Tô Dật mở miệng, biết Thanh Ngọc Mãng có linh trí, đủ để nghe hiểu lời mình nói.
- Sưu...
Chỉ là Tô Dật vừa nói xong, trong mắt Thanh Ngọc Mãng lại phun trào hung quang, thân thể từ trên đại thụ lao xuống, khí tức âm hàn khiếp người, mở ra cái miệng dữ tợn, giống như muốn nuốt Tô Dật vào.
Oanh!
Nhưng lúc này, trong cơ thể Tô Dật có khí tức hủy diệt tuôn ra, quần áo phần phật.
Thân thể Thanh Ngọc Mãng vội vàng lùi về đại thụ, ánh mắt sợ hãi, giống như cảm giác được khí tức gì, hai con ngươi phát run, kinh ngạc nhìn Tô Dật.
- Tê tê...
Thân rắn chầm chậm uốn lượn bò xuống, sau cùng phủ phục ở trước người Tô Dật, giống như cúng bái Vương giả.
- Mang ta đi tìm Bạch Ngọc Linh Chi!
Tô Dật mở miệng, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công vận chuyển, khí tức chầm chậm ba động.
- Tê tê...
Thanh Ngọc Mãng gật đầu, song đồng không còn hung quang, ra hiệu Tô Dật đi theo.
Không bao lâu, cả hai đi tới dưới một gốc đại thụ to lớn, vô số dây leo quấn quanh, Thanh Ngọc Mãng lướt vào.
Tô Dật ngước mắt, đại thụ cao vút trong mây, tán cây khuếch tán, có loại cảm giác che nửa bầu trời.
Trong kẽ cây có động thiên khác, không gian bên trong còn lớn hơn một vài sơn động bình thường.
Tô Dật cảm thán, đại thụ này rậm rạp xanh tươi, sinh cơ bừng bừng, nhưng bên trong lại có động thiên khác, không thể không khiến người ta kinh ngạc tạo hoá thần kỳ.
Trên mặt đất, giờ phút này có một lùm linh chi trắng noãn như ngọc, đường vân rõ ràng, tràn ngập mùi thơm dễ chịu, làm cả hốc cây tỏa ra hương khí, khiến tâm thần người thanh thản.
- Bạch Ngọc Linh Chi...
Tô Dật vui vẻ, đây chính là Bạch Ngọc Linh Chi, có giá trị không nhỏ.
Để Tô Dật chấn kinh là, Bạch Ngọc Linh Chi này không phải một cây, mà là một lùm.
Một lùm Bạch Ngọc Linh Chi, hết thảy lớn nhỏ không đều, trọn vẹn chín cây.
Lớn thì chừng bàn tay, nhỏ thì to bằng nắm đấm trẻ con.
Bạch Ngọc Linh Chi, vật cộng sinh với Thanh Ngọc Mãng, truyền ngôn thời điểm Thanh Ngọc Mãng đẻ trứng, cần dùng Bạch Ngọc Linh Chi thai nghén đời sau.
- Ngươi giữ nhiều như vậy cũng vô dụng, ta lấy một nửa đi.
Tô Dật nói với Thanh Ngọc Mãng, dù sao Bạch Ngọc Linh Chi cũng là của Thanh Ngọc Mãng, mọi thứ không thể quá mức, mình cầm một nửa là được.
Thuận tay ngắt lấy năm cây Bạch Ngọc Linh Chi.
Tô Dật cẩn thận từng li từng tí, còn phải cấy ghép vào trong không gian thần bí.
Lúc này Tô Dật mới hài lòng đứng dậy.
- Có người đến...
Bỗng dưng Tô Dật nhíu mày, ở dưới thần thức cảm ứng, biết được có người đến, ở trong Man Yêu Sâm Lâm, tùy thời tùy chỗ, Tô Dật đều không dám chủ quan.
Bên ngoài có ba thân ảnh xuất hiện, ngăn chặn kẽ cây.
Ba thân ảnh là ba nam tử, quần áo liệp giả, đều tầm ba mươi tuổi.
Trong ba người, người ở giữa tuổi tác hơi lớn hơn chút, thân hình gầy gò, tay cầm một thanh Đại Hoàn Đao, trên chuôi đao có mấy cái răng nanh Man Thú sắc bén trang trí.
Nam tử đi tới, nhìn dây leo che đậy kẽ cây, trong mắt ánh sáng lấp lóe, lộ ra ý cười, nhìn hai người khác nói:
- Sào huyệt của nghiệt súc này thật khó tìm, chỉ là quá ngu đi, lại tự mình dẫn đường.
Nam tử vừa nói xong, trong hốc cây, Tô Dật đi ra.
- Ah.
Nhìn thấy Tô Dật đột nhiên xuất hiện, sắc mặt ba người nhất thời kinh ngạc.
Mà khi nhìn trang phục và tuổi tác của Tô Dật, ánh mắt ba người liền bình tĩnh lại.
Nam tử cầm Đại Hoàn Đao nhìn năm đóa Bạch Ngọc Linh Chi trong tay Tô Dật, trong mắt lướt qua vẻ tham lam, liếm liếm bờ môi nói:
- Không nghĩ tới lại có người nhanh chân đến trước, tiểu tử, Thanh Ngọc Mãng là chúng ta cố ý thả ra để tìm sào huyệt, giao ra Bạch Ngọc Linh Chi và đồ vật trên người ngươi, sau đó xéo đi!
Tô Dật nhìn ba nam tử, cảm ứng khí tức của đối phương, sắc mặt có chút âm trầm.
Khó trách trên người Thanh Ngọc Mãng có thương tổn, nguyên lai là ba người này xuất thủ, lại cố ý thả Thanh Ngọc Mãng đi, để tìm kiếm sào huyệt, mục tiêu cũng là Bạch Ngọc Linh Chi.
Tô Dật nhíu mày, nhìn ba người nói:
- Mọi chuyện phải có trước có sau, đã ta tới trước, như vậy Bạch Ngọc Linh Chi chính là của ta, các ngươi cút đi!
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì, ta cho ngươi cơ hội nói lại lần nữa.
Ba nam tử sững sờ, nam tử ở giữa có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới một tiểu tử miệng còn hôi sữa, lại dám nói chuyện với bọn hắn như vậy, nhún nhún vai, Đại Hoàn Đao run run, nhìn chằm chằm Tô Dật nói.
- Ta nói, các ngươi cút đi.
Tô Dật thu Bạch Ngọc Linh Chi vào trong ngực, nhìn ba người nói.
Người đầu lĩnh hẳn là Nguyên Huyền cảnh nhất trọng, tuyệt đối sẽ không vượt qua Nguyên Huyền cảnh nhị trọng, bởi vì khí tức không có mạnh hơn Hắc Sát môn thiếu môn chủ.
Còn về hai người khác, đều là Nguyên Hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong, chưa đột phá đến Nguyên Huyền cảnh.
Ba người này giống như là một đoàn đội mạo hiểm nào đó, nhưng Tô Dật không thèm để ý.
Ở trong Man Yêu Sâm Lâm, đoàn đội mạo hiểm như vậy rất nhiều.
Nghe Tô Dật nói, ba nam tử sững sờ.
Một tiểu tử miệng còn hôi sữa, nhìn bộ dáng còn rất thê thảm, lại dám nói với bọn hắn như vậy.
- Tiểu tử, miệng còn hôi sữa, nghé con mới sinh không sợ cọp, xem ra ngày hôm nay phải cho ngươi một bài học!
Nam tử dẫn đầu cười lạnh, hàn quang phun trào, đã chọc tới hắn, vậy giết là được.
- Chỉ bằng tu vi vừa mới đến Nguyên Huyền cảnh như ngươi, sợ là còn chưa có tư cách lớn lối như thế.