Địa điểm hai bên đã hẹn ở gần đây, bởi vậy ma nhân kia luôn nhìn bốn phía, dường như đang tìm tung tích của bọn người Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham ở trên đây đợi một lúc, ném cho Từ Tử Dung một ánh mắt.
Từ Tử Dung lập tức thả ra đại lượng Huyết Sắt, tra xét tình huống xung quanh. Qua một hồi lâu, y lắc đầu, ý bảo xung quanh không có ai khác.
Từ Tử Nham thầm hạ quyết định, khẽ búng ngón tay, giống như hòn đá nhỏ rơi xuống mặt nước mà khơi dậy từng cơn gợn sóng.
Ma nhân kia đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Từ Tử Nham. Dưới sự che lấp của mũ choàng, tuy Từ Tử Nham không thấy rõ vẻ mặt của hắn nhưng lại cảm thấy đối phương có chút thất vọng mơ hồ…
Nhưng rất nhanh sau đó, đối phương lập tức khôi phục bình thường, tâm tình thất vọng biến mất, đi đến bên dưới đại thụ – nơi Từ Tử Nham ẩn náu. Hắn ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Từ đạo hữu, đã lâu không gặp.”
Từ Tử Nham từ trên cây nhảy xuống, chắp tay cười với hắn: “Ta vẫn còn chưa biết danh tính của ngươi.”
Ma nhân xốc mũ choàng xuống, lộ ra gương mặt bị đồ đằng bao phủ, yếu ớt nói: “Đừng nhắc tới cái tên trước kia của ta, dù sao ta cũng sẽ chuyển sinh thành người, không ngại thì cứ tiếp tục gọi ta là Lạc Khinh Trần đi.”
Từ Tử Nham giật giật đuôi mày, Lạc Khinh Trần? Nếu anh nhớ không lầm, đây là tên của phàm nhân kia đúng không? Xem ra thì ma nhân này có độ tương đồng rất cao với phàm nhân kia, hay là — hắn đối với Lâm Khiếu Thiên…
Từ Tử Nham giần giật môi, dường như tiểu thuyết gốc đã hoàn toàn bị anh phá long trời lở đất, không chỉ nội dung truyện bay theo gió mà ngay cả ba tiểu công đều đã tìm được người mình yêu.
Bản thân anh thì không nói, có một tên thần kinh nhìn chòng chọc, đời này xem như nằm trong tay y. Muốn chạy trốn? Nằm mơ đi.
Mà công số hai – Mạc Tử Nguyên hình như cùng một hán tử Miêu Cương quấn lấy nhau, nghe nói còn tốn một bút sính lễ rất lớn, ép hán tử Miêu Cương… À không, là cưới về nhà. Nhưng vẫn có tin đồn nói sau ngày đại hôn, hắn bị người ta đánh trọng thương. Nhưng tin tức này nghe rất giả dối, Từ Tử Nham sẽ không tin đâu. ╮( ̄▽ ̄”)╭
Về phần công một, hiện giờ xem như đã kết trái. Tuy rằng trái này chính là lão quỷ ngàn năm gian trá xảo quyệt, nhưng anh nghĩ Lâm Khiếu Thiên sẽ… Vui vẻ chịu đựng đi. Dù sao người yêu từ tiểu bạch thỏ biến thành cáo già vẫn tốt hơn người yêu đã chết! →. →
“Từ đạo hữu.”
Ngay khi suy nghĩ của Từ Tử Nham càng chạy càng xa, một tiếng của Lạc Khinh Trần kéo anh về thực tại.
“Ngươi đã xuất hiện ở đây, chắc giao dịch của chúng ta không xuất hiện ngoài ý muốn nhỉ?” Lạc Khinh Trần mỉm cười.
“Đúng vậy.” Từ Tử Nham gật đầu, nói: “Chúng ta đến đây có tổng cộng năm người, một Hóa Thần, bốn nguyên anh. Hơn nữa có ngươi làm nội ứng, ta nghĩ trộm Vực Không Thạch hẳn không có vấn đề.”
“Một Hóa Thần bốn nguyên anh à?” Lạc Khinh Trần híp mắt, sau đó gật đầu: “Được! Các ngươi cũng khá may mắn, mấy ngày gần đây người phụ trách bảo quản Vực Không Thạch chính là tu sĩ Hóa Thần của Mị Ma tộc. Trong tứ đại tu sĩ Hóa Thần của Ma tộc, chỉ có tu sĩ của Mị Ma tộc thích hưởng lạc nhất, bình thường rất ít khi ở trung tâm đại doanh, gã chủ yếu ở tòa phủ đệ được xây dựng bên ngoài thành.”
Nói đến đây, hắn cười lạnh: “Mị Ma Hóa Thần Kỳ thu không ít tu sĩ Nhân tộc làm đồ chơi, hơn nữa nếu không phải tên Hóa Thần Dực Ma tộc chuyển hóa ta có thực lực cường đại, Mị Ma không dám chọc, nói không chừng ngay cả ta cũng sẽ biến thành hàng sưu tầm của gã.” Đáy mắt hắn thoáng hiện sát ý, dường như từng bị Mị Ma vũ nhục.
“Tuy thói quen thu tu sĩ của gã ghê tởm nhưng đối với các ngươi mà nói, đây là một cơ hội rất tốt.” Lạc Khinh Trần đảo mắt, trong mắt lóe lên một mạt tính kế: “Đã có cơ hội tốt như vậy, các ngươi có hứng thú — tru sát một vị tu sĩ Hóa Thần Ma tộc không?”
Mí mắt Từ Tử Nham giật giật, ánh mắt biến đổi nhìn về phía Lạc Khinh Trần.
Tru sát tu sĩ Hóa Thần? Cũng uổng cho lão gia hỏa này nói ra được! Người có thể tu thành Hóa Thần đều có thiên phú siêu quần, kinh tài tuyệt diễm. Vì sao các tu sĩ cấp cao ít khi động thủ? Chính là vì đôi bên đều hiểu rằng muốn tru sát tu sĩ Hóa Thần thật sự rất khó khăn, ai đi đến bước này mà không có con bài chưa lật? Mà một khi át chủ bài chưa lật, ai cũng không biết kết quả cuối cùng là ngươi tử hay ta vong!
Cho nên, trừ phi là mối thù sinh tử, bằng không rất ít tu sĩ cấp cao dùng tính mạng tương bồi.
Hiện giờ Từ Tử Nham đưa Thanh Bình lão tổ đến đây, mục đích cũng chỉ là cầm chân tu sĩ Hóa Thần có thể gây phiền phức cho họ. Còn xử lý người ta? Anh chưa từng nghĩ đến.
Đương nhiên, trước kia không nghĩ đến không có nghĩa là sau này không nghĩ đến. Nếu Lạc Khinh Trần có thể đưa ra một kết hoạch hợp lý, hữu hiệu, Từ Tử Nham cũng sẽ không ngại cho Ma tộc thêm chút phiền toái.
“Nói thử xem, ngươi nhất định sẽ không vì ta dẫn theo một tu sĩ Hóa Thần liền nhận định chúng ta có thể xử lý đối phương. Có kế hoạch gì tốt thì nói đi, mọi người cùng nhau nghiên cứu.” Từ Tử Nham ung dung nói.
Lạc Khinh Trần nhếch môi, nhỏ giọng nói ra kế hoạch của mình ——
Rất nhanh sau đó, trong rừng cây yên tĩnh không ngừng truyền ra tiếng kinh hô của Từ Tử Nham:
“Thật hay giả?”
“Không thể nào? Còn có loại chuyện này?”
“Quỷ thần ơi, chuyện vậy mà ngươi cũng biết?”
“Hmm… Nhưng nghe ngươi nói cũng thấy khả thi.” Từ Tử Nham sờ cằm: “Ngươi xác định gã thật sự có thói quen này?”
“Đương nhiên!” Lạc Khinh Trần như nghĩ tới cái gì không tốt, sắc mặt hơi đổi nhưng vẫn trả lời khẳng định.
“Được, ta cùng ngươi đánh cược một phen! Nhưng ta phải về trước, thương lượng với Thanh Bình lão tổ một chút mới được.”
“Đây là chuyện đương nhiên, nhưng ta hy vọng ngươi có thể nhanh một chút. Mị Ma đã giữ Vực Không Thạch hai ngày, nói không chừng ngày mai sẽ đổi một Ma tộc khác, đến lúc đó chúng ta sẽ không còn cơ hội như vậy.” Lạc Khinh Trần nhắc nhở.
“Được ——”
“Ai!” Từ Tử Dung quát một tiếng chói tai, huyết quang trên đầu ngón tay bay múa, một số Huyết Đằng cự đại nhanh chóng che lại đường lui của Lạc Khinh Trần.
Sắc mặt Lạc Khinh Trần đột nhiên biến đổi, hắn tự nhận lúc ra khỏi thành vô cùng bí mật, không ngờ vẫn bị người khác theo dõi. Nếu người theo dõi này chạy trốn, hậu quả…
“A!” Một tiếng kêu sợ hãi theo Huyết Đằng quật vào giữa không trung truyền ra, sau đó một bóng đen nho nhỏ bị Huyết Đằng quật té xuống đất, vừa vặn lăn ngay bên cạnh Lạc Khinh Trần.
“Không Huỳnh, sao ngươi lại ở đây?” Lạc Khinh Trần kinh ngạc hỏi.
“Lạc ca ca… Ta cũng muốn đi cùng huynh!” Thiếu niên làn da xanh đen tên Không Huỳnh, vừa nhìn đã biết là huyết mạch Ma tộc, nhưng trên đầu nó không có sừng, hơn nữa phía sau cũng không có đuôi.
Trên thực tế, nếu không nhìn màu da, Không Huỳnh này càng giống nhân loại hơn Lạc Khinh Trần.
“Giết nó?” Từ Tử Dung nghiêng đầu nhìn ca ca, dường như đang trưng cầu ý kiến của anh.
Từ Tử Nham nhất thời lâm vào thế khó xử, dựa theo độ cơ mật của kế hoạch bọn họ đang chấp hành, tiểu hài tử này phải chết. Nhưng tiểu nam hài này nhìn như mới bảy tám tuổi, Từ Tử Nham không xuống tay được. Mà về phương diện khác, dường như nó có quen biết với Lạc Khinh Trần, thậm chí còn muốn đi cùng hắn.
Hai tình huống đan xen hỗn loạn, ngay cả Từ Tử Nham cũng cảm thấy khó khăn, cuối cùng anh chuyển hướng nhìn về phía Lạc Khinh Trần, muốn biết ý của hắn như thế nào.
Lạc Khinh Trần nhìn Từ Tử Nham, khẽ thở dài. Hắn đỡ Không Huỳnh đứng lên, đút nó một viên đan dược: “Nếu như có thể thì mang nó đi theo. Đứa nhỏ này là hỗn huyết nhân ma, hơn nữa không có sừng cũng không có đuôi, cho nên ở Ma tộc cũng bị kỳ thị.” Hắn lắc đầu: “Nó vốn được phái tới hầu hạ ta, khá tôn trọng ta. Ta thấy nó đáng thương nên cũng giúp đỡ vài lần.”
Hắn không nén được thở dài: “Nếu ta đi, đứa nhỏ này nhất định không sống thoải mái được. Nếu không phiền thì mang nó theo cùng đi.”
Từ Tử Nham nhíu mày nhìn tiểu hài tử chui đầu vào lòng Lạc Khinh Trần, anh luôn cảm thấy có chút không ổn.
Cụ thể cảm xúc không ổn này đến từ đâu thì tạm thời anh chưa biết, nhưng —— Lạc Khinh Trần này quá dễ dãi rồi chăng? Cứ như vậy mà mang theo hài đồng hỗn huyết nhân ma?
Nhưng nếu đối phương đã quyết định, Từ Tử Nham cũng không nói thêm nữa. Dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, cùng lắm chỉ có thực lực luyện khí tầng ba, anh nghĩ nó sẽ không gây ra phiền toái gì đâu.
Cứ như vậy, Lạc Khinh Trần giấu tiểu hài tử Không Huỳnh trong một sơn động, tối ngày mai sẽ dẫn nó đi. Lát nữa Lạc Khinh Trần sẽ quay về đại doanh, một nô lệ hỗn huyết nhân ma phụ trách hầu hạ hắn mất tích sẽ không khiến người khác chú ý, nhưng nếu hắn không xuất hiện đúng giờ thì sẽ dẫn đến phiền phức.
Từ Tử Nham kể lại hoàn chỉnh kế hoạch của Lạc Khinh Trần cho Thanh Bình lão tổ và hai tu sĩ nguyên anh kia nghe. Thanh Bình lão tổ trầm ngâm một lúc rồi đồng ý, hoàn toàn không có dấu hiệu do dự.
Trái lại là hai tu sĩ nguyên anh kia hơi lo lắng, có khi nào giết Ma tộc ở gần Trụy Tinh Thành sẽ dẫn tới đại quân Ma tộc không. Nhưng nghĩ kỹ thì nếu kế hoạch thành công, đây chính là công lao rất lớn, bất luận là Thiên Vũ Tông hay Đằng Lan Vực, phần thưởng giành cho việc tru sát tu sĩ Hóa Thần đều vô cùng kinh người.
Cho dù công đầu là Thanh Bình lão tổ, nhưng bọn họ làm hỗ trợ cũng có thể đạt được phần thưởng xa xỉ!
Tu sĩ nguyên anh cũng có dã tâm, nhu cầu về các loại thiên tài địa bảo còn mạnh hơn tu sĩ cấp thấp. Hiếm khi có được cơ hội như vậy, bọn họ sẽ tuyệt không bỏ qua!
Cứ như vậy, kế hoạch đánh lén tu sĩ Hóa Thần đều được mọi người ủng hộ. Sau khi Từ Tử Nham và Lạc Khinh Trần bàn xong, hai người hẹn đêm khuya ngày mai sẽ gặp nhau ở thành Tây, sau đó chia nhau hành động.
Lại qua một ngày, màn đêm dần buông, nhóm người Từ Tử Nham lặng lẽ đi về phía tây Trụy Tinh Thành.
Trụy Tinh Thành là đại bản doanh của Ma tộc, đương nhiên có vô số đội tuần tra cùng các loại pháp thuật dò xét. Có Thanh Bình lão tổ ở đây, dựa vào thần thức Hóa Thần Kỳ vô cùng cường hãn, dường như không có một pháp thuật nào có thể tránh khỏi do thám của ông.
Không phải là phòng ngự Ma tộc không ra gì, mà là Ma tộc bảo vệ ngoài thành đều là cấp thấp, trung cấp, lãnh đạo chân chính của Ma tộc đều ở nội thành được bảo vệ sâm nghiêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT