“Cảm ơn Cửu ca.” Lan Tiểu Xuyên dựa vào lồng ngực Thường Cửu cười, “Cửu ca cũng ăn một con đi.”
“Trước tiên phải cho em ăn no đã, kẻo buổi tối lại mệt đến òa khóc.” Thường Cửu thở dài, đem tôm chính mình đã lột vỏ đưa tới bên môi Lan Tiểu Xuyên.
Lan Tiểu Xuyên liếm liếm khóe miệng, ngậm lấy ngón tay Thường Cửu, hàm răng không nhẹ không nặng cắn cắn, đùa giỡn không nhả.
Thường Cửu cũng không để ý, chỉ nhỏ giọng suy tư: “Sau khi thành kết rồi em có phải là mỗi ngày đều dính lấy tôi như thế này?”
Lan Tiểu Xuyên hàm hồ phản bác: “Vậy em sẽ phiền chết anh cho xem.”
“Em đã bao giờ thấy tôi bị em làm phiền chưa?” Thường Cửu cúi đầu cắn lỗ tai Lan Tiểu Xuyên, đem người trong lòng cắn đến kêu la oai oái mới buông ra, “Ngoan ngoãn ngồi ăn cơm của em đi.”
Lan Tiểu Xuyên chui vào lồng ngực Thường Cửu dựa một chút, cười hì hì nói: “Em no rồi.”
“Lúc nãy đã ăn được bao nhiêu đâu? Em muốn ăn cái gì, tôi bảo người đi làm.”
Lan Tiểu Xuyên đỡ cánh tay Thường Cửu, chậm rãi quay người cùng hắn ngồi đối mặt nhau, chóp mũi cọ cọ cằm Thường Cửu, nỉ non: “Thật sự no rồi.”
Thường Cửu nghe vậy lông mày hơi nhíu lại, múc bát canh bí ngô đưa tới bên môi Lan Tiểu Xuyên dỗ cậu uống. Lan Tiểu Xuyên không có tâm tư ăn cơm, đôi mắt nhìn đèn xe bên ngoài lúc sáng lúc tối, lúc Thường Cửu đem chén canh đưa tới bên môi cậu chỉ lấy lệ nhấp một chút.
“Em cứ như vậy thì làm sao chịu nổi tôi dằn vặt em cả đêm nay?” Thường Cửu đặt bát xuống, đáy mắt tràn ngập tia tức giận, thấy Lan Tiểu Xuyên đang mất tập trung, liền không nhịn được vùi đầu cắn vào tuyến thể cậu.
Lan Tiểu Xuyên đau đến cả người phát run, hô hấp lập tức liền có chút yếu đuối há mồm khóc nức nở.
“Lại ăn thêm một chút.” Thường Cửu cắn xong, ôn nhu liếm láp vết thương trên gáy cậu.
Lan Tiểu Xuyên khóc rất nhẹ, so với người khác khóc đến hô hấp ồ ồ thì cậu lại thường xuyên khóc thút thít nhiều hơn. Nghe được giọng Thường Cửu cậu bất chợt run một chút, Lan Tiểu Xuyên nâng bát đựng súp vội vàng uống vào mấy ngụm, sau đó vì uống quá nhanh mà sặc, không ngừng ho khan.
“Tiểu Xuyên.” Thường Cửu vội vã thay cậu vỗ lưng thuận khí.
Lan Tiểu Xuyên đột nhiên ôm lấy cổ Thường Cửu thở dốc, mang theo vị tanh ngọt của mùi máu. Mùi vị ấy như một mạng lưới vô hình, đem cậu cùng Thường Cửu bao bọc ở bên trong, mạng lưới càng thu càng chặt, tận cho đến khi ghìm sâu vào cốt nhục hai người mới chịu ngưng.
“Cửu ca, đừng rời bỏ em.” Lan Tiểu Xuyên nước mắt lã chã rơi xuống, vùi đầu vào hõm cổ Thường Cửu.
“Nghĩ bậy bạ gì thế?” Thường Cửu cách lớp vải vóc đơn bạc, quyến luyến mà xoa xoa lưng Lan Tiểu Xuyên.
Lan Tiểu Xuyên mờ mịt lắc đầu, ôm cổ Thường Cửu nức nở: “Thật… Thật sự đừng bỏ em…”
Thường Cửu nghe vậy liền ôm cậu đi lên lầu, gò má bị nước mắt thấm ướt của Lan Tiểu Xuyên lúc ẩn lúc hiện dưới ánh trăng, trong mắt hiện ra vài tia trong trẻo. Thường Cửu liếc mắt một cái liền không chịu nổi, dở khóc dở cười nói: “Làm sao tôi có thể bỏ lại em?”
Lan Tiểu Xuyên rưng rưng đem mặt vùi vào hõm cổ Thường Cửu, hai chiếc răng khểnh vuốt ve cần cổ Alpha, nhưng khí lực để cắn xuống thì lại chẳng có.
“Tiểu Xuyên, chúng ta thành kết* có được hay không?” Thường Cửu đem Lan Tiểu Xuyên đặt lên giường, mới vừa buông tay một chút, cậu liền nhào lên, dính chặt vào lồng ngực Thường Cửu lung tung làm phiền.
(*ý bảo đánh dấu hoàn toàn, thành kết lúc làm tình =))))
“Tôi không muốn đợi nữa rồi.” Thường Cửu nắm gáy của cậu mà nhào nặn, trong giọng nói tràn đầy tia tình dục nóng bỏng, “Em phát tình sớm một chút có được hay không?”
Lan Tiểu Xuyên hoảng loạn chớp mắt: “Đau… Em sợ đau…”
Thường Cửu tìm lấy đôi môi của cậu mà hôn: “Nhịn một chút là tốt rồi.”
“Đau…” Lan Tiểu Xuyên sợ đến run lẩy bẩy, “Cửu ca, anh đã đáp ứng em… chờ thời kỳ động dục của em…”
Thường Cửu đột nhiên đè vai Lan Tiểu Xuyên xuống, cúi người ghé sát vào mặt của cậu, cách một tầng ánh trăng mà nhìn thẳng vào mắt cậu. Rèm cửa sổ bởi gió đêm nhẹ nhàng lay động, cuốn lấy mùi hoa lê trong trẻo rải đầy khắp căn phòng. Ánh mắt Lan Tiểu Xuyên dần dần tan rã, cánh tay đang khoác lên bả vai Thường Cửu đột nhiên rơi xuống giường.
“Tiểu Xuyên, tôi…” Thường Cửu miệng lưỡi có chút khô khốc, gương mặt Lan Tiểu Xuyên lúc bị tin tức tố Alpha chi phối có chút ảm đạm, áo sơ mi vì mồ hôi mà trở nên ướt nhẹp, dính chặt lấy cái eo thon của cậu, lộ ra đường cong dụ người, “Tôi không nhịn được lâu nữa đâu.”
Lan Tiểu Xuyên vô thức rên rỉ, hai chân cong lên, lộ ra miệng huyệt ướt át đỏ ửng đang mấp máy giữa hai chân, dịch thể trong suốt sền sệt từ nơi sâu xa trong huyệt đạo chảy ra ngoài. Thường Cửu nhất thời như bị đầu độc, với xuống dưới ôn nhu sờ sờ, tiện đà đưa ngón tay cắm vào huyệt đạo ấm nóng căng mịn.
Lan Tiểu Xuyên ở trên giường thống khổ cong người, ngẩng cổ, tay loạn xạ lôi kéo quần áo trước người, lại nhỡ tay kéo đứt mấy cái cúc áo, hạt nhũ phấn nộn như có như không được bao bọc bởi tầng hơi nước nhàn nhạt. Thường Cửu cúi người xuống hôn lấy môi cậu, Lan Tiểu Xuyên chỉ là một Omega còn chưa trải qua kỳ động dục, đầu nhũ thịt nhô lên độ cong rất nhỏ, Thường Cửu ngậm lấy mút vào, khiến viên hạt từ từ sưng lên, bàn tay đang chơi đùa miệng huyệt rất nhanh liền bị dịch thể Lan Tiểu Xuyên tiết ra thấm cho ướt nhẹp.
Ngoại trừ thời kỳ động dục khoan thai đến chậm, thân thể Lan Tiểu Xuyên từ lâu đã thích hợp để nhận kết Alpha.
Thường Cửu bất chợt đứng dậy, ngồi ở bên cạnh Lan Tiểu Xuyên đỡ trán than thở, nghe đệm chăn bên người sàn sạt kêu, nhanh lẹ chụp lấy Lan Tiểu Xuyên đang có ý định bò dậy, kéo vào trong lồng ngực mình dỗ dành.
“Cửu ca…” Lan Tiểu Xuyên ôm eo Thường Cửu nỉ non, “Ôm em.”
“Đây không phải là đang ôm em sao?” Thường Cửu nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Lan Tiểu Xuyên hàm hồ “Ừm” một tiếng, dựa vào ánh trăng cúi đầu nhìn vật sưng to ở trong quần Thường Cửu, cũng không cảm thấy thẹn thùng, chỉ là giữa hai chân càng lúc càng chảy nhiều nước, cuối cùng tràn cả ra chân Thường Cửu.
“Tiểu Xuyên, nếu tôi ép em nhận kết, thì em có hận tôi hay không?” Thường Cửu đem cậu đặt dưới giường, vòng hai chân bọc lấy cả cơ thể cậu, chốc chốc lại hôn.
Trong mắt Lan Tiểu Xuyên như phản chiếu ánh trăng, Thường Cửu có chút không thấy rõ vẻ mặt cậu, Lan Tiểu Xuyên cong khóe miệng xuống một chút: “Sẽ không.” Vừa dứt lời, từng hàng nước mắt liền lã chã rơi trên khuôn mặt bé nhỏ.
Thường Cửu thấy thế, ấn ấn bắp đùi của cậu, mang vẻ quyết tâm phải hỏi cho ra lẽ.
“Thật sự không hận?” Thường Cửu thẳng lưng đem dục vọng nóng rực tiến vào chà xát giữa hai chân Lan Tiểu Xuyên.
“Không hận…” Lan Tiểu Xuyên bị nóng đến giật mình một cái, nước mắt lại từng giọt nhỏ trên bả vai Thường Cửu.
Đầu ngón tay Thường Cửu run một cái, nâng cánh tay Lan Tiểu Xuyên lên, đem người vững vàng ôm vào trong ngực, thô bạo mà cắn vết thương còn chưa khép lại sau gáy của cậu.
Lan Tiểu Xuyên nhẹ run, hơi cúi đầu xuất thần nhìn chằm chằm ánh trăng màu bạc phản chiếu trên bệ cửa sổ. Thường Cửu cắn rất sâu, so với sáng nay cắn càng sâu hơn, hơn nữa cắn xong cũng không thèm nhả ra, đỡ eo Lan Tiểu Xuyên không ngừng trêu chọc miệng huyệt ướt nhẹp của cậu, nhưng chưa thật sự cắm vào.
“Cửu ca.” Lan Tiểu Xuyên tự nhiên cảm động, tay nhỏ nắm lấy một góc chăn, “Anh… Anh xem… Ngày hôm nay trăng thật tròn…”
Thường Cửu đem cậu đặt xuống giường, nằm đè lên đống chăn lộn xộn mà cật lực đỉnh lộng, tính khí nóng bỏng mỗi khi lướt qua miệng huyệt ướt nhẹp, Thường Cửu đều hô hấp ồ ồ mấy phần, cuối cùng vẫn là không chịu được, đành phải mặt dày chen quy đầu vào, huyệt thịt mềm mại trơn trợt lập tức cắn chặt lấy đỉnh to tròn của căn dục vọng, từng mạt nước ấm áp tí tách tí tách chảy xuống.
Lan Tiểu Xuyên chậm rãi quay đầu lại, nằm lỳ ở trên giường nhìn Thường Cửu, suy nhược mà cười, sau đó giơ tay lên như muốn đỡ lấy ánh trăng. Thường Cửu cắn răng rút côn thịt ra, mang tính trừng phạt mà đem bắp đùi Lan Tiểu Xuyên khép lại, mạnh mẽ đặt ở dưới thân đâm mấy lần, tiện đà ghé vào tai cậu thì thầm: “Sau này phải đền bù cho tôi.”
“Cửu…” Lan Tiểu Xuyên bị giày vò đến nỗi thân thể ở trên giường run rẩy, “Cửu ca… Cửu ca muốn cái gì em đều đáp ứng…”
Thường Cửu ôn nhu hôn từ gáy dọc xuống lưng cậu, môi răng vuốt ve làn da man mát, cuối cùng hôn nhẹ vòng eo có in hình hoa lê của Lan Tiểu Xuyên.
“Ai, em… em cũng không có gì để cho Cửu ca…” Lan Tiểu Xuyên chợt ngồi dậy, rồi lại lười biếng ngã về sau nằm ngửa trên giường ngắm yết hầu Thường Cửu.
“Tôi chỉ muốn em.” Thường Cửu nhấn eo, đem tính khí dữ tợn chôn vào bắp đùi Lan Tiểu Xuyên, “Chỉ cần em.”
Lan Tiểu Xuyên nhẹ nhàng “A” một tiếng: “Em… Em đã sớm là người của Cửu ca…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT