Thường Cửu bất đắc dĩ vò đầu cậu: “Chỉ biết nói bậy thôi, em đã từng gặp ăn cướp rồi sao?”
“Xin chào.” Lan Tiểu Xuyên ôm cổ Thường Cửu buồn cười, “Cửu ca chính là ăn cướp đó.”
Thường Cửu không làm gì được cậu nên chuyển qua hối nhân viên. Tấm ảnh bọn họ
chụp lần trước Alpha vẫn luôn mang theo bên người, lần này đã có đất
dụng võ. Lan Tiểu Xuyên nằm nhoài bên cạnh bàn nhìn trái nhìn phải, chọn tấm đẹp nhất rồi đưa cho Thường Cửu. Thường Cửu lại không nhận lấy, mà
đem giấy hôn thú đưa cho Omega để cậu tự mình dán vào. Viền mắt Lan Tiểu Xuyên trở nên ửng đỏ, vụng về bôi hồ dán, rồi run rẩy cầm bức ảnh kề
sát lên trên giấy hôn thú, sau đó nước mắt lách tách lách tách rơi trên
bức ảnh được dán trên tờ giấy hôn thú của mình.
“Cửu ca.” Lan Tiểu Xuyên nắm chặt tờ giấy mỏng manh ngẩng đầu nhìn Thường Cửu, càng khóc càng ác.
“Sớm phải đưa em đi đăng ký rồi, đừng khóc nữa, trong bụng còn đang mang
thai con đấy.” Thường Cửu vội vã kéo cậu đến bên người, lau nước mắt.
Lan Tiểu Xuyên một bên gật đầu một bên liều mạng nuốt xuống nước mắt, cầm
giấy hôn thú chặt chẽ ôm vào ngực, thích đến không muốn buông tay.
Thường Cửu ôm cậu, thỉnh thoảng thơm má cậu một cái, chờ Lan Tiểu Xuyên dần
dần không khóc nữa mới cầm lấy giấy hôn thú, đọc từng chữ lên: “Nguyện
lấy đầu bạc để thề ước, viết thành giấy hẹn mãi về sau, đem phân đời này hóa lá đỏ, làm đôi uyên ương suốt kiếp này.” (1)
“Đầu bạc…” Lan
Tiểu Xuyên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từng dòng chữ Thường Cửu
đang đọc, “Cửu ca, em muốn cùng anh đầu bạc răng long.”
“Đây chính là em nói, đừng đổi ý.” Thường Cửu nắm tay cậu chậm rãi bước ra ngoài.
Sau khi đăng ký xong hai người cũng không vội, cho nên đi rất chậm, Lan
Tiểu Xuyên đỡ bụng dưới loạng chà loạng choạng đi theo phía sau Thường
Cửu, bên trong ánh mắt ngập tràn ánh nắng chiều tà xán lạn, bả vai Alpha tỏa ra một tầng ánh sáng ôn nhu. Lan Tiểu Xuyên nhịn không được, đành
trèo lên người ôm lấy cổ Thường Cửu: “Cửu ca, anh cõng cõng em.”
Thường Cửu lập tức ngồi xổm xuống, cõng Lan Tiểu Xuyên lên đi tới bên cạnh xe: “Mệt không?”
“Không.” Lan Tiểu Xuyên nằm nhoài trên tấm lưng rắn chắc của Thường Cửu nhỏ giọng cười, “Em chỉ muốn được anh cõng thôi.”
Thường Cửu hơi nghiêng đầu: “Vậy thì thơm tôi một cái.”
Lan Tiểu Xuyên vội vã cúi xuống thơm hai má Alpha, rồi lại thẹn thùng vùi mặt vào hõm cổ Thường Cửu: “Xấu hổ lắm đấy.”
“Không xấu hổ.” Thường Cửu đi rất chậm, tựa như không nỡ thả Lan Tiểu Xuyên
xuống, lại tựa như chỉ đang đi dạo, “Cõng em với đứa nhỏ trong bụng,
chúng ta chính là một nhà ba người, có gì đáng xấu hổ ?”
Lan Tiểu Xuyên nghe vậy mặt đỏ tới mang tai, sờ bụng cắn gáy Thường Cửu: “Anh không xấu hổ chứ em thì có đấy.”
“Xấu hổ thì về nhà cắn thêm.” Thường Cửu nhịn cười mở cửa xe, để Omega nằm
úp sấp chui vào, “Ở bên ngoài em không dám dùng sức cắn tôi.”
Lan Tiểu Xuyên sau khi nghe xong ngượng ngùng che mặt, cuộn tròn vào bên trong ghế dựa không để ý tới Thường Cửu nữa.
Thường Cửu nghĩ mình với Lan Tiểu Xuyên cả đời này cũng sẽ không cãi nhau, thế nhưng rất nhanh Alpha liền dở khóc dở cười nhận ra mình sai rồi, Omega
đang mang thai hình như do trước kia đã rời khỏi mình quá lâu, nên tính
khí lúc tốt lúc kém, đôi lúc còn vô duyên vô cớ mà khóc nháo, thậm chí
còn thường xuyên nổi nóng không cho hắn vào phòng ngủ.
Lúc Lan
Tiểu Xuyên mang thai năm tháng chẳng biết tại sao lại không chịu ngủ, ôm gối ngồi trên giường khóc thút thít, mà Thường Cửu đứng ở ngoài không
thể làm gì khác ngoài việc gõ cửa.
“Tiểu Xuyên, nhớ uống sữa, tôi đặt ở đầu giường.”
Lan Tiểu Xuyên làm bộ không nghe thấy, ôm lỗ tai chui tọt vào trong chăn.
“Lúc ngủ đừng đè lên bụng, muốn ói nhớ gọi tôi.” Thường Cửu ôn nhu căn dặn,
sau đó ngồi cạnh cửa trông coi Omega đang trong phòng ngủ.
Lan
Tiểu Xuyên ở trên giường cuộn mình thành một đoàn, từ lâu đã quên mất lý do bản thân mình nổi nóng, trong lòng lại ngộp đến hốt hoảng, không
ngừng rơi nước mắt, cuối cùng hôn hôn trầm trầm ngủ thiếp đi, nửa đêm
lại bởi vì không có Alpha ở bên người mà tỉnh dậy.
Ánh trăng
thuận bệ cửa sổ lặng lẽ trải dài, Lan Tiểu Xuyên chân trần rón ra rón
rén tới cạnh cửa, đầu ngón chân đạp bóng trăng tàn trong trẻo, phảng
phất như đang khuấy động một hồ nước xuân xanh, trên mu bàn chân nhiễm
đầy hạt nước lung linh. Lúc cậu vừa mở cửa, nhìn thấy khung cảnh bên
ngoài liền không khỏi sợ sệt, Omega rất nhanh nhìn thấy Thường Cửu đang
ngồi bên cạnh cửa ngủ.
Alpha khoác áo khoác nhăn nhúm, vô cùng
đáng thương mà ngồi dưới đất cau mày, trên cằm mọc lún phún vài sợi râu. Lan Tiểu Xuyên bấu đầu ngón tay mình liếc nhìn một lát, không nhịn được duỗi mũi chân cọ cọ tay Thường Cửu.
“Là lỗi của tôi, Tiểu Xuyên
việc này là lỗi của tôi…” Thường Cửu lúc tỉnh dậy chợt kinh hãi thốt
lên, sau đó lại nắm lấy mắt cá chân Lan Tiểu Xuyên, dần dần phản ứng
lại, “Tỉnh rồi?”
“Tại sao lại là anh sai?” Lan Tiểu Xuyên cảm
thấy mũi mình chua đi, ngồi xổm xuống chui vào lồng ngực Thường Cửu, “Cả ngày chỉ biết dỗ em.”
Thường Cửu khàn giọng cười: “Chọc em khổ sở sao lại không phải là lỗi của tôi?”
“Cửu ca, xin lỗi.” Lan Tiểu Xuyên ôm eo Thường Cửu nỉ non, “Em… Em không muốn cãi nhau với anh.”
“Không trách em.” Thường Cửu ôm cậu đứng dậy, chân tê tới nỗi nhe răng trợn
mắt hít sâu một hơi, “Nếu như tôi có thể tìm được em sớm hơn sẽ không
phải khiến em khó chịu như thế này.”
“Cửu ca hôn em, em sẽ không khó chịu nữa.” Lan Tiểu Xuyên bị đặt lên giường, sau đó ôm cổ Alpha làm nũng.
Thường Cửu cúi người hôn cậu, hàm hồ cười: “Tôi biết không có tôi em sẽ ngủ không được mà.”
Lan Tiểu Xuyên nắm ngón út Thường Cửu gật đầu, lại chui vào hõm cổ Alpha tìm một vị trí thoải mái, mệt mỏi rã rời híp mắt.
Thường Cửu thoáng tỉnh táo thêm một chút, xoa eo Lan Tiểu Xuyên cảm thán: “Tôi bây giờ cãi nhau với em thôi cũng thấy vui vẻ, vì khi đó tôi biết được
trong lòng em có tôi.”
“Vẫn luôn có mà.” Lan Tiểu Xuyên buồn ngủ, mông lung ôm lấy cánh tay Thường Cửu.
“Tại sao em làm gì tôi cũng thấy vui vẻ nhỉ?” Thường Cửu nửa khó hiểu nửa
buồn cười, “Trừ em ra, không ai trên đời này dám để tôi ngủ ngoài cửa
lúc đêm đâu.”
Lan Tiểu Xuyên đã sắp ngủ, dính vào lồng ngực Thường Cửu cọ cọ, thỉnh thoảng lại bất an ngửi tin tức tố Alpha.
Thường Cửu thấy Lan Tiểu Xuyên đã ngủ say, liền nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới
đang nhô lên của cậu. Bụng Omega đã to ra rõ ràng, suốt ngày giống như
ôm quả dưa hấu nhỏ cùng Thường Cửu lắc lư chạy nhảy khắp nơi, cũng không sợ mệt, mang thai càng lâu càng dính người, mỗi ngày như muốn sống luôn trong lồng ngực Thường Cửu, một tấc cũng không rời.
Thường Hành
đôi lúc tình cờ có việc phải tìm đến Thường Cửu, cũng bị hai người bọn
họ tú ân ái đến ngán ngẩm mặt mũi. Lan Tiểu Xuyên lúc gặp y vẫn e lệ như trước, nhưng lần này lại dám vùi trong hõm cổ Thường Cửu làm chuyện xấu gặm cắn cổ Alpha. Đối với sự thay đổi về tính cách của cậu, Thường Cửu
thấy rất rõ ràng, Lan Tiểu Xuyên không chút âu lo mà sống bên cạnh mình
đã là chuyện tốt nhất trên thế giới này rồi, làm sao dám vọng tưởng điều gì xa xôi hơn nữa?
Điều duy nhất khiến hắn không hài lòng chính là không thể thân mật cùng Omega như trước thôi.
Lan Tiểu Xuyên lúc mới mang thai phải chịu không ít khổ cực, trong lúc mang thai sẽ có đôi lần cảm thấy khó chịu, cậu dù không nói nhưng Thường Cửu vẫn nhìn ra được, chắc chắn sẽ không nỡ giày vò cậu nên luôn muốn nhẫn
nhịn. Chờ đến tận khi bác sĩ bảo cơ thể Omega đã ổn định hơn trước,
Thường Cửu mới dám lấy tay thăm dò miệng huyệt ẩm nhuyễn của Lan Tiểu
Xuyên.
Lan Tiểu Xuyên đang ôm bụng, không yên lòng nhẹ hừ hai
tiếng, Thường Cửu nghe vậy liền dở khóc dở cười thu tay lại: “Không
muốn?”
“Muốn mà.” Lan Tiểu Xuyên nhỏ giọng nói thầm, “Nhưng em cảm thấy lạ lắm…”
Thường Cửu ôm cậu vào lồng ngực hôn một cái: “Làm sao lại lạ?”
“Em còn đang mang theo con mình cơ mà.” Lan Tiểu Xuyên ưỡn cái bụng tròn vo.
Thường Cửu bị cậu chọc cười không ngừng: “Tôi đương nhiên biết em đang mang theo con mình.”
“Vậy mà Cửu ca vẫn muốn sờ?” Lan Tiểu Xuyên đỡ eo nhích vào sâu bên trong giường.
Tác giả có lời muốn nói:
(1) Giấy hôn thú của thời Dân quốc, lên search Du Niang*, nguyên văn lời
làm chứng như sau: hai bên kết hôn, ký giấy hôn thú, duyên phận vĩnh
viễn kết vào nhau, xứng đôi vừa lứa. Nhìn lấy những cánh hoa đào đỏ rực, vợ chồng hòa hợp, con cháu đầy đàn, luôn luôn sung túc, hai người nhau
cùng ký hôn ước. Nguyện lấy đầu bạc để thề ước, viết thành giấy hẹn mãi
về sau, đem phần đời này hóa lá đỏ, làm đôi uyên ương suốt kiếp này.
(*DuNiang (度娘): Công cụ tìm kiếm của Baidu)
Editor có lời muốn nói: Tôi chế đó haha =))))) đọc toàn thành ngữ mà Việt Nam
không có thì làm sao dịch =))))) lên search thì nghe bảo cái câu “Viết
vào giấy hẹn, nguyện làm uyên ương” là trích từ cái sự tích gì đó của
Trung Quốc á (thực ra giấy hẹn là lá đỏ nhưng tôi đổi lại vì để lá đỏ nó kỳ kỳ), mà nói chung là nó được viết lên giấy kết hôn bên Trung, vậy đi cho dễ =)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT