Thường Cửu biết bây giờ làm gì Lan Tiểu Xuyên cũng không thể cự tuyệt được cho nên hắn liếm cái tai nho nhỏ của Omega, nhẹ giọng nói: “Chính mình đem
quần áo nhấc lên.”
Lan Tiểu Xuyên run run rẩy rẩy nhấc vạt áo bệnh nhân lên, từng chút từng
chút một đem gò mông trắng mịn cùng vòng eo mềm mại bại lộ trong tầm mắt Thường Cửu.
“Kéo lên thêm nữa.” Lòng bàn tay Thường Cửu thuận theo bụng dưới của Omega lướt lên phía trên tìm tòi.
Lan Tiểu Xuyên cắn răng một mạch đem quần áo kéo đến ngực, Thường Cửu nhìn
thấy hai hạt nhũ phấn nộn còn in đậm dấu răng, không nhịn được cười ra
tiếng, cả người đè lên thân thể cậu, vuốt ve hai đầu nhũ mềm mại của Lan Tiểu Xuyên: “Không đau sao?”
“Đau.” Lan Tiểu Xuyên siết vạt áo bệnh nhân sụt sịt một cái, “Cửu ca cắn quá mạnh.”
Lan Tiểu Xuyên ôm đầu Thường Cửu nhẹ giọng rên rỉ, rất nhanh nhận ra cường
độ mút vào của Thường Cửu càng ngày càng tăng, cảm giác nhoi nhói nhẹ
nhàng từ đầu nhũ tê tê dại dại tràn ra khắp bộ ngực mẫn cảm.
“Cửu ca… Anh… Anh muốn…” Lan Tiểu Xuyên hoảng loạn cong hai chân lên.
“Tiểu Xuyên, tôi muốn…” Bàn tay Thường Cửu kề sát trên bụng Lan Tiểu Xuyên, hơi dùng sức ấn một chút, “Em không muốn sao?”
Lan Tiểu Xuyên cầm lấy bàn tay đã dính đầy nước mắt của Thường Cửu.
“Em muốn… Em muốn!” Lan Tiểu Xuyên như hỏng mất mà kêu lên, “Em muốn mang
thai con của Cửu ca, em muốn cả đời được ở bên Cửu ca!”
Động tác lúc này của Thường Cửu mới chậm lại, cúi đầu hôn khóe mắt đỏ lên
của Lan Tiểu Xuyên: “Không ép buộc em, em cũng sẽ không bao giờ chịu nói cho tôi nghe.”
Lan Tiểu Xuyên nằm trên bả vai Alpha thẹn thùng phát run, đầu ngón tay ôm lấy ngón út lúc ẩn lúc hiện của Thường Cửu.
“Tiểu Xuyên, tôi còn rất nhiều câu muốn nghe em nói.” Thường Cửu dùng tay nắm chặt ngón tay Lan Tiểu Xuyên, “Có phải bị tôi ép buộc, thì mới có thể
nói hay không?”
“Cửu ca… muốn nghe cái
gì?” Lan Tiểu Xuyên nơm nớp lo sợ nhìn gương mặt gần trong gang tấc của
Thường Cửu, “Em nói cho anh nghe.”
“Tôi muốn nghe em nói nguyện ý sống chung với tôi cả đời.” Ngón tay Thường
Cửu len lỏi vào mái tóc bị mồ hôi thấm ướt nhẹp của Lan Tiểu Xuyên.
“Em…” Lan Tiểu Xuyên trong mắt tràn đầy dao động, cuối cùng lấy ngón tay loạn xạ mở ra miệng huyệt sưng tấy, “Em vẫn nên để anh đâm đi…”
Thường Cửu bất mãn động thân va chạm: “Tại sao không nói?”
Lan Tiểu Xuyên ôm bắp đùi cắn môi lắc đầu: “Em không dám.”
Thường Cửu dùng sức đâm mở ẩm nhuyễn miệng huyệt của cậu, trầm giọng ép hỏi: “Không dám cái gì?”
“Không dám…” Lan Tiểu Xuyên cảm giác được Alpha đang muốn bắn ở bên trong
khoang sinh sản, liền không khỏi căng thẳng, siết chặt quần áo Thường
Cửu phát run, “Không dám quấn lấy Cửu ca.”
Thường Cửu hừ lạnh đè eo Lan Tiểu Xuyên lại, thô bạo hôn môi cậu, điên cuồng
đỉnh lộng một hồi lâu sau đó bắn vào khoang sinh sản mềm mại của Omega.
Thừa dịp Lan Tiểu Xuyên đang đắm chìm trong dư vị cao trào không cách
nào kiềm chế, nắm cằm cậu ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình: “Vậy em có thể chịu được khi thấy tôi và người khác ở cùng nhau sao?”
Lan Tiểu Xuyên nghe vậy thân thể bắt đầu run lên, lệ châu còn dính trên lông mi lách tách rơi đầy mặt.
“Em có thể chịu được tôi nuôi tình nhân ở bên ngoài, rồi lại đi đánh dấu
một Omega khác sao?” Thường Cửu tàn nhẫn quyết tâm ép hỏi, “Đến cả nhà
của tôi cũng không thể tiến vào, người cùng tôi đăng ký kết hôn vĩnh
viễn không phải là em.”
“Không!” Lan Tiểu Xuyên rốt cục hỏng mất mà khóc kêu, “Em không muốn!”
Thường Cửu lại trầm trọng tiếp tục ép cậu, nói: “Trên người tôi sẽ có mùi của
Omega khác, thời điểm em muốn tôi, tôi có khả năng là đang ở bên người
khác.”
“Không muốn…” Lan Tiểu Xuyên gắt gao ôm lấy cổ Thường Cửu, chủ động di chuyển
eo, “Cửu ca là của em, Cửu ca chỉ có thể chơi một mình em!”
Thường Cửu nghe lời này ôn nhu cười rộ lên, nắm gáy Lan Tiểu Xuyên lắc đầu:
“Cuối cùng cũng coi như có thể nghe em nói những lời này.”
Lan Tiểu Xuyên nghe vậy không khỏi thẹn thùng, ngừng lại một chút sau đó
lén lút nhìn khí cụ đang không ngừng thẳng tiến đâm vào miệng huyệt của
mình: “Cửu ca… Anh vì sao lại thích nghe em nói những lời này a?”
“Không được sao?” Thường Cửu xoa núm vú Lan Tiểu Xuyên hừ nhẹ.
“Nhưng là… Không đúng a…” Lan Tiểu Xuyên buồn bực nâng cao eo, để dục vọng của Alpha đút vào càng sâu.
Ngón tay Thường Cửu để trên đầu vú Omega dùng sức ấn xuống: “Không đúng chỗ nào?”
“Anh là… Alpha…” Lan Tiểu Xuyên đau đến nỗi lấy chân đá nhẹ đầu gối Thường Cửu.
“Làm sao?” Thường Cửu đem cậu ôm vào trong ngực đỉnh lộng, “Bởi vì tôi là
Alpha, nên mới hi vọng tại mọi thời khắc, trong tâm trí em đều phải nhớ
đến tôi.”
Lan Tiểu Xuyên cắn môi suy tư hồi lâu, bỗng nhiên đẩy Thường Cửu ra một
chút: “Hỏng…” Thường Cửu vội vã cúi đầu đến xem, quả nhiên thấy miệng
huyệt Omega tràn ra dâm thủy xen lẫn tơ máu nhàn nhạt, không nhịn được
trách cứ nói: “Sao không nói sớm một chút?”
Hai chân Lan Tiểu Xuyên gác bên hông Thường Cửu nhẹ nhàng trượt xuống, run
rẩy dùng ngón tay xoa xoa cán côn thịt dữ tợn: “Cửu ca, đưa em về nhà
đi.”
“Vậy em thả tôi ra trước đã.” Thường Cửu nhẫn nhịn cười nói, “Nắm tay tôi chặt như thế làm sao tôi lái xe?”
Lan Tiểu Xuyên đột nhiên hoàn hồn, thả tay ra, lại hoang mang rối loạn bận
bịu kéo áo bệnh nhân che lại bắp đùi. Thường Cửu sau khi thu tay về liền đến gần đùa cậu: “Chặn cái gì?”
“Mắc cỡ chết đi được…” Lan Tiểu Xuyên chỉ một mực kéo vạt áo trốn vào.
“Thoải mái xong liền rũ bỏ không nhận người?” Thường Cửu thấy bất an trong đáy mắt Lan Tiểu Xuyên từ từ nhạt đi, liền dùng sức trêu ghẹo, “Nơi này của em chính là thèm ăn đến lợi hại đây.” Nói xong ngón tay không nhẹ không nặng vuốt qua khe mông cậu, lại rút ngón tay dính đầy dâm thủy ra.
“Cửu ca!” Lan Tiểu Xuyên giận dữ xấu hổ đến chịu không nổi, “Đều bị chơi hỏng rồi, hai ngày tới anh đừng động vào em nữa.”
“Em làm sao chịu nổi tận hai ngày?” Thường Cửu làm bộ dạng muốn tiếp tục
đâm, khiến Lan Tiểu Xuyên sợ đến mức co lại thành một đoàn run lẩy bẩy,
Alpha lúc này mới cười cười trở lại ghế lái lái xe.
Lan Tiểu Xuyên nằm nhoài trên ghế dựa bình ổn lại tâm hồn bé bỏng một lát,
thấy Thường Cửu thật sự đã buông tha chính mình, liền cẩn thận gối lên
bắp đùi Alpha nhắm hai mắt lại.
“Tiểu Xuyên, em đoán xem tôi chọn tấm ảnh nào?” Thường Cửu lái xe, không nhịn được liếc nhìn Lan Tiểu Xuyên một cái, thấy lông mi cậu tràn đầy ánh
sáng ấm áp màu vàng lay động chiếu vào, tim không tự chủ được nhộn nhạo
một chút.
Lan Tiểu Xuyên bị ánh nắng buổi trưa chiếu đến nỗi trở lên lười biếng, chỉ hỏi: “Tấm ảnh gì cơ?”
“Treo ở phòng khách.”
Thường Cửu nói xong, cho rằng Lan Tiểu Xuyên sẽ xấu hổ nháo loạn một phen, ai
ngờ lại nghe cậu yên lặng đáp lại một câu: “Cửu ca thích là được rồi.”
Bộ dáng kia gần giống như bức ảnh treo trong phòng khách không phải là
ảnh của Lan Tiểu Xuyên với Thường Cửu, mà ảnh của người khác với nhau.
“Đừng suy nghĩ lung tung.” Thường Cửu giơ tay vò mái tóc mềm mại của Lan Tiểu Xuyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT