Edit: Qiezi

Thu hồi tầm mắt của mình, Mông Nhàn không tiếp tục nói đến tiểu tử kia nữa, nhìn một lúc lâu, hắn mới hoàn xác nhận, thứ có thể tản ra hơi thở Chân Long chính là ngọc bội trên cổ tiểu tử kia.

Mông Nhàn bĩu môi, coi thường không để ý đến Bạch Hoa nữa, quay đầu nhìn về phía Vệ Kình: “Trên người tiểu tử kia có một miếng ngọc bội, thoạt nhìn giống như người Vệ gia mang theo rất lâu, bên trên nhiễm chút hơi thở Chân Long, vốn đó cũng là một pháp bảo rất tốt, đáng tiếc không biết tên tiểu tử này làm thế nào, bên trên lại dính chút ô uế… Chậc chậc, rồng cao ngạo nhất, ngọc bội bị nhiễm bẩn… Đáng tiếc, sau này xem như phế rồi.”

Đối với chuyện này Vệ Kình không có phản ứng quá lớn, tuy nói ngọc bội hình rồng này có thể là của Vệ gia, nhưng cũng là chuyện mất trăm năm trước. Vệ gia nhiều thế hệ như vậy, ai biết là ai đã đánh mất một khối ngọc bội như vậy? Dù sao ngọc bội cũng đã bị bẩn, hắn cũng lười báo cáo với gia tộc.

Từ Tử Nham nghe xong lời này rất kinh ngạc, hắn nhớ trong tiểu thuyết cũng không nói ngọc bội có cái gì ô uế. Chẳng lẽ là khi anh thay đổi vận mạng của Vệ Kình, cốt truyện cũng đã đổi bàn tay vàng của Bạch Hoa.

Nhưng chuyện này dính dáng đến bí mật của anh và Từ Tử Dung, bởi vậy anh cũng không dám hỏi nhiều, chỉ dò xét chút hàm nghĩa của ‘Ô uế’, sau đó giả lả đổi đề tài.

“Được rồi, các ngươi ra ngoài đi, không biết sau này mất bao nhiêu năm nữa mới có người tới.” Mông Nhàn hơi lộ vẻ hiu quạnh, nhưng hắn nhanh chóng bật cười, chẳng qua hắn chỉ là một phần thần hồn của nguyên thân, phần lớn thời gian đều ngủ say ở nơi này, cho dù ngủ lâu thêm nữa thì có thể làm gì? Chỉ là tái diễn quá trình tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi tỉnh mà thôi.

Trong thoáng chốc Mông Nhàn cảm thấy không thú vị, cũng không nói gì thêm nữa, chỉ mở trận pháp trên ngọc trụ hình rồng, đưa mấy người bọn họ ra ngoài.

Từ Tử Nham vốn muốn đề nghị có thể đổi một nơi khác hay không, không ngờ Mông Nhàn cực kỳ chu đáo, dứt khoát truyền tống bọn họ đến sa mạc giáp ranh, thậm chí có thể nhìn thấy bờ biển xa xa.

“Lần này ta thu hoạch không nhỏ, đáng tiếc các ngươi lại về tay không.” Vệ Kình không quá vui vẻ nói rằng.

“Không sao, không phải còn có Ngưng Dịch Châu sao?” Từ Tử Nham không chút để ý.

Từ Tử Dung yên lặng đứng phía sau ca ca, mục đích chính của chuyến đi này là cứu Vệ Kình, hiện tại đã đạt được mục đích, có phải cái này có ý nghĩa bọn họ có thể tách khỏi Vệ Kình không?

“Ca ca… Chúng ta đi trước đi, ta không muốn nhìn thấy Bạch Hoa kia nữa.” Từ Tử Dung khẽ nói.

Từ Tử Nham suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng tốt.”

Nghe giọng của Mông Nhàn là biết, chắc chắn sẽ không cho Bạch Hoa vào, Bạch Hoa tới đây một chuyến lại tay không mà về, phỏng chừng sẽ không quá vui vẻ, lại thêm chuyện xảy ra trên thuyền, dưới tình huống mất cả chì lẫn chài, nhỡ đâu hắn thẹn quá hóa giận, làm ra chuyện điên rồ gì sẽ không tốt.

Bốn người thảo luận, quyết định vứt bỏ Bạch Hoa đã chạy trốn cùng bọn họ, tuy rằng làm vậy hơi có lỗi với Mạc Tử Nguyên, ai bảo bây giờ hắn không ở đây làm chi… ╮(╯_╰)╭

Nhưng Từ Tử Nham vẫn có chút lương tâm, không chỉ để lại một cái thuyền cho Mạc Tử Nguyên, thậm chí còn không quên để lại một cái cho Bạch Hoa, dù sao trong túi càn khôn của anh cũng không thiếu thuyền lớn như vậy, để lại hai chiếc, chí ít còn có ba chiếc thuyền dự trữ!

Dưới sự kiên trì của Vệ Kình và Từ Tử Dung, Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ chia bốn người lên hai thuyền, tuy rằng anh cảm mấy mọi người cùng ngồi một cái thuyền hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng Vệ Kình và Từ Tử Dung đều cho rằng đối phương sẽ quấy rầy đến cuộc sống ân ái của mình…

Cuối cùng, dưới ánh mắt nhờ giúp đỡ của Lặc Hổ, Từ Tử Nham lặng lẽ, lặng lẽ, leo lên thuyền lớn với đệ đệ của mình, bỏ hắn đi…

Lặc Hổ: … (╯‵□′)╯︵┻━┻! Sau này tuyệt đối không thể đi chơi cùng nhau nữa!

Ngay khi Lặc Hổ đang rối rắm có nên bước lên thuyền giặc hay không, Bạch Hao đang tức giận nhìn ngọc trụ hình rồng trước mặt.

Ngọc bội hình rồng truyền ra ý niệm vô cùng rõ ràng, nó cần vật phía dưới ngọc trụ hình rồng, nhưng làm thế nào ngọc trụ hình rồng này cũng không chịu mở cửa cho hắn.

Bạch Hoa rất tức giận, lúc trước hắn tiến vào bất kỳ bí cảnh nào, mặc dù có nhiều trắc trở, nhưng đa phần thời gian đều có thể hóa hiểm thành an, thậm chí còn đạt được kỳ ngộ, nhưng cố tình lần này đến Bí Cảnh Lãng Vũ, từ lúc bắt đầu hắn đã gặp xui xẻo, không chỉ bị yêu thú nguyên anh kỳ truy sát, thậm chí đã đến địa điểm giấu bảo tàng rồi nhưng làm kiểu gì cũng không vào được!

“Chết tiệt! Rốt cuộc chuyện này là như thế nào!” Hắn tức giận đá một cước vào ngọc trụ hình rồng. Trước khi đến gần ngọc trụ, rõ ràng cảm nhận được một loại ý niệm rất thân thiết, không ngờ tới khi hắn đến gần, cổ ý niệm lại đột nhiên biến mất.

Không chỉ như thế, ngay cả ngọc trụ hình rồng cũng mất đi ánh sáng ban đầu, có vẻ lờ mờ u tối, giống như là —— lâm vào ngủ say.

“Không được, phải bình tĩnh, ta phải bình tĩnh…” Bạch Hoa thấp giọng lẩm bẩm, tâm tình lo âu theo giọng nói của hắn dần dần biến mất.

Chỉ có cặp mắt rồng màu đỏ trên miếng ngọc bội trước ngực hắn hơi lóe lên, lại một lần nữa ảm đạm.

Bạch Hoa cắn môi dưới, đi vòng quanh ngọc trụ hình rồng vài vòng, nhưng ngọc trụ hình rồng lại không cho hắn chút phản ứng nào, như là một vật chết.

Bạch Hoa rất không cam tâm, nhưng hắn cũng không có cách gì với ngọc trụ hình rồng, ngay cả cao thủ trận pháp như Từ Tử Dung cũng không thể phá giải trận pháp bên trên, loại như Bạch Hoa chỉ có thể dựa vào trận bàn để bố trận làm sao có thể tìm được bí mật trong đó?

Đi xung quanh ngọc trụ, Bạch Hoa đợi tròn ba ngày, đáng tiếc có Mông Nhàn áp chế, về phương diện linh tính, ngọc trụ hình rồng hoàn toàn sẽ không có bất kỳ phản ứng gì với ngọc bội trên người Bạch Hoa.

Đợi cho Bạch Hoa hoàn toàn từ bỏ rồi rời đi, Mông Nhàn mới mỉm cười lâm vào say ngủ, mà theo hắn ngủ say và mọi người rời đi, Thần Long Đảo dần dần chìm xuống biển khơi…

Thời gian quay về ba ngày trước, ngay khi Từ Tử Nham tiến vào đại điện, lúc đó Bạch Hoa đang ngồi trên thuyền nhỏ lên đảo, một bóng dáng bị trọng thương lảo đảo đi ra ngoài rừng rậm.

Người này không phải ai khác, chính là Mạc Tử Nguyên đã cùng nhóm Từ Tử Nham lên đảo.

Mạc Tử Nguyên làm thiếu đông gia Mặc Ngọc Lung Các, đương nhiên trong tay có không ít thứ tốt, trước đó bị yêu thú đuổi giết đã dùng hết một ít, nhưng số còn dư lại cũng đủ để hắn tự bảo vệ mình.

Vốn hắn và Bạch Hoa mỗi người đi một ngả để không nhìn thấy bóng dáng kia nữa, nhưng không ngờ bởi vì trên đường đi bị một vài sa thú kỳ quái truy sát, kết quả khi hắn đi ra sa mạc, lại trùng hợp gặp được Bạch Hoa ở bên ngoài nghỉ ngơi.

Mặc kệ hắn ghét người này như thế nào đi chăng nữa, sự thật trước mắt bọn họ chính là hợp tác cùng có lợi, ngay cả trong sa mạc còn có những yêu thú kỳ quái, ai biết trong rừng này sẽ có những thứ gì?

Rơi vào đường cùng, mặc dù trong lòng cực kỳ không muốn, nhưng Mạc Tử Nguyên vẫn quyết định vào rừng cùng Bạch Hoa. Mặc dù hắn không có thấy yêu thú phi hành, nhưng sẽ không tự đại cho rằng có thể dựa vào một thanh phi kiếm bay qua khu rừng này.

Sau khi hai người tiến vào rừng, nhanh chóng phát hiện bọn họ lâm vào mê trận, tuy rằng không có khẩu quyết như Vệ Kình, nhưng Bạch Hoa vẫn còn khối ngọc bội kia.

Căn cứ vào sự hướng dẫn của ngọc bội, hai người miễn cưỡng đi qua khu rừng này, đi tới một chỗ phía dưới vách đá, từ dưới nhìn lên, có thể thấy phía trên gần vách đá có một cửa động đen thui.

“Chúng ta đi lên xem một chút đi.” Bạch Hoa cố dằn xuống ý niệm ngọc bội truyền tới, cố gắng dùng giọng nói bình thản nói.

Mạc Tử Nguyên hoài nghi nhìn hắn, lúc trước đi quan rừng cây toàn dựa vào Bạch Hoa chỉ đường, tuy rằng cũng đi nhầm hai ba lần, nhưng đa phần phương phướng đều đúng. Hôm nay nhìn thấy một cái vách núi tự dưng xuất hiện, hắn hoài nghi có phải Bạch Hoa đã sớm biết ở nơi này có gì đó nên mới chỉ đi về phía này.

“Ta thấy cũng không cần đi, tốt nhất vẫn là mau chóng rời khỏi đây.” Mạc Tử Nguyên suy nghĩ một chút, đưa ra kiến nghị từ chối. Không hiểu vì sao, dù ở trong rừng hắn cũng không cảm thấy có yêu thú nguy hiểm gì, thế nhưng cái sào huyệt trên vách đá này lại làm hắn có cảm giác nguy cơ mơ hồ.

Bạch Hoa cười khẽ: “Có phải Mạc đại ca sợ không? Cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, trong Bí Cảnh Lãng Vũ này, tất cả kỳ ngộ lớn nhỏ đều được giấu trên đảo, bây giờ chúng ta có duyên đến đây, làm sao có thể lãng phí cơ hội tốt như vậy?”

Mạc Tử Nguyên không phải tên ngốc bị sắc đẹp mê hoặc đến không còn lý trí, đương nhiên hắn biết tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, bất kỳ một tu sĩ nào cũng phải chuẩn bị chết bất đắc kỳ tử, nhưng chuyện này không có nghĩa là hắn muốn dưới tiền đề chưa do thám tình hình mà đã dùng mạng để đánh chiến.

Mạc Tử Nguyên tâm tư kín đáo, từ quan sát của hắn, đối với nơi này, Bạch Hoa cũng chỉ có kiến thức nửa vời, cũng không biết quá rõ ràng tình huống bên trong, cho nên Mạc Tử Nguyên không muốn hành động lỗ mãng.

Hơn nữa nhìn vết cào từ lối vào sào huyệt, có con yêu thú nào đó đang sống bên trong, hắn cũng không muốn cái gì cũng không biết đã mịt mờ chạm vào, vậy không phải là tìm bảo, mà là tìm chết.

Bạch Hoa nhìn Mạc Tử Nguyên cúi đầu trầm tư, nhất thời nổi nóng không kiềm chế được, rõ ràng trước đây không lâu còn nhỏ nhẹ ôn tồn với hắn, không hề từ chối hắn, thậm chí khi bị hải thú truy sát, Mạc Tử Nguyên còn tình dùng thân mình để chặn lại công kích, nhưng bây giờ ngay cả tầm bảo với hắn mà cũng không muốn, có thể thấy được nếu nam nhân này thay lòng, sẽ lập tức trở mặt!

“Mà thôi, nếu Mạc đại ca không có cái gan này, để tiểu đệ làm một mình, dù sao Mạc đại ca không có tiểu đệ cũng có thể đi qua rừng cây này, tiểu đệ sẽ không cản Mạc đại ca.” Bạch Hoa lạnh lùng nói, xoay người nhìn sang chỗ khác.

Mạc Tử Nguyên bị lời nói xem thường xen lẫn oán giận cùng uy hiếp, lập tức lạnh mặt.

Hắn có thể vượt qua cánh rừng này, đương nhiên có Bạch Hoa hỗ trợ, nhưng cái hỗ trợ này cũng không phải tuyệt đối.

Trong tay hắn còn lưu giữ bùa dẫn đường quý giá, chuyên sử dụng cho các loại mê trận, chỉ là vì bùa dẫn đường này khá hiếm, cho nến hắn vẫn không dùng, nhưng nếu Bạch Hoa dùng dẫn đường để uy hiếp hắn thì lầm rồi!

Mạc Tử Nguyên hận nhất là bị người ép buộc, Bạch Hoa dùng một chiêu này lại làm Mạc Tử Nguyên nhớ tới ban đầu Bạch Hoa lừa dối, trong lòng càng thêm oán hận hắn.

Mạc Tử Nguyên cười lạnh một tiếng, chắp tay với Bạch Hoa: “Bạch đạo hữu, sau này ngươi nên gọi ta là Mạc đạo hữu thì hơn, Mạc Tử Nguyên ta thật sự không gánh nổi một tiếng đại ca của ngươi!”

“Ngươi!” Bạch Hoa tức giận, vẻ mặt ai oán nhìn Mạc Tử Nguyên.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

TO: Bạch Hoa

Xin chú ý! Xin chú ý! Nam chính tiên sâm, độ thiện cảm của công hai đã cạn, tình duyên giữa ngài và công hai đã đứt, xin tìm kiếm công hai mới!

╮(╯▽╰)╭

PS: Tử Dung tỏ vẻ, càng ngày càng thuận mắt đôi cẩu nam nam Vệ Kình và Lặc Hổ! Đặc biệt là Vệ Kình, ánh mắt rất mạnh mẽ ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play