Bích Hoa Linh Quân dẫn Đan Chu vào hoa lâu sa mềm trướng rũ, ôn hương quanh quẩn kia.
Câu lan này tên gọi Tiêu Hồn Hương, tên thật tiêu hồn, cô nương bên trong cũng đẹp đến tiêu hồn.
Bích Hoa Linh Quân cùng Đan Chu vào gian nhã các tinh xảo nhất Tiêu Hồn
Hương, kêu cô nương xinh đẹp nhất đến, trong nhã các nhất thời chìm
trong tiếng nói tiếng cười ngọt lịm, phấn hương triền miên.
Một cô nương mặc y phục màu phấn hồng đánh đàn, một cô nương mặc màu vàng
nhạt rót rượu, một cô nương mặc màu xanh bích thì dùng ngón tay dài nhỏ
lột vỏ quýt, bóc từng múi xiên vào que tre nhỏ, đưa cho một cô nương mặc màu xanh lục, đút đến bên môi Đan Chu.
Hoa khôi của Tiêu Hồn lâu – Tương Tư rúc vào bên người Đan Chu, bàn tay
trắng nõn câu nhân nhẹ nhàng nắn nắn vai y, dịu dàng cất tiếng, “Gia,
chúng nô gia hầu hạ ngài thấy được không? Nô gia tay chân mềm yếu, gia
có phải thấy rất nhẹ không?”
Đan Chu ăn một múi quýt, híp mắt: “Nhẹ cũng rất tốt.” Tương Tư lập tức yêu
kiểu nở nụ cười: “Gia thích là được rồi.”, bộ ngực trắng sữa hữu ý vô ý
chạm nhẹ lên tay Đan Chu, vạt áo nửa mở nửa khép, lộ ra da thịt tuyết
trắng mê người. Một vị hồng bài khác tên Mỵ Liên cũng đang dựa sát vào
Đan Chu, tự mình lấy từng khối điểm tâm nào bánh xốp nào ngũ nhân tô đưa đến bên miệng Đan Chu, thỉnh thoảng dùng đôi bàn tay trắng như phấn gõ
gõ trên đùi Đan Chu vài cái.
Đan Chu lại ăn một khối ngũ nhân tô, cảm khái thở dài: “Phù Lê không lừa
ta, câu lan quả nhiên là một nơi tốt.” Bích Hoa Linh Quân đang ngồi ở
một bên nhàn nhã uống trà, mỉm cười nói: “Người thích là tốt rồi.”
Cô nương lột vỏ quýt cô nương che miệng cười: “Vị gia này nói chuyện rất
đứng đắn, cứ như trước giờ chưa từng đến chốn câu lan vậy.”
Đan Chu nói: “Phải, chưa từng tới.”
Mỵ Liên cười nói: “Chưa từng tới không quan trọng, trước lạ sau quen,
chúng ta sau này mỗi ngày ngóng trông gia lại đến. Ma ma cũng nói, gia
là khách quý, chúng ta nhất định phải hảo hảo hầu hạ.”
Không lâu trước đó, Bích Hoa Linh Quân cùng Đan Chu vừa bước vào Tiêu Hồn
Hương thì tú bà và đám gia nô vừa liếc một cái liền nhìn ra hai vị này
không phải dân chúng bình thường, dù sao Đan Chu cùng Bích Hoa là từ
thiên đình xuống, nhất là Đan Chu, tuy rằng đã thay đổi hình dáng, cũng
thu hết tiên quang, nhưng khí độ rực rỡ thoát tục chung quy vẫn không
che lấp được. Tiêu Hồn Hương là thanh lâu lớn trong kinh thành, có
chuyện gì chưa từng gặp, có loại khách nhân nào chưa từng thấy? Hà ma ma ánh mắt lão luyện vừa nhìn, liền biết ngay hai người này không phải
hiển quý thì cũng là quan lớn.
Nhưng là, trong kinh thành này dù là quan lớn hiển quý hay hoàng thân quốc
thích, thậm chí là Hoàng Thượng, Hà ma ma đều nhận ra được, hai người
này thì chưa từng thấy qua, thoạt nhìn lạ mắt. Trong hai vị, một người
tuy rằng khí độ bất phàm, nhưng vào cửa rồi thì rất bình thản hết nhìn
đông tới nhìn tây, vừa nhìn là biết một kẻ non nớt chưa đến thanh lâu kỹ viện bao giờ, Hà ma ma lập tức nghĩ đến, gần đây có phiên bang tiến
cống, e rằng người này là đặc sứ gì đó của phiên bang, hay là vương gia
hoàng tử gì đó. Còn thanh sam công tử một mực kề cận nhỏ giọng trò
chuyện kia, hẳn là người hầu cận.
Sau khi hai người vào nhã các, Hà ma ma tự mình đưa danh sách lên, quy nô
bưng trà rót nước, thanh sam công tử đặt đĩa ngũ nhân tô xuống trước mặt người trước mặt, ân cần: “Đây là một loại điểm tâm, gọi là ngũ nhân tô, nếm thử xem.”, nho sam công tử vì thế nếm một khối, nhất thời thở dài:
“Lại có mỹ vị nhường này sao.” Hà ma ma ở một bên nhìn cảnh đó, càng xác định người nọ là từ phiên bang tới, đáng thương cho y sống ở nơi khỉ ho cò gáy, chưa từng nếm qua mỹ thực trung thổ, một khối ngũ nhân tô nho
nhỏ lại khiến y cảm thán thành như vậy.
Hà ma ma suy đoán xong xuôi, mang theo sự đồng cảm sâu sắc ra khỏi phòng,
trước tiên dặn dò mấy cô nương được chọn một phen: “Hai vị trong phòng
ước chừng là người của phiên bang đến đưa cống phẩm, lần đầu vào chốn
câu lan, các ngươi cần phải hảo hảo chiêu đãi, làm cho bọn họ thấy cô
nương thiên triều chúng ta ôn nhu mỹ mạo, đa tài đa nghệ thế nào, đây
chính là chuyện tranh sĩ diện, không thể qua loa, để họ mở rộng tầm mắt, biết chúng ta là nơi địa linh nhân kiệt.”
Những cô nương kia cũng đã gặp qua đủ loại khách nhân, vào phòng liếc mắt một cái liền đoán được hai người trong phòng thân phận cao thấp ra sao,
không hẹn mà cùng đem hết tất cả vốn liếng đối phó Đan Chu, trái lại có
chút lãnh đạm với Bích Hoa.
Lúc này Tương Tư tiếp tục đấm bóp bả vai Đan Chu, Mỵ Liên tiếp tục hầu hạ
đút điểm tâm, Hà ma ma cố ý muốn khoe uyên thâm của điểm tâm thiên
triều, trên mặt bàn bày mấy chục loại điểm tâm muôn hình muôn vẻ, Mỵ
Liên đút từ vân phiến cao, ngũ nhân tô đến bánh tơ vàng hạnh nhân, Đan
Chu ăn món nào vẻ mặt đều thập phần tán thưởng, Mỵ Liên lấy khăn lụa nhẹ nhàng thay y phủi khóe miệng: “Công tử gia, ngon không?”
Đan Chu vuốt cằm: “Rất ngon.”
Mỵ Liên mị nhãn như tơ: “Công tử gia khen điểm tâm ngon, chẳng lẽ ta thì không tốt sao?”
Đan Chu nói : “Cũng rất tốt, ” tiếp tục thập phần cảm khái thở dài nói với
Bích Hoa: “Thanh Tịch a, thì ra nữ tử thế gian lại tri kỷ như vậy.”
Bích Hoa Linh Quân mỉm cười uống trà, không trả lời.
Tương Tư hé miệng cười: “Xem công tử gia nói, cái gì mà thế gian với không
thế gian, chẳng lẽ người là thần tiên trên trời xuống hay sao?”
Bích Hoa Linh Quân lập tức đáp: “Là nhất thời nói sai, khụ khụ, kỳ thật
chúng ta là lần đầu đến kinh thành, thấy rất nhiều thứ tốt đẹp, đã nghĩ
kinh thành là tiên cảnh ở nhân gian.”
Cô nương đang lột quýt rốt cục cũng thấy các nàng quá mức lãnh đạm với
Bích Hoa, cười duyên: “Nhân gian tiên cảnh? Ta còn tưởngcông tử gia chê
nơi này của chúng ta không tốt, nên chỉ ngồi ở một bên không thèm để ý
chúng ta, có phải chúng ta không lọt được vào mắt gia?”
Bích Hoa Linh Quân vội nói: “Không phải không phải, ta hôm nay chỉ là đi
cùng vị kia tới đây, các nàng hầu hạ tốt người đó là được.
Cô nương lột quýt cười cười, lại dùng tăm tre xiên một múi quýt.
Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng sấm ầm ầm, mưa to mưa như trút nước. Cô
nương đánh đàn dừng lại, nhìn phía ngoài cửa sổ: “Tại sao lại mưa rồi,
gần đây mỗi ngày đều như thế, đã sắp nhập thu, sao mưa ngược lại càng
ngày càng nhiều.”
Bích Hoa Linh Quân tiếp lời: “Đúng rồi, ta vốn còn nói đêm nay trăng sáng
treo cao, trời đêm thất đẹp, lại bỗng nhiên hạ mưa to. Chúng ta trước
khi tới đây, từng nghe nói kinh thành vốn là nơi của thiên tử, của triều đình, khí lành tụ tập, thường xuyên sẽ có điềm lành xuất hiện. Tới kinh thành mấy ngày rồi ta vẫn chưa được chứng kiến, hẳn là do ta không may
rồi.”
Cô nương
đánh đàn cười nói: “Điềm lành? Đều là đồn đãi thôi, thường có người
truyền tụng kinh thành vô cùng kì diệu, hơn phân nửa đều là giả, ta từ
nhỏ lớn lên ở câu lan này, cũng chưa từng tận mắt thấy điềm lành gì đó,
chỉ toàn nghe lời đồn mà thôi.”
Cô nương lột quýt cũng nói: “Nói đến điềm lạ, bản thân ta đã thấy qua rồi, là hướng dãy núi ngoài kinh thành, ta từng tận mắt thấy tường vân ngũ
sắc lượn lờ, còn có sương khói sắc xanh sắc tím.”
Cô nương đánh đàn tiếp lời: “Ngọn núi ngoài thành kia tin vịt cũng không
ít, còn có người nói, từng thấy đại yêu quái ở cái đầm trong núi, mây mù chính là do yêu quái nhả ra, bất quá công tử gia muốn xem chính là điềm lành dị triệu, nếu dựa theo lời đồn, mây mù này chỉ có thể nói là yêu
triệu.”
Cô nương đút quýt cho Đan Chu cũng xen vào: “Yêu triệu hay điềm lành không phải
đều là từ miệng người nói mà ra sao, lại tỷ như còn có người nói trong
cung vậy…”
Mới nói một nửa, lập tức ý thức mình lỡ lời liền im lặng.
Còn lại mấy cô nương cũng đều cúi đầu không nói nữa. Bích Hoa Linh Quân giả vờ không để ý, cười cười, vừa muốn mở miệng, Đan Chu nằm trên nhuyễn
tháp ngáp một cái: “Thanh Tịch, ta có chút mệt mỏi, đi thôi.”
Tương Tư mềm mại: “Mệt mỏi vừa lúc để chúng ta hầu hạ gia lên giường nghỉ
ngơi, sao phải đi? Chẳng lẽ thật sự chê chúng ta hầu hạ không tốt?”, vừa nói vừa đưa hai tay níu lấy tay áo Đan Chu.
Đan Chu lướt mắt qua nàng, vẻ mặt Tương Tư bỗng nhiên có chút cứng ngắc,
buông lỏng tay ra, Bích Hoa Linh Quân lúc này đứng lên, cười nói: “Đêm
nay thật là còn có chuyện quan trọng, ngày sau sẽ lại ghé qua, chỉ cần
các cô nương chịu tiếp đãi.” Mỵ Liên cong mắt cười nói: “Gia quá khách
khí rồi, cũng làm cho nô không biết nói cái gì cho phải, như vậy liền
không chậm trễ chính sự của công tử nữa, cũng mong đừng quên chúng ta
sau này sẽ mỗi ngày ngóng trông nhị vị lại đây. Nhưng ngoài kia vẫn còn
mưa, hai vị sao không ngồi thêm một lát?”
Bích Hoa Linh Quân nói : “Không có, sao có thể có thể quên. Chúng ta cũng có lòng muốn lưu lại, ngặt vì sự tình khẩn cấp, không đi không được.”
Bích Hoa cùng Đan Chu bước ra đại môn Tiêu Hồn Hương, Hà ma ma đặc biệt tặng hai cây dù, tỏ rõ thiên triều vốn là nơi lễ nghi hiếu khách.
Bích Hoa Linh Quân đi vào trong mưa, nâng tay hứng vài giọt mưa, ngừng lại một chút, bung dù.
Đan Chu đã mở dù ra, cầm trong tay đánh giá một chút, xoay xoay, mới giơ
lên, đi đến bên cạnh Bích Hoa Linh Quân: “Thanh Tịch, chúng ta đi đâu
nghỉ ngơi đây?”
Bích Hoa Linh Quân nói : “Đế tọa, cơn mưa này tựa hồ có chút kỳ quặc, không bằng chúng ta tra thử?”
Đan Chu khinh miêu đạm tả: “Nga, không phải còn nhiều thời gian sao, nhất
thời không cần vội, bổn tọa có chút mệt mỏi, vẫn là tìm một chỗ nghỉ
ngơi trước đã.”
Bích Hoa Linh Quân chỉ có thể nghe theo, tìm một khách điếm thoạt nhìn ổn
thỏa. Đến trước quầy, chưởng quầy nói : “Hai vị khách quan cần hai gian
phòng hảo hạng?”
Bích Hoa Linh Quân vừa muốn xác nhận, Đan Chu mở miệng nói: “Một gian thôi,
đêm nay mưa rơi rất lớn, chỉ sợ có không ít khách nhân đến ở trọ, chúng
ta một gian là được, nhường bớt một gian cho người khác đi.”
Bích Hoa Linh Quân tất nhiên chỉ có thể thuận theo.
Tiểu nhị dẫn Đan Chu cùng Bích Hoa vào phòng, trong phòng hảo hạng đã đổi
đệm chăn mới tinh, đổi cả trà cụ, tiểu nhị đưa bồn nước ấm vào đặt trong phòng: “Hai vị khách quan yên tâm, đây tuyệt đối là bồn mới chưa có ai
dùng qua, tiểu điếm thường chiêu đãi khách quý, bồn mới cũng luôn được
chuẩn bị sẵn.”
Đan Chu mỉm cười vuốt cằm: “Rất tốt.”
Tiểu nhị vui vẻ ra khỏi phòng, chu đáo khép cửa.
Đan Chu đi thong thả đi ra cài cửa, đứng bên bồn tắm, cười híp mắt nhìn
Bích Hoa Linh Quân: “Thanh Tịch, ngươi nếu mệt thì tắm trước đi.”
Bích Hoa Linh Quân nhìn nhìn dục dũng, nhìn lại Đan Chu, cũng mỉm cười nói:
“Ta không quá mệt, sao dám tắm trước Đế tọa, vẫn là mời Đế tọa tắm trước vậy.”
Đan Chu
cũng không tiếp tục từ chối, tức khắc nói : “Được.”, sau đó cởi y phục
ngâm mình vào dục dũng, Bích Hoa Linh Quân tiếp nhận y phục y cởi ra để
qua một bên, Tiên Đế tắm rửa, tất nhiên muốn có hầu hạ, Bích Hoa Linh
Quân đi đến cạnh thùng, xắn tay áo cầm lấy khăn vải, chà lưng cho Đan
Chu, đan chu híp mắt dựa vào thành thùng gỗ, nói : “Thanh Tịch, ta nhớ
khi ta còn giả làm cọp con, khanh cả ngày tự mình giúp ta tắm rửa, sau
này ta vẫn thường xuyên tưởng niệm.”
Bích Hoa Linh Quân bình thản: “Có thể hầu hạ Đế tọa tắm rửa, tiểu tiên hết sức vinh hạnh.”
Vừa nói chuyện vừa dùng khăn ướt chà nhẹ một nơi trên lưng Đan Chu, ngày đó Đan Chu vô sỉ giả dạng làm cọp con thì Bích Hoa vẫn tắm rửa cho y, liền nhớ rõ y thích nhất được vuốt ve nơi này, quả nhiên, chà chà một lúc,
Đan Chu vừa lòng ưm một tiếng. (Phong: huhuhu hông có gì hết mà tui thấy cái cảnh này nó hot đỏ mặt luôn hà ~ Bích Hoa là công đóooooooo)
Một lúc sau, Đan Chu tắm rửa xong, Bích Hoa Linh Quân kêu tiểu nhị đến đổi
nước, tự mình đi tắm, Đan Chu vốn đang nửa nằm nửa ngồi trên giường nghỉ ngơi, nheo mắt nhìn chằm chằm Bích Hoa Linh Quân bước vào dục dũng, lập tức đứng dậy đi đến cạnh thùng: “Thanh Tịch, bổn tọa cũng tới chà lưng
cho khanh.”
Bích Hoa Linh Quân còn chưa kịp nói câu kinh điển “Tiểu tiên không đảm đương nổi” thì Đan Chu đã cầm lấy khăn tắm, phủ lên lưng hắn.
Đan Chu trước khi đến thế gian đã gọi mấy tiểu thần tiên đến hỏi qua tình
hình thế gian một chút, trong đó có hai nơi y chú ý, là kỹ viện và khách điếm.
Trong
khách điếm có giường có chăn, còn có một hạng tốt nhất, chính là sẽ đưa
bồn tắm cùng nước ấm đến trong phòng cho khách nhân tắm rửa. Thử nghĩ
nếu hai người ở chung một phòng, tới lúc tắm rửa và đi ngủ thì…
Trước tiên đến kỹ viện tìm vui, sau đó cùng Thanh Tịch ở khách điếm, đây là chút tính toán của Đan Chu khi hạ phàm.
Đan Chu tuy rằng đã ngủ cùng giường với Bích Hoa Linh Quân một thời gian,
nhưng nhìn thấy nhau tắm rửa, trong tình trạng cởi trần thì chưa từng
có, lần này nhìn thấy được Thanh Tịch không mặc quần áo, tuy rằng chỉ là phía sau lưng, nhưng muốn có lần sau, không biết còn phải chờ tới khi
nào, cho nên Đan Chu chăm chú chà lưng cho Bích Hoa Linh Quân, vừa lau
vừa tận tình sờ soạng. Bích Hoa Linh Quân cảm thấy Đan Chu nhẹ nhàng xoa bóp bả vai mình, y ấm giọng nói : “Thanh Tịch, ngày hôm nay ở trong kỹ
viện, nữ tử thế gian kia làm như vậy cho ta, ta cảm thấy được hết sức
thoải mái, khanh thích không, thoải mái không?”
Bích Hoa Linh Quân đáp: “Thoải mái.”
Đan Chu cười thỏa mãn, lại sợ Bích Hoa Linh Quân sinh nghi, bèn nói : “Hôm
nay đi kỹ viện, ta thật là cao hứng, chờ ngày sau có rảnh, khanh có bằng lòng cùng ta đi nữa không?”
Bích Hoa Linh Quân thanh âm quả nhiên thực bình tĩnh, không có chút nghi
ngại nào: “Đế tọa còn muốn đi, tiểu tiên tự nhiên phụng bồi.”
Rốt cục Bích Hoa Linh Quân tắm rửa xong, Đan Chu lưu luyến trở lại nằm trên giường, dục dũng đã được khiêng ra ngoài, Bích Hoa Linh Quân cài cửa
phòng, Đan Chu nói : “Thanh Tịch, mau tới đây ngủ thôi.” Đan Chu xích
người vào trong, Bích Hoa Linh Quân nghiêng người nằm xuống phía ngoài.
Đan Chu kéo chăn mỏng trên người mình đắp cho Bích Hoa Linh Quân. Giường này hơi hẹp, Đan Chu thừa dịp nằm sát vào, lại sờ soạng Bích Hoa vài
cái, Bích Hoa Linh Quân tựa hồ cũng không có phát hiện.
Hai người nằm trong bóng tối một lúc, Đan Chu nói : “Thanh Tịch a, cái nơi
gọi là kỹ viện kia, khanh thường đi sao, ta thấy hôm nay khanh tựa hồ
rất quen thuộc.”
Bích Hoa Linh Quân đáp: “Đã từng đi vài lần.”
Đan Chu thăm dò: “Khanh đi kỹ viện, chắc là đến ngồi chơi một chút, hoặc bởi vì có việc cần đúng không.”
Bích Hoa Linh Quân nói : “Tất nhiên, chuyện xa hơn tiểu tiên dù có muốn, cũng không dám, sẽ phạm giới luật của thiên đình.”
Đan Chu miễn cưỡng nói : “Cùng bổn tọa song tu, không cần băn khoăn giới luật thiên đình. Khanh lại không muốn, ai!”
Y thở dài rồi xoay người lại, không có động tĩnh gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT