm trong kế hoạch của anh, tiếc là mấy ngày trước Tả Thâm đột phá, phải bế quan củng cố cảnh giới nên đành lỡ hẹn. Nhưng Tả Thâm cũng không quá tiếc nuối, làm một tiểu đệ đủ tư cách, hắn hiểu tính cách của chủ nhân nhà mình, nếu có đồ vật thích hợp cho hắn sử dụng, chủ nhân tuyệt đối không keo kiệt.
Lúc đi ngang qua Lưu Quang Tông, Từ Tử Nham cũng muốn dẫn theo Vệ Kình và Lặc Hổ đi chia chiến lợi phẩm. Dù sao bảo tàng này được giấu trong mê cung mở, hiện giờ tấm bia đá đã bị lộ, tin tức trên tấm bia đá cũng sẽ nhanh chóng bị người khác phá giải.
Dù sao anh cũng không ngăn cản được người khác vào mê cung, thôi thì thà rằng cho bằng hữu mình đến chia một chén canh!
Trên tay anh có bản đồ đầy đủ, bên trên còn đánh dấu các cơ quan, chỉ cần hành động nhanh một chút là có thể cướp hết mấy món đồ quý giá. Về phần những người khác có trắng tay hay không… Có liên quan gì tới anh sao? ╮(╯_╰)╭
Đáng tiếc là lúc ấy, Vệ Kình và Lặc Hổ trùng hợp không ở tông môn, nghe nói là Vệ gia xảy ra chuyện, Vệ Kình về nhà xử lý. Mà Lặc Hổ làm tình nhân của Vệ Kình đương nhiên cũng phải đi hỗ trợ… Ừ, coi như là về gặp phụ mẫu đi. Không biết đứa ‘con dâu’ Lặc Hổ có sợ mẫu thân của Vệ Kình không nữa…
Ngoại trừ Vệ Kình và Lặc Hổ, Từ Tử Nham còn muốn mời Lâm Khiếu Thiên và Thiệu Tu Văn. Nhưng hai người bọn họ, một người vì tình nhân đang tiến hành nghi thức nghịch chuyển ma nhân nên không đi được, người còn lại bị ma tu mồm miệng lẻo mép, dai như mè xửng quấn lấy, hoàn toàn không thoát thân nổi.
Vì thế nên đội ngũ hiện tại chỉ có huynh đệ Từ gia và Tưởng Ưng, Phương Thiên Duệ, những người khác không có duyên tham dự.
Có lẽ là vì diện tích dưới đáy biển khá lớn, đường phố cũng rất rộng, cửa hàng hai bên đường được bài trí rất đặc sắc, ngoại trừ tiểu lâu bằng gỗ của Nhân tộc thì kiến trúc của một đám Yêu tộc đều rất thu hút. Ít nhất Từ Tử Nham nhìn lóa cả mắt, không ngừng cảm thán nơi này thật mới lạ.
“Nếu ca ca thích thì ở đây lâu một chút cũng được.” Từ Tử Dung mỉm cười.
Từ Tử Nham lắc đầu: “Thôi, ai biết khi nào Ma tộc động thủ, chúng ta đi chuyến này chỉ cần lấy những thứ nên lấy thôi.”
Từ Tử Dung lặng lẽ gật đầu, hiện giờ Nhân tộc và Ma tộc chỉ đang giằng co, một khi có một bên đạt được viện trợ, đại chiến sẽ lập tức bùng nổ.
Hai người bọn họ cũng tận dụng triệt để, nắm bắt thời cơ mới có thể chạy tới Đông Hải lấy bảo tàng. Nếu không thì dù có bản đồ, bọn họ chưa chắc có thể đi được.
Đương nhiên, Từ Tử Nham sẽ không để người khác bắt được nhược điểm anh bỏ công làm riêng. Khi anh đến đây còn mang theo một nhiệm vụ, đó là hộ tống nhóm tài nguyên đầu tiên của Đông Hải về Lưu Quang Tông.
Từ sau khi Lưu Quang Tông và Yêu tộc Đông Hải ký kết thỏa thuận, rất nhiều tài nguyên khoáng sản dưới biển sâu đều được khai thác. Nhân tộc ra kỹ thuật, Hải tộc ra nhân công, hai bên hợp tác cùng khai thác, tất cả mọi người buôn bán đều có lợi.
Nhưng những tài nguyên này phải vận chuyển về Lưu Quang Tông mới có thể hóa thành chiến lực, cho nên Từ Tử Nham cố ý tìm sư phụ, đề nghị nhận nhiệm vụ này. Từ Tử Nham mang theo nhiệm vụ này đến Đông Hải đào bảo.
Đoàn người đi một lúc, trải nghiệm đầy đủ hàm nghĩa bốn chữ Nhân! Yêu! Hài! Hòa!
Ngoài đường phố, người đến yêu đi vô cùng náo nhiệt, cửa hàng hai bên đường vì liên tục có khách vào khách ra mà có vẻ rất chật chội.
Từ Tử Nham tùy ý nhìn thoáng qua, không khỏi kinh ngạc vì sự phồn hoa của thành thị này, bởi vì vật phẩm bên trong cửa hàng chẳng những chất lượng tốt mà số lượng cũng nhiều. Anh nhìn thấy một vị hòa thượng mặc cà sa mua một hơi mấy trăm cái Vân Diễm Sa Trúc, phải biết rằng ở trên mặt đất, món đồ này vô cùng hiếm thấy, nhưng ở đây lại không tính là thứ hiếm có gì.
Khai thác Đông Hải khiến việc buôn bán của Đằng Vân Thành sầm uất hẳn lên. Trong việc hợp tác khai thác, tộc Giao Long được rất nhiều ưu đãi, chẳng những thêm nhiều tài nguyên dự trữ mà quan trọng hơn là lấy được rất nhiều pháp bảo cao cấp mà lúc xưa hiếm khi đạt được!
Pháp bảo là thứ không ai ngại nhiều, tiếc là người tới Đông Hải đều là loại không thể sinh tồn ở Trung Nguyên, tới đây buôn đi bán lại miễn cưỡng sống qua ngày, hoặc là người có thực lực mạnh mẽ, có năng lực bảo vệ bản thân ở nơi hung hiểm, săn bắn hải thú.
Người trước trên tay không có đồ vật gì, cũng không lấy được thứ đồ gì tốt.
Còn người sau… Người có thể có được pháp bảo cao cấp vốn đã là hiếm thấy, may mắn đụng một người vừa có pháp bảo cao cấp vừa có thực lực kinh người, cướp bóc người như vậy rất dễ bị người ta ăn lại không còn mảnh xương…
Bởi vậy, có thể đạt được pháp bảo cao cấp ở Đông Hải đúng là khó như lên trời. Nhưng bộ tộc Giao Long chỉ dựa vào việc hợp tác với Lưu Quang Tông mà đã một hơi chiếm được ba pháp bảo cao cấp khiến tộc Nhân Ngư và tộc Na Già ghen tị đến đỏ mắt.
Nhóm Từ Tử Nham tùy tiện đi dạo một vòng, nhắc tới Đằng Vân Thành, ngoại trừ cửa hàng náo nhiệt thì cứ cách một đoạn thời gian, trên đường sẽ xuất hiện đội tuần tra Giao Long tộc vô cùng bắt mắt.
Vệ sĩ Giao Long tộc cao lớn vạm vỡ, trên người còn mặc chiến giáp rất dày, tay cầm trường kích sắc bén, hàn quang bắn ra bốn phía. Một khi có người gây sự, bọn họ sẽ không ôn hòa nói đạo lý với ngươi mà là một đao tru sát.
Vốn trước kia, Đằng Vân Thành không quản lý nghiêm khắc như thế, nhưng từ sau khi tu sĩ nhân loại gia tăng, lợi nhuận gia tăng, mâu thuẫn cũng gia tăng.
Có không ít tu sĩ Nhân tộc và Yêu tộc đánh nhau trong thành, tạo thành tổn thất rất lớn, thậm chí còn làm một số dân thường bị thương.
Chủng tộc có thể ở Đằng Vân Thành đa số đều phụ thuộc Giao Long tộc, các chủng tộc còn lại dù không phụ thuộc nhưng cũng đều là thương nhân đến đây buôn bán. Đối với tộc Giao Long mà nói, thương nhân đại biểu cho linh thạch.
Túi tiền lớn của mình bị tổn hại, cho dù là ai cũng không nhịn nổi. Vì thế sau một lần đánh nhau thiệt hại nặng nề, thành chủ Giao Long tộc nổi giận, bất chấp xử tử tất cả người tham dự gây chiến.
Một chiến tích máu chảy thành sông khiến cho tất cả tu sĩ vào Đằng Vân Thành đều ngoan ngoãn, bất luận là môn phái nào, chủng tộc nào cũng không dám la lối trong Đằng Vân Thành, toàn bộ ngoan ngoãn tuân thủ quy định của Đằng Vân Thành.
Đúng lúc Từ Tử Nham định đi vào một cửa hàng hình vỏ sò thì một đội Giao Long Vệ đi ngang qua. Vốn hai bên chẳng có tiếp xúc gì, nhưng tiếc là sự tình phát triển luôn khiến người khác không ngờ tới.
Ầm!
Ngay trước mắt Từ Tử Nham, đại môn của kiến trúc vỏ sò gãy nát, vô số mảnh vỡ vỏ sò cùng một cái bóng đen bị ném ra, bay về phía Từ Tử Nham.
Người nọ đúng là xui xẻo, không chỉ bị người trong cửa tiệm ném ra ngoài mà còn bị Huyết Đằng của Từ Tử Dung quất roi. Thực lực của người nọ cũng không cao, cả thân thể bay ra giữa đường, mà lúc này —— đội Giao Long Vệ đúng lúc đang đi tới nơi đó…
Ầm!
Nam tử cao lớn dẫn đầu Giao Long Vệ đập cái bóng đen kia xuống đất, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Từ Tử Dung.
Từ Tử Nham: 囧… Đây là hiểu lầm bọn họ muốn đánh lén Giao Long Vệ sao?
Anh vốn định bước lên giải thích, không ngờ nam tử cao lớn kia lại lạnh lùng liếc Từ Tử Dung một cái, sau đó ánh mắt dừng lại ở —— lôi quang giữa kẽ tay Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham:….. == Người này nhìn chằm chằm tay ta là có ý gì? Tay của một đại nam nhân có gì đẹp…
Từ Tử Dung hơi cau mày, tiến lên che ca ca ở sau lưng.
Từ Tử Nham bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, tuy rằng không biết vì sao người này nhìn anh nhưng lúc nãy là Từ Tử Dung thất lễ, anh nên nói vài câu thì tốt hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT