Bất quá không kịp, tiếng nói của người này còn chưa dứt, cổ đã bị bóp nát.
Xì xì xì...
Đầu lâu mang theo máu tươi vẩy ra, bị Tô Dật ném đi, như đạn pháo nện lên lưng người thứ hai.
Ầm!
Máu tươi tung tóe.
Cường giả thứ hai của Hắc Sát môn bị đầu lâu đập trúng, miệng phun máu tươi, thân thể rơi xuống đất, lập tức mất mạng.
Quá trình này một mạch mà thành, hung tàn cường hãn, bá đạo hủy diệt!
- Tại sao có thể như vậy, tiểu tử này không phải Nguyên Hồn cảnh sao, điều đó không có khả năng!
Đào Thiên Thành sững sờ, ngây ngốc tại nguyên chỗ, mắt lộ ra hoảng sợ kinh hãi.
Giờ phút này thiếu niên kia giống như Hoàng giả không thể khiêu khích, cực kỳ huyết tinh cuồng bạo!
Cường giả đầu lĩnh kia đang quyết đấu kịch liệt với Hoàng Kim Mãng, tình huống bốn phía tự nhiên cũng nhìn ở trong mắt, trái tim không khỏi run rẩy.
Còn có bốn cường giả Nguyên Linh cảnh đang vây công Tuyết Viên và Hỏa Điểu, giờ phút này thần sắc đều kinh biến, thế công bị không ít ảnh hưởng.
- Ai dám giết đệ tử Hắc Sát môn ta, muốn chết sao!
Bỗng dưng có tiếng quát chói tai từ đằng xa truyền đến.
Sưu...
Một bóng người như thiểm điện lướt tới, chỉ mấy cái lắc mình, đã xuất hiện ở trên chiến trường.
Đây là một lão giả tầm năm mươi, thân hình cao hơn người bình thường rất nhiều, gầy như que củi. Người này chính là Hắc Sát môn Hắc Diêu hộ pháp, hắn lơ lửng giữa không trung, đạp không mà đứng!
Này chứng minh tu vi của hắn vượt qua Nguyên Linh cảnh, chí ít cũng đạt tới Nguyên Chân cảnh.
- Hắc Diêu hộ pháp, mau ra tay, chính là tiểu tử này, hắn quá quỷ dị, giết không ít người của chúng ta!
Cường giả Nguyên Linh cảnh lục trọng đang giao thủ với Hoàng Kim Mãng thấy người tới, thần sắc kinh hãi nhất thời biến thành kinh hỉ.
Đám người Hắc Sát môn và Đào Thiên Thành cũng vui vẻ không thôi.
Ánh mắt Hắc Diêu hộ pháp đảo qua đám Man Thú ở trong chiến trường, nhíu mày, sau đó nhìn chằm chằm Tô Dật.
Ánh mắt của Hắc Diêu thâm thúy, giống như dạ quỷ ở trong rừng rậm, lạnh lùng nói:
- Ngươi chính là tiểu tử giết thiếu môn chủ của Hắc Sát môn ta?
Giờ phút này hai con ngươi của Tô Dật đỏ thẫm, giống như thái dương, hắn nhìn Hắc Diêu, không có bất kỳ đáp lời, nhưng trong thân thể có khí tức mãnh liệt phun trào, làm cho hư không bốn phía rung động.
- Oanh!
Bỗng dưng Tô Dật đạp mạnh, mặt đất dưới chân rạn nứt, khuếch tán ra bốn phía.
Oanh!
Cùng lúc, mượn nhờ phản lực, thân thể Tô Dật lướt lên tầng trời thấp, giống như đạn pháo công kích Hắc Diêu hộ pháp.
- Tiểu tạp chủng, ngươi muốn chết!
Tuy Hắc Diêu hơi kinh ngạc, tu vi của tiểu tử này không giống như đồn đại, thậm chí khí tức kia còn làm cho hắn có chút bất an.
Nhưng Hắc Diêu dù sao cũng là Nguyên Chân cảnh, vượt qua Nguyên Linh cảnh.
Ánh mắt Hắc Diêu lạnh lẽo, bàn tay nhanh chóng kết ấn, một cỗ khí tức âm hàn ngưng tụ ở trước người, trong nháy mắt hóa thành từng cây quang tiễn.
Những quang tiễn kia cực kỳ bén nhọn, ánh sáng thâm thúy, tay áo của Hắc Diêu quét qua, có chừng mấy chục cây trực tiếp bắn về phía Tô Dật.
Hưu hưu hưu hưu...
Quang tiễn vừa vặn bao phủ quanh người Tô Dật, lực khống chế cực kỳ bất phàm.
Tô Dật lơ lửng giữa không trung, không có bất kỳ động tác nào, giờ phút này ở bốn phía thân thể, trong lúc vô hình có từng vòng khí tức nóng bỏng bao trùm.
Ken két...
Mấy chục cây quang tiễn còn chưa tới gần Tô Dật, trong nháy mắt đã bị chấn vỡ thành năng lượng tán loạn.
Biến hóa như vậy, để thần sắc của Hắc Diêu âm trầm, khẽ cau mày.
- Hắc Sát môn, đáng chết!
Thế công của Tô Dật không giảm, vung tay di động, trực tiếp đánh ra một chưởng.
Trước chưởng ấn có khí tức nóng bỏng mãnh liệt, nhanh chóng bao phủ lấy Hắc Diêu.
Thần sắc của Hắc Diêu âm lãnh, một quyền bao trùm lấy khí tức âm hàn, nhất thời va chạm tới.
Ầm!
Lần thứ nhất chính diện chống lại, trầm đục như sấm, năng lượng trùng kích như cuồng triều, khí thế khủng bố như gió lốc bao phủ.
Cảm ứng được loại khí thế này bạo phát, lực lượng có thể xưng hủy diệt!
Quá mạnh!
Đám người Đào Thiên Thành đều kinh hãi ngốc trệ, nhìn cơn bão năng lượng ở trong hư không, khó có thể hoàn hồn.
- Rống!
- Chi chi...
Nhưng lúc này, mấy con Man Thú tới sau gia nhập vòng chiến, trực tiếp vồ giết về phía đám người Đào Thiên Thành.
Đại hổ và hắc thử cưỡng ép nhúng tay, thay thế Tuyết Viên và Hỏa Điểu.
- Xì xì xì...
Ở trên tầng trời thấp, thân thể Tô Dật rơi xuống đất, cước bộ lảo đảo, nhưng sau mấy bước, một chân đập mạnh, cưỡng ép ổn định thân thể.
Trên bầu trời, Hắc Diêu cũng bị chấn lui hơn mười trượng mới đứng vững, ánh mắt âm trầm khóa chặt Tô Dật.
Sắc mặt của hắn rất khó coi, đây thật là tiểu tử chỉ có tu vi Nguyên Hồn cảnh sao?
Mình đã là Nguyên Chân cảnh, nhưng vừa rồi giao thủ, Hắc Diêu biết mình không có chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
Trên người tiểu tử kia có một cỗ khí tức đáng sợ, để cho nắm đấm của mình còn đang run lên.
- Tiểu tử, vô luận như thế nào, ngày hôm nay ngươi cũng trốn không thoát!
Sắc mặt của Hắc Diêu trầm xuống, không dám chậm trễ chút nào, lúc này bốn phía có Man Thú làm hại, mấy người còn lại đã bị Man Thú vây công, phải nhanh chóng bắt giữ tiểu tử này, sau đó đi đối phó đám Man Thú kia.
Ầm ầm...
Trên người Hắc Diêu có khí tức âm hàn quanh quẩn, trên bàn tay có nguyên khí Thổ thuộc tính xuất hiện.
Nhưng loại nguyên khí Thổ thuộc tính này, lại nương theo lực lượng âm hàn, trong lúc vô hình hòa lẫn với lực lượng thiên địa.
Đến Nguyên Chân cảnh, nguyên khí trong cơ thể đã sinh ra cộng minh với lực lượng giữa thiên địa, đây cũng là tiêu chí của Nguyên Chân cảnh.
Nguyên khí ngoại phóng, cùng thiên địa cộng minh, sau đó khống chế dẫn đạo, mới có thể chính thức ngự khí phi hành, khi xuất thủ thì phát huy ra lực lượng cực kỳ kinh khủng.
Nguyên Chân cảnh, cảnh giới siêu việt Nguyên Linh cảnh!
Đây là ưu thế trên cảnh giới, cơ hồ không thể vượt qua!
Nguyên Chân cảnh, mặc dù không phải cường giả đỉnh phong của thế gian, nhưng tuyệt đối có thể nói, Nguyên Chân cảnh là đường phân cách giữa võ giả bình thường và cường giả chính thức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT