Edit: Qiezi

Từ Tử Nham nghe vậy liền im lặng, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Xin lỗi.”

“Tại sao ca ca phải xin lỗi?” Từ Tử Dung hôn lên khóe môi ca ca: “Cũng không phải ca ca làm những chuyện kia.”

Từ Tử Nham thở dài: “Đời trước không liên quan đến ta, nhưng đời này, chuyện này vì ta mà xảy ra…”

Từ Tử Dung cười cười: “Không liên quan đến ca ca, chỉ là một lão già ghét bỏ chướng ngại như ta, muốn đuổi ta đi.”

Từ Tử Nham kinh ngạc ngẩng đầu: “Đệ biết lời đồn từ đâu truyền tới?”

Từ Tử Dung gật đầu: “Đúng vậy, chính là trưởng lão Từ Chuẩn.”

“Trưởng lão Từ Chuẩn?” Từ Tử Nham nhíu mày, trong đầu hiện lên một lão giả mập mạp, ngây ngô khả cúc, kinh ngạc hỏi: “Là gã? Gã chửi bới đệ làm gì?”

Từ Tử Dung khoanh tay: “Đánh chủ ý lên ca ca, ca ca không biết nhỉ, năm nay nữ nhi của gã mười bảy tuổi, là thổ mộc song linh căn, xem như là tư chất không tồi, lão gia hỏa kia phát hiện huynh lăn lộn ở Lưu Quang Tông rất tốt, dự định đặt tương lai của nữ nhi gã lên người huynh.”

“Thì ra gã muốn gả nữ nhi cho ta, nhưng mà liên quan gì tới đệ?” Từ Tử Nham không hiểu hỏi.

Từ Tử Dung cười cười, đặt trán mình lên trán Từ Tử Nham: “Bởi vì ca ca đối xử với ta rất tốt, cho nên nữ nhi của gã ghen tỵ. Sau đó ả ta nhờ phụ thân hỗ trợ.”

Từ Tử Nham liền im lặng, suy nghĩ nửa ngày, thì ra là một chuyện cẩu huyết như thế.

Anh vừa muốn nói gì đó, đột nhiên phát hiện có chút sai sai, vì vậy nhìn Từ Tử Dung đầy hoài nghi: “Đệ biết chuyện này khi nào?”

Từ Tử Dung bỗng dời tầm mắt, ngẩng đầu nghiên cứu trần nhà.

Từ Tử Nham giận tái mặt: “Rõ ràng đệ đã sớm biết, cũng không dùng bất kỳ biện pháp nào, chờ giả vờ đáng thương ấm ức trước mặt ta phải không!”

Từ Tử Dung nhìn trái nhìn phải, lại không nhìn mặt Từ Tử Nham…

Từ Tử Nham trán nổi gân xanh, gõ mạnh xuống đầu: “Tên ngu ngốc này! Giả vờ đáng thương cũng không cần phải như vậy đi!”

“Đương nhiên phải như vậy!” Rốt cuộc Từ Tử Dung cũng đáp lại, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Nếu không thể đáng thương đến trình độ nhất định, làm sao ca ca sẽ mặc ta muốn làm gì thì làm?”

Từ Tử Nham: …

Đối với đệ đệ ảnh đế vì muốn cầu hoan, ngay cả mặc kệ người khác chửi bới hạ thấp danh tiếng của mình đều làm được, anh hoàn toàn tuyệt vọng!

“Ca ca… Ta bị tổn thương, rất đau lòng, huynh phải bồi thường ta…” Từ Tử Dung nhào vào lòng ca ca, giọng nói mềm nhũn làm nũng.

Từ Tử Nham nhìn ảnh đế giả vờ ngoan ngoãn đáng yêu, cười đáng sợ: “Được! Ta bồi thường đệ… Bồi thường cái đầu đệ! Đệ cấm dục một tháng cho ta!”

Từ Tử Dung không ăn trộm được gà còn mất nắm thóc: … QAQ

“Còn có!” Từ Tử Nham vừa định đuổi y ra khỏi phòng, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, trừng mắt nhìn Từ Tử Dung: “Đừng hại mạng người! Đừng khiến sự việc quá nghiêm trọng, tuy rằng bọn họ rất ghê tởm, nhưng tội không đáng chết, lúc đệ trả thù nhớ nhẹ tay một chút!”

Nói xong, liền rầm một tiếng khép cửa lại, Từ Tử Dung bị nhốt ở bên ngoài đứng một lúc, khẽ nhếch môi, thấp giọng lẩm bẩm: “Hmm, ca ca, ta vì huynh mới nhẫn nại, huynh nhất định phải bồi thường ta nha…”

Cuối cùng lấy việc Từ Tử Nham ở Luyện Võ Đường, đánh trọng thương mấy người trắng trợn chửi mắng Từ Tử Dung, chuyện này mới kết thúc.

Những người phụ bối* không dám đến lý luận với Từ Tử Nham. Tuy nói cũng có người muốn tìm Từ Kiêu đòi công đạo, nhưng người có tính cách như Từ Kiêu, làm sao có thể vì loại chuyện này mà trách cứ nhi tử của mình?

(Phụ bối: Bậc cha chú)

Hơn nữa, Từ Tử Dung như thế nào thì Từ Kiêu cũng không quan tâm, nhưng Từ Tử Dung là người Từ Tử Nham bảo vệ, dưới tình huống này, đám tiểu bối dám len lén chửi mắng Từ Tử Dung, từ trình độ nào đó mà nói, đây cũng là bất kính Từ Tử Nham.

Đương nhiên Từ Kiêu sẽ không dung túng thói quen này.

Mấy người ngầm tố khổ với Từ Kiêu đều bị ông ta khiển trách kịch liệt một lần, đồng thời cưỡng chế bọn họ quay về trông chừng tử nữ của mình cho kỹ. Ban đầu ông ta hoàn toàn không quan tâm việc nhỏ như vậy, nhưng nếu đối phương đã tìm tới cửa, đương nhiên ông phải đánh đối phương một cái.

Đừng ỷ mình vai vế lớn liền giương cái mặt già nua tới tìm Từ Kiêu, Từ Tử Nham đã được Từ Kiêu thừa nhận là người kế thừa gia chủ, cho dù ngươi có thân phận lớn hơn nữa, cũng không có tư cách chỉ trích Tử Nham -—— hơn nữa, bọn họ vốn cũng không có lý trong chuyện này!

Mấy người ảo não rời thư phòng Từ Kiêu, Từ Kiêu trầm tư một lát, vẫn luôn nghĩ có cái gì đó không đúng.

Trước mặt những người này, Từ Kiêu muốn giữ gìn tôn nghiêm cho Từ Tử Nham, thế nhưng Tử Nham đối xử với Tử Dung cũng quá tốt thì phải? Liên tưởng tới những lời đồn đại này, lại nhớ đến khuôn mặt kinh diễm của Từ Tử Dung, Từ Kiêu khó tránh có chút bất an.

“Ám Sát!” Từ Kiêu khẽ quát một tiếng.

Một bóng hình âm u từ phía sau Từ Kiêu xuất hiện.

“Mấy ngày nay ngươi có trông chừng Tử Nham không?” Từ Kiêu hỏi.

Giọng nói Ám Sát vẫn khàn khàn như trước: “Có.”

Từ Kiêu nhíu mày, đáp án này cũng không làm ông ta kinh ngạc, lúc trước Từ Tử Nham rời Từ gia đến Lưu Quang Tông, Ám Sát không thể ở bên cạnh Tử Nham, hiện tại đã xa cách nhiều năm, nếu như gã không đi nhìn Tử Nham, đó mới kỳ quái.

“Lúc ngươi đi, có thấy Tử Nham và Tử Dung quá thân mật gì không?”

Mi mắt Ám Sát giật một cái, giương mắt nhìn Từ Kiêu đang nhìn mình, đáy mắt hiện lên một tia khoái chí, sau đó chậm rãi —— lắc đầu.

Từ Kiêu không ngờ tới Ám Sát sẽ lừa ông, ông thấy, nam nhân này như con rối bị ông thao túng trên tay, ngoại trừ thỉnh thoảng nhắc đến Từ Tử Nham, gã mới có thể biểu hiện một tia dao động tình cảm nhân loại, một người như vậy, sao có thể đột nhiên muốn lừa dối chủ nhân của gã?

“Không có gì nữa, đi đi.” Từ Kiêu suy nghĩ một chút, lại cảm thấy mình nghĩ nhiều. Khi Ám Sát đi xem Từ Tử Nham, tuyệt đối không làm đối phương phát hiện, nếu Từ Tử Dung và Từ Tử Nham có dan díu gì, tuyệt đối không thể gạt được Ám Sát. Nếu Ám Sát nói biểu hiện của hai đứa nó rất bình thường, xem ra lời đồn này chỉ vì chửi mắng Tử Dung mà thành.

Ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng ông không tiếp xúc nhiều với Tử Dung, nhưng biết tiểu tử kia là người tính tình cao ngạo, muốn nó nằm dưới hầu hạ như nữ nhân, hoàn toàn không có khả năng.

Ám Sát chậm rãi ẩn giấu trong bóng đêm, sau khi gã tách khỏi Từ Kiêu, tia khoái chí cuối cùng toát ra mắt gã.

Ngươi chiếm được Tử Dao thì thế nào? Ban đầu ngươi làm Tử Dao tức chết, có nghĩ đến hai nhi tử của mình sẽ ở cùng nhau không?

Ám Sát suy nghĩ đầy ác ý, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt.

Kỳ thực gã ôm thái độ cực kỳ mâu thuẫn đối với Từ Tử Nham, một mặt, Tử Nham chính là hài tử của nữ nhân mình thích nhất, một mặt khác, Tử Nham lại là hài tử của nam nhân mình căm hận nhất.

Tổng hợp hai phía lại, làm gã mong muốn Từ Tử Nham có thể sinh sống bình yên, lại không hy vọng Tử Nham quá mức suôn sẻ.

Nhưng hôm nay, vấn đề này đã giải quyết được rồi!

Nhìn dáng vẻ Từ Tử Nham, rất rõ ràng Từ Tử Nham và Từ Tử Dung kia là lưỡng tình tương duyệt.

Bởi vậy, một mặt anh hạnh phúc làm Ám Sát rất vui mừng, còn về mặt kia anh sẽ tuyệt hậu, thỏa mãn tâm lý trả thù của Ám Sát.

Ám Sát nghĩ, trở thành ẩn vệ của Từ Kiêu đã nhiều năm như vậy, hôm nay là ngày gã sung sướng nhất!

Sự tồn tại của Ám Sát bỏ đi nghi ngờ trong lòng Từ Kiêu, mà Từ Tử Nham cũng nhờ vào biểu hiện ngày đó ở Luyện Võ Đường, mạnh mẽ thay đổi hình tượng của anh trong lòng mọi người.

Đệ tử trẻ tuổi Từ gia, hiện tại khi đối mặt với Từ Tử Nham, không chỉ là lòng mang sùng bái, đồng thời còn thêm một phần kính sợ.

Từ ngày đó trở đi, không ai dám âm thầm truyền tai bất kỳ chuyện gì chửi mắng Từ Tử Dung, thậm chí ngay cả chuyện y là tư sinh tử Từ Kiêu, cũng bị mọi người đồng thanh không nhắc tới.

Tất cả mọi người hiểu rõ, chỉ cần Từ Tử Dung không mất đi sủng ái của Từ Tử Nham, không ai có thể dao động địa vị của y bên người Từ Tử Nham!

Có một hôm, nữ nhi của một vị trưởng lão Từ gia ra ngoài cửa bị trượt té, một tu sĩ bị trượt té, bản thân chuyện này cũng là đã cực kỳ quái lạ, nhưng cố tình vị tiểu thư họ Từ này không chỉ bị té, còn gãy hai cái răng, quả thực làm mọi người kinh ngạc rớt cằm.

Đúng vậy, mọi người xung quanh, vị tiểu thư này cực kỳ xui xẻo là từ một cửa tiệm ra ngoài bị té ngã, lúc đó người đứng trên đường đều nhìn thấy, miệng nàng đầy máu, vẻ mặt đờ đẫn ngu xuẩn…

Vì chuyện này, vị tiểu thư Từ gia ngơ ngẩn ở nhà nửa năm không dám bước ra cửa lớn Từ gia, thật sự quá mất mặt, mãi cho đến khi sau này xảy ra một chuyện lý thú che đi quá khứ, nàng mới dám xuất hiện trước mặt mọi người.

“Ta nói đệ cũng quá độc.” Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ gõ đầu Từ Tử Dung một cái. Không cần suy nghĩ cũng biết, một tu sĩ lại bị ngã gãy hai cái răng ở trước mặt mọi người, nhất định là có người phá rối.

Mà bình thường vị tiểu thư này đối nhân xử thế thế nào, Từ Tử Nham không biết, thế nhưng mấy ngày gần đây, nàng lại đắc tội Từ Tử Dung.

“Ta đã nhẫn nại vì ca ca.” Từ Tử Dung nháy mắt mấy cái.

Từ Tử Nham liếc mắt, để một tiểu thư yểu điệu ngã mặt đầy máu ở trước mặt mọi người, rốt cuộc nhẫn nại ở chỗ nào?

Ặc… Được rồi, nếu như là Từ Tử Dung ra tay, thật sự là đã nhẫn nại…

“Được rồi, đừng có khoe mẽ với ta!” Từ Tử Nham nhẹ nhàng gõ đầu y một cái, vô cùng thân thiết nói: “Đi nói bọn Tưởng Ưng thu thập hành lý, ngày mai chúng ta sẽ rời đi, quay về Lưu Quang Tông.”

Hai mắt Từ Tử Dung hơi lóe sáng, y đã sớm muốn rời Từ gia, tuy rằng đời này y ở Từ gia không quá tệ, thế nhưng đời trước để lại cho y ký ức quá sâu, y thực sự rất khó sinh ra hảo cảm với nơi này.

Đổi một cách nói, y biết đời này y có thể sống ở Từ gia thoải mái như vậy, đó là vì ca ca dốc sức che chở, cho nên y rất bình tĩnh đặt cảm tạ trong nội tâm lên người ca ca.

(Nội tâm Từ Tử Dung: Ừ, lần sau lên giường nhiều hơn nữa, cảm tạ ca ca vài lần đi… Cứ quyết định như vậy!)

“Ta đi ngay.” Từ Tử Dung xoay người đi thông báo nhóm Tưởng Ưng, Từ Tử Nham thừa dịp lúc này, chỉnh sửa lại một chút đồ vật bên trong Phương Cách.

Hiện tại Phương Cách tiêu hóa Liệt Không Trảm của Dục Ma Lão Tổ, dường như lại có tiến hóa, nhưng sau khi Từ Tử Nham điều tra một lúc, không phát hiện có công năng gì mới.

Nhưng Từ Tử Nham cũng không thèm để ý, chỉ dựa vào Phương Cách có thể cắn nuốt không gian pháp thuậ, đã có thể xem Phương Cách như pháp bảo cực phẩm mà đối đãi.

Sắp xếp lại đồ vật lộn xộn bên trong, Từ Tử Nham kinh ngạc phát hiện, thì ra tài sản hiện tại của mình —— vẫn đáng thương như vậy _(:з” ∠)_

Lúc trước, sau khi bán mỏ cộng sinh Ngũ Hành Lăn Tinh, anh đã từng là thổ hào một lần, đáng tiếc một mình Vu Hạo ăn hết ba trăm linh thạch thượng phẩm của anh.

Tuy nói cái này đều là giai đoạn trước đầu tư, tương lai còn có thể thu được tiền lời, nhưng khi nhìn Phương Cách rỗng tuếch, Từ Tử Nham vẫn có cảm giác gió rền thác dữ…

Bần cùng thật đáng sợ… QAQ

Chung quy Từ Tử Nham cũng ý thức được cái gọi là từ giàu về nghèo khó, lúc trước đã quen diễn xuất thổ hào, hôm nay nhìn mấy khối linh thạch thượng phẩm, quả thực làm lòng người tan nát.

Không được! Phải nghĩ cách kiếm tiền!

Con ngươi Từ Tử Nham đảo đảo, bắt đầu suy nghĩ xem chỗ nào có thể có đống lớn linh thạch, hoặc là có số lượng lớn bảo tàng pháp khí có thể bán lấy linh thạch.

Đáng tiếc suy nghĩ hồi lâu, anh cũng chỉ nghĩ ra bảo tàng đáng giá nhất là bảo tàng được giấu trong bản đồ chỉ dẫn địa điểm mà anh mua lúc trước, nhưng nghĩ đến cánh cửa kinh khủng kia —— nguyên anh kỳ…

Từ Tử Nham rất muốn tìm một góc khóc lóc một phen, hiện tại nô tì không làm được… QAQ

“Ca ca, huynh ở đây làm gì?” Từ Tử Dung thông báo nhóm Tưởng Ưng thu thập hành lý xong xuôi, nhanh chóng quay trở về phòng, quay về liền thấy ca ca của mình đang rầu rĩ ngồi xổm góc tường.

“A? Không có gì. Chỉ là cảm thấy linh thạch trong túi không đủ.” Từ Tử Nham cũng không nghĩ nhiều, rất tự nhiên nói ra sầu não trong lòng.

Từ Tử Dung nhíu mày: “Không phải là ca ca đã biết vị trí mật thất Từ gia sao? Phụ thân cũng nói ca ca cứ tự nhiên dùng đồ trong đó.”

Từ Tử Nham vẫn rầu rĩ như cũ: “Phụ thân có nói như vậy, nhưng muốn đổi đồ trong mật thất cũng rất phiền phức. Hơn nữa đồ có thể đổi đều là một ít đồ cấp thấp, bán cũng không được bao nhiêu, không bằng để lại cho hậu nhân Từ gia.”

Từ Tử Dung nghe vậy cười cười: “Chúng ta dùng bảo tàng Huyết Ma để lại là được rồi.”

Từ Tử Nham kinh ngạc nhìn y, lập tức hiểu ra, Từ Tử Dung nói Huyết Ma, đương nhiên không phải thế hệ của y, mà là Huyết Ma đời trước. Vị Huyết Ma kia đã từng làm một trận tinh phong huyết vũ ở Huyền Vũ Vực mấy trăm năm trước, sau này cũng vì hắn không chịu đựng nổi phản phệ của Huyết Hải Tâm Kinh, cuối cùng trở thành quái vật chỉ biết giết chóc, mới bị chính đạo và ma đạo hợp lực vây giết.

Trong đại chiến, Huyết Ma đời trước trọng thương, trước khi chết hồi quang phản chiếu* lại làm hắn khôi phục thần trí.

(Hồi quang phản chiếu: Xoay ánh sáng lại, soi rọi bản thân. Xem chi tiết)

Hắn mượn cơ hội đột phá vòng vây của hai đạo chính ma, nhưng sinh cơ đã cạn, chỉ có thể miễn cưỡng kiên trì ba ngày, cuối cùng chết trong hang rắn gần Mạc Tân Thành.

Năm đó Từ Tử Dung mười tuổi thu được bảo tàng Huyết Ma, cũng là vì trước khi Huyết Ma chết chỉ gắng gượng chạy trốn đến nơi đây, thậm chí còn chưa thể đào cho ra dáng động phủ thì đã chết, lúc này mới làm Từ Tử Dung chiếm hời.

Bằng không những nơi tu sĩ tọa hóa*, thường sẽ có một lượng lớn cơ quan cạm bẫy, với chút tu vi lúc đó của Từ Tử Dung, nếu gặp một tu sĩ chết bình thường để lại bảo tàng, sợ rằng ngay cả cửa cũng không vào được.

(<坐化>: tín đồ Phật Giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết, gọi là tọa hóa)

Từ Tử Dung nhắc tới như thế, Từ Tử Nham cũng phản ứng kịp, lập tức hai người hăng hái bừng bừng an táng cho sư phụ trên danh nghĩa.

=.=

Hiện tại tu vi của hai người hoàn toàn có thể tiếu ngạo toàn bộ Mạc Tân Thành, lại lợi dụng Phương Cách bảo vệ, toàn bộ Từ gia không ai biết hai vị thiếu gia của bọn họ lẳng lặng chạy ra ngoài vào lúc nửa đêm.

Sau khi đến hang rắn, Từ Tử Dung tìm được vị trí rất thuần thục, thấy bộ hài cốt thay đổi vận mạng đời trước của y vẫn cô đơn nằm trên mặt đất, Từ Tử Dung tự dưng có một tia xúc động.

Năm đó y tuổi nhỏ, hơn nữa chỉ một lòng một dạ muốn tìm một cơ hội có thể trả thù toàn bộ Từ gia, cho nên khi nhìn thấy túi càn khôn bên cạnh hài cốt, hoàn toàn không suy nghĩ tiến lên cầm lấy.

Sau này y phát hiện ngọc giản ghi lại Huyết Hải Tâm Kinh bên trong túi càn khôn, dường như cảm giác mừng rỡ bao trùm y, y không nhịn được lập tức vùi đầu tu luyện.

Những ngày sau, y đắm chìm trong tu luyện, hoàn toàn không để ý đến cổ hài cốt này, cho đến khi y sắp đi, mới đào một cái hố cạn, chôn hài cốt.

Một tiểu hài tử mười tuổi, hoàn toàn không nghĩ được nhiều như vậy, nhưng hôm nay Từ Tử Dung đã trưởng thành, hơn nữa sau này Từ Tử Nham cố gắng thay đổi, khi lần thứ hai thấy hài cốt, trong lòng khó tránh khỏi một tia áy náy

Tuy nói trước khi bọn họ tới cũng đã dự định an táng cổ hài cốt này, nhưng Từ Tử Dung vẫn cảm thấy, mình thiếu cổ hài cốt này một chuyện.

Y sửa sang lại y phục, cung kính quỳ xuống trước mặt cổ hài cốt này, cao giọng nói: “Sư phụ tại thượng, xin nhận một lạy của đệ tử.”

Y cúi đầu, dập đầu ba cái vang dội.

Khi y đứng lên, Từ Tử Nham đang mỉm cười nhìn y.

Đại đa số thời điểm, Từ Tử Nham cũng không quá chú trọng hình thức, nhưng anh cũng rất tán thành Từ Tử Dung dập đầu ba cái với cổ hài cốt này.

Anh thấy, ba cái dập đầu này là một loại thái độ, cảm tạ cổ hài cốt này cho Tử Dung cơ hội thay đổi số phận.

Bất luận là ai, nếu hắn có thể thay đổi vận mệnh bi thảm của ngươi, chẳng lẽ còn không nhận nổi ba cái dập đầu của ngươi sao?

Kẹt kẹt kẹt…

Ngay khi hai huynh đệ đang nhìn nhau cười, sau khi Từ Tử Dung dập đầu thì bộ hài cốt sản sinh ra biến hóa kỳ quái.

Miệng hài cốt chậm rãi mở ra, phát ra âm thanh làm kẻ khác ê răng.

Từ Tử Dung kinh ngạc nhìn cỗ hài cốt, từ đời trước đến nay y chưa bao giờ phát hiện bên trong hài cốt này còn có bí mật gì, không ngờ lúc này lại vô tình nhận được sự tán thành của hài cốt.

Cạch một tiếng, một hạt châu mà đỏ tươi từ miệng hài cốt rớt ra, rơi trên một khối đá vụn, phát ra âm thanh thanh thúy.

Khi Từ Tử Dung nhìn đến hạt châu đỏ kia, con ngươi co rụt mạnh mẽ, ánh mắt phức tạp nhìn cổ hài cốt.

“Làm sao vậy? Đó là cái gì?” Từ Tử Nham không bỏ qua ánh mắt phức tạp của Từ Tử Dung, hỏi.

Từ Tử Dung đi đến phía trước hài cốt, lại một lần nữa cung kính quỳ lạy, lúc này mới nhặt hạt châu màu đỏ kia lên.

“Viên này —— tên là Ngưng Huyết Châu.” Từ Tử Dung cầm hạt châu, huyết châu nhẵn bóng lăn lăn lại trong lòng bàn tay y, hợp với làn da trắng nõn của y càng xinh đẹp.

“Ừ? Nhìn dáng vẻ của đệ, hạt châu này có công hiệu gì?”

Từ Tử Dung nhìn thoáng qua hài cốt, nhẹ giọng nói: “Ngưng Huyết Châu này là người tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh ngưng luyện ra, nếu năm đó ta phát hiện viên Ngưng Huyết Châu này, nuốt nó, lập tức có thể từ luyện khí kỳ đột phá đến ngưng mạch kỳ.”

Từ Tử Nham nhìn hài cốt đầy vẻ kinh dị, gật đầu nói: “Vị tiền bối này có lòng.”

Từ Tử Dung trầm mặc không nói, nhưng trong lòng cũng âm thầm tán thành, kỳ thực y còn nửa câu chưa nói, Ngưng Huyết Châu ngoại trừ có thể truyền thừa công lực ra, còn có thể chống lại phản phệ Huyết Hải Tâm Kinh, nói cách khác, nếu y nuốt viên Ngưng Huyết Châu này, y không cần lo lắng phản phệ Huyết Hải Tâm Kinh nữa.

Chỉ là…

Tuyệt đối không được nói chuyện này!

Hiện tại phản phệ Huyết Hải Tâm Kinh không gây nguy hiểm cho y, trái lại còn là cái cớ tốt nhất để y cầu hoan. Mỗi khi y phát tác phản phệ, ca ca sẽ mặc ta muốn làm gì thì làm! Dưới tình huống như thế, y sao có thể bỏ qua lợi khí cầu hoan này? Vì vậy công hiệu lớn nhất của huyết châu này, đã bị y vô liêm sỉ che giấu…

(Thắp nến cho ca ca…)

Đào một hố sâu, chôn cổ hài cốt xuống, Từ Tử Dung còn đào ra một khối đá từ vách núi, lập một khối bia không có chữ cho vị Huyết Ma đời trước này.

Cũng không phải là y không muốn lưu tên trên bia, nhưng hang rắn này cũng không phải nơi đặc biệt nguy hiểm gì, năm đó hung danh của Huyết Ma ở Tu Chân Giới quá thịnh, nếu để người biết Huyết Ma chôn ở chỗ này, nói không chừng sẽ có người ham bảo vật của Huyết Ma tới nơi này đào mộ…

Xử lý xong hài cốt Huyết Ma, hai huynh đệ liền cầm túi càn khôn Huyết Ma trước đây quay về Từ gia.

Thu hoạch di vật Huyết Ma trước đây, túi tiền Từ Tử Nham lập tức phồng lên. Hôm nay anh không chỉ có thể kéo dài sinh hoạt thổ hào, thậm chí còn có thể giúp đỡ nhóm Vu Hạo thứ hai.

***

Sáng sớm, Từ Tử Nham hít sâu một hơi, quả nhiên cảm thấy túi có tiền lòng không hoảng hốt, nhìn bên trong Phương Cách có không ít linh thạch thượng phẩm, tâm tình của anh vô cùng thoải mái!

“Đi thôi.” Kêu một tiếng, anh bước lên truyền tống trận trước, sau đó, Từ Tử Dung và nhóm Tưởng Ưng cũng bước lên.

Sau khi quay đầu lại cáo biệt Từ Kiêu và La lão, Từ Tử Nham liền nói với người điều khiển truyền tống trận, đối phương mở truyền tống trận, chỉ thấy bạch quang lóe lên, bốn người liền biến mất trong truyền tống trận.

Sau khi hoảng hốt một lúc, lần thứ hai Từ Tử Nham nghe được tạp âm ồn ào phồn hoa.

Pháp An Thành cách sơn môn Lưu Quang Tông gần nhất, ở đây vẫn phồn hoa như thế, mỗi ngày rộn rộn ràng ràng, vô số phàm phu tu sĩ sinh hoạt trong tòa thành này, phấn đấu vì cuộc sống tương lai.

Lúc này có thể nói là Từ Tử Nham rất nóng lòng về nhà, hoàn toàn không có tâm tư đi dạo Pháp An Thành, trực tiếp ra khỏi cửa thành, điều khiển Xuyên Vân Toa bay đến Lưu Quang Tông.

Hiện tại đã ở địa bàn Lưu Quang Tông, nếu có người đánh cướp ở chỗ này, hoàn toàn là muốn chết.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ: Phù… Cuối cùng cũng quay về Lưu Quang Tông, kế tiếp… Phải nghênh đón sư phụ mưa rền gió dữ… →. →

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play