Mà từ tình huống trước mắt, mình trừ lên Thánh Sơn, thì không có phương pháp nào khác.

Nếu có thể sớm ngày trở thành cường giả, có lẽ ở trên Thánh Sơn, càng có cơ hội lấy được đan dược cao cấp, vậy đi Thánh Sơn lại như thế nào, ở trong Man Yêu Sâm Lâm ba năm cũng kiên trì nổi, bây giờ lại sợ nơi kia sao.

- Ca ca…

Uyển Nhi vẫn lo lắng.

- Chờ huynh trở lại, nếu Tô gia có người khi dễ muội, liền đi tìm Vương bàn tử, hắn đáng tin.

Tô Dật cắt ngang Uyển Nhi.

Uyển Nhi rất lo lắng, đã sắp rơi lệ, nhưng vẫn thúc giục Tô Dật ăn sáng, sau đó vội vàng thu thập hành lý cho Tô Dật.

Thời điểm Tô Dật đến đại môn, Tô Kính Đình và không ít tộc nhân của Tô gia đã sớm chờ đợi.

Nhìn thấy Tô Dật, ánh mắt mọi người đều hơi kinh ngạc, Tô Kính Đình cũng không ngoại lệ, rất là giật mình, nhìn ra thương thế lại tốt hơn tối hôm qua không ít.

Nhưng Tô Kính Đình giật mình chỉ nháy mắt, lập tức liền khôi phục lại bình tĩnh.

Ánh mắt của Tô Vĩ cũng rất phức tạp, mang theo lãnh ý.

Đặc biệt là nhìn thấy Tô Dật giống như không có trở ngại, thần sắc của Tô Vĩ càng khó coi, hắn bị thương ba hôm còn chưa khỏi, tiểu tử này lại hoàn toàn khôi phục.

- Ta quyết định đi Thánh Sơn, nhưng có thể cầu đại bá một việc không?

Tô Dật đến trước mặt Tô Kính Đình, nghiêm mặt nói.

- Nói đi?

Tô Kính Đình sững sờ, từ nhỏ đến lớn, tiểu tử này còn chưa từng nói với mình như vậy.

- Uyển Nhi là muội muội của Tô Dật ta, ta hi vọng sau khi ta đi Thánh Sơn, nàng vẫn là muội muội của ta!

Tô Dật nói với Tô Kính Đình, hắn không yên lòng nhất là Uyển Nhi, nàng không có tu luyện, là người bình thường.

Lúc trước Tô Dật không cách nào tu luyện, nên không có chú ý Uyển Nhi, bây giờ lại khác, chờ sau này mình trở thành cường giả, nhất định phải nghĩ biện pháp để Uyển Nhi trở thành võ giả.

Như vậy chí ít về sau Uyển Nhi sẽ nhiều ra một ít năng lực bảo vệ mình.

Tô Kính Đình nhìn Tô Dật, mấy tức sau mới ngước mắt nhìn bốn phía nói:

- Tất cả mọi người nghe kỹ, từ hôm nay trở đi, Tô Uyển Nhi là đại tiểu thư của Tô gia ta!

- Vâng, gia chủ!

Mọi người cũng không kỳ quái, chuyện này đã sớm truyền ra.

Chỉ có các trưởng giả Tô gia hơi kinh ngạc, không ngờ gia chủ lại tự mình mở miệng.

- Như vậy ngươi hài lòng chưa?



Tô Kính Đình nhìn Tô Dật nói.

- Đa tạ đại bá.

Tô Dật gật đầu.

- Đi thôi, thời gian không còn sớm rồi.

Tô Kính Đình nói.

Trước cổng chính Liễu gia, trên quảng trường rộng lớn, giờ phút này một con Man Thú khổng lồ dài gần mười trượng phủ phục, lông vũ lộng lẫy, giống như điêu không phải điêu, đầu thú to lớn lại như lang như hổ, tràn ngập khí tức hung hãn.

- Cái này đã là Yêu thú, thật cường đại!

- Đây là tọa kỵ của Thánh Sơn, ngày đó ta đã tận mắt nhìn thấy!

- Dạng tọa kỵ này, sợ là đã đến Yêu Huyền cảnh!

- Ít nhất cũng đến Yêu Linh cảnh!

Ngoài đại môn Liễu gia, có không ít người vây xem, nhìn Man Thú khổng lồ kia, lòng rung động không thôi.

Thời điểm đám người Tô Dật theo Tô Kính Đình đến Liễu gia, Hạ gia, Tống gia, Mạc gia… đã đến đầy đủ.

Nhìn sắc mặt Tô Dật hồng nhuận, hoàn toàn không giống như hôm trước trọng thương, mọi người không khỏi giật mình.

Hạ Tam, Tống Vô Cầu, Mạc Bất Phàm nhìn thấy Tô Dật, đã không còn bộ dáng muốn đánh muốn giết.

Thậm chí ba người có chút tắc lưỡi, hôm trước Tô Dật và Kỷ Siêu đại chiến, giờ phút này còn để bọn hắn sợ hãi, may mắn không phải mình đụng tới tai tinh kia, bằng không sợ là sẽ thảm hại hơn nữa.

Giờ phút này nhìn Tô Dật, Tống Vô Cầu, Hạ Tam, Mạc Bất Phàm cũng hiền lành hơn không ít, chí ít tai tinh này đã vì Man Thành giành mặt mũi, đối với Kỷ Siêu cuồng vọng, bọn họ cũng rất khó chịu.

- Hiền chất không có gì đáng ngại chứ?

Mạc Lai, Hạ Nhất Khoan, Tống Minh nhìn thấy Tô Dật, đều khách khí tiến lên thăm hỏi, trong lòng cũng muốn nhìn kỹ một chút, hôm trước trọng thương như vậy, còn hôn mê bất tỉnh, sao khôi phục nhanh như vậy chứ.

- Đa tạ chư vị thúc bá quan tâm, vết thương nhỏ, đã không ngại.

Tô Dật gật đầu cười nói.

- Quá biến thái rồi!

Cảm giác được Tô Dật thật không có việc gì, đám người Mạc Lai âm thầm tắc lưỡi.

- Tô Dật, Tô Dật...

Có tiếng hô truyền đến, Tô Dật quay đầu nhìn lại, một bàn tử quen thuộc xuất hiện ở trong mắt, chính là Vương Thượng Vũ Vương bàn tử.

- Ngươi cũng muốn đi Thánh Sơn sao?

Vương bàn tử gạt đám người ra, nhìn bộ dáng Tô Dật giống như muốn đi Thánh Sơn, không khỏi giật mình.



Hôm trước tên này xem như triệt để đắc tội người Thánh Sơn, lại đi Thánh Sơn, cái này không phải tìm tai vạ sao.

- Đương nhiên.

Tô Dật cười nhạt nói.

- Vậy ngươi chú ý một chút.

Vương bàn tử bất đắc dĩ, nhìn Tô Dật cười khổ, cũng có chút cao hứng nói:

- Hôm qua ta đi Tô gia, mọi người nói ngươi đang trị thương, nên ta không vào được, có điều nhìn bộ dáng của ngươi bây giờ, không có việc gì liền tốt.

Tô Dật vỗ vai Vương bàn tử, đối với tiểu bằng hữu này, trong lòng rất rõ ràng, mỉm cười nói:

- Giúp ta một chuyện được không?

- Muốn mượn tiền sao, trên người của ta chỉ có bấy nhiêu, ngươi cầm đi.

Vương bàn tử không nói hai lời, móc túi tiền trên người ra, trước kia thời điểm Tô Dật nhờ hắn giúp gì, hơn nửa là vay tiền.

Cử động nhìn như bình thường, nhưng giờ phút này lại để Tô Dật lòng sinh ấm áp.

- Không phải vay tiền, ta muốn nhờ ngươi giúp ta chiếu cố Uyển Nhi, chiếu cố giống như thân muội muội, có làm được hay không?

Tô Dật nhìn Vương bàn tử, nghiêm mặt hỏi.

- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ coi Uyển Nhi là vợ ngươi chiếu cố.

Vương bàn tử nhìn Tô Dật nghiêm túc gật đầu.

Tô Dật khinh thường, liếc Vương bàn tử một cái, cũng không có ba hoa nói:

- Vương bàn tử, một ngày kia, dù ta trở thành cường giả, Vương bàn tử ngươi vẫn là huynh đệ của ta, nhớ chưa!

- Cái này...

Vương bàn tử vốn không tin Tô Dật có thể trở thành cường giả, có điều sự tình hôm trước ở trên quảng trường, lại để hắn có chút hoài nghi, cười nói:

- Yên tâm đi, mặc kệ ngươi có trở thành cường giả hay không, ngươi cũng là huynh đệ của Vương bàn tử ta.

Giờ phút này Vương bàn tử tự nhiên còn không biết, cũng bởi vì câu nói này, ở không lâu sau đó, thời điểm Vương bàn tử chịu nhục, Tô Dật tự mình dẫn trăm vạn đại quân, mang theo vô số cường giả, dưới cơn nóng giận huyết tẩy tam đại môn phái, chấn kinh toàn bộ đại lục, nhưng đây là nói sau.

- Tốt!

Tô Dật cười một tiếng, vỗ bả vai Vương bàn tử.

- Đi Thánh Sơn, cẩn thận Liễu Nhược Hi, mặt khác, Kỷ Siêu kia sẽ không để ngươi dễ chịu, ngươi cũng phải cẩn thận.

Vương bàn tử ở bên tai Tô Dật nói nhỏ.

Tô Dật không nói gì thêm, nhưng giờ phút này trong lòng rất ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play