Edit: Qiezi

“Chậc chậc, một năm không gặp, thực lực của các ngươi tăng trưởng rất nhanh.” Đường Thiên Lang phóng ra mấy pháp thuật, chỉnh sửa y quan*, rồi mới từ từ đi ra giữa sương mù dày đặc.

(Y quan: áo mũ)

Lâm Khiếu Thiên thấy thế, khóe môi giật một cái, cung kính hành lễ: “Gặp qua sư tôn.”

“Ừ.” Đường Thiên Lang tùy ý phất tay, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Từ Tử Nham.

Lâm Khiếu Thiên yên lặng lui về sau vài bước, còn không quên kéo tay áo Thiệu Tu Văn.

“Đây là, đây là sao?” Đến bây giờ Thiệu Tu Văn còn có chút mờ mịt, bắt đầu từ ban đầu bị công kích, hắn vẫn bận bịu chống đỡ, kết quả cuộc chiến bỗng nhiên kết thúc, sau đó Đường chưởng môn xuất hiện.

Cho nên nói —— lúc nãy người đánh lén bọn họ là Đường chưởng môn?

Hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Lâm Khiếu Thiên.

Lâm Khiếu Thiên co giật cơ mặt, yên lặng thắp nến cho Thiệu Tu Văn. Sư phụ nhà mình đã sớm quen đột nhiên tập kích, nhìn phản ứng của huynh đệ Từ gia, phỏng chừng sư phụ của bọn họ cũng thường xuyên mài dũa bọn họ không ít… Chỉ có Thiệu Tu Văn đáng thương dường như cho đến bây giờ còn chưa từng gặp qua chuyện này, kết quả vẫn còn mơ mơ màng màng.

Lại nói tiếp —— kỳ thật bởi vì chỉ có người sư phụ Tống Bạch Cầm này tương đối đáng tin cậy đi!

Lâm Khiếu Thiên hạ giọng nói rằng: “Gia sư thích khảo nghiệm tốc độ phản ứng và năng lực phản ứng của đệ tử.”

Thiệu Tu Văn mờ mịt một hồi lâu mới hiểu được ý của Lâm Khiếu Thiên, không ngờ Đường chưởng môn làm loại chuyện này không phải mới một hai lần, cho nên Lâm Khiếu Thiên mới phản ứng nhanh như vậy, trực tiếp kêu lên hai chữ cẩn thận.

Thiệu Tu Văn: …

Lặng lẽ nhìn Lâm Khiếu Thiên, đối phương cực kỳ bình tĩnh, thoạt nhìn không chút gợn sóng, giống như cuộc chiến ban nãy căn bản không tồn tại. Thiệu Tu Văn đồng tình vỗ vai Lâm Khiếu Thiên: “Có sư phụ như vậy, ngươi vất vả rồi…”

Lâm Khiếu Thiên: …

Luôn cảm thấy mình bị Thiệu Tu Văn đồng cảm là như thế nào? Trong trận chiến này, người bị thương nặng nhất là Thiệu Tu Văn chứ nhỉ?

Lâm Khiếu Thiên không biết, kỳ thực Thiệu Tu Văn đã không ngừng cảm thán, may mà sư phụ nhà mình khá đáng tin, bằng không thường xuyên bị sư phụ đánh lén, cuộc sống này còn có thể sống yên ổn không…

Đường Thiên Lang đi tới trước mặt Từ Tử Nham, trên gương mặt nghiêm túc lộ ra một ý cười cứng ngắc, ông vỗ vỗ vai Từ Tử Nham: “Ngươi rất giỏi.”

Từ Tử Nham cười ngượng ngùng, trong lòng lại có chút chột dạ, một chút mặt mũi cũng không cho người ta có phải không tốt lắm không, dù sao người ta cũng là chưởng môn đại tông môn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đường đường là chưởng môn đại tông mông mà lại chơi đánh lén tiểu tu sĩ, bị hố cũng là đáng đời!

Sau khi nghĩ thông, Từ Tử Nham lập tức bình tĩnh, vẻ mặt kính cẩn hành lễ với Đường Thiên Lang: “Nhờ sư phụ giáo dục.”

Đường Thiên Lang co rút da mặt, trong lòng lần thứ hai kiên định phải đánh La Đại Cước một trận tơi bời. Sau đó ông cười cười với Từ Tử Nham, quay đầu, thần sắc tươi cười từ từ biến mất, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Từ Tử Dung.

Từ Tử Dung thần thái thong dong, thái độ không chút biến hóa, giống như người đang đối diện với y không phải chưởng môn nhân của đại tông phái, không phải tu sĩ nguyên anh, mà chỉ một lão đầu phổ thông.

Đường Thiên Lang thần sắc nghiêm túc, khiến người đứng gần nơi đó cảm thấy uy hiếp cực lớn, Từ Tử Dung cũng không chút yếu thế nhìn thẳng ông, dường như cũng không sợ hơi thở nguyên anh mà đối phương phóng ra, chỉ là thần sắc càng thêm lạnh lẽo.

“Đường chưởng môn, người tìm Tử Dung có chuyện gì không?” Từ Tử Nham mỉm cười, tiến lên che trước người Tử Dung, dựa vào chiều cao của anh, che chắn đệ đệ không một kẽ hở.

Trong lòng Từ Tử Dung ấm áp, khẽ mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo ca ca, sau đó cấu lưng anh một cái.

Ở cự ly gần như vậy, động tác của Từ Tử Dung đương nhiên không gạt được một tu sĩ nguyên anh, Đường Thiên Lang nhíu mày, nhìn về phía Từ Tử Nham, chậm chạp mở miệng: “Vừa nãy hắn khống chế những nhánh Huyết Đằng đó cũng không phải chỉ là pháp thuật hệ mộc, đúng không?”

Từ Tử Nham gật đầu: “Không sai.”

Ánh mắt Đường Thiên Lang hơi ngưng trọng: “Nếu ta không nhìn lầm, hắn tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh phải không?”

Từ Tử Nham tự biết không thể gạt Đường Thiên Lang, cực kỳ thức thời gật đầu: “Đúng vậy, xá đệ tu luyện chính là Huyết Hải Tâm Kinh, Đường chưởng môn có chuyện gì sao?”

Đường Thiên Lang suýt chút nữa bị Từ Tử Nham da mặt dày chọc cười, ông cười như không cười nhìn Từ Tử Nham: “Huyết Hải Tâm Kinh là công pháp ma tu…”

Lời còn chưa dứt, đã bị Từ Tử Nham cắt ngang: “Đường chưởng môn.” Từ Tử Nham cười ôn hòa: “Gia sư đã sớm biết xá đệ tu luyện là Huyết Hải Tâm Kinh, nhưng gia sư cũng nói, trước giờ công pháp này không phân chính tà, chỉ nhìn người sử dụng mà thôi. Hơn nữa, với sự từng trải của Đường chưởn môn, đương nhiên biết, sáng lập Huyết Hải Tâm Kinh này chính là do tu sĩ chính đạo sử dụng, thậm chí còn đạt được chiến tích huy hoàng nơi cực Tây, xá đệ cũng chỉ kế thừa di chí* của vị tiền bối kia mà thôi. Ta nghĩ, nếu Đường chưởng môn có thể cùng gia sư trở thành hảo hữu, nhất định sẽ không phải hạng người vô năng mà không phân biệt được thiện ác, chỉ dựa công pháp liền phán xét đúng sai, đúng không Đường chưởng môn?”

(Di chí: chí nguyện của người đã chết)

Đường Thiên Lang nghe vậy âm thầm cười trộm, lúc trước còn chưa phát hiện, tiểu đồ đệ này của La Đại Cước còn biết ăn nói như vậy. Theo như cách nói của Từ Tử Nham, nếu mình chỉ trích Từ Tử Dung tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh không phải chính đạo, đó không phải ám chỉ mình là hạng người vô năng sao?

Nhưng ông cũng không định vì loại chuyện này mà nhằm vào tiểu đồ đệ của La Đại Cước, dù sao trong cao tầng đại môn pháp, Huyết Hải Tâm Kinh là công pháp chính đạo hay công pháp ma đạo thật sự vẫn chưa có kết luận, dù sao người ban đầu tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh chính là tu sĩ chính đạo, thậm chí hắn còn lập được vô số công lao hiển hách nơi chiến trường cực Tây, nếu nói người như thế này là ma tu, đó cũng là cho ma tu quá nhiều mặt mũi rồi…

Nếu không phải sau này có mấy ma tu không biết từ nơi này lấy được phương pháp tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, đồng thời còn khai phá ra lợi dụng máu tu sĩ để tấn cấp tu vi, Huyết Hải Tâm Kinh này sẽ tuyệt không lưu lạc thành ‘Ma công’.

Đường Thiên Lang đứng nơi đó mặt lạnh lùng, nhìn bề ngoài, dường như đang nghe Từ Tử Nham giải thích, nhưng trên thực tế không biết suy nghĩ của ông đã chạy đến đâu rồi.

Thiệu Tu Văn và Lâm Khiếu Thiên đứng bên cạnh thấy vô cùng khẩn trương, rất sợ sư phụ và Từ Tử Nham một lời không hợp vung tay đánh nhau, đừng nhìn vừa nãy Tử Nham cho sư phụ ăn mệt một vố, nếu thật sự động thủ, Tử Nham và Tử Dung hợp lại cũng không bằng một kiếm của Đường Thiên Lang.

Trái lại là Từ Tử Nham không quá khẩn trương, có lẽ là vì cự ly đủ gần, anh có thể cảm nhận được Đường Thiên Lang phóng ra áp lực, nhưng không cảm thấy sát khí.

Đổi một phương pháp trực quan, nếu Đường Thiên Lang thực sự muốn trừng trị Từ Tử Dung, nào cần cho anh cơ hội giải thích, trực tiếp chụp chết là xong chuyện, căn bản không cần nói lời vô nghĩa với bọn họ.

Cho nên kỳ thật Từ Tử Nham cũng không quá lo lắng, nếu đối phương không trực tiếp ra tay, cũng là có ý nghĩa Đường Thiên Lang không muốn giết chết Từ Tử Dung. Hơn nữa, ngay cả sư phụ chưa từng phê bình Từ Tử Dung tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, Đường Thiên Lang và La Đại Cước là bằng hữu, nhưng cũng không thể quá phận thay La Đại Cước giáo huấn đồ đệ.

Sau khi Từ Tử Nham giải thích thì không nói nhiều nữa, yên lặng chờ Đường Thiên Lang trả lời.

Đường Thiên Lang nghiêm mặt, ánh mắt nhìn về phương xa, như lâm vào tình huống rất khó quyết định.

Từ Tử Nham thấy thế không khỏi thở dài một hơi, tuy rằng anh cảm thấy đối phương sẽ không ra tay đối phó Từ Tử Dung, nhưng rốt cuộc vẫn là dự đoán của mình, nhỡ đâu Đường Thiên Lang thật sự không để ý thân phận, ra tay đánh chết, chỉ sợ bọn họ ngay cả một tia hy vọng chạy thoát cũng không có.

Từ Tử Nham khẩn trương ngay cả thở mạnh cũng không dám, Từ Tử Dung phát hiện toàn thân ca ca căng cứng, đương nhiên cũng đề phòng theo.

Đợi một lúc lâu, Đường Thiên Lang chưa hề có phản ứng gì, Lâm Khiếu Thiên như đang nghĩ tới điều gì, da mặt co giật, đột nhiên la to: “Sư phụ!”

“Hở?” Đường Thiên Lang thuận miệng đáp lời, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, ánh mắt ông Từ Tử Nham: “Lúc nãy ngươi nói cái gì?”

Từ Tử Nham: …

Mọi người vây xem: …

Chỉ có Lâm Khiếu Thiên xấu hổ, hắn biết, mỗi khi sư phụ im lặng thời gian dài, tám phần mười là vì ông lại thất thần!

Đừng nhìn sư phụ bình thường luôn nghiêm mặt, dáng vẻ nghiêm túc nói năng thật trọng, trên thực tế cũng chỉ là ngụy trang!

Giống như lúc bọn họ cưỡi thuyền Bạch Vân tới, sư phụ luôn lẳng lặng đứng ở mũi thuyền, nhìn như nhìn ra xa, nhưng trên thực tế hắn biết, sư phụ lại thất thần!

Vẻ mặt nghiêm túc cũng chỉ là để hù dọa người khác, cố gắng giảm bớt tỷ lệ đối phương phát hiện mỉnh thất thần, đáng tiếc lúc trước che giấu còn rất tốt, kết quả phút cuối cùng vẫn bại lộ…

“Khụ khụ, ừ, ngươi nói rất có lý, cứ như vậy đi.” Đường Thiên Lang vỗ vỗ vai Từ Tử Nham khích lệ, xoay người nói với Lâm Khiếu Thiên: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này.”

Từ Tử Nham ở sau lưng không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét một phen. Anh biết mà, Đường chưởng môn này có thể trở thành bạn thân của người không đáng tin cậy như sư phụ, tuyệt đối không thể nào là người tính tình cổ hủ được!

Nói như vậy… Tống Bạch Cầm…

Từ Tử Nham sờ cằm, cái loại ánh mắt đánh giá làm sau lưng Thiệu Tu Văn lạnh run, hắn khẽ chọt Lâm Khiếu Thiên, thấp giọng hỏi: “Trên lưng ta có thứ gì sao?”

Lâm Khiếu Thiên nhướng mày.

Thiệu Tu Văn quay đầu nhìn thoáng qua, lại vội vã quay trở về: “Ngươi nhìn Tử Nham đi, rốt cuộc hắn đang nhìn cái gì?”

Lâm Khiếu Thiên và Từ Tử Nham nhìn nhau một cái, âm thầm dời mắt: “Hẳn là không liên quan đến ngươi.”

Thiệu Tu Văn bán tín bán nghi nghiêng đầu qua, trùng hợp thấy Từ Tử Nham mỉm cười với hắn, sau đó một ánh mắt lạnh lẽo hình viên đạn lập tức ném qua.

Thiệu Tu Văn: (╯‵□′)╯︵┻━┻ còn có phải đồng bạn hay không! Có thể trò chuyện vui vẻ hay không! Rõ ràng trước đây chỉ có một bệnh thần kinh! Bây giờ biến thành hai người là muốn chơi kiểu gì!

Sau này tuyệt đối không thể đi cùng với huynh đệ bệnh thần kinh này, thật sự áp lực quá lớn mà!

Đường Thiên Lang ở phía trước dẫn đường, vừa đi vừa chỉ chỉ trỏ trỏ trên không trung pháp trận, thường thường còn vẽ ra một ít sợi tơ vàng, dung hợp vào pháp trận ban đầu.

Trong bốn người đi theo, ngoại trừ Từ Tử Dung khá hiểu biết pháp trận ra, ba người kia đều là hai mắt mù, chỉ có thể cẩn thận theo bước chân của Đường Thiên Lang, không dám sai lệch chút nào.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thiệu Tu Văn rời đơn vị trong thời gian ngắn ~~ xin mọi người không nên quên hắn, bởi vì hắn còn có thể quay lại moaz!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play