Quay về Tu Di Phong, Tử Mi dùng hết linh đan dược liệu trên núi, tốc hành nghĩ đến các loại phương thuốc nhưng hàn độc trong cơ thể Minh Nguyệt vẫn không thể giải trừ, bất tri bất giác thời gian cũng đã đến đầu đông, Minh Nguyệt tự biết chẳng thuốc nào có thể cứu chữa, không đành lòng nhìn sư phụ lãng phí công sức vất vả luyện đan dược, kiên trì không đụng đến dược vật mà sư đệ mang tới, Tử Mi biết Minh Nguyệt như thế, trong lòng thật không đành, chỉ biết thở dài, tùy nàng vậy.

Tu Di Phong đầu đông khoác lên mình màu áo trắng xóa, thời tiết trở nên lạnh lẽo, gió rền vang bốn bề, mỗi ngày Minh Nguyệt đều dành thời gian may quần áo giày bông cho sư phụ và sư đệ, hi vọng có thể chuẩn bị một bộ quần áo mừng năm mới, tận mắt nhìn thấy bọn họ mặc đồ này, chỉ sợ...Chính mình e rằng khó đến thời điểm kia.

Một ngày nọ lúc trời chạng vạng, nàng xem vài kinh phù đồ, khép lại trang sách chuẩn bị tắt đèn, bỗng nhiên trong phòng xông đến một người, tóc tai đầu cổ đều có lá cây cỏ dại, toàn thân giống trải qua một trận lăn lộn trong rừng. Minh Nguyệt lắp bắp kinh hãi, nhận ra người nọ là Công Tôn Linh, trong lòng vừa là kinh hỉ vừa là trách cứ. Thấy nàng quệt miệng, vẻ mặt ủy khuất, vội vàng khóa cửa phòng lại, kéo nàng đến chậu rửa mặt, chậm rãi hỏi nàng làm thế nào đến được Tu Di Phong còn biến thành hình dạng này.

Công Tôn Linh không thuận theo, thấy mình bẩn đầy người, toàn thân không thoải mái nên muốn tắm rửa. Minh Nguyệt cũng không còn cách nào, đành đi nhóm bếp đun một ít nước ấm đem thùng nước đặt vào phòng, ngồi trên giường đưa lưng về phía nàng, bên tai nghe nước tiếng mà lòng nổi loạn, buộc phải kiềm chế tâm tư.

Tắm xong, Công Tôn Linh mặc quần áo của Minh Nguyệt, dọn dẹp phòng sạch sẽ, xoay người bước đến Minh Nguyệt trên giường, sau lưng ôm chặt lấy nàng, hai má dán lên lưng nàng. Minh Nguyệt hoảng sợ, dùng sức đẩy ra hai tay nàng, một tay giữ nàng ra xa mình, cả giận nói: "Ngươi còn làm như vậy, ta lập tức gọi người đuổi ngươi xuống núi đấy."

Công Tôn Linh thở phì phì nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng, Minh Nguyệt không tự nhiên quay mặt qua một bên, sợ nàng nhìn ra tâm tình bản thân, tim bất chợt đập liên hồi dồn dập.

Hai người trầm mặc hồi lâu, đột nhiên, Công Tôn Linh chuyển thân đối diện Minh Nguyệt, ôm chặt thắt lưng, áp sát người nàng, đem mặt thiếp vào ngực nàng. Minh Nguyệt giãy dụa không thoát, nhịn không được tát nàng một cái. Công Tôn Linh mắt đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt tràn ra bờ mi, vuốt bên má hồng dấu tay, thấp giọng nói: "Tỷ dám đánh muội..."

Minh Nguyệt cúi đầu không dám nhìn nàng, lúc lâu sau bình tĩnh thanh âm nói: "Trở về ngay! Nơi này không chào đón ngươi."

Công Tôn Linh vẫn không thuận theo, hung hăng nói: "Ta đã tìm tỷ suốt hai tháng ròng, đi không dưới ngàn dặm đường, gặp mặt chưa đến nửa canh giờ mà câu đầu tiên tỷ đã đuổi ta trở về ư?"

Minh Nguyệt nói: "Ngươi gieo gió thì ắt gặt bão! Làm người bình thường không muốn, cứ thích rẽ ngang bàng môn tà đạo*..." nói ra lời này, chính nàng cũng nhịn không được nghẹn ngào, vội xoay người, ngữ khí càng thêm trầm thấp: "Lập tức trở về đi! Đừng làm bẩn nơi tu hành thanh tịnh." (*ý nói CTL muốn làm gái cong)

Công Tôn Linh tức giận đến mặt đỏ bừng, xoay người nàng kia lại tát một cái, Minh Nguyệt nhắm chặt hai mắt, ngực đau nhói, thật vất vả mới kiềm chế lửa giận nói: "Ngươi ngang ngược vậy đã đủ chưa? Bây giờ ngươi trở về được rồi chứ?"

Công Tôn Linh khóc nói: "Nếu như tỷ đối với ta thực sự một chút cảm giác cũng không có thì ta sẽ xuống núi ngay, vĩnh viễn không gặp lại tỷ nữa. Ta chỉ muốn hỏi tỷ hai câu, vì sao tỷ giả vờ gả cho Lưu tú tài rồi sau lại trốn quay về Tô Châu? Vì sao khi ta thành thân, tỷ đi theo ta biết ta gặp nạn mà cứu? Ta muốn tỷ thành thật nói cho ta biết nguyên nhân, nơi này là núi thần tiên động, tỷ mà nói dối sẽ bị tổ sư khinh bỉ."

Minh Nguyệt kinh ngạc: "Ngươi nghe từ đâu những lời này?"

Công Tôn Linh đáp: "Tỷ tưởng rằng chỉ cần căn dặn cha ta không nói thì có thể gạt được ta sao? Trong miếu Hà Bá ngày đó nhiều người như vậy, tỷ cho rằng có thể che giấu sao? Sau khi tỷ với sư phụ tỷ rời đi, ta lập tức đi An Dương huyện tìm Lưu tú tài hỏi thăm, hắn liền đem sự tình trả lời rành mạch, tỷ vốn không thành thân cùng hắn, kỳ thật lúc trước ta đã hoài nghi, tiên sinh quầy thu chi chính là tỷ, rõ ràng tỷ chưa từng rời khỏi Tô Châu."

Minh Nguyệt á khẩu không trả lời được, ngây người một lúc lâu, chỉ biết nói: "Đều là ngươi có suy nghĩ kì lạ, vu khống cho người khác mà thôi."

Công Tôn Linh hít một hơi thật sâu nói: "Được lắm, tỷ thử thề xem, chỉ cần tỷ nói tuyệt đối không có chút tình ý nào với ta, nếu nói sai thì Tu Di sơn sẽ sụp đổ, tu đạo sĩ vĩnh viễn không thành chánh quả, thoát không được luân hồi."

Minh Nguyệt nghe lời này mà thất kinh, thật vất vả nghẹn lời nói: "Ta...ta với ngươi nhiều lời vô ích, đừng vội lấy núi này với người tu hành ra mà đùa giỡn.", nói xong, quay đi chẳng buồn để ý đến nàng.

Công Tôn Linh cũng không để ý nàng thế nào, nghẹn ngào tiếp tục nói: "Là ta bàng môn tà đạo, là ta không phải người bình thường...tỷ nghĩ rằng ta tự nhiên có tình với tỷ như thế sao? Lúc ta ba tuổi, mẫu thân qua đời, phụ thân tuy đối đãi thật tốt với ta nhưng từ nhỏ đến lớn trừ tỷ ra, người ngoài không ai đối đãi với ta thân tình như thế..."

Minh Nguyệt nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi gả cho một nam nhân tốt làm trượng phu, hắn cũng sẽ đối đãi với ngươi tốt như vậy..."

Công Tôn Linh lại lắc đầu, mắt lại chảy xuống giọt nước: "Trên đời này dù cho có người đối tốt với ta giống như tỷ, tâm ta cũng không động...Từ khi phát giác trong lòng ta có tỷ, mỗi ngày trôi qua, ta đều tự hỏi, cảm giác của ta với tỷ đến tột cùng là gì? Bằng hữu ư? Tỷ tỷ sao? Hay là người yêu? Thấy Lưu tú tài thổ lộ tình cảm với tỷ, lòng ta chợt ghen tuông, tỷ không ở bên cạnh ta thì khắc nào ta cũng tưởng niệm tỷ, nếu tỷ thấy ta vô lại cũng đành, tỷ xem ta là yêu nhân* cũng chịu, cho ta kết thúc chịu đựng cuộc sống chịu đựng loại dày vò này đi..." (yêu nhân*: ý chỉ người đồng tính)

Minh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt cũng chảy xuống, xoay người lựa lời khuyên nàng: "Muội còn trẻ lắm, rất nhiều sự tình muội còn chưa hiểu rõ đâu, đừng làm việc ngốc nghếch như thế...Nghe tỷ tỷ nói, muội hãy trở về tìm ngươi lương thiện, kết duyên, sinh con, hưởng thụ tháng ngày vui vẻ, đó mới là cuộc sống mà muội nên có..."

Công Tôn Linh không đồng tình nhìn nàng, cắn chặt răng nói: "Vì sao ta nói nhiều như vậy mà tỷ vẫn không chịu hiểu...", dừng một lúc lâu sau lại nói: "Một khi đã như vậy, ta đây chỉ có thể làm thế này..."

Đột ngột, Công Tôn Linh lấy tay lật ngược nàng kia lại, Minh Nguyệt không phòng bị, cảm thấy vai nhói đau, tay phải không thể cử động, ngay sau đó là vai trái, cổ trái, cổ phải, tay trái, tay phải, đầu gối, đại huyệt toàn thân bị nàng điểm, Minh Nguyệt ngã xuống giường không thể chuyển động.

Minh Nguyệt cả kinh, trên người toát ra mồ hôi lạnh, thanh âm cũng có chút run run: "Muội...muội muốn làm gì? Giải khai huyệt đạo cho ta nhanh lên, bằng không ta sẽ gọi người đấy!"

Công Tôn Linh hướng nàng nhẹ giọng nói: "Nếu tỷ mà gọi người đến, chỉ sợ tỷ và ta không những mất hết mặt mũi, mà còn có thể bị kéo đi ngâm lồng heo..." vừa nói liền cởi bỏ quần áo mình, toàn thân đều trần trụi.

Minh Nguyệt vội nhắm mắt, suy nghĩ trong đầu đều loạn, cảm giác quần áo trên người dần dần bị nàng chậm rãi cởi sạch, trầm giọng mắng: "Tiện nhân, ngươi là tiện nhân...Nếu ngươi không dừng tay ta liền giết ngươi!"

Chợt thấy áo rơi xuống, Công Tôn Linh đã ngồi trên người nàng, kéo tay nàng ấn vào ngực mình. Minh Nguyệt chỉ cảm thấy bên trong cơ thể dâng lên một cỗ nhiệt khí, mặt đỏ bừng, hai ngón tay vuốt ve kẹp lấy hai đầu ngực mẫn cảm kia trong không gian không còn nghe tiếng mắng nữa mà dần biến thành tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Công Tôn Linh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, nhìn thấy vẻ mặt Minh Nguyệt thống khổ mà đau đớn lòng, mặt khác lại dâng lên khoái cảm khác thường, nàng tách ra hai chân Minh Nguyệt, cả thân người áp sát Minh Nguyệt ôm gắt gao, lưng dùng sức ấn hạ xuống dây dưa, ma động lúc này đã một mảng ướt át. Minh Nguyệt xấu hổ đến đỏ bừng hai má, tuy rằng không muốn, nhưng vừa rồi một cỗ nhiệt khí chậm rãi tăng lên không ngừng đến phút cuối giống như đem cả thân mình thiêu đốt. Trước đó Minh Nguyệt rất nhanh cũng đã giải khai huyệt đạo, muốn đẩy Công Tôn Linh ra, nhưng cơ thể không còn theo sự khống chế bản thân, khoái cảm kích thích lên cao đến thế, Minh Nguyệt gầm nhẹ một tiếng, sử dụng lực bóp ngực Công Tôn Linh, Công Tôn Linh đau quá kêu lên một tiếng, ngay sau đó thân mình mềm nhũn, lập tức ngã lên người nàng, hai người nằm cùng nhau từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, bất tri bất giác mê man chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Công Tôn Linh tỉnh lại thấy Minh Nguyệt đã mặc quần áo ngồi ở giường, ngơ ngác nhìn vách tường không nói một câu. Nhớ lại sự việc tối hôm qua, Công Tôn Linh không khỏi có chút không yên lòng, lẳng lặng mặc quần áo, ra ngoài phòng lấy nước rửa mặt, sau cẩn thận mang nước, khăn mặt vào cho nàng: "Rửa mặt trước đi, lát nữa muội ra phía sau núi hái ít rau xanh nấu cháo cho tỷ..."

Nói còn chưa xong, Minh Nguyệt bỗng nhiên đoạt lấy khăn ném thật mạnh vào mặt nàng kia, hét lớn: "Cút! Đừng để cho ta nhìn thấy ngươi!". Ngay sau đó mở ngăn kéo trên giường cầm túi đồ ném về phía Công Tôn Linh.

Công Tôn Linh lấy tay bịt đầu chạy nhanh rời khỏi phòng, tựa bên ngoài cửa phòng mà khóc lên hồi lâu, vất vả lắm mới ngừng khóc, chùi nước mắt, vẫn tiếp tục đi về phía sau núi tìm rau xanh, ở bên dòng suối nhỏ rửa sạch nhưng trên người không mang theo dao cho nên ghé qua tiền sơn lặng lẽ tìm phòng bếp nấu cơm.

Thật không khéo, vừa tiến đến tiền sơn môn liền bị đệ tử tuần tra phát hiện, đang muốn đuổi nàng xuống núi thì gặp Tấn Hồng, Tấn Hồng nhìn thấy nàng có chút kinh ngạc, phất tay bảo đệ tử tuần tra rời đi, hỏi nàng: "Công Tôn cô nương! Cô vào đây bằng cách nào? Sư phụ đã sớm phân phó chúng ta quyết không để cho cô bước vào sơn môn."

Công Tôn Linh xoa khóe mắt, tức giận bất bình nói: "Sư phụ của ngươi xem ta không vừa mắt chỗ nào? Ta là thiếu nữ tử ngàn dặm xa xôi mới tới được nơi này, sư phụ ngươi cũng không nên đuổi ta đi như thế chứ."

Tấn Hồng có chút khó nói: "Chẳng qua...Chẳng qua là sư phụ ta không thích có nhân gian nữ tử đến sơn môn làm khách..."

Công Tôn Linh liếc mắt hắn một cái, vội vàng đi đến sơn môn trung, Tấn Hồng chạy nhanh tới ngăn nàng: "Cô biết rõ bọn họ sẽ không tha cho cô mà cô còn đi làm gì?"

Công Tôn Linh đẩy hắn ra: "Đừng cản ta, ta vội vàng trở về để nấu cháo cho sư tỷ của ngươi đấy, hôm qua ta từ phía sau núi đi lên."

Tấn Hồng lắp bắp kinh hãi, bội phục nói: "Cô thật đúng là kiên cường..."

Công Tôn Linh không muốn lãng phí thời gian với hắn, vội vã tiến về hướng sơn môn, Tấn Hồng giữ chặt nàng nói: "Chớ đi đường vòng, nếu cô thật lòng muốn gặp sư tỷ, ta sẽ dẫn cô đi đường gần hơn." Nói xong, Tấn Hồng kéo nàng đi theo hướng khác quả thực không đến thời gian một nén hương đã thấy điểm đến.

Công Tôn Linh cảm kích hắn bái tạ, lập tức hỏi phòng bếp nơi nào? Tấn Hồng dẫn nàng đến phòng bếp, giúp nàng nấu cháo, xong xuôi mới dắt nàng đến phòng Minh Nguyệt. Công Tôn Linh đứng ngoài cửa do dự, Tấn Hồng kì quái hỏi: "Không phải là cô muốn nấu cháo cho sư tỷ ăn sao? Sao còn không vào đi?"

Công Tôn Linh do dự một lát, đem bát cháo giao cho Tấn Hồng nói: "Hôm qua ta với tỷ ấy có chút mâu thuẫn, chỉ sợ tỷ ấy sẽ không để ý ta, nhờ ngươi thay ta mang vào cho tỷ ấy đi vậy."

Tấn Hồng ha ha cười, nhìn nàng nói: "Nguyên lai da mặt của cô lại mỏng như vậy, yên tâm đi, sư tỷ của ta là người rõ ràng, cái gì cũng ghi khắc nhưng lại không mang oán thù, bình thường nói chuyện một câu cũng không lớn tiếng, cô lại đối tốt với tỷ ấy như vậy, lại còn nấu cháo cho tỷ ấy nữa, ta cam đoan tỷ ấy sẽ nhanh làm hòa với cô thôi." Nói xong liền bưng bát cháo hớn hở bước vào phòng.

Công Tôn Linh lo sợ bất an đứng ở ngoài cửa, một lát sau nghe truyền đến một tiếng bát vỡ, trong lòng giống như bị chém một đao bi thương. Tấn Hồng mặt xám xịt mở cửa đi ra, hoang mang rối loạn hỏi nàng: "Đến tột cùng là cô đã làm chuyện gì mà khiến cho sư tỷ thành ra như vậy, ta vừa mới cầm bát đi vào, nói là cô vì tỷ ấy nấu cháo, không ngờ sư tỷ đập nát luôn cái bát, ta liền lật đật chạy ra đây."

Công Tôn Linh nhịn không được nước mắt chảy xuống: "Không có gì, chẳng qua gặp lúc tỷ ấy tâm tình không tốt thôi."

Tấn Hồng thở dài nói: "Có lẽ vậy, sư tỷ bị trúng hàn độc thường sẽ phát tác, ngay cả sư phụ cũng chưa có biện pháp, nếu là ta...chắc tâm tình cũng càng thêm không tốt."

Công Tôn Linh vừa nghe lời này, có chút khủng hoảng hỏi: "Ngươi nói cái gì? Tỷ ấy bị trúng hàn độc sao? Ngay cả sư phụ ngươi cũng không thể trị được ư?"

Tấn Hồng khó hiểu nói: "Ơ cô vẫn chưa biết sao? Sư tỷ bị trúng độc huyết lộ hoa đã nửa năm rồi, nếu không phải lúc trước tỷ ấy dùng độc Nhện đỏ khống chế hàn độc, chỉ e đã sớm..."

Công Tôn Linh nghe nói thế, lảo đảo thiếu chút nữa là quỵ ngã trên mặt đất, Tấn Hồng vội vàng đỡ nàng, biết là không nên ngoài cửa phòng Minh Nguyệt mà nói chuyện này ra, cho nên dẫn Công Tôn Linh ra phía sau núi, kể sự tình từ đầu đến cuối cho nàng nghe.

Nghe Tấn Hồng nói xong, Công Tôn Linh nhịn không được bắt đầu khóc nức nở, nguyên lai...nguyên lai nàng nhẫn tâm đối đãi với mình như vậy là có nguyên nhân.

Tấn Hồng thấy nàng thương tâm hồi lâu, liền lên tiếng an ủi: "Công Tôn cô nương! Cô không cần quá thương tâm, sư tỷ là người tốt có thiên tướng, nhất định...nhất định vượt qua được kiếp số này...". Nói lời cuối cùng, thanh âm nhỏ đến mức ngay cả chính mình cũng không nghe thấy, kì thật chính hắn cũng biết, ngay cả sư phụ còn không có biện pháp, Minh Nguyệt căn bản chỉ còn đường chết mà thôi.

Công Tôn Linh trầm mặc giây lát, bỗng nhiên gọi hắn: "Tấn Hồng sư đệ."

Tấn Hồng không khỏi chấn động thân mình, vội nói: "Có ta!"

Công Tôn Linh xoay người quỳ gối trước mặt hắn, Tấn Hồng hoảng hốt vội nói: "Không được, không được!"

Công Tôn Linh gằn từng tiếng: "Tấn Hồng sư đệ! Ta chỉ là nhân gian nữ tử bình thường, không hiểu quy cũ của người tu hành, mặc dù ta cùng đệ là bình thủy tương phùng, nhưng tình cảm của ta đối với sư tỷ đệ là chân thành, cho dù đệ có khinh bỉ ta, nhưng cũng phải nể tình sư tỷ của đệ, ta biết sư phụ đệ - Tử Mi chân nhân đạo thuật bí hiểm, thế gian này chỉ có ngài ấy mới cứu được Minh Nguyệt, ta van đệ hãy thỉnh Tử Mi chân nhân ngẫm lại biện pháp, ta không thể trơ mắt nhìn Minh Nguyệt ra đi như thế được, cầu xin đệ cứu tỷ ấy một mạng, kiếp sau Công Tôn Linh này nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp cho đệ."

Tấn Hồng nghe nàng nói mà cả kinh trợn mắt há mồm, qua lúc lâu mới phục hồi tinh thần, đỡ nàng đứng lên, cười khổ nói: "Không thể tưởng tượng được...không thể ngờ được cô đối với sư tỷ...", ngẩng đầu liếc nàng một cái lại nói: "Ta đáp ứng cô đi cầu sư phụ, chẳng qua...ta không dám cam đoan sư phụ có biện pháp."

Công Tôn Linh cúi đầu thật sâu bái tạ hắn, Tấn Hồng luống cuống chuyển đề tài: "Sắc trời đã muộn, Công Tôn cô nương, ta thấy ... ta nên đưa cô trở về phòng sư tỷ đi thôi."

Công Tôn Linh lại lắc đầu nói: "Ta không thể quay về phòng Minh Nguyệt, sau này... sau này ta sẽ ở đây." Nói xong chỉ vào gốc cây đại thụ, nói tiếp: "Đệ có tin tức gì lập tức đến đây nói cho ta biết là được."

Tấn Hồng có chút lo lắng nói: "Công Tôn cô nương, nơi này buổi tối có dã thú thường lui tới, cô thân là nữ tử ngủ ở vùng hoang vu dã ngoại thế này thật sự không tiện lắm đâu, nếu cô không chê...tại hạ...tại hạ có thể nhường phòng cho cô."

Công Tôn Linh vẫn như cũ cười lắc đầu, hướng hắn cảm tạ: "Tấn Hồng sư đệ, hảo ý của đệ ta xin ghi nhận, tiếc thay nữ tử không tiện ở phòng nam nhân, nếu đệ thật lòng muốn giúp ta chi bằng mau chóng đi hỏi thăm tin tức thì hơn."

Tấn Hồng chỉ biết thở dài, cẩn thận dặn dò nàng vài lần, sau lại lưu luyến mãi mới rời đi hậu sơn, hướng về phòng Tử Mi chân nhân đi đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play