Edit: Qiezi

Thời gian thấm thoát trôi qua, một thoáng đã qua ba năm, trong nháy mắt đã đến thời điểm Lưu Quang Tông mở cửa tuyển chọn đệ tử.

Mặc dù Từ gia là gia tộc phụ thuộc Lưu Quang Tông, có thể hưởng một số ưu đãi nhất định mà không thể trực tiếp nhận vào. Nhưng nhìn từ thiên phú của Từ Tử Nham, tiến vào nội môn hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí vận khí tốt, còn có thể trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão nào đó hoặc là chưởng môn.

Trải qua ba năm tu luyện, với nghị lực và thiên phú kinh người của Từ Tử Nham, trong vòng ba năm ngắn ngủi đã đạt đến trình độ luyện khí đại viên mãn. Mà anh chỉ mới mười lăm tuổi, dù cho anh chỉ có tư chất lôi linh căn cũng đủ chứng minh thời gian qua anh vô cùng khắc khổ tu luyện.

Bất luận là môn phái nào cũng sẽ yêu thích những đệ tử chăm chỉ nỗ lực, như Từ Tử Nham có thiên phú tốt lại càng thích, còn là người chịu khó thì càng không cần phải nói.

Trong thời gian ba năm, nếu nói Từ Tử Nham tiến bộ kinh người, thì tốc độ tăng tu vi của Từ Tử Dung thật sự làm người ta chấn kinh.

Luyện khí tầng tám, chênh lệch với luyện khí đại viên mãn chỉ có hai tầng, huống hồ y chỉ là một đứa trẻ mới tiếp xúc tu chân có ba năm.

Nhìn thấy Từ Tử Dung có thiên phú như vậy, Từ Kiêu có chút hối hận. Ban đầu nếu sớm đem hài tử này nhận về, có phải là Từ gia lúc này đã có thể có hai tu sĩ luyện khí đại viên mãn đi tham gia tuyển chọn hay không?

Trừ điều đó ra, việc làm Từ Kiêu hơi tiếc nuối đó là, có lẽ bởi vì ban đầu xem nhẹ, Từ Tử Dung hầu như không có tình cảm gì với ông, ngày thường gặp mặt cũng chỉ thản nhiên gọi một tiếng phụ thân, quan hệ của hai người bọn họ chỉ thân thiết hơn người xa lạ một chút mà thôi.

Từ Kiêu không thích Từ Tử Dung, tuy rằng Từ Tử Dung cũng là nhi tử của ông, nhưng mỗi khi ông nhìn thấy đôi mắt vừa đen nhánh lại sâu xa của đối phương, không biết tại sao lại cảm thấy không hài lòng. Cặp mắt đen kia quá mức thâm trầm, thậm chí ông có ảo giác, đối phương rất hận người phụ thân như ông.

May mắn là, tuy tiểu tử này cùng những người khác của Từ gia có quan hệ cũng rất nhạt, giống như quan hệ giữa hai cha con ông, nhưng lại cực kỳ thích kề cận ca ca của y, chỉ cần là người sáng suốt đều nhìn ra, quan hệ của hai huynh đệ này so với huynh đệ ruột thịt còn thân thiết hơn.

Chỉ có điều duy nhất làm Từ Kiêu bất mãn là Từ Tử Nham đối xử với tiểu tử này quá tốt, làm người phụ thân là ông nhìn kiểu gì cũng thấy khó chịu.

Nhưng dù nói như thế nào, Từ Tử Nham cũng là con cháu Từ gia, không có khả năng làm chuyện nguy hại đến Từ gia. Mà tên tiểu tử kia lại đặc biệt dựa dẫm Từ Tử Nham. Bởi vậy, đối với việc đưa cả hai người bọn họ đến Lưu Quang Tông, Từ Kiêu cũng không có quá nhiều nghi ngờ.

Sự thực cũng chính là như vậy, Từ Tử Nham có thể rất chướng mắt với những hành động của Từ Kiêu, nhưng lại chân thành tiếp nhận sự dưỡng dục của ông. Hơn nữa đối với toàn bộ Từ gia, Từ Tử Nham không thể đối xử thân thiết với thân nhân của nguyên thân như khi đối xử với người thân của mình trước khi xuyên qua, nhưng trong lòng cũng không căm hận gì.

Hiện tại Từ Tử Nham đã thầm chấp nhận chính mình phụ thuộc vào gia tộc Từ gia, chỉ cần Từ gia không bán đứng anh, anh sẽ phát triển, che chở cho toàn bộ Từ gia dưới bất kỳ tình huống nào.

Mắt thấy sắp tới khảo hạch của Lưu Quang Tông, sau khi Từ Kiêu và trưởng lão của các chi thứ thương lượng một phen, bèn lựa chọn mười người từ một nhóm đệ tử của Luyện Võ Đường Từ gia đến Lưu Quang tông.

Mười người này không phải toàn bộ đều tiến vào Lưu Quang Tông, ngoại trừ Từ Tử Nham và Từ Tử Dung dự định tham gia tuyển chọn đệ tử Lưu Quang Tông, những người khác sẽ chia nhau đi tham gia khảo hạch của những tông môn khác.

Ví dụ như Ảnh Nguyệt Cốc tuyển chọn nữ tu, hoặc là ở Ngự Thú Môn rất tâm đắc trên phương diện ngự thú.

Nhóm người mười hai người Từ gia, trong đó có mười đệ tử, hai người dẫn dắt. Đứng đầu chính là Từ Mặc – người năm ngoái thành công tiến lên trúc cơ, cũng không biết làm thế nào hắn lọt vào mắt xanh của La lão, được vài lần hướng dẫn mà thành công lên trúc cơ.

Phụ tá cho Từ Mặc là một nam tử trung niên trầm mặc ít nói. Tu vi của gã so với Từ Mặc thì cao hơn, chỉ là gã không thích giao lưu cùng người khác, bởi vậy vị trí dẫn đầu mới rơi vào tay Từ Mặc.

Trong Huyền Vũ Vực phương tiện đi lại nhanh chóng và tiện lợi nhất là truyền tống trận, trong nháy mắt đi xuyên vạn dặm. Mạc Tân Thành bị Từ gia nắm trong tay tuy rằng xa xôi, nhưng cũng là chỗ bài trí truyền tống trận. Nhưng lúc sử dụng truyền tống trận, phí tổn đắt đỏ, trừ phi rất gấp, nếu không tu sĩ cấp thấp nhất định sẽ không dùng nó.

Lần này đội ngũ Từ gia phái ra có tới mười hai người, đương nhiên sẽ không tiếc chút linh thạch này. Tuy Từ gia không phải là gia tộc tu chân lớn gì, nhưng sẽ không keo kiệt trong thời điểm này.

Lưu Quang tông là một trong các đại môn phái ở Huyền Vũ Vực, đệ tử tham gia tuyển chọn có đến hàng vạn. Trong số những người này, năm phần trở lên sẽ không trúng tuyển, mà 5 phần còn lại, có đến 4 phần chỉ có thể trở thành đệ tử ngoại môn.

Nói đệ tử nội môn và ngoại môn chênh lệch một trời một vực cũng không phải là quá đáng. Từ Kiêu không muốn trước khi nhập môn Từ Tử Nham bị coi thường.

Đoàn người vội vàng xuất phát, sau khi trải qua vài lần trung chuyển, rốt cuộc đã tới Pháp An Thành nơi Lưu Quang tông cai trị.

Pháp An Thành là thành trì rất lớn, gấp mấy chục lần Mạc Tân Thành, đường phố rộng rãi sáng sủa, trên đường người qua tấp nập, bên cạnh có cửa tiệm bán đủ loại hàng hóa, phồn hoa gấp mấy lần Mạc Tân Thành làm đám đệ tử Từ gia lần đầu tới nơi này nhìn đến hoa cả mắt.

Cũng chỉ có Từ Tử Nham bởi vì thường thấy thành phố hiện đại ầm ĩ náo nhiệt nên nhìn Pháp An thành cũng không có cảm giác gì. Từ Tử Dung mặt không cảm xúc, đời trước y đã thấy qua Pháp An Thành phồn hoa, về cơ bản không có một tia kích động nào.

Lúc mười mấy người Từ gia từ trong truyền tống trận đi ra, bị Pháp An Thành phồn hoa làm cho choáng ngợp, trong nháy mắt liền ngây người. Vốn đây chỉ là một chuyện nhỏ, thế nhưng bất cứ lúc nào cũng có những âm thanh không hài hòa…

“Một đám nhà quê, đừng có ở đây cản đường.” Một giọng nói chói tai, mang theo ác ý vang lên sau lưng mọi người.

Từ Tử Nham nhìn lại, hơn mười người tu sĩ ăn mặc thống nhất trường bào kim ty* (tơ vàng) đang đứng trên truyền tống trận.

Dẫn đầu là một thiếu niên tương đối trẻ, tên thiếu niên kia thần tình lãnh đạm, nhìn bọn người Từ Tử Nham với ánh mắt giống như bọn họ hoàn toàn không tồn tại.

Người mở miệng nói chuyện là một nam nhân trung niên đứng sau lưng thiếu niên, tu vi của nam nhân này Từ Tử Nham nhìn không thấu, nhưng từ giọng nói bén nhọn và phần cằm nhẵn nhụi của gã khiến anh đoán được thân phận của đối phương.

“Nhìn cái gì mà nhìn, ta đang nói các ngươi đó.” Tên nam nhân trung niên kia nói với giọng kiêu ngạo: “Mau nhường đường cho công tử chúng ta! Làm trễ thời gian của công tử chúng ta, các ngươi chịu trách nhiệm nổi không!”

Từ Tử Nham hơi hơi nhíu mày, người này thái độ phách lối khiến anh rất không vui, nhưng nguyên tắc ra ngoài bớt gây phiền toái, hơn nữa bọn họ cũng có lỗi, bởi vậy bèn sờ mũi một cái rồi lui vài bước về phía sau.

Mấy người khác thấy thế cũng theo lui về sau mấy bước, nhường đường, nhóm đội ngũ ăn mặc trường bào kim ty ngông nghênh đi ngang qua mặt đám người Từ gia.

Như một bước nhạc đệm nhỏ, mỗi ngày phải phát sinh không biết bao nhiêu chuyện, Từ Tử Nham cũng không để ý gì, nhưng chuyện đời lúc nào cũng không được như ý. Khi đến trước cửa chỗ Lưu Quang Tông tiếp đãi khách, lại gặp những người mặc trường bào kim ty lúc nãy.

Có lẽ là phái một số người đi chuẩn bị chỗ ở, đám người kia thiếu mất mấy người, nhưng mà tên thiếu niên cao ngạo kia và những công công kia đều ở lại đây.

Từ Tử Nham cũng không chú ý đến bọn họ, ở Lưu Quang Tông báo danh khảo hạch nhất định phải là bản thân ra trình diện, bởi vậy anh chỉ dẫn theo Từ Tử Dung và tên nam tử trung niên ít nói trầm mặc kia tới nơi này báo cáo.

Nơi này là nơi đệ tử nội môn chuyên dùng để báo danh, phàm là người có thể tới nơi này, trên cơ bản đều là người thập phần tự tin với thực lực của mình. Nhưng người có thiên phú như Từ Tử Nham dù sao vẫn là số ít, cho nên số người báo danh rất ít, rất nhanh đã đến phiên anh.

Lúc tên thiếu niên cao ngạo và thái giám trung niên ở phía sau vào báo danh, phía sau Từ Tử Nham còn có khoảng chừng bảy tám người.

Tên thiếu niên cao ngạo đó nhìn đội ngũ cũng không tính là dài, mi tâm khẽ nhíu. Tên thái giám kia thấy thế, lập tức nhìn xung quanh một vòng, thời điểm nhìn thấy Từ Tử Nham, gã ngạc nhiên đi tới.

“Đồ nhà quê, nói cho ngươi biết, nhường chỗ của ngươi cho công tử chúng ta, đây là mười viên linh thạch, là công tử chúng ta thưởng cho ngươi.” Thái giám trung niên chỉ vào Từ Tử Nham nghênh ngang nói.

Từ Tử Nham lạnh lùng nhìn gã một cái, ngay cả một biểu cảm cũng không cho gã.

“Không nghe thấy hả?” Sắc mặt thái giám trầm xuống: “Ngươi bị điếc à? À, ta biết rồi, tên nhà quê, ngươi ngại ít linh thạch đúng không? Cho ngươi thêm hai viên nữa, đủ chưa?” Thái giám kia lại lấy thêm hai viên linh thạch từ trong túi càn khôn, đặt trên tay, mặt lộ vẻ giễu cợt nhìn Từ Tử Nham, tựa hồ chắc chắn anh sẽ vì những linh thạch này mà đem vị trí nhường lại.

Từ Tử Nham tức giận, lúc trước ở truyền tống trận nhường nhịn là vì anh chắn cửa, quả thật là có lỗi, nhưng nếu những người này cho là anh yếu ớt có thể lấn lướt thì họ sai rồi.

“Cút!”

“Tiểu tử! Ngươi nói cái gì!” Thái giám biến sắc, căm tức nhìn Từ Tử Nham.

“Ta kêu ngươi cút, không nghe sao? Chẳng lẽ ngươi điếc?” Từ Tử Nham cười lạnh.

Từ trước đến giờ anh đều không phải là người có tính tình tốt, nếu là anh đuối lý anh sẽ nguyện ý nhường nhịn. Nhưng nếu là người khác tìm anh gây sự, anh có thể ngang ngược hơn người kia nhiều..

“Giỏi lắm! Lá gan thật lớn! Dám mắng ta!” Thái giám căm hận: “Ngươi biết ta là ai không?”

Ngay cả một ánh mắt Từ Tử Nham cũng không vứt cho gã, loại người chỉ biết nịnh nọt xum xoe giống như thế thì trước khi xuyên qua anh đã gặp nhiều rồi, đối với bọn họ không thể khách khí, bằng không nhất định sẽ bị mất hết mặt mũi, nghĩ là ngươi dễ khi dễ, là một quả hồng mềm dễ bóp.

Hôm nay, bên trong nơi này là nơi đệ tử tông môn Lưu Quang Tông báo danh, có thể nói ở trong những người này sẽ xuất hiện đệ tử tông môn có tỷ lệ rất cao.

Anh cũng không muốn làm những người này nghĩ rằng anh dễ bị bắt nạt, nếu không tương lai của anh và Từ Tử Dung sẽ sống không dễ dàng.

“Ngươi… Ngươi…” Tên thái giám như bị dọa cho chết khiếp, dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham lạnh lùng đưa tư liệu của mình cho người phụ trách báo danh đệ tử Lưu Quang Tông, đối phương cũng chỉ trưng ra biểu tình giải quyết việc chung, phỏng chừng không phát hiện tên thái giám kia.

“Được rồi, Vạn công công, trở về.”Tên thiếu niên cao ngạo liếc mắt nhìn Từ Tử Nham, gọi thái giám quay về.

Vạn công công kia như đang làm ảo thuật, trong phút chốc thu liễm thái độ, cười nịnh nọt, đứng ở phía sau thiếu niên cao ngạo.

Mấy người đứng sau lưng Từ Tử Nham, cùng với những người đã báo danh xong còn chưa kịp rời đi, bọn họ đều hăng hái quan sát màn kịch này, trong đó không ít người đều lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

Có thể đứng ở chỗ này, đều là tinh anh trong các gia tộc, từ nhỏ đã nhận phương thức bồi dưỡng tinh anh. Cách thức thăm dò của Vạn công công kia không tính là cao siêu, nhưng cách xử lý của thiếu niên kia rất khá.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ: Xem kìa!! Đã trưởng thành một chút rồi!!! Tử Tử Nham mười lăm tuổi, Từ Tử Dung mười một tuổi… OTZ, có vẻ như muốn làm gì đó vẫn còn lâu lắm…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play