Mã phu bị đông lạnh rốt cuộc khôi phục ý thức, giơ roi quất ngựa chạy hướng Thanh Phong Nhai.

Chạy đường nhỏ quanh co trong rừng gặp sơn đạo gập ghềnh khó đi, xe ngựa xốc nảy tựa như cưỡi trên lưng linh dương chạy trốn. Lâm Lang bị thương trên đùi đang được Thủy Tâm băng bó, bỗng xe ngựa lại nảy lên, Thủy Tâm đụng phải miệng vết thương vừa mới cầm máu lại chảy ra, Lâm Lang đau đến mức trán chảy ra mồ hôi, nhưng cắn chặt răng không kêu rên.

Thanh Vũ tuy làm bộ nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng vết thương Lâm Lang như thế nào nàng đều biết, quả thật quá đau lòng, nâng lên rèm cửa mệnh xa phu dừng xe ngựa lại, Thủy Tâm ôm Linh nhi xuống xe cùng xa phu bên đường nghỉ ngơi, lưu lại Thanh Vũ trên xe tỉ mỉ rửa sạch vết thương Lâm Lang, sau đó thoa thuốc dùng mảnh vải sạch băng bó.

Lúc này, Lâm Lang không né tránh nữa, nàng lẳng lặng nhìn miệng vết thương thấp giọng hỏi: "Khi nào thì ngươi bắt đầu biến thành như vậy?"

Tay Thanh Vũ dừng một chút lại tiếp tục băng bó cho nàng, thì thào đáp: "Là lần nàng bị Ưng Vương bắt đi...lúc ta đuổi tới trong rừng giao đấu với nó..."

Lâm Lang nghe vậy không khỏi hít hơi thật sâu, ánh mắt tựa hồ ướt át, nói thế chẳng phải do mình hại nàng biến thành bộ dạng như vậy. Thanh Vũ theo thói quen nâng lên tay áo lau lệ cho nàng, ai ngờ bị Lâm Lang đẩy tay ra, Thanh Vũ yên lặng nhìn nàng, đôi mắt có chút đỏ, Lâm Lang không đành lòng nhìn nàng, kéo chân bị thương xuống xe, hướng Thủy Tâm nói: "Muội muội, phía trước chính là địa giới Thanh Phong Nhai, chúng ra đến nơi rồi." Quay đầu nói với xa phu: "Đưa chúng ta đến đây thôi, ngươi đánh xe cùng đại nhân trở về đi."

Thủy Tâm và Thanh Vũ nghe vậy mà ngây người, Thanh Vũ vội từ trong xe đi ra, kéo tay Lâm Lang, giọng khàn khàn: "Nàng...nàng có ý gì? Nàng muốn ta trở về một mình sao?"

"Đúng!" Lâm Lang không chút nghĩ ngợi trả lời, bỏ tay nàng ra, cố gắng không để nước mắt chảy ra, do dự vài ngày cuối cùng hôm nay cũng nói ra: "Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi còn có thể tiếp tục sao? Ngươi không chỉ giết ông nội còn hại chết ông ngoại của ta! Ngươi bảo ta mỗi ngày làm cách nào đối mặt ngươi?"

Thanh Vũ cuống quýt đến nỗi nói năng lộn xộn, đi lên từng bước nói: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ông nội và ông ngoại là tội...là tội không thể tha." Nàng vốn định nói: "Trừng phạt đúng tội.", thế nhưng sợ bốn chữ này càng chọc giận Lâm Lang, đành phải sửa lời: "Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, nếu ta không làm theo là khi quân, ngay cả Thượng thư phủ cũng bị họa, nàng muốn ta phải sao bây giờ?"

Lâm Lang không khỏi cười lạnh, lắc lắc đầu gằn từng tiếng nói: "Ngươi còn muốn gạt ta sao...Trác Thanh Vũ, ngươi thực coi thường ta như bao nữ tử khác, không ra khỏi nhà thì chẳng quan tâm tới chính sự sao? Ông ngoại ta nắm giữ triều chính nhiều năm như vậy, Hoàng thượng có mấy cân mấy lượng cháu gái Thừa tướng như ta lại không biết sao? Ngươi trong tay nắm binh quyền, Thái sư là ân sư ngươi, Thừa tướng là ông ngoại bên vợ, ngay cả Cẩm Y Vệ hoàng thành cũng nghe lệnh của ông nội, cẩu hoàng đế kia không có thực quyền nơi tay, hắn làm sao gây 'họa cho phủ Thượng Thư'? Ngươi rõ ràng là muốn mượn cơ hội diệt trừ hai thế lực của Thái sư và ngoại công ta, mượn cơ hội thống lãnh triều chính! Ngươi tâm cơ quá sâu, vì danh lợi ngay cả ân sư cùng nhạc phụ đều hạ thủ được, ngủ bên cạnh ngươi tựa như làm bạn với lang sói đi vào giấc ngủ, ngươi bảo ta phải làm thế nào?"

Thanh Vũ nói không nên lời, chỉ có thể lắc lắc đầu, giọt lệ bất trung bất giác rơi xuống ướt cả mảng áo, thật vất vả mới thốt lên câu: "Không phải...không phải như nàng nghĩ đâu..." đầu óc suy nghĩ hỗn độn, Lâm Lang phải rời đi làm nàng choáng váng, không thể tự hỏi, muốn nói kỳ thật bản thân ở trước mặt Lâm Lang thực tự ti, sợ hãi, thậm chí thực bất lực, nàng xuất thân nghèo hèn, mà Lâm Lang lại là tiểu thư khuê các, nàng từng giống nô lệ bị bán đi, mà Lâm Lang lại muốn mưa được mưa muốn gió được gió, nàng không thể nào quên năm đó chịu khuất nhục bị Lâm Lang tra tấn, cảm giác đối với Lâm Lang sớm theo năm đó chuyển dần thành yêu, tiến vào quan trường mang đầy tự ti, thân nữ nhi lại là nhược điểm làm cho cuộc sống hàng ngày khó an ổn, nàng không thể để người ta nắm thóp thành tai họa ngầm, càng không thể cho bất cứ ai có cơ hội lợi dụng, nhưng tất cả chuyện đó nàng cũng không thể nói...cũng không biết nói thế nào, chỉ có thể nhìn thật sâu vào Lâm Lang, chăm rãi quỳ xuống, cầu nàng: "Lâm Lang...ta...ta biết sai rồi, nàng đừng đi mà... Hãy để ta ở bên cạnh nàng..."

Lâm Lang nhắm mắt, hai hàng lệ lặng lẽ rơi, nàng không dám nhìn Thanh Vũ, nàng lo lắng không kiên trì được lâu sẽ mủi lòng tha thứ, xoay người đỡ bả vai Thủy Tâm khập khiễng lên sơn đạo. Thủy Tâm bất đắc dĩ nhìn Thanh Vũ quỳ trên mặt đất, định mở miệng khuyên Lâm Lang lập tức bị chặn lại: "Nếu muội muốn khuyên ta thì đừng nói nữa."

Nàng đỡ Thủy Tâm chậm rãi đi tới, qua vùng nham thạch lớn, bước trên đường toàn đá vụn, cách xe ngựa càng lúc càng xa, chợt nghe sau lưng truyền đến thanh âm Thanh Vũ gọi thật to: "Lâm Lang- -", nàng nhắm mắt cắn răng làm như không nghe thấy mà tiếp tục bước đi.

Thanh Vũ ngơ ngác nhìn Lâm Lang, không thể tin những lời này lại xuất phát từ người rất yêu thương, vì nữ nhân này nàng cam tâm hóa thành yêu quái, vì nữ nhân này nàng cam tâm dùng mệnh đấu yêu ma, vì nữ nhân này nàng cam tâm đeo trên lưng tội khi sư diệt thân, không thể tưởng được...kết quả lại là đoạn tuyệt tâm đau như bầm thây vạn đoạn...tâm can như nứt toạc đau đớn đến quên cả rơi lệ, trơ mắt nhìn thân ảnh người kia xa xôi, ẩn dần sau núi, trong giây lát nàng chợt bừng tỉnh vội chạy đuổi theo Lâm Lang.

Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng quát chói tai: "Đứng lại! Kẻ nào dám xâm phạm nơi tiên gia tu hành!" Dưới núi bỗng xuất hiện một nữ tử hoàng y cầm trong tay thanh kiếm hung tợn nhìn nàng, ngay sau đó lại xuất hiện một nam một nữ, ba kẻ mặc hoàng y nhìn như người tu hành ngăn nàng lại, nguyên lai Lâm Lang đã đốt khách hoàng phù, đệ tử Thanh Phong Nhai nghe thấy mà đến tiếp đón Lâm Lang và Thủy Tâm, còn nàng thì bị chặn lại là kẻ xâm phạm nơi cấm địa.

Thanh Vũ nhìn Lâm Lang đứng trên cao, cắn môi hướng ba gã đệ tử Thanh Phong nhai nói: "Ta là phu quân của lục y nữ tử đằng kia, không phải người ngoài."

Lâm Lang nghe vập lập tức quay đầu nói với ba sư đệ muội: "Ta không biết nàng, các người đừng để bị lừa." nàng kiên quyết dắt Thủy Tâm tiếp tục đi.

Thanh Vũ muốn đuổi theo nàng lại bị hoàng y nữ tử nâng tay ngăn lại, mặt không chút thay đổi nói: "Thanh Phong Nhai xưa nay không chào đón nam tử không quan hệ bổn môn tới viếng, công tử thỉnh trở về đi!"

Tuy rằng nữ tử này ngạo mạn vô lễ nhưng ba người này đều là tiên gia tu hành, Thanh Vũ không dám lỗ mãng, đành phải nén giận, trơ mắt nhìn Lâm Lang và Thủy Tâm bị hai gã đệ tử dắt đi chớp mắt biến mất, trong lòng đau đớn tích tụ càng sâu cơ hồ muốn thổ huyết...

Nếu không cho nam tử đi vào, nếu là nữ tử cũng có thể lên núi đi. Thanh Vũ mệnh xa phu quay lại kinh thành, sau đó đổi quần áo lộ ra chân thật dung mạo, cẩn thận theo sơn đạo tiến Thanh Phong nhai. Đi gần nửa canh giờ, cũng không tìm thấy đường lên núi, đang do dự bỗng trên sơn đạo xuất hiện hai nữ đệ tử, hai người nói nói cười cười đi tới, Thanh Vũ vội vàng cúi chào hai nữ đệ tử hỏi: "Ta là nha hoàn của Thanh Phong nhai đệ tử - Tào Lâm Lang, mấy ngày trước đại nhân ta khiến phu nhân tức giận, nay phái ta đến chịu nhận lỗi với phu nhân, xin hỏi hai vị muội muội phu nhân nhà ta hiện ở nơi nào?"

Nghe lời này hai nữ đệ tử liếc nhìn nhau bỗng 'roẹt roẹt' rút trường kiếm sau lưng ra, hai mũi kiếm cùng nhau bổ xuống đầu Thanh Vũ, Thanh Vũ lắp bắp kinh hãi, xoay người tránh né công kích, hai nữ đệ tử lạnh lùng nói: "Tên yêu quái này, cũng may Lâm Lang tỷ tỷ đã sớm phân phó sợ ngươi trà trộn vào Thanh Phong nhai."

Vừa dứt lời hai mũi kiếm lại cùng đâm tới nàng, kiếm pháp tiên gia so với thường nhân bất đồng, tuy chỉ là hai kẻ hậu bối cũng khiến Thanh Vũ rối loạn, kiếm pháp bao vây trốn không thoát, rơi vào đường cùng đành hóa thành yêu tinh mọc ra hai cánh màu đỏ sau lưng nháy mắt biến mất, cảnh này khiến hai nữ đệ tử cả kinh trợn mắt há mồm, nửa ngày hồi thần sau lúc lâu hoang mang hồi Thanh Phong nhai báo cáo lại tình hình cho Chưởng môn sư tỷ Lăng Phi Sương.

Đơn độc trở lại kinh thành, ngồi một mình cô quạnh trong phòng, cảm thấy toàn bộ thế giới đều thay đổi, màu sắc ảm đạm, muốn khóc lại không khóc được, muốn kêu gào cũng chẳng ra tiếng, tựa như cái xác không hồn, cái gì cũng mờ mịt vô vị. Đột nhiên, một ý niệm tràn đầy đầu óc.

Thật khó hiểu, lấy ra bình rượu đến hoa viên, Thanh Vũ không biết bao lâu đã quên thói quen ra hoa viên uống rượu giải sầu, từ lúc cùng Lâm Lang thành hôn đến đây thì rất ít lần chạm qua rượu, hôm này nặng lòng mà quay về chốn cũ, thói quen ngày cũ vẫn rất tốt...

Ùng ục uống rượu cay vào bụng, cảnh vật trở nên mơ hồ chẳng thấy bóng dáng người xưa ở sương phòng, nước mắt không nhẫn được mà rơi xuống...

"Lâm Lang...ta biết sai rồi...náng mau trở về đi..." từng giọt từng giọt nước mắt nối nhau rơi tuôn, dùng tay áo lau đi, vô tình ướt cả vạt áo.

"Bộp!" trên bàn đá nện xuống một vò rượu, giọng Ngũ Nguyệt vang lên: "Muốn khóc thì khóc thành tiếng có phải tốt hơn không? Người chỉ rơi lệ, bao nhiêu oán khí đều để trong lòng sẽ nghẹn mà sinh bệnh."

Thanh Vũ nghe lại cười cười, ngửa đầu uống ngụm rượu, buông bình khẽ thở dài, líu giọng nói: "Làm nam nhân lâu quá rồi...ngay cả khóc ta khóc cũng không được..." nàng mơ mơ màng màng, nào biết đã nói sai, Ngũ Nguyệt nghe không khỏi sửng sốt, nhất thời không hiểu được nàng muốn nói gì, hay là Trác đại nhân uống nhiều rượu mà say. Hai người lại như trước đây, ngồi trong thạch đình, ngắm trăng sáng thượng ẩm rượu, thẳng đến uống hết ba bầu rượu nữ nhi hồng, Thanh Vũ ghé vào bàn nặng nề ngủ, Ngũ Nguyệt đành phải đỡ nàng đứng lên, lảo đảo đưa nàng về phòng.

Châm nến, giặt khăn, Ngũ Nguyệt xoay người cởi giày cho Thanh Vũ, bên tai nghe đều đều tiếng thở, nhìn trên mặt Thanh Vũ vẫn còn đeo mặt nạ, Ngũ Nguyệt bỗng nảy ra ý định, miệng thì thào tự nói: "Đeo cái này làm sao ngủ thoải mái?" Lúc này Ngũ Nguyệt cũng đã mơ hồ, rượu thắng nhân lực, hắn không chút suy nghĩ mà gỡ mặt nạ trên mặt Thanh Vũ ra, ánh mắt không tự chủ được mà đảo qua thấy diện mạo Thanh Vũ khiến Ngũ Nguyệt không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, cảm giác say cũng bớt hơn nửa, tỉ mỉ quan sát nàng lúc lâu, Ngũ Nguyệt rốt cuộc đã hiểu...người này ẻo lả, nói chuyện thướt tha Trác đại nhân thật ra là nữ tử, khó trách...khó trách nàng không chịu lộ mặt, khó trách mình lại có tình ý không rõ với nàng...Ngũ Nguyệt nhất thời vui sướng, nếu nàng là nữ tử, chẳng phải mình cùng nàng có thể danh chính ngôn thuận...

Đột nhiên, tay thấy nặng, Thanh Vũ nghiêng người ôm cánh tay hắn vào ngực, thì thào nói: "Lâm Lang...Lâm Lang...Nàng mau trở lại đi, đầu ta đau quá...ta biết sai rồi...đừng đi mà...đừng rời khỏi ta..." tiếng nói này nháy mắt đánh vỡ ảo tưởng không còn chút nào trong đầu Ngũ Nguyệt, hắn đứng trước giường trầm ngâm nhìn Thanh Vũ hồi lâu, suy nghĩ trống rỗng, thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng rút tay trong lòng nàng ra, kéo chăn đắp cho nàng, xoay người lặng lẽ rời khỏi phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play